Khoa Cấp Cứu

Chương 52: - Lấy mèo kết bạn (5)




Đỗ Hạ Hi lái xe về nhà, trên đường đi rất thuận lợi, không có gặp điều gì kỳ lạ hết, nhưng trong lòng cô vẫn còn chút sợ, vào phòng tắm tắm nước nóng xong thì mới thấy nhẹ nhõm.

Về tới phòng ngủ, Đỗ Hạ Hi lấy khăn lau khô tóc, lúc này mới thấy tấm bùa màu vàng nhạt đặt ở trên bàn, chính là cái mà mấy hôm trước Tây Môn đã cho cô.
Đỗ Hạ Hi đặt khăn lông xuống, tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, cô lấy tấm bùa rồi đặt dưới đèn bàn quan sát, còn lấy ngón tay nắn nắn, bên trong hình như không có gì hết, chỉ là một tấm giấy mà thôi.
Thứ này có tác dụng hả? Tuy trong lòng Đỗ Hạ Hi nghi ngờ, nhưng chuện xảy ra hôm qua làm cô tin Tây Môn thêm mấy phần nữa.
Do đó lấy tấm bùa đi ra ngoài, đặt tấm bùa vào túi áo khoác, nhưng khi cho tay vào lại sờ thấy vật gì đó, lấy ra xem xem thì thấy lại là một tấm bùa khác, xem ra chắc là cái Tây Môn đưa cho mình lúc đó, không biết cô ấy nhét vào túi áo mình hồi nào nữa.
Đỗ Hạ Hi cầm lấy hai tấm bùa, Tây Môn tuy miệng lưỡi xấu xa nhưng có lúc cũng lo lắng cho mình lắm chứ.
Đỗ Hạ Hi lúc này không ý thức được trên mặt mình đang nở nụ cười, sau đó đột nhiên nhớ ra tới nhà rồi mà vẫn chưa nói cho Tây Môn một tiếng, tên đó nói điện thoại hết tiền, cho nên chắc sẽ không chủ động gọi mình đâu.
Đỗ Hạ Hi cầm điện thoại do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định không gọi cho Tây Môn, nếu cứ tiếp xúc nhiều như vậy thì luôn cảm thấy thân mật quá, rất dễ là cho tên đó được voi đòi tiên.
Ở bên kia, Tây Môn lại không lo lắng Đỗ Hạ Hi có an toàn về tới nhà hay không, bởi vì tính cách Đỗ Hạ Hi rất cẩn thận, ngoại trừ những chuyện gặp ma quỷ thì mấy chuyện khác không cần bận tâm nhiều.
Tây Môn đang rầu vì thấy cái áo khoác bị làm bẩn, lúc nãy vì đỡ Đỗ Hạ Hi nên không cẩn thận đụng phải cánh cửa đó, tuy không có ảnh hưởng gì nhưng cái áo khoác đã dính phải thứ dơ bẩn ấy nên không thể mặc được nữa.
Cái áo mới mua mắc như vậy, chưa mặc được mấy lần thì phải bỏ rồi, Tây Môn cũng rất đau lòng, "Thôi, cũ không đi mới sao tới được, chắc sẽ mua được cái tốt hơn~"
Tây Môn nghĩ rất lạc quan, rồi đem bỏ cái áo đó, trèo lên giường nằm, lấy tấm chăn mỏng manh đắp lên người, trong nhà vừa lạnh vừa tối, không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió thổi qua khe cửa sổ, cô bắt đầu muốn đổi chỗ ở, nhưng tìm đâu ra nhà ở miễn phí chứ, cô làm gì có tiền thuê nhà.
Qua hôm sau, cơn bão tuyết vẫn cứ tiếp tục, tuyết rơi nhiều đến nỗi làm vỉa hè với lòng đường đều được san bằng nhau, xe hơi khó khăn nhích từng bước một trong tuyết.
Tuy cách thời gian trực ca giữa vẫn còn sớm, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn ra cửa sớm, cuộc sống của cô vẫn rất nề nếp, ngoại trừ trực ca tối qua ngày hôm sau ngủ tới chiều, thì những ngày khác căn bản đều dậy rất sớm.
Đỗ Hạ Hi đến bệnh viện thú y vào lúc giữa trưa, cô có chút lo lắng cho con mèo con, không biết đêm qua thế nào rồi, bởi vì bệnh viện không có liên lạc cô nên chắc không có chuyện gì đâu.
Đẩy cửa đi vào, trong bệnh viện rất ấm áp, chỉ có điều là hơi nhiều mùi, ngoại trừ mùi thuốc sát trùng ra thì còn có các mùi của động vật nữa.
Đối với một người có bệnh sạch sẽ như Đỗ Hạ Hi mà nói thì hơi khó chịu, người trực ca hôm nay không phải là nữ bác sĩ hôm qua, cho nên Đỗ Hạ Hi cũng có chút nhẹ nhõm, cô được một bác sĩ dẫn vào phòng bên trong.
