Đỗ Hạ Hi lái xe, liếc mắt nhìn cái người đang ngủ ngon lành ở bên cạnh, tướng ngủ cô ta cực kỳ xấu, miệng hơi mở, đầu cũng nghiêng qua một bên, nếu như khi quẹo mà tốc độ nhanh chút chắc cô ta té xuống quá.
"Ê." Đỗ Hạ Hi kêu lên một tiếng, thấy sắp đến nhà mình mà Tây Môn vẫn không chịu tỉnh, quả nhiên lúc nãy đồng ý cho cô ta đi theo là một sai lầm mà.
Nếu về nhà mình thì nói không chừng tên này lại kiếm cớ kêu mình đưa về nhà hoặc là 'đòi' tiền lộ phí...
Đỗ Hạ Hi nghĩ nghĩ rồi quay đầu xe lại, chạy về hướng nhà Tây Môn, đưa cô ta về nhà trước tốt hơn, mắc công lại gặp rắc rối. Tuy Đỗ Hạ Hi nguyên đêm không ngủ mệt mỏi vô cùng, nhưng trong lòng cô có tâm sự nên bây giờ đi ngủ thì cũng ngủ không được, mâu thuẫn giữa cơ thể và tinh thần đúng là dày vò người ta mà.
Bình thường lộ trình chỉ cần mười mấy phút, Đỗ Hạ Hi giờ lại chạy hết nửa tiếng, một là do đường tuyết trơn, hai là tinh thần Đỗ Hạ Hi mệt mỏi nên không dám chạy nhanh.
Khi đến dưới nhà Tây Môn, Đỗ Hạ Hi đã buồn ngủ tới không mở mắt nổi rồi, đẩy đẩy cái tên đang ngủ như heo này, tên này giật mình tỉnh dậy còn phát ra tiếng hít nước dãi nữa, làm Đỗ Hạ Hi chán nản vô cùng.
"Ủa? Bác sĩ Đỗ sao lại chạy về nhà tôi vậy? Không phải là tôi đưa cô về nhà hả~" Tây Môn dụi dụi mắt.
Đỗ Hạ Hi cũng có chút nhức đầu, mặc kệ cô ta muốn nói sao nói, "Cô mau lên lầu đi, tôi còn phải về nữa."
Nhưng Tây Môn không có lập tức xuống xe, và quay đầu qua nhìn Đỗ Hạ Hi, dáng vẻ lao lực mệt mỏi xem ra không tốt chút nào, "Hay là cô lên nhà tôi nghỉ một lát rồi đi, đừng để lái xe giữa đường mà ngủ gục là mệt lắm đó." Tây Môn cũng lo lắng cho Đỗ Hạ Hi, phải phục vụ tốt vị đại gia tiềm ẩn này.
Lúc Đỗ Hạ Hi đối mặt với gia quyến không cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng khi thả lỏng cơ thể thì mí mắt bắt đầu nặng trĩu, nếu như bây giờ để cô nằm xuống thì chắc chắn sẽ ngủ liền ngay lập tức.
Suy nghĩ một hồi Đỗ Hạ Hi cũng đồng ý, đi theo Tây Môn lên lầu, khi đi ngang căn nhà âm thì vẫn có chút lo lắng, lần này Tây Môn đi bên cạnh cô, bảo vệ rất chu đáo.
Tuy đến lần thứ 2, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn thấy có chút ngại, dù gì thì cũng là nhà người ta, cũng không thoải mái lắm, huống hồ gì là mượn giường ngủ nữa, cô bắt đầu hối hận khi nhận lời Tây Môn.
Thấy Đỗ Hạ Hi cứ đứng trong nhà có chút khó xử, Tây Môn khom người dọn dẹp đống sách trên giường, "Hơ hơ hơ, bác sĩ Đỗ cứ xem như là nhà mình là được."
"Thôi khỏi, nhà gì đơn giản quá." Đỗ Hạ Hi nói thật lòng, sau đó lại hỏi ra một mà lần trước cô chưa hỏi kịp, "Cô lừa được nhiều tiền như vậy, sao lại ở nhà thê thảm vậy?" Không lẽ cô ta lại quyên góp hết tiền hả? Nhưng hình như không giống phong cách cô ta...
"Kiếm được tiền tất nhiên phải đi hưởng thụ rồi~ lỡ như một ngày nào đó chết đi mà tiền chưa xài hết, thì tôi cũng không siêu thoát đâu!" Tây Môn vừa nói vừa lục lọi ra một cái hộp, lấy ra một cây nhang trong đó rồi đốt lên, "Cái này có tác dụng trợ giúp giấc ngủ."
Khói nhang bay ra mùi hương thoang thoảng, Đỗ Hạ Hi vẫn cảm thấy không tự tại khi ngủ nhà người khác, đặc biệt là nhà Tây Môn.
Tây Môn thấy cô ấy vẫn cứ cẩn trọng, chỉ mỉm cười, sau đó lấy sách xếp thành một chồng, ngồi lên đó yên tĩnh xem sách.
