Đỗ Hạ Hi đang đứng bên cạnh một bệnh nhân bị thương nặng, đang quan sát tình hình bệnh nhân thì cửa phòng cấp cứu bị ai đó xông vào, cũng may là có bảo vệ cản lại.
"Kêu bọn tôi đưa người qua đây nhưng không ai lo hết! Mấy người thấy chết không cứu còn là bác sĩ gì nữa! Các người đều là kẻ giết người!" Một người đàn ông kích động la hét.
"Chuyện gì vậy?" Đỗ Hạ Hi hỏi một y tá đứng ở cửa.
"Là bệnh nhân tai nạn xe cộ lúc nãy bác sĩ Đỗ tiếp nhận, đợi đến khi vào làm phẫu thuật thì không qua khỏi, không cứu được nữa." Cô y tá nhăn mày nói, "Sao lại có người không nói lý lẽ vậy chứ, người chết rồi thì đổ thừa cho bệnh viện, chi bằng lúc đầu không nhận thì sẽ không có chuyện."
"Vậy sao được chứ." Đỗ Hạ Hi cũng ý thức được mình vì một phút mềm lòng mà đem lại phiền phức cho bệnh viện và đồng nghiệp, nhưng đối với bọn họ mà nói thì phiền phức cũng chỉ là 1% thôi, còn bệnh nhân phải đối diện với 100% tuyệt vọng, sao mà từ chối được chứ.
"Bị thương nặng như vậy, đến bệnh viện nào cũng vậy thôi..." Lời nói vô tâm của y tá bị người đàn ông đó nghe thấy, khác gì đổ dầu vào lửa, hai người bảo vệ đang cản ông ta liền bị đẩy ra xa, người đàn ông đó xông thẳng vào phòng cấp cứu.
Đỗ Hạ Hi sợ ông ta đánh nhau sẽ làm bị thương mấy bệnh nhân khác trong phòng, một bên đẩy y tá đó ra chỗ khác, một bên cản người đàn ông đó lại muốn khuyên giải ông ta.
Ông ta đang đau đớn tuyệt vọng thì làm gì mà nghe ai nói nữa, giơ nắm đấm ra tính xông vào cô y tá nhiều chuyện lúc nãy, kết quả là bị Đỗ Hạ Hi và bảo vệ khống chế lại.
Người đàn ông như phát điên lên ra sức vùng vẫy, tay cứ múa loạn xạ, khủy tay trực tiếp đụng mạnh vào mắt của Đỗ Hạ Hi, Đỗ Hạ Hi lảo đảo té xuống, mắt đau dữ dội, máu chảy đầy cả mắt, không thể nào mở mắt ra được.
"Bác sĩ Đỗ!" Các y tá khác liền chạy qua giúp cô cầm máu, chân mày bị rách một đường, máu chảy ra liên tục.
Trong lúc mọi người đều tập trung sự chú ý vào vết thương của Đỗ Hạ Hi, thì ở cửa đột nhiên có tiếng hét lớn, đợi mọi người quay đầu lại nhìn thì ai nấy đều hoảng sợ.
Chỉ thấy người đàn ông hung hãn lúc nãy, giờ đang ôm lấy cổ, máu từ kẽ tay chảy ra không ngừng, trên tường còn có một vệt máu dài, nhìn rất ghê rợn.
Đỗ Hạ Hi mở một mắt ra nhìn, người ra tay là Tây Môn, nắm tay của cô ấy bị máu nhuộm đỏ, chính giữa kẹp một cái chìa khóa, chìa khoá đó tuy không sắc bén, nhưng nếu trực tiếp rạch trên điểm yếu thì cũng sẽ mất mạng.
Đỗ Hạ Hi lập tức sốt ruột lên, không màng đến vết thương trên mắt, chỉ huy mấy người khác cứu chạy người đàn ông đó trước, còn cô thì ôm vết thương nói với Tây Môn, "Mau bỏ chìa khóa xuống, chị không sao, vết thương không có nghiêm trọng... em đừng làm người khác bị thương..." Đỗ Hạ Hi lần đầu tiên thấy Tây Môn như vậy, ánh mắt rất lạnh lùng, dường như không màng tới sự sống chết của người đàn ông đó.
Nếu trước đây nghe nói Tây Môn từng tham gia vụ án mạng thì cũng không có cảm giác gì, nhưng giờ ở cự ly gần thì cảm nhận được sát khí đáng sợ đó, cô thấy được một bộ mặt khác của Tây Môn, nhìn rất đáng sợ.
Nghe lời Đỗ Hạ Hi nói, Tây Môn giờ mới hít một hơi sâu hoàn hồn lại, biết là mình lúc nãy một phút nông nổi lại gây nên họa, cho nên không dám nhìn Đỗ Hạ Hi, buông tay ra, chìa khóa 'Tiing' một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Lúc nãy cô thấy trán Đỗ Hạ Hi đầy máu, trong chốc lát, hoàn toàn bị phẫn nộ khống chế, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, "Ai dám làm Đỗ Hạ Hi bị thương đều đáng chết!" hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
Cảnh sát vừa chạy tới thì thấy được cảnh tượng trên, chạy đến khống chế Tây Môn, cho dù cô không có vùng vẫy thì cảnh sát vẫn đè chặt cô xuống đất, còng tay cô ra phía sau lưng.
