Khoa Cấp Cứu

Chương 71: - Một người một mèo (2)




Tây Môn vốn đã sắp thiếp đi, phải biết là trong căn nhà bốn bức tường gió thổi lồng lộng này mà ngủ được thì cũng không phải là chuyện dễ, ai ngờ trong thời khắc quan trọng điện thoại lại reo lên.

Không đúng, điện thoại bị cắt rồi mà, làm sao mà reo lên được chứ, Tây Môn mau mau thò tay ra khỏi chăn lấy điện thoại, một cơn gió lạnh thổi đến làm cho cô nổi hết da gà.
Trên màn hình hiển thị tin nhắn nạp tiền, mắt Tây Môn sáng lên, chuyện này ngoại trừ Đỗ Hạ Hi ra thì con ai mà nạp cho cô nữa?
Do đó Tây Môn liền chủ động gọi điện thoại cho Đỗ Hạ Hi, điện thoại chỉ reo một tiếng là có người bắt máy, khóe miệng Tây Môn cong lên, quả nhiên không ngoài dự đoán.
"Sao cô lại gọi qua đây? Nửa đêm nửa hôm..." Đỗ Hạ Hi còn tưởng rằng là trùng hợp, vừa mới nạp tiền thì cô ta gọi đến, sao cô ta lại biết là mình chứ.
"Hơ hơ, tôi bấm tay bói ra được, biết Hạ Hi đang nhớ tôi mà~" Tây Môn rúc người lại vào chăn, chỉ lộ ra nửa đầu thôi, bởi vì bên ngoài lạnh quá, tuy nhiên trong chăn này cũng không ấm được bao nhiêu.
"Tôi có chuyện muốn nói với cô." Đỗ Hạ Hi làm lơ lời nói trêu chọc của cô ta, lúc này Đỗ Hạ Hi chỉ đau đầu chuyện con mèo nhỏ, nếu mà mỗi đêm đều quậy phá như vậy thì không hay chút nào, nghỉ ngơi không đủ thì không thể đi làm được, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, "Con mèo để ở chỗ cô một thời gian nha."
"Ủa? Hạ Hi cô chưa gì muốn bỏ rơi nó à?!" Tây Môn cố ý nói sao cho rất kinh ngạc, nhưng thật ra cô cũng biết Đỗ Hạ Hi ngày nào cũng bận rộn, làm gì có thời gian nuôi động vật.
'Cũng không phải... chỉ là gần đây bệnh viện hơi bận, tôi trực ca đêm nhiều, nó cứ quậy quá như vậy thì tôi không cách nào đi làm được..." Đỗ Hạ Hi nhăn mày nhìn con mèo đang ngồi ở cuối giường, hai con mắt của nó cứ làm ra vẻ tội nghiệp nhìn Đỗ Hạ Hi, làm cho cô không nhẫn tâm đưa nó đi chỗ khác.
"Ồ, vậy cô đem bỏ nó đi, dù sao thì cũng chỉ là nhặt về thôi." Tây Môn hoàn toàn không có vẻ đồng tình gì hết, đối với người cũng vậy rồi huống chi là mèo.
"Vậy sao được!" Đỗ Hạ Hi vừa nghe là thấy sốt ruột, giọng nói cao lên làm con mèo hoảng sợ bỏ chạy, nhưng nó không có chạy đi xa, chỉ là trốn đằng sau cửa len lén thò đầu ra nhìn Đỗ Hạ Hi, "Cô nuôi nó." Đỗ Hạ Hi nhẹ giọng lại.
"Vậy có khác gì đem bỏ nó chứ?" Tây Môn nhìn nhìn nhà mình, đồ ăn thức uống gì cũng không có, người còn lo không xong nói chi đến mèo.
Nghĩ đến lối sống bê bối của Tây Môn, Đỗ Hạ Hi cũng cảm thấy không nên cho con mèo đến chỗ cô ta, chắc chắn chết còn sớm hơn nữa!
"Vậy tôi... thử đi ngủ để cửa mở, nó cứ luôn đi ra đi vô, làm tôi không ngủ được." Đỗ Hạ Hi cũng chỉ được cách này thôi.
Tây Môn đã từng nghe Đỗ Hạ Hi nói qua là cô ấy phải đóng cửa ngủ thì mới thấy an toàn, hoàn toàn trái ngược với mình, "Đúng rồi, nhang an thần tôi cho cô lúc trước chắc vẫn còn ha, tuy hiệu quả không bằng thuốc an thần, nhưng vẫn có tác dụng, cô thử đi~"
"Uhm." Đỗ Hạ Hi nghiêng mình nằm trên giường, điện thoại để bên tai, nghe cô ta nói chuyện mà trong lòng thấy rất ấm áp.
Nghĩ đến hồi sáng chỉ vì lý do cô ta không chịu lên lầu cùng mình mà nổi giận, tự nhiên thấy mặt nóng lên, mình từ lúc nào mà trở lên thất thường như vậy hả.