Đỗ Hạ Hi cũng chỉ nghỉ ngơi một xíu rồi về nhà, do đó giống như là nghỉ trong phòng nghỉ của bệnh viện, chỉ cởi giày và áo khoác rồi nằm xuống, cái chăn đó rất mỏng, không có giữ ấm được, "Tối cô đắp này ngủ hả?"
Nghe Đỗ Hạ Hi nói chuyện với mình, Tây Môn mới ngẩng đầu lên, cười, "Nếu cô lạnh thì đắp thêm áo khoác, nếu vẫn cảm thấy lạnh thì hết cách rồi." Tây Môn nhún vai, đêm nào cô cũng chịu đựng như vậy, riết rồi cũng quen, dù sao thì cũng không chết cóng nổi.
Đỗ Hạ Hi bĩu môi, chỉ còn cách lấy áo khoác đắp ở trên cùng, sau đó nghiêng người quay lưng lại với Tây Môn, chỉ cần nghỉ chút xíu thôi, cũng không cần đòi hỏi quá.
Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, có mùi hương thoang thoảng của nhang, đến cái gối cái chăn cũng có mùi hương đó, không những không khó chịu mà còn làm người khác cảm thấy yên tâm.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi sắp thiếp đi, thì đằng sau nghe thấy tiếng động, Tây Môn đứng dậy, đi về phía giường.
Đỗ Hạ Hi là một người dễ tỉnh ngủ, chỉ có một chút tiếng động cũng làm cô tỉnh giấc, cô không biết Tây Môn qua đây để làm gì, trong lòng có chút phòng bị, nhưng không có mở mắt ra, chỉ nằm yên đó chờ đợi xem Tây Môn sẽ làm gì.
Sau đó thì nghe thấy tiếng kéo dây kéo, Tây Môn đang cởi áo, Đỗ Hạ Hi đột nhiên cảnh giác, tên này muốn làm gì vậy trời?! Đừng nói là muốn ngủ chung nha!
Trong lúc Đỗ Hạ Hi mở mắt ra muốn ngồi dậy, thì trên người có thêm một vật, một ống tay áo rơi xuống vừa đúng ngay trên má Đỗ Hạ Hi, thì ra Tây Môn cởi áo khoác ra đắp lên người Đỗ Hạ Hi.
Do quay lưng lại với Tây Môn nên Đỗ Hạ Hi lúc này mở mắt ra, nhìn cái áo trên vai không có dày cho lắm, tâm trạng có chút phức tạp, tuy bình thường cũng có rất nhiều người đối xử tốt với mình, nhưng không biết tại sao, khi thấy Tây Môn làm những chuyện này, lại thấy cực kỳ ấm lòng.
Chắc là do bình thường cô ta là một tên xấu xa, đột nhiên làm những chuyện quan tâm chu đáo, nên mới làm cho người khác cảm thấy cảm động.
Tây Môn đắp xong áo, hai tay cứ xoa tới xoa lui, trong nhà lạnh quá, không biết Bác sĩ Đỗ nhìn hơi tiểu thư này có chịu nổi không nữa, đừng có để bị lạnh rồi cảm cúm là mình gánh không nổi đâu.
Tây Môn co người ngồi ở góc tường, lấy cằm đặt lên đầu gối, tiếp tục xem sách của mình, chỉ có không ngừng học tập thì mới kiềm được tiền, bất cứ ngành nghề nào cũng vậy, cho dù là bà đồng cũng không ngoại lệ, nhưng mà mỗi khi đọc được mấy hàng chữ là Tây Môn lại lén lén nhìn Đỗ Hạ Hi một cái.
Xem một hồi thì thấy hơi thở Đỗ Hạ Hi bắt đầu đều đặn, chắc là đã ngủ rồi, do đó Tây Môn nhẹ tay nhẹ chân chạy qua đầu bên kia giường, muốn nhìn dáng vẻ Đỗ Hạ Hi khi ngủ.
Quả đúng như dự đoán, cho dù có ngủ say thì chân mày Đỗ Hạ Hi cũng nhíu lại, không biết có phải đang thấy ác mộng không.
Ngón tay Tây Môn nhè nhẹ đặt vào giữa vuốt cho nó bằng ra, nhưng vuốt xong thì nó lại nhíu lại.
Hừ! Không tin là không làm được!
Tây Môn cũng bắt đầu ương bướng lên, chắc là do tiếp xúc với Đỗ Hạ Hi lâu rồi nên cũng bị 'truyền nhiễm', bắt đầu 'so đo' với hai đầu lông mày của Đỗ Hạ Hi.
Đỗ Hạ Hi vốn chỉ định nghỉ ngơi chốc lát thôi, không biết là đã thiếp đi trong bao lâu, thì bị cái lạnh làm cho tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, thì thấy trước mắt có vật gì đó che lại ,làm Đỗ Hạ Hi hết cả hồn, lấy tay lên sờ thử, thì thấy trán mình bị dán một tấm bùa màu vàng.
"Chết tiệt..." Đỗ Hạ Hi tức giận tháo nó xuống, không biết trong lúc mình ngủ thì tên xấu xa đó lại giở trò gì nữa, thiện cảm trước lúc ngủ đối với tên đó cũng tan tành theo mây khói.
