Khoa Cấp Cứu

Chương 62: - Tư duy chuyển biến (6)




Trong nhà chỉ còn hai người Tây Môn và Đỗ Hạ Hi ngồi đối diện trên bàn ăn, Đỗ Hạ Hi đang uống nước, cảm thấy không gian yên tĩnh này có chút khó xử, nhưng Tây Môn ngồi ở đó cứ ngó tới ngó lui, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với Đỗ Hạ Hi.

Cuối cùng Đỗ Hạ Hi cũng nhịn không nổi mở miệng trước, "Cô sao quen biết với ông chú đó vậy?" Đỗ Hạ Hi cảm thấy Tây Môn gan cũng to thật, ông chú bặm trợn vậy mà cũng lừa được.
Tây Môn chỉ cần nhìn ánh mắt của Đỗ Hạ Hi là đoán được cô ấy đang nghĩ gì rồi, một tay chống cằm, "Ông ta là khách hàng của tôi, nhưng tôi không có lừa ông ta, nếu nói thật ra thì, tiệm này có thể mở được cũng do công tôi đó~"
"Hờ." Đỗ Hạ Hi phì cười, tin lời cô ta chắc bán nhà quá.
"Lúc vợ ông ta chết, thì em trai bà ta chiếm căn nhà này, đến tiền ma chay cũng phải đi vay mượn, nhưng mà, cũng may gặp được người tốt như tôi, khi nghe chuyện này liền giúp ông ta giải quyết đó~"
"Cô lại làm chuyện gì thất đức nữa?" Đỗ Hạ Hi còn lâu mới tin Tây Môn lấy pháp luật ra giải quyết chuyện di sản.
"Hi hi hi, tôi làm việc thiện mà, sao lại nói tôi như vậy hả~ Hạ Hi lần nào gặp khó khăn không phải do tôi giúp đó sao, đúng là vong ân bội nghĩa mà."
Tây Môn nói cũng không sai, mỗi lần gặp chuyện ma quái thì cô ta đều giúp mình, Đỗ Hạ Hi cũng có chút áy náy, "Cô giúp tôi cũng vì mấy chuyện quỷ quái, còn ông ta gặp phải người sống, cô thì giúp được gì."
"Người sống người chết cũng là người thôi~ ai nói người sống thì không có cách hả? Tôi không động được người thì động vào căn nhà~ Thay đổi chút phong thủy, động chút tay chân chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi mà thôi~" Không biết Tây Môn vô tình hay cố ý nữa, cô ngày càng ngông cuồng trước mặt Đỗ Hạ Hi, đến bí mật nghề nghiệp cũng tiết lộ ra.
Quả nhiên vẫn là đi lừa gạt, Đỗ Hạ Hi trừng mắt nhìn Tây Môn, không biết tên này chừng nào mới chịu cải tà quy chánh đây, "Lần này cô lừa người ta hết bao nhiêu tiền rồi?"
"Đã nói rồi mà, lần này không có lừa ai mà, vả lại tôi còn không lấy đồng nào nữa đó, sao hả, có phải rất có phong thái 'vì nước quên thân' giống Hạ Hi không?" Tây Môn nói rất là tự hào.
Đỗ Hạ Hi lại soi xét toàn thân cô ta, vẻ mặt hoàn toàn là bộ dạng có ma mới tin cô, Tây Môn cũng không quan tâm, mỉm cười, "Vốn lý ra là phải thu tiền đó, nhưng ông ta nói đã hết tiền rồi, lòng tốt của tôi nhất thời trổi dậy nên không có lấy tiền, chỉ kêu ông ta sau này miễn tiền bánh bao cho tôi là được~"
"Chì vì miễn tiền bánh bao thôi à?" Đỗ Hạ Hi hoàn toàn không tin.
"Hơ hơ hơ, tất nhiên là không chỉ vì một bữa bánh bao thôi đâu~ một khi tiệm này còn mở cửa bán thì tôi có thể ăn miễn phí~ đừng có coi thường cái bánh bao này, một cái 10 đồng, một ngày ba bữa 30 đồng rồi, một tháng là 900 đồng, một năm là 10800 đồng, hai năm là 21600 đồng, nếu sau này cứ tiếp tục ăn thì không phải là một số tiền nhỏ đâu~"
"..." Đỗ Hạ Hi kinh ngạc, cuối cùng chỉ hỏi, "Ngày nào cũng ăn, không ngán hả?"
"Hơ hơ hơ hơ, Hạ Hi cô quan tâm vấn đề cũng khác người ghê~ lúc không có tiền thì có bánh bao ăn là hạnh phúc lắm rồi, ở đâu mà còn yêu cầu này nọ nữa~" Tây Môn cũng cảm thấy mình dễ nuôi thiệt, một ngày ba bữa bánh bao cũng được nữa, tất nhiên là cô hoàn toàn quên mất những bữa ăn bào ngư vi cá của mình rồi.
Qua một hồi sau, ông chủ đem bánh bao nóng hổi ra, chỉ cần nhìn thôi là cũng cảm thấy ngon miệng rồi, Đỗ Hạ Hi gắp một cái rất nho nhã ăn từng miếng nhỏ.