"Cám ơn cô." Chuyện mà Đỗ Hạ Hi cần cảm ơn cô ta cũng rất nhiều, chắc một câu cảm ơn là không đủ.
"Khách sáo gì chứ, còn nói cám ơn chi nữa~ sau này nhớ thường xuyên cứu trợ tôi là đủ rồi~" Tây Môn chỉ còn thiếu quỳ lạy dưới đất thôi, Đỗ Hạ Hi là thần tài gia của cô mà, cần gì phải cám ơn!
"Cô thật là... không nói nữa, tôi đi ngủ đây, mai sáng còn phải đi làm." Không ngờ trò chuyện với Tây Môn lâu vậy, Đỗ Hạ Hi cũng không biết mình có uống lộn thuốc không, đêm hôm khuya khoắt còn nấu cháo điện thoại với Tây Môn.
"A còn nữa..." Đỗ Hạ Hi sắp cúp điện thoại thì nghe Tây Môn ngáp một hơi dài rồi nói, "Mèo có thể giúp chống tà, cô cũng đừng sợ quá, cứ mặc kệ nó đi~" rồi nói một tiếng ngủ ngon xong cúp máy trước.
Đỗ Hạ Hi nghe nói thế nên yên tâm hơn rất nhiều, nghe theo lời Tây Môn đốt một ít nhang an thần, rồi để cho cửa phòng ngủ mở một khe hở nhỏ, cầm một quyển sách nằm trên giường ngủ, dù sao thì đây cũng là thói quen lâu năm, nên đột nhiên kêu cô thay đổi thì không có quen, cho nên Đỗ Hạ Hi cũng muốn xem sách một lát, đợi chút nữa buồn ngủ thì dễ ngủ hơn.
Ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, toàn thân cũng thoải mái hơn, Đỗ Hạ Hi lấy tay giở sách ra, tiếp tục xem nội dung của lần trước.
"Meo~" Con mèo lại nhảy lên giường, đi đến bên cạnh Đỗ Hạ Hi, Đỗ Hạ Hi nghiêng đầu qua nhìn nó, nó cũng ngoan ngoãn ngồi ở đó, Đỗ Hạ Hi tiếp tục đọc sách.
"Meo~" Thấy Đỗ Hạ Hi không thèm để ý nó, nó liền nhảy lên phía trước, lấy đầu hất cuốn sách đi, một chân để lên ngực Đỗ Hạ Hi, sau đó ngồi ở đó nhìn Đỗ Hạ Hi, bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi..." Đỗ Hạ Hi một tay nhặt cuốn sách lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn con mèo đang ngồi trên người mình, vậy là sao?! Tuy nó chỉ mới có mấy tháng thôi, cũng không nặng lắm, nhưng trên ngực có vật nặng đè lên thì ai mà ngủ cho được!
Một người một mèo, không có nói chuyện cũng không có làm gì hết, chỉ bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Hạ Hi thử giơ tay lên học theo Tây Môn nhè nhẹ sờ cằm của nó, thấy nó nhắm mắt ngưỡng đầu lên, Đỗ Hạ Hi lại nhè nhẹ xoa đầu nó, con mèo nhỏ này lại thở y như con heo, làm Đỗ Hạ Hi cũng nghi ngờ giống loài của nó.
Chưa sờ được hai cái thì nó mãn nguyện nằm xuống, đúng vậy, nó nằm trên ngực của Đỗ Hạ Hi, cái mũi để ngay dưới cằm Đỗ Hạ Hi, rồi nằm ngáy ngon lành.
"Thật là... sao lại quấy rầy người khác giống y như tên xấu xa kia vậy." Đỗ Hạ Hi lấy tay xoa đầu nó, xem ra hôm nay nó tìm thấy cái 'giường' tốt hơn rồi.
"Meo." Con mèo nhắm mắt kêu lên một tiếng, sau đó không động đậy gì nữa.
Đỗ Hạ Hi nhìn nó, sau đó nhè nhẹ kéo chăn lên, đắp cho cả người và mèo, sau đó mới yên tâm ngủ.
Hôm sau thức dậy, tuy vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng lại tốt hơn những gì Đỗ Hạ Hi dự đoán nhiều, cũng không có thấy ác mộng, đây cũng là một khởi đầu tốt, khi chuẩn bị ra cửa thì Đỗ Hạ Hi vui vẻ xoa đầu con mèo.
Nhưng khi Đỗ Hạ Hi mở cửa thì con mèo thấy có kẽ hở liền chui ra ngoài, "Ê!" Đỗ Hạ Hi đóng cửa lại đuổi theo, con mèo chạy men theo đường ống nước. Khi Đỗ Hạ Hi đuổi theo được nó thì nó đã chạy đến tầng thượng rồi, bởi vì trên đó có hàng rào nên Đỗ Hạ Hi không bắt được nó.
"Tiểu xấu xa, mau ra đây!" Đỗ Hạ Hi cũng có chút nôn nóng.