Nhìn nhìn thời gian, thì cũng làm Đỗ Hạ Hi giật hết cả mình, không ngờ là đã chiều rồi, giấc ngủ này cũng lâu thật.
Nhìn xung quanh ngôi nhà, Tây Môn đã không thấy đâu, chắc là ra ngoài rồi, bởi vì áo khoác của cô ta cũng không thấy luôn.
Đỗ Hạ Hi ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo rồi mang giày, đợi một lát cũng không thấy tên đó về, gọi điện thoại thì thấy tên đó thiếu tiền bị cắt điện thoại rồi, loay hoay một hồi cũng không vào mạng được, nên không thể nào nạp tiền dùm cho cô ta.
Đi đến cửa phòng, cầm tay nắm, nhưng nhớ lại chuyện lần trước, nếu mình đi một mình thì không thể nào rời khỏi tòa nhà này được, đáng ghét mà, không lẽ lại bị nhốt ở đây.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi tính khiêu chiến một lần nữa, thì cửa được mở ra, Tây Môn bước vào, trên tay cô cầm một cái bánh bao nhỏ cuối cùng nhét vào miệng, nhìn thấy Đỗ Hạ Hi thì vội vàng nuốt hết xuống bụng.
"Cô tỉnh rồi à? Sao vậy, giờ đi về à?" Tây Môn liếm liếm môi.
Đỗ Hạ Hi cũng đang đói, nhìn thấy cô ta đến cái bánh bao cũng không chừa cho mình, chỉ biết ăn một mình, ích kỷ quá mà, liền tức giận, "Uhm." Chỉ lạnh lùng trả lời một tiếng.
Tây Môn lấy tay lau mép miệng, không quan tâm đến thái độ của Đỗ Hạ Hi, cười cười, "Vậy tôi đưa cô ra ngoài nha."
Đỗ Hạ Hi thấy vết dầu mỡ trên miệng cô ta, thấy tức thêm, không hiểu sao mình lại vì cái bánh bao mà giận người khác nữa.
Tây Môn thấy dáng vẻ cô ấy như là bị ai thiếu tiền vậy, cứ tưởng là cô ấy vẫn còn giận chuyện lúc sáng sớm, do đó khuyên nhủ, "Hiểu thời thế mới là người giỏi, Hạ Hi cô chỉ cần thay đổi tính khí của mình thì cuộc sống sẽ thấy tốt hơn. Đừng có đối xử trong cuộc sống y như đối xử trong công việc vậy, cuộc sống vốn rất muôn màu muôn vẻ, cho nên thoải mái chút, năng lực của mỗi người đều có hạn, nên tốt với bản thân mình một chút~ Người mà, quan trọng nhất là vui vẻ, chuyện gì cũng nên thuận theo tự nhiên, hơ hơ hơ, đời người ngắn lắm. Nếu cô có tâm sự gì thì cũng có thể kể cho tôi nghe~"
Vừa nói vừa đi, Tây Môn bảo vệ Đỗ Hạ Hi cho tới tận xuống lầu, lại đi theo đến xe.
Đỗ Hạ Hi ngồi vào xe, cực kỳ không vui nói với Tây Môn, "Tôi hiện giờ không muốn nói chuyện với cô." Đóng mạnh cửa lại, nổ máy, sao mình cứ bị người ta chọc tức hoài vậy.
"Cốc cốc" cửa xe bị Tây Môn gõ hai cái, cô đứng bên ngoài cười, co ro người lại xem ra là rất lạnh.
Đỗ Hạ Hi vốn muốn mặc kệ cô ta, nhưng thấy cô ta cứ đứng bên ngoài bị gió thổi, cuối cùng cũng kéo cửa xe xuống, "Gì đó?!"
"Hơ hơ hơ, cái này cho cô, còn nóng đó~" Tây Môn đột nhiên lấy từ trong lòng ra một cái túi, thì ra cô lúc nãy một tay cứ để trong túi, là để giữ nóng cho túi bánh bao này.
Đỗ Hạ Hi nhận lấy cái túi, có chút nóng tay, chưa đợi cô nói chuyện thì Tây Môn vẫy tay, rúc cổ lại ôm tay mau chóng chạy về nhà.
Sững sờ nhìn bóng dáng đó rời khỏi, Đỗ Hạ Hi có chút hối hận về thái độ của mình lúc nãy, lại hiểu lầm cô ta nữa rồi, đến bây giờ Đỗ Hạ Hi cũng không hiểu rõ mình đối với Tây Môn là cảm giác gì nữa, dường như là có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn với nhau, không ngờ lại có thể chỉ vì cái bánh bao mà giận cô ta.
Trong tay không có đũa, Đỗ Hạ Hi nhìn cái bánh bao đang bốc khói nóng hổi, bụng đói cồn cào, học theo Tây Môn lấy tay cầm bên ngoài túi ni lông rồi cầm bánh bao cắn, khi ăn còn sợ sẽ bị người qua đường nhìn thấy, dáng vẻ này quả thật có chút mất mặt.