Khoa Cấp Cứu

Chương 82: - Ngày rằm tháng giêng (1)




Rằm tháng giêng năm nay vừa hay trùng ngay ngày lễ tình nhân, ngoài đường cực kỳ náo nhiệt, cho nên khoa cấp cứu cũng náo nhiệt theo, có yêu nhau thì tất nhiên cũng có chia tay, Đỗ Hạ Hi ngoại trừ bận việc từ chối nhận quà thì còn bận các vụ tự sát nữa.

Trong đó nhiều nhất là uống thuốc tự tử, đặc biệt là thuốc diệt cỏ, mỗi người ai cũng đau lòng tuyệt vọng tột độ, cũng không biết bọn họ do vấn đề tình cảm hay là do phản ứng với thuốc sau khi trúng độc nữa, túm lại là ngày hôm nay muôn màu muôn vẻ.
Tiếng xe cứu thương lại vang lên, 120 đẩy vào một bệnh nhân bị thương nặng, người nhà nói là khi trượt tuyết bị té xuống núi, bệnh viện địa phương kiểm tra xong cho bọn họ trực tiếp chuyển viện, chạy thâu đêm mới tới đây.
Bệnh nhân chỉ mới khoảng mười mấy tuổi, nghe người nhà nói là vẫn còn đi học, năm nay chuẩn bị thi chuyển cấp, phụ huynh thấy con bị vậy đã khóc gần hết nước mắt.
Đỗ Hạ Hi cũng không có thời gian an ủi người nhà bệnh nhân, tranh thủ kiểm tra vết thương, nam sinh đó đầu chạm đất, đốt sống cổ chấn thương nghiêm trọng, sau này kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể cử động được cổ thôi, còn phần từ dưới cổ trở xuống sẽ không còn cảm giác gì nữa.
Không biết có phải do đau đớn hay là do tuyệt vọng, khóe mắt của nam sinh đó đầy nước mắt, chỉ dùng ánh mắt đầy khát vọng nhìn Đỗ Hạ Hi, nhưng lại không nói ra lời.
"Cố lên, sẽ qua khỏi thôi mà." Đỗ Hạ Hi an ủi.
Điều nực cười hơn nữa là giường bên cạnh lại là một nam sinh vì những chuyện vặt vãnh mà cắt cổ tay tự sát, hai giường bệnh đều nhuốm đầy máu, một bên thì tha thiết được sống, một bên thì tìm đủ mọi cách kết thúc cuộc sống của mình.
Thiết bị quan sát ở đầu giường liên tục biến động, đồ thị cũng thay đổi không ngừng, nơi đây là nơi người ta đang chiến đấu vì sự sống, nhưng cũng có người lại không trân trọng tính mạng mình, những người tự sát đó làm những người đang cố gắng sống sao chịu đựng nổi.
Không có nhiều thời gian để Đỗ Hạ Hi cảm khái mâu thuẫn của sinh mệnh, tình trạng nam sinh đó đột nhiên xấu đi, vết thương quá nghiêm trọng, các bác sĩ đều biết bọn họ cũng đã cố hết sức rồi.
Đỗ Hạ Hi nhìn đôi mắt của nam sinh đó, tràn đầy sự van xin nhìn cô, sau đó đồng tử từ từ to ra, cho đến khi thiết bị quan sát phát ra một tiếng chói tai kéo dài.
Lại một sinh mệnh nữa ra đi, điều này đối công việc của Đỗ Hạ Hi cũng là một điều bình thường, nam sinh đó không phải là người đầu tiên ra đi, cũng không phải là người cuối cùng, chỉ là hôm nay đột nhiên làm cho Đỗ Hạ Hi hiểu ra là tại sao nói những người tự sát chết sẽ xuống địa ngục, bởi vì đó giống như là một sự châm biếm đối với những người chiến đấu để sống.
Người nhà nam sinh khóc ngất lên, nhưng vẫn nghẹn ngào hỏi có thể hiến tặng thân xác nội tạng cho người khác không, bởi vì có như vậy cũng là một cách để sinh mệnh có thể tiếp tục.
Đỗ Hạ Hi không có lý do gì từ chối, dưới sự giúp đỡ của cô, liên hệ được một bệnh viện đang cần sự hiến tặng, đồng thời làm các xét nghiệm sự tương đồng.
"Cám ơn cô... cám ơn..." Mẹ nam sinh đó đã khóc sưng hết cả mắt, một người mẹ vừa mất đi đứa con mà cũng có thể ra được quyết định vậy, làm cho Đỗ Hạ Hi rất khâm phục.
Đỗ Hạ Hi cảm nhận được lời cảm ơn của đối phương phát ra từ tận đáy lòng, tuy bản thân mình không có làm được gì hết, nam sinh đó đến phút cuối cũng không giữ lại được, nhưng người nhà vẫn cảm ơn các nhân viên đã tham gia cứu chữa, làm cho bọn họ rất cảm động.