Tây Môn thì nhét đầy miệng bánh bao, nhiều lúc nói không rõ chữ nữa, "Cô hông phải cũng như jậy hả, trưa mới ăng xong, tối lại ăng típ."
Lần này là do mới ra lò nên ăn ngon hơn cái hồi trưa nhiều, phần đế bánh bao được chiên lên ăn rất giòn, nhân còn có chút nước chứ không có khô khan, làm người ta cứ muốn ăn không ngừng, hèn chi thái độ ông chủ như vậy mà người ta vẫn cứ xếp hàng ăn.
Đỗ Hạ Hi thì chú tâm ăn, Tây Môn thì miệng nói không ngừng, vừa ăn vừa hỏi Đỗ Hạ Hi, "Chuyện hôm qua sao rồi?"
"Hử?" Đỗ Hạ Hi nhớ lại, cô ta chắc hỏi chuyện gia đình đứa bé, "Có nhân viên sẽ lo liệu, không có chuyện gì hết."
"Hối hận không?" Tây Môn không chớp mắt gắp lấy nửa cái bánh bao nhét vào miệng, đột nhiên hỏi ra câu này.
Đỗ Hạ Hi ngẩn ngơ một hồi, sau đó lại im lặng, hối hận không? nếu như gặp lại tình huống giống vậy, thì cô vẫn quyết định như vậy, "Chỉ là hơi mệt thôi." Đây cũng là lời nói thật lòng, không những phải suy nghĩ vấn đề chữa bệnh mà còn đối diện với các loại người nữa, đối với Đỗ Hạ Hi mà nói là rất mệt mỏi.
Đỗ Hạ Hi nói xong, thì im lặng, Tây Môn vẫn cứ tiếp tục ăn, rõ ràng là tự cô ta khơi ra vấn đề u ám này, nhưng cô ta chỉ biết ngồi đó ăn, Đỗ Hạ Hi thật muốn đạp cho cô ta một phát, "Có phải những người giống như cô thì được người ta yêu thích hơn không?"
Bản thân mình rõ ràng là làm việc nghiêm túc, đối đãi người ta thật lòng, nhưng bạn bè chỉ có vài người thôi, ngược lại tên xấu xa như cô ta lại có rất nhiều người tin tưởng.
Tây Môn cười hi hi, "Đúng vậy~"
Đỗ Hạ Hi hơi nhíu mày, "Nhưng tôi không muốn trở nên giống cô vậy, cho dù sống rất thoải mái nhưng không nhất định sẽ vui."
"Hạ Hi cô không cần thay đổi đâu, bởi vì trên đời này tiểu nhân giống như tôi nhiều lắm, còn người tốt giống cô thì thuộc loại quý hiếm cần được bảo tồn rồi~ cho người ta mượn tiền cũng rất hào phóng~ nhưng mà tôi lại rất ủng hộ cô, nhiều lúc phải giúp đỡ người nghèo nhiều xíu, như tôi chẳng hạn~" Nếu nói nghèo, thì trên phương diện nào thì Tây Môn cũng rất nghèo.
"Tôi giúp đôi vợ chồng già đó, chỉ là ngưỡng mộ họ có thể sống với nhau tới răng long đầu bạc, cảm thấy rất hạnh phúc." Cô cũng không phải là thánh mẫu đi rải tiền khắp nơi, mỗi lần giúp đỡ người khác, ít nhiều gì cũng phải có nguyên do.
"Cái đó thì có gì phải ngưỡng mộ, nếu cô muốn thì tìm người nào đó đi, chuyện nhỏ mà." trong từ điển của Tây Môn không bao giờ có hai chữ phức tạp.
Nhưng Đỗ Hạ Hi lại suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là khi biết được mình sẽ khắc những người xung quanh, "Tôi sợ... không thể cho người đó hạnh phúc được mà còn hại họ nữa."
"Quan trọng nhất không phải là thời gian mà là tình yêu, Hạ Hi cô suy nghĩ nhiều quá rồi." Nếu như là Tây Môn thích thì nhích thôi, không cần suy nghĩ chi cho nhiều.
"Nhưng..." Đỗ Hạ Hi vẫn rất lo lắng cho an nguy của những người xung quanh.
"Hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô, đạo lý đơn giản vậy chắc cô cũng biết mà, cuộc sống có hạn, nên dành thời gian cho những người và chuyện đáng để làm, cứ lo trước lo sau cuối cùng lại chẳng được gì."
"Tôi không phải là người như thế, nếu đã quyết định đến với nhau thì đó là chuyện của cả đời người." Đỗ Hạ Hi cảm thấy, nếu đã yêu thì là cả đời này kiếp này, cô làm chuyện gì cũng như vậy, bao gồm cả chuyện tình cảm.
"Hơ hơ hơ, Hạ Hi là người chung thủy như vậy, cô mà thích ai thì người đó hạnh phúc chết đi được~" Tây Môn trong lòng nghĩ, trong chuyện tình cảm thì Đỗ Hạ Hi là người cố chấp, nhất định yêu ai sẽ yêu chết một người cho coi.