Đỗ Hạ Hi được y tá kéo đi xử lý vết thương, tuy không có nghiêm trọng lắm nhưng cũng bị khâu mấy mũi, xung quanh mắt cũng sưng lên.
Dán một miếng bông gạc màu trắng lên mắt, vết thương vẫn còn rất đau, nhưng Đỗ Hạ Hi lại nôn nóng tìm Tây Môn, ra ngoài thì thấy Tây Môn bị còng ngược tay lại đứng ở máy sưởi bên tường, khom xuống đứng không được mà ngồi cũng không được, nhìn rất khó chịu.
Thạch Nam đứng trước mặt Tây Môn, canh chừng cô ta, Tây Môn ngẩng đầu lên thì thấy Đỗ Hạ Hi, "Hạ Hi..." giọng nói hơi trầm xuống.
"Hạ Hi, vết thương cô sao rồi?" Thạch Nam quan tâm hỏi, "Còn người đàn ông lúc nãy có cứu được không?"
Đỗ Hạ Hi lắc đầu, "Tôi không sao, nhưng người đó thì bị hơi nặng." Quay đầu sang nhìn sắc mặt Tây Môn hơi trắng, đang khó chịu một chân quỳ xuống đất, do đó nhẹ giọng nói với Thạch Nam, "Anh đừng còng cô ấy như vậy, cô ấy lúc nãy thấy tôi bị thương nên nhất thời kích động..."
Thạch Nam vẫn cứ luôn lo lắng Tây Môn sẽ làm tổn thương Đỗ Hạ Hi, tuy lần này bị thương là người khác, nhưng không đảm bảo được một ngày đó sẽ không làm bị thương Đỗ Hạ Hi, "Nhưng cô ta..."
"Không sao, thả cô ấy ra đi." Đỗ Hạ Hi đi qua đó rồi ngồi xổm xuống, xem xem Tây Môn có bị thương không.
Thạch Nam tuy không muốn nhưng thấy Đỗ Hạ Hi kiên quyết như vậy, chỉ còn cách đi qua đó thả người, nhưng anh cứ đi bên cạnh hai người, sợ sẽ xảy ra chuyện.
Thấy Tây Môn đi cứ cà nhắc, Đỗ Hạ Hi hỏi, "Sao vậy? Chân bị thương hả?" Lúc nãy quá hỗn loạn, Đỗ Hạ Hi hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Uhm." Tây Môn rõ ràng là bị thương ở chân, nhưng thân người lại dựa vào Đỗ Hạ Hi, bâng quơ nói, "Chỉ là vết thương cũ thôi, lúc nãy ông cảnh sát đó mập quá, chắc đè gãy rồi."
"Ê, cô đừng có vu khống người khác nha!" Thạch Nam thấy cô ta hoàn toàn không giống bị gãy chân chút nào, chắc là cô ta lại giở trò để Đỗ Hạ Hi thương hại.
"Đau đây à?" Đỗ Hạ Hi hoàn toàn không để ý đến Thạch Nam, đang nghiêm túc kiểm tra vết thương.
"Uhm." Tây Môn chỉ là cau mày lại, không có phát ra âm thanh nào khác, nhưng mồ hôi trên trán cô có thể thấy vết thương không có nhẹ.
Đưa Tây Môn đi làm kiểm tra, Thạch Nam ở bên cạnh Đỗ Hạ Hi sốt ruột muốn chết, "Tôi nói Hạ Hi à, cô ta rốt cuộc nói gì với cô mà cô lại tin răm rắp thế chứ? Có rất nhiều vụ lừa đảo đều liên quan đến cô ta, chỉ là không có chứng cứ cụ thể nên cô ta mới không bị bắt." Thạch Nam từ trước đến giờ vẫn xem Đỗ Hạ Hi như em gái mình vậy, cô ấy từ nhỏ đã rất hiền lành nên luôn làm cho người ta lo lắng, nếu gặp kẻ bất lương rất dễ bị lừa gạt.
Đỗ Hạ Hi khoanh tay đứng trước cửa phòng X quang, cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, nói một cách tự nhiên, "Bởi vì cô ấy là bạn gái của tôi."
"Bạn thân đến cỡ nào nữa thì không phải cô ta nói gì cô tin cái đó chứ." Thạch Nam hoàn toàn không nghĩ đến hướng đó.
"..." Đỗ Hạ Hi quay đầu lại nhìn Thạch Nam, có chút cạn lời, quả nhiên là người chậm hiểu mà, nhưng mà Đỗ Hạ Hi lại không muốn che giấu bạn thân, "Không phải bạn thân, mà là bạn gái."