Chắc cũng do có những người như thế, họ biết bác sĩ đã làm những gì, đã cố hết sức như thế nào. Công việc ở khoa cấp cứu cường độ cao, áp lực lớn, nếu không có sự hiểu rõ và cảm thông từ phía người nhà, thì cũng rất khó có thể kiên trì nếu chỉ dựa vào niềm tin là ra sức cứu chữa, chỉ một câu nói cảm ơn, Đỗ Hạ Hi cảm thấy nỗ lực của cô không có lãng phí. Cô thích công việc này, cô trân trọng tất cả sinh mạng.
Thời gian không thể quay trở lại, người chết không thể sống lại, hiểu rõ điều này, Đỗ Hạ Hi cố gắng bình phục tâm trạng của mình, trong khoa cấp cứu này, không có thời gian để thương tiếc, bởi vì vẫn còn rất nhiều người đang ở giữa ranh giới sinh tử được đưa vào đây.
Một người khác được đưa vào, vừa nhìn thì tim Đỗ Hạ Hi như bị thắt lại, người đang đẩy xe vào là Thạch Nam.
"Cô ấy sao vậy?!" Đỗ Hạ Hi căng thẳng chạy qua đó, người nằm trên xe đẩy là Tây Môn, mặt trắng bệnh, môi cũng không còn chút máu nào.
"Tra hỏi suốt một đêm, sau đó cô ta đột nhiên ngất đi..." Thạch Nam trầm giọng xuống, có chút né tránh ánh mắt của Đỗ Hạ Hi.
"Suốt đêm?! Các anh bức cung à?" Đỗ Hạ Hi nhất thời kích động, chưa tìm hiểu rõ thì đã mắng Thạch Nam.
Viên cảnh sát đi cùng Thạch Nam liền qua giải thích, "Không liên quan đến Thạch cảnh quan, anh ấy lúc đó không có ở đó, Trịnh Tinh này xuất hiện ở hiện trường vụ án, cho nên là kẻ tình nghi số một của vụ này, chúng tôi mới..."
"Khoan nói chuyện này trước, Hạ Hi... cô mau cứu cô ta trước đi, mọi trách nhiệm do tôi gánh." Thạch Nam tính nói nữa nhưng lại thôi.
"Cho dù là kẻ tình nghi số một thì cô ấy cũng chỉ bị tình nghi thôi chứ không phải là tội phạm, nếu cô ấy có chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu." Đỗ Hạ Hi từ sớm đã mất bình tĩnh.
Nhìn thấy Tây Môn đang hôn mê, Đỗ Hạ Hi nhất thời hoảng loạn, cô giờ mới thể nghiệm được nỗi lo lắng của người nhà bệnh nhân, căn bản là không có cách nào đưa ra chẩn đoán được, cả trái tim như đang thắt lại, lỡ cô ta có chuyện gì thì sao.
"Hạ Hi, đừng căng thẳng quá, cô ta chỉ là thiếu dinh dưỡng, đói tới ngất xỉu thôi." Đồng nghiệp Đỗ Hạ Hi đưa xét nghiệm cho cô xem.
Đỗ Hạ Hi có chút không tin, "Chỉ là đói tới ngất xỉu thôi à? Không có bị nội thương gì à?"
"Không có, cô tự nhìn hình chụp đi." Đồng nghiệp cũng là lần đầu tiên thấy Đỗ Hạ Hi mất bình tĩnh như vậy.
Nhìn hình chụp và bảng xét nghiệm, Đỗ Hạ Hi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng ở bên cạnh giường của Tây Môn, một tay nhè nhẹ nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo kia, trên đó quả thật không có miếng thịt nào hết, xem ra sau này phải quan tâm đến vấn đề ăn uống của cô ta nhiều hơn nữa, rõ ràng là mỗi lần đi ăn thấy cô ta ăn nhiều như vậy, sao sức khỏe lại kém thế.
"Hạ Hi..." Thạch Nam đứng ở trước cửa vẫy gọi Đỗ Hạ Hi, Đỗ Hạ Hi tuy trong lòng vẫn còn oán trách anh ta, nhưng thấy thái độ của mình lúc nãy quả thật rất tệ, hoàn toàn không hỏi rõ tình hình mà đi trách móc rồi.
"Anh vào đây đi." Đỗ Hạ Hi vẫn không yên tâm Tây Môn, một bước cũng không dám rời khỏi.
Thạch Nam bước vào, kiên nhẫn giải thích với Đỗ Hạ Hi, hôm qua tòa nhà nơi Tây Môn ở xảy ra một vụ án mạng, hiện trạng rất thảm khốc, khi cảnh sát tới nơi thì thấy Tây Môn đang nhặt tiền trong đó, do đó đưa về sở cảnh sát.
Trong tay anh ta còn một vụ án khác rất nghiêm trọng cho nên không có đích thân theo dõi vụ này, thì xảy ra chuyện như vậy, anh cũng có một phần trách nhiệm, nhưng khi mọi chuyện vẫn chưa điều tra rõ ràng thì vẫn hy vọng Đỗ Hạ Hi nên giữ khoảng cách với Tây Môn.