Nam bác sĩ vừa đi vừa nói, "Cô đến xem con mèo trắng đó hả? Bạn cô từ sáng sớm là đã đến rồi, xem ra các cô đều rất yêu động vật, chăm sóc cho mèo hoang chu đáo như thế. Hình như nữ sinh bây giờ đều không thích mèo, thích nuôi chó với chim chóc hơn...."
Nam bác sĩ cứ thao thao bất tuyệt nói với Đỗ Hạ Hi, nhưng Đỗ Hạ Hi chỉ đang suy nghĩ xem bạn cô là ai mà biết cô nuôi mèo? Vả lại còn sáng sớm đến thăm nữa? Cho nên Đỗ Hạ Hi không có để ý đến nam bác sĩ kia.
Vừa mới vào phòng thì thấy Tây Môn đắp áo khoác nằm ngủ ngon lành trên bàn, cánh tay cô ấy còn chiếm một diện tích rộng nữa, thậm chí ép con mèo con vào trong góc, con mèo con lúc này đang cuộn tròn lại, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra nhìn Đỗ Hạ Hi.
Tối qua trời tối quá nên không chú ý, lúc này Đỗ Hạ Hi mới phát hiện ra con mèo này mắt có hai màu, lông trên cổ có chút dài, nhìn giống như là một con sư tử màu trắng thu nhỏ vậy, sau này lớn lên chắc sẽ rất dễ thương.
Đỗ Hạ Hi đi qua đó lấy ngón tay nhè nhẹ sờ lông con mèo, sau đó lấy chân đá ghế Tây Môn đang ngồi một phát.
"A!" Tây Môn giật mình hoảng hốt nhìn tới nhìn lui, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Đỗ Hạ Hi mặt không được vui.
"Hơ hơ, là Hạ Hi à~ làm tôi hết hồn." Tây Môn vươn vai ngáp một hơi dài, sáng sớm vừa gặp mặt, cũng không hiểu sao mình làm gì mà cô ấy tức giận nữa.
"Cô qua đây làm gì?" Đỗ Hạ Hi cẩn thận đem con mèo đặt vào cái khăn, lúc nãy tên đó còn giành miếng lót của con mèo nữa!
"Tôi quan tâm con mèo cục cưng của nhà chúng ta mà~" Tây Môn nói dối không chớp mắt, bởi vì cô biết nếu nói mình đến đây để ké máy sưởi thì chắc bị Đỗ Hạ Hi đá ra ngoài quá.
Đỗ Hạ Hi lườm cô ấy một cái, những gì cô ấy nói, 10 câu thì có 9 câu là xạo rồi, nói không chừng xạo hết 10 câu nữa đó, cô ấy có nhiều 'tiền án' mà.
"Cái gì nhà chúng ta? Ai chung nhà với cô?!" Giọng điệu bác sĩ Đỗ còn lạnh hơn cơn bão tuyết ngoài kia nữa.
"Hi hi hi, là của nhà bác sĩ Đỗ, là của nhà bác sĩ Đỗ." Tây Môn hai tay đút vào ống tay áo, cung kính nói.
Đỗ Hạ Hi không thèm để ý cô ấy , hỏi thăm bác sĩ về tình trạng của con mèo, được biết là tạm thời đã ổn định nên cũng yên tâm.
Bác sĩ Đỗ vừa quay lưng đi thì Tây Môn liền theo sau, "Bác sĩ Đỗ đi đâu vậy? Buổi trưa không đi ăn cơm hả?~"
Đỗ Hạ Hi đã từng mắc bẫy một lần liền lập tức cự tuyệt, "Tôi trực tiếp đến bệnh viện." Cho dù có ăn cơm căn tin thì cũng đỡ hơn ăn chung với Tây Môn.
"Chậc chậc, hôm qua mới giúp bác sĩ Đỗ, hôm nay lại trở mặt không nhìn người ta rồi~ người ta khó khăn lắm mới có ý định mời bác sĩ Đỗ ăn cơm, ai ngờ bác sĩ Đỗ lại không nể mặt..." Tây Môn nói giống như là mình đau lòng lắm vậy, còn cố gắng làm hai mắt rơm rớm nữa.
Tên này diễn kịch hay vậy không đi làm diễn viên thì tiếc quá, tuy không muốn ăn chung với cô ay chút nào, nhưng đêm qua cũng nhờ cô ay nên mình mới thoát khỏi nguy hiểm, cự tuyệt quá thì hình như cũng kỳ.
Chỉ khi không gặp Tây Môn thì Đỗ Hạ Hi mới thấy cô ấy có được một chút xíu tốt, nhưng khi gặp cô ấy thì chỉ muốn cô ấy tránh ra càng xa càng tốt, không muốn gặp một giây nào hết, không biết sao lại có cảm giác phức tạp này nữa.