"Hả?!" Thạch Nam dường như nghe được chuyện gì động trời, giật hết cả mình.
"Cũng giống như anh với bạn gái của anh vậy." Đỗ Hạ Hi hơi đỏ mặt, tiếp tục giải thích.
"Sao... cô... với cô ta?!" Thạch Nam không thể tin được.
"Đừng hỏi tôi tại sao, tôi cũng không biết..." Đỗ Hạ Hi hơi mắc cỡ quay mặt qua chỗ khác.
Tây Môn chụp xong hình thì được ngồi trên xe lăn đẩy ra, Đỗ Hạ Hi liền qua đó, còn Thạch Nam thì vẫn nheo mắt lại đánh giá Tây Môn, anh trước giờ cứ tưởng Đỗ Hạ Hi thích Đoạn Huyên, nhưng cho dù cô ấy thích phụ nữ thì cũng không nên thích người giống Tây Môn chứ.
Vết thương ở chân Tây Môn nghiêm trọng hơn Đỗ Hạ Hi tưởng, tuy là bệnh cũ tái phát, nhưng năm xưa không được chữa trị đàng hoàng nên lần này phải làm phẫu thuật, nếu không thì sẽ bị tật.
Chắc là vết thương đau hoặc do có Thạch Nam ở đây nên Tây Môn hiện giờ rất im lặng, nằm trên giường nghe Đỗ Hạ Hi dặn dò, khi điền vào đơn đăng ký nhập viện thì Đỗ Hạ Hi mới phát giác, "Em mới 22 tuổi thôi à?!" Hèn chi lần trước hỏi tuổi tác thì Tây Môn lại đắc ý nói nhỏ hơn mình rất nhiều, quả thật chênh lệch tuổi tác lớn quá.
"Hơ hơ hơ, mới qua sinh nhật nên giờ là 23 rồi." Tây Môn giơ tay ra móc ngoéo lấy ngón tay Đỗ Hạ Hi, chỉ cần ở trước mặt Đỗ Hạ Hi là Tây Môn trở lên thích bám lấy cô ấy.
"Em sinh nhật ngày nào?" Hình như Tây Môn chưa từng nhắc qua.
"Rằm tháng giêng đó." Hôm đó là lần đầu tiên được ở nhà Đỗ Hạ Hi, đó là ngày mà cô sống hạnh phúc nhất.
"Nếu biết hôm đó là sinh nhật em thì chị sẽ làm thêm nhiều món hơn..." Nghĩ tới ngày hôm sau hai người chia tay nhau không vui như vậy, Đỗ Hạ Hi rất muốn bù lại sinh nhật cho cô ấy.
Hai ngày cứ nắm tay nhau, ngón tay cái Đỗ Hạ Hi nhè nhẹ xoa tay Tây Môn, bốn mắt nhìn nhau, cứ như ở chốn không người vậy.
"E hèm." Thạch Nam đứng bên cạnh chịu không nổi hai người cứ mùi mẫn như vậy, tin động trời như vậy anh cần thời gian để 'tiêu hóa', "Tôi đi xem người đàn ông đó ra sao rồi, nếu ông ta có gì bất trắc thì chỉ còn cách tìm A Kỳ nghĩ cách thôi."
Thạch Nam lại nhìn Tây Môn lần nữa rồi mới rời khỏi, Đỗ Hạ Hi có chút thẹn thùng sờ trán, khi sờ đến vết thương thì rụt tay về.
"Để em xem xem, không biết có bị hủy dung nhan không?" Giọng Tây Môn nghe có phần yếu ớt.
Đỗ Hạ Hi đứng ở bên cạnh khom lưng xuống, "Chắc sẽ để lại sẹo, không sao đâu mà."
Ngón tay Tây Môn nhè nhẹ chạm vào, ngón tay hơi lạnh, men theo trán Đỗ Hạ Hi xoa nhẹ, "Chị sợ không?"
"Hả?" Đỗ Hạ Hi không biết Tây Môn muốn nói về việc gì.
Ngón tay Tây Môn ngừng lại ở bên má Đỗ Hạ Hi, "Sợ em." Cô cũng không biết mình lúc đó sao lại kích động vậy.
Đỗ Hạ Hi cười phá lên, "Chị chỉ sợ em sau này lại ra tay với người khác thôi, em nói qua sau này cái gì cũng nghe chị rồi mà?" Lấy tay vỗ nhè nhẹ vào má Tây Môn, "Hứa với chị, sau này không được manh động vậy nữa, nếu gặp chuyện như vậy thì chị tự mình xử lý được."
"Không phải là cũng bị thương rồi hả." Tây Môn nhìn vết thương của Đỗ Hạ Hi, không những không bảo vệ được cô ấy mà còn để cô ấy thấy được mặt khác thảm hại của mình nữa.
"Đây chỉ là tai nạn, sau này chị sẽ chú ý hơn." Đỗ Hạ Hi khom người hôn lên trán Tây Môn, "Chị đi làm việc đây, sáng mai tan ca lại qua thăm em."