"Cô ta tên là Trịnh Tinh, đã từng tham gia một vụ án mạng, rất nguy hiểm..."
Thạch Nam tính thuyết phục Đỗ Hạ Hi, nhưng Đỗ Hạ Hi đã cắt ngang lời anh ta, "Anh cũng nói là đã từng rồi, cũng phải cho người ta có cơ hội sửa đổi lỗi lầm chứ, không nên có thành kiến như vậy."
Lúc nãy khi nghe tới án mạng, trong lòng Đỗ Hạ Hi giật thót, cô cứ tưởng Tây Môn chỉ là phạm tội lừa đảo thôi chứ, không ngờ lại liên quan tới án mạng, nhưng lúc này cô lại không muốn nói những chuyện này với Thạch Nam.
"Hạ Hi sao cô lại..." Thạch Nam hoàn toàn không ngờ Đỗ Hạ Hi lại có phản ứng như vậy, hoàn toàn giống như thành một người khác vậy, rất xa lạ.
"Xin lỗi Thạch Nam, tôi hiện không muốn nói về vấn đề này... cũng chẳng phải do tôi là bạn cô ấy nên mới bênh vực, tôi chỉ là hy vọng mấy anh dựa vào chứng cứ làm việc." Đỗ Hạ Hi cũng rối như tơ vò, nếu Tây Môn quả thật có phạm tội thiệt, mình không biết có còn giao cô ấy cho cảnh sát một cách không do dự không nữa.
Thạch Nam thấy thái độ Đỗ Hạ Hi như vậy, chắc sẽ không nghe những lời mình nói nữa, chỉ thở dài, "Tôi cũng hy vọng cô ta không liên quan gì tới vụ án này."
"Lúc nãy... tôi hơi nóng vội, thái độ không tốt lắm."
"Không sao, chỉ cần cô bình an là được... đợi cô ta khỏe chút thì tôi còn có chuyện phải hỏi cô ta." Thạch Nam vẫn không yên tâm nhìn Tây Môn đang nằm trên giường bệnh, nhưng bọn họ hiện giờ quả thật không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh cô ta là hung thủ.
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi phòng cấp cứu, đợi bọn họ rời khỏi, Tây Môn vốn đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, thật ra cô lúc nãy đã tỉnh rồi, nghe hết cuộc trò chuyện của hai người.
Nghe thấy Đỗ Hạ Hi đứng về phía mình, cô rất vui mừng, nghe thấy cảnh sát nhắc về vụ án của quá khứ, cô lại sợ hãi, tuy cô biết Đỗ Hạ Hi chắc sẽ không vì vậy mà có thành kiến với mình, nhưng vụ án đó cũng không phải là người thường nghe rồi có thể chấp nhận được.
Còn vụ lần này quả thật không có dính dáng gì đến Tây Môn hết, hôm qua Tây Môn tính ra ngoài ăn cơm, khi đi ngang ngôi nhà âm đó, thì ngạc nhiên phát hiện không biết từ lúc nào lại có người dọn vào ở, đúng là không sợ chết mà.
Cô cũng không quan tâm gì nhiều, nhưng khi liếc mắt thấy cánh cửa đang mở kia, trên đất rải đầy tiền ra tới tận cửa.
Do dự một hồi, cũng không nhịn rồi liền len lén chui vào, vừa vào nhà nhặt được mấy tờ, ngẩng đầu lên nhìn thì giật hết cả mình, chết cha, lần này có nhảy xuống sông sài gòn cũng không rửa hết tội.
Trên nền nhà là xác cả gia đình ba người chết rất thê thảm, máu vung vảy đầy nhà, trên cổ người đàn ông là vết cắt rất sâu, máu không ngừng chảy ra, cảnh tượng này sao quen thuộc thế, nếu có cảnh sát vào thì chắc chắn sẽ bị bắt.
Không thèm nhặt số tiền còn lại, Tây Môn quay người tính chạy ra cửa thì vừa đúng lúc đụng ngay mấy người Thạch Nam đang bước vào, "A... anh cảnh sát, nghe tôi giải thích đã, tôi vào nhặt tiền thôi à, tôi không có giết người..."
Tuy Thạch Nam không ngờ tới Tây Môn sẽ xuất hiện tại hiện trường vụ án, "Có gì thì về sở cảnh sát rồi nói tiếp." Hai người áp giải Tây Môn đi.
Tới phòng hỏi cung, Thạch Nam chỉ đứng ở một bên, chăm chú săm soi Tây Môn, "Cô tên là gì?" một người khác hỏi.
"Trịnh Tinh." Tây Môn cũng biết giờ có che giấu cũng không có ích gì, ngược lại còn làm bị tình nghi hơn nữa.
"Trịnh Tinh..." Thạch Nam nhíu mày cố gắng nhớ lại, cái tên này rất quen thuộc, lúc trước nhất định là có nghe qua, "Hai người cứ tra hỏi, tôi đi tra tài liệu chút."
Tây Môn cười gượng, xem ra mình sắp bị lật lại quá khứ rồi.