Đỗ Hạ Hi có chút lưỡng lự hỏi, "Cô mời tôi ăn gì?"
Tây Môn đâu có ngờ bác sĩ Đỗ lại tưởng mình mời thiệt, nè, cái người yếu đuối sợ sệt trong lòng mình hôm qua lại là ai?! Người này không lẽ bị chứng đa nhân cách hả!
"Nếu bác sĩ Đỗ trực tiếp đến bệnh viện thì tôi mời cô ăn cơm trong căn tin nha~"
Đỗ Hạ Hi cũng không muốn nói nhiều với cô ta, "Đi thôi."
Tới căn tin, hai người gọi hai dĩa thức ăn, lại thêm hai chén cơm, Tây Môn cũng không có giở trò gì, thành thật trả tiền, hai người ngồi đối diện nhau, cũng không có trò chuyện, chỉ chăm chú ăn cơm.
"Ồ~ Hạ Hi? Sao đến sớm vậy?" Nam bác sĩ bê một phần cơm ngồi xuống, thời gian này đúng lúc bác sĩ thay phiên ăn cơm.
"Uhm, sợ đường khó đi nên đến sớm chút." Đỗ Hạ Hi cười nói với đồng nghiệp.
Tây Môn thấy mỗi lần Đỗ Hạ Hi cười, đều là cười với người khác, thậm chí đối với một bệnh nhân xa lạ cũng vậy, còn đối với mình thì chỉ biết lạnh mặt, đen mặt lại, rõ ràng là mọi người ai thấy mình cũng đều thích mà ta.
"Đây là bạn của Hạ Hi hả?" Nam bác sĩ ngẩng đầu nhìn Tây Môn, "Hiếm khi thấy Hạ Hi dẫn bạn đến đơn vị, xem ra vị này chắc là bạn thân rồi."
Nam bác sĩ vui vẻ giơ tay ra tự giới thiệu.
"Át xì..." Tây Môn bịt mũi rồi quay đi chỗ khác hắt xì hơi, "Xin lỗi, tôi bị dị ứng với chó."
Nam bác sĩ có chút ngượng ngùng rút tay lại, cảm thấy lời Tây Môn nói có chút kỳ quặc, gãi đầu xin lỗi, "Nhà tôi đúng là có nuôi chó, cô dị ứng nghiêm trọng vậy hả? Sao biết tôi nuôi chó?"
Tây Môn đưa danh thiếp cho anh ta, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói nếu có chuyện thì có thể tìm cô, rồi cười với Đỗ Hạ Hi, "Tôi còn phải đi truyền dịch, Hạ Hi cứ từ từ ăn đi nha~"
Đợi Tây Môn đi khỏi thì nam bác sĩ đó mới hưng phấn hỏi, "Hạ Hi, bạn cô hay vậy à? Cô ấy sao biết được nhà tôi nuôi chó? Không lẽ là cô nói cho cô ấy biết hả."
"Tôi cũng là lần đầu tiên biết được anh có nuôi chó." Đỗ Hạ Hi hơi nhíu mày, cô cũng không biết là tại sao Tây Môn lại biết được, không lẽ đến chuyện nhỏ này mà cũng bói ra hả.
"Lợi hại quá, nếu có thời gian rảnh tôi sẽ tìm cô ấy coi một quẻ xem chừng nào mới tìm được bạn gái~" Nam bác sĩ vui mừng nhét danh thiếp vào túi.
"Cẩn thận coi chừng bị cô ta lừa." Đỗ Hạ Hi liếc mắt, sau đó phát hiện cổ áo màu đen của anh ta có dính cọng lông màu nhạt, giơ tay qua lấy xem, "Thì ra là như vậy... tên lừa bịp này."
"Nhưng mà làm sao mà biết được đây là lông của động vật gì, cũng không nhất định là của chó." Nam bác sĩ vẫn rất tin Tây Môn.
"Chắc dựa vào độ dài cọng lông..." Đỗ Hạ Hi cũng không chắc chắn.
Tây Môn lúc này vui vẻ vừa đi vừa hát, chỉ cần theo Đỗ Hạ Hi là sẽ có thịt ăn mà, à không, chắc không bao lâu nữa sẽ có người tự tìm đến mình thôi.
Nói đến việc sao Tây Môn có thể chắc chắn khẳng định rằng nam bác sĩ đó nuôi chó, thật ra cô nhìn thấy cọng lông cũng không xác định được, chỉ cảm thấy là nam bác sĩ đó không giống như người nuôi mèo.
Dù sao thì gạt ai cũng đều như vậy, chỉ có mấy option thôi, không cái này thì là cái kia, thế nào cũng trúng một cái, nhưng mà cái này cũng là vấn đề xác suất, nếu người tin càng nhiều thì xác suất trúng sẽ lớn hơn, như thế sẽ có người tin tưởng tuyệt đối cô.