Thấy Đỗ Hạ Hi kêu nó, nó lại đi vào sâu trong kia hơn, làm Đỗ Hạ Hi thấy tức giận hơn nữa, giơ tay qua nhưng không với tới được, kêu nó cũng không nghe, cuối cùng Đỗ Hạ Hi chỉ còn cách trốn sau cửa, muốn đợi nó tự mình chạy ra tìm mình.
Ai ngờ Đỗ Hạ Hi trốn lâu như vậy mà cũng không thấy nó ra, làm cô sợ nó lại chạy qua chỗ khác, liền thò đầu ra, chỉ thấy bên chân mình có cục bông màu trắng nhảy qua, thì ra nãy giờ nó cứ ở bên cửa đợi Đỗ Hạ Hi, khi thấy Đỗ Hạ Hi nhìn qua đây nó liền nhảy trở về chỗ hàng rào hồi nãy.
"Ngươi ... còn không ra đây là ta giận đó." Đỗ Hạ Hi có chút nôn nóng nhìn đồng hồ, nếu cứ tiếp tục vậy thì mình trễ giờ mất, nhìn thấy con mèo quậy quá như vậy, trong đầu lại cứ nghĩ tới cái tên cũng thường hay phá mình, chắc là cũng chỉ có cô ta mới có thời gian rảnh chơi cút bắt với con mèo này thôi.
Cuối cùng Đỗ Hạ Hi cũng phải gọi điện thoại cho quản lý toà nhà mở cửa ra, rồi lại tốn không ít công sức mới bắt được con mèo, kết quả là cô lại đi trễ nữa rồi, Đỗ Hạ Hi cảm thấy rất mệt mỏi.
Hôm nay là trực ca sáng, bởi vì sắp năm mới nên không ít người đã về quê, đến bệnh viện cũng rất ít người, những người bị bệnh nhẹ thường không thích đến bệnh viện, cho nên các phòng khoa đều vắng tanh.
Đến cả khoa cấp cứu cũng không còn bệnh nhân bởi vì không lấy được số mới chen vào đây, ngoại trừ bệnh nhân bị thương nặng mới chữa trị hôm trước, thì buồi sáng cũng chỉ có một ca tai nạn xe cộ thôi.
Đỗ Hạ Hi ngồi ngẩn ngơ trong phòng, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, suy nghĩ một hồi thì mới phát hiện ra là hôm nay tên kia không có đến đây, chắc do tay bị thương? Không biết có nghiêm trọng không? Có cần mình qua nhà xem không? Dù sao thì cũng là vì cứu mình mà bị thương, nhưng mà thấy cô ta hôm qua nói chuyện điện thoại rất vui vẻ, chắc là không có gì nghiêm trọng đâu ha.
Quả nhiên giống như Tây Môn nói mà, con người thường 'hèn hạ', nếu không tự tìm phiền phức thì sẽ thấy khó chịu, Đỗ Hạ Hi dùng một tay chống cằm, hình như gần đây tiếp xúc với cô ta nhiều quá, nên mình cũng cảm thấy mình có chút gì đó không giống như trước nữa, không biết thay đổi này là tốt hay là xấu đây nữa.
"Hạ Hi, nghe nói hôm qua cô đi tham dự tang lễ gặp phải xác chết sống dậy hả? Có thật không đó? Tôi thấy Tiểu Lưu hôm nay cũng không có đi làm, nghe nói là sợ tới bệnh rồi." Nam bác sĩ đó trong tay cầm hạt dưa, đứng dựa ở cửa tám chuyện, miệng thì vẫn cứ cắn hạt dưa lách cách.
"A, hình như là vậy... tôi cũng không để ý nữa..." Đỗ Hạ Hi quả thật không thích nói về mấy chuyện đó, cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng kinh dị của ngày hôm qua.
Đỗ Hạ Hi cũng không hiểu sao Tây Môn lại cứ năm lần bảy lượt cứu mình, rốt cuộc là có mưu đồ gì, nếu theo tính cách không làm việc không có lợi của cô ta mà nói, lừa mình hết mấy lần cũng không lừa được tiền thì chắc là bỏ cuộc rồi, sao còn dấn thân vào làm những chuyện không trục được lợi này, số tiền mà mình bị lừa thật ra không có bao nhiêu, ít ra thì cũng không bằng những nguy hiểm mình gặp.
"Ủa, cô không phải là có quen biết bà đồng gì đó? Hình như là tên Tây Môn gì đó? Hôm trước còn gặp ở căn tin, chắc phải tìm cô ta đi xem cho Tiểu Lưu quá." Đỗ Hạ Hi cũng không ngờ đồng nghiệp của mình lại tin tưởng Tây Môn như vậy, tại sao chứ?! Bọn họ nhìn sao cũng không giống như mê tín?
"Tiểu lưu chỉ là sợ quá độ thôi, muốn tìm thì cũng tìm bác sĩ tâm lý..." Đỗ Hạ Hi thật không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của Tây Môn khi mình có việc nhờ vả cô ta, vả lại một khi nhờ vả cô ta thì cũng có nghĩa là cô ta nắm thóp mình, nói không chừng sau này lại lấy ra châm chọc mình nữa.