Khi nghe đến từ chết thì Đỗ Hạ Hi lại trở nên mẫn cảm, "Chỉ cần người đó hạnh phúc là được, cho dù không phải là với tôi, chỉ cần bình bình an an là đủ rồi..."
Tây Môn thấy thái độ của Đỗ Hạ Hi đột nhiên trở nên tiêu cực, sờ sờ cằm hỏi, "Hạ Hị, không phải cô đơn phương ai đó chứ? Vả lại còn thất tình nữa hả?"
Bị nói trúng tim đen, Đỗ Hạ Hi cứ cúi đầu ăn bánh bao, không thèm để ý đến Tây Môn.
"Ha ha ha ha, thiệt hả?!" Tây Môn giống như là phát hiện ra việc gì đó rất trọng đại, không ngờ người hoàn mỹ như vậy mà chỉ đơn phương người khác, cô rất hiếu kỳ muốn biết đối phương mặt mũi ra sao.
"Ăn bánh bao của cô đi!" Đỗ Hạ Hi gắp một cái bánh bao nhét vào miệng của Tây Môn, cô thật sự không chịu nổi miệng lưỡi cô ta, người ta càng không muốn nhắc tới chuyện gì là cô ta càng nói không ngừng.
"Ư..." Tây Môn cố gắng ăn hết cái bánh, suýt chút nữa thì mắc nghẹn, "Hạ Hi cô muốn đút cho người ta ăn thì cũng phải dịu dàng chút chứ~"
Mặt Đỗ Hạ Hi hơi đỏ, tính nói cô ta vô xỉ thì điện thoại lại reo lên, cúi đầu nhìn thì thấy mới nhắc tào tháo thì tào tháo gọi đến.
"Alo~ Hạ Hi, hôm nay có trực không? Cùng đi ăn cơm nha." Thạch Nam hiếm khi chủ động mời Đỗ Hạ Hi ăn cơm, tuy ăn bánh bao cũng đã no rồi nhưng mà Đỗ Hạ Hi vẫn đồng ý, "Được thôi."
"Uhm, tốt quá, Tiểu Nguyên lát nữa tan ca, vừa hay giới thiệu cho cô biết luôn." Đầu dây bên kia nói rất vui vẻ.
Nhưng nụ cười trên mặt Đỗ Hạ Hi hơi gượng lại, tự trách mình còn mơ tưởng gì nữa, Thạch Nam đã có bạn gái rồi, "Tôi... tôi đang đi với bạn, không biết có tiện không nữa."
"A Kỳ hả? vậy đi chung luôn đi." Thạch Nam sảng khoái trả lời.
"Không phải A Kỳ..." Đỗ Hạ Hi nhỏ tiếng nói, sau đó len lén nhìn Tây Môn, sợ vẻ mặt ngại ngùng của mình sẽ bị nhìn thấy.
"Ồ? Bạn trai à? Vậy dắt theo cho tôi làm quen với." Dường như là trong mắt bạn thân, Đỗ Hạ Hi dễ dàng chơi thân với một người, nhất định là có tin vui.
"Không phải." Đỗ Hạ Hi cũng bực mình vì mấy người này cứ thích gán ghép này nọ.
Thạch Nam cười rồi nói địa chỉ, "Mau qua đây đi, thức ăn tôi gọi hết rồi, toàn món cô thích không đó."
Cúp điện thoại, Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu lên thì thấy Tây Môn cười rất gian xảo, "Có người mời ăn à?" lúc nãy cô tuy cúi đầu ăn nhưng lỗ tai thì đã dựng đứng lên nghe tới một chữ cũng không sót.
"Không còn sớm nữa, cô nếu không tiện thì thôi." Đỗ Hạ Hi cũng không muốn dắt theo Tây Môn.
"Mới có mấy giờ à, tôi lúc nào cũng tiện hết đó~ chỉ cần là chuyện của Hạ Hi thì tôi luôn sẵn lòng mà~" Tây Môn vỗ ngực nói.
Đỗ Hạ Hi mím chặt môi, chỉ còn cách ra tuyệt chiêu, "Anh ta là cảnh sát."
Quả nhiên hữu dụng, Tây Môn lập tức cau mày do dự, cô ghét nhất là cảnh sát, nhưng nếu là bạn của Đỗ Hạ Hi thì chắc không có làm gì mình đâu, cô ấy vẫn lựa chọn tin vào nhân phẩm của Đỗ Hạ Hi, "Không có làm gì xấu, thì cần gì sợ cảnh sát! Đi! Sao lại không đi!" Có đồ miễn phí không ăn thì không phải là phong cách của Tây Môn.
"Cô... được rồi, chúng ta đi thôi." Thấy Tây Môn chỉ vì một bữa ăn mà ra vẻ rất khảng khái, Đỗ Hạ Hi cũng không cảm thấy bực mình nữa, nghĩ lại thì thấy nếu có ai đi cùng thì mình cũng đỡ ngại hơn, cho nên cũng đồng ý.