Khoa Cấp Cứu

Chương 41: - Thông cáo truy nã (5)




Lý Ngôn Tâm thấy ni cô đó bị mình quăng gối đệm trúng, lăn về phía bờ vực, trong lòng cảm thấy căng thẳng, nếu cô ta mà rớt xuống dưới là đi tây thiên thỉnh kinh thiệt rồi đó, tới lúc đó mình trở thành tội phạm giết người thiệt rồi.

Cố gắng trèo ra khỏi hang đá, một cơn gió lạnh thổi đến làm Lý Ngôn Tâm run hết cả người, nhưng vẫn cố đi về phía bờ vực, ni cô nằm ở đó xong không thấy nhúc nhích nữa, vả lại trên đất còn thấy có vết máu, tuy không phải là vết thương nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ.
Lý Ngôn Tâm nhìn xung quanh, bên trái bên phải là hai con đường, hôm qua cô ấy chắc từ phía đường rộng tới đây, trời tối nên không thấy được hoàn cảnh xung quanh, bây giờ xem ra bỏ chạy trên đường tuyết trơn trợt này chưa chắc sẽ thuận lợi trốn thoát, lỡ xảy chân là rớt xuống núi mất.
Lý Ngôn Tâm lại nhìn người đang nằm bên kia, nếu mình giờ chạy trốn, nếu cô ta bị bể đầu không tự trèo lên được thì có bị chết cóng ở đây không?
"Ê.. tiểu ni cô... cô...chết chưa vậy?..." Lý Ngôn Tâm sợ hãi quỳ trèo qua đó, muốn giơ tay qua coi ni cô còn thở không.
"Nữ thí chủ...cô mà không qua kéo bần ni lên thì sợ là chết thiệt đó..." Sư thái quả thật tức chết đi được, không những bị quăng trúng đầu mà suýt chút nữa là rơi xuống núi rồi, bây giờ lại bị bỏ mặc nằm trên tuyết không thể động đậy được, người phụ nữ đó còn không biết kéo mình lên nữa, nếu mà mình tự trèo lên được thì trèo lên lâu rồi!
Nghe thấy sư thái nói chuyện, Lý Ngôn Tâm liền mau nắm lấy áo của sư thái rồi từ từ kéo cô ấy lên, sau đó hai người nằm thở hổn hển trên đất.
"Tôi rất muốn hỏi nữ thí chủ có thù oán gì với bần ni mà ra tay độc ác dữ vậy..." Sư thái sau khi thoát hiểm thì mới thấy trán bị đau, lấy tay sờ thì thấy có vết máu.
"Xin lỗi... lúc nãy tôi... nhất thời kích động... không ngờ..." Lý Ngôn Tâm ôm lấy vai, lạnh tới run cầm cập, đến nói chuyện cũng bị đứt quãng.
Thấy môi cô ấy tím tái, cả người tơi tả, sư thái ngay lập tức tha thứ cho cô ấy, nghĩ đến trong bụng cô ấy còn một người nữa, liền cởi áo bông trên người mình choàng lên người Lý Ngôn Tâm, "Nữ thí chủ trốn ở đây nguyên đêm à?"
Lý Ngôn Tâm kinh ngạc khi thấy sư thái lấy áo choàng cho mình, lại ngẩng đầu nhìn vết thương trên trán cô ấy còn chảy máu, trong lòng có chút hối hận, cho nên chỉ gật đầu một cái rồi không nói gì nữa.
Sư thái phủi tuyết bám trên người, lại cẩn thận lấy tay sờ trán, không ngờ lại đụng trúng vết thương, đau đến chảy nước mắt nói, "Ui... đây chắc là chuẩn bị mở thiên nhãn cho bần ni đây mà...."
"Xin... xin lỗi..."
"Cô theo tôi về am trước, làm ấm người rồi hãy nói tiếp." Sư thái cũng không biết có nên giao cô ta cho cảnh sát hay không nữa, nhưng thấy tình trạng hiện giờ của cô ta thì thấy nên về am nghỉ ngơi trước rồi tính tiếp.
Tuy Lý Ngôn Tâm vẫn không tin tưởng ni cô này cho lắm, cô ta có thể bán đứng mình một lần thì cũng có thể sẽ giao mình cho cảnh sát, nhưng mà tình trạng hiện giờ của mình muốn thoát khỏi núi này là điều không thể, chắc chưa chạy được bao lâu thì bị chết cóng rồi.
Sư thái thấy cô ta im lặng liền giơ tay qua đỡ, "Đường phía trước trơn lắm, cẩn thận."
Lý Ngôn Tâm xoa xoa đầu gối của mình, rồi thử động đậy, nhưng chân đã bị tê cóng hết rồi, muốn bước đi tiếp không phải là chuyện dễ.
"Sao vậy? Không đi được à?" sư thái không cần nhìn cũng biết là cô ta ở ngoài lạnh nguyên đêm, nếu không phải nhờ hang đá và thức ăn thì chắc cô ta chết cóng rồi.
"Ừm..." Lý Ngôn Tâm toàn thân run rẩy, đầu cũng đau nhức dữ dội.
"Vậy tôi cõng cô cho." Nói xong sư thái khom người xuống phía trước Lý Ngôn Tâm.
"Hả?" Lý Ngôn Tâm không ngờ sư thái không hề trách mình làm bể đầu cô ấy mà còn muốn cõng mình xuống núi nữa, nhất thời thấy cảm động.
Sư thái khom một hồi không thấy cô ấy trèo lên, thì quay đầu lại nhìn, "Tôi thấy cô cũng ốm, chắc là cõng được thôi, lúc trước sư phụ đi lại không tiện, cũng là do tôi cõng lên đây đó."
"Tôi... tôi không phải có ý đó..." Lý Ngôn Tâm cảm thấy ngại ngùng khi trèo lên, cô cảm thấy để một người nhỏ con hơn mình cõng trên lưng thì thấy có chút mất mặt.
Sư thái cõng Lý Ngôn Tâm đứng dậy, tuy có hơi nặng xíu nhưng mà cũng cõng nổi, chỉ là đường trơn nên phải cẩn thận hơn.
Một tay ôm lấy đùi Lý Ngôn Tâm, tay kia chống lấy vách đá, có khi còn phải nắm chặt lấy cỏ khô để tránh bị trơn chân té ngã, xem ra là rất nguy hiểm.
"Chân cô kẹp chặt lại chút, tôi một tay 'ôm' không nổi cô..." Sư thái có chút khó khăn đi về phía trước, lúc trước cõng sư phụ toàn là trong thời tiết tốt nên không có vấn đề gì, nhưng hiện giờ các bậc thang có băng, trên băng có tuyết, nên thể lực cũng tốn nhiều hơn. (Sư thái toàn nói những lời gây hiểu lầm không à ^^)
"Tôi..." Lời này nghe sao mà có chút kỳ cục, nhưng Lý Ngôn Tâm lại không biết nó kỳ cục chỗ nào, chỉ còn cách ôm lấy cổ sư thái, chân kia cố gắng bám chặt lấy eo sư thái.
Quay mặt qua nhìn vực thẳm, tuy trên đó có mọc một ít cây cỏ, nhưng mà nếu bị rơi xuống đó thì không có đỡ được bọn họ, nói không chừng sẽ bị các nhánh cây đâm xuyên qua.
Lý Ngôn Tâm có chút sợ hãi quay mặt qua, vừa đúng lúc mặt vùi vào cổ của sư thái, lại là mùi trầm hương thoang thoảng, không lẽ đồ đạc trong hang đá là của cô ấy?
Nhớ lại lúc nãy cô ấy có nói lúc trước có cõng sư phụ lên đây, chắc là như vậy rồi, thật không biết những chuyện xảy ra hai hôm nay nên oán trách hay là cảm ơn cô ấy nữa?
"Cái này... nữ thí chủ, cô có thể đừng phà hơi vào cổ tôi không... nó có chút ngứa..."
"Ồ, được." Lý Ngôn Tâm cũng cảm thấy như thế thì gần quá, dù sao thì bọn họ cũng chỉ mới quen thôi, ngay lập tức quay đầu sang hướng khác.
Kết quả là tóc của Lý Ngôn Tâm lại đâm vào cổ sư thái, càng làm cho ngứa thêm, "Tóc cô... thật là phiền phức..." Sư thái muốn gãi cũng gãi không được, sắp điên lên rồi.
"Cái này.... tôi hết cách rồi... đâu thể nào cạo trọc được..." Lý Ngôn Tâm cảm thấy mình thật vô tội, cô cũng đâu có cố ý đâu.
"Vậy cô đừng có động đậy nữa." Sư thái không dám phân tâm, sợ sẽ trượt chân.
Khi đi khỏi vùng đồi dốc, Lý Ngôn Tâm cũng ngại khi cứ để người ta cõng mình, nên tự đi một mình, trên người khoác cái áo bông ấm biết bao, nhưng nhìn thấy người đi phía trước, áo tăng ni bị thổi phồng lên, chắc là lạnh lắm đây.
"Cái này cô mặc lại đi." Lý Ngôn Tâm chạy lên định đưa lại cái áo bông cho sư thái.
"Tôi không sao, cô đừng để bị lạnh." Sư thái không thể nào không chăm sóc bà bầu, một xác hai mạng đó, tội càng thêm tội, với lại mình khỏe mạnh lắm, thổi chút gió trong thời gian ngắn chắc không sao, cùng lắm là bị cảm thôi.
Khi xuống núi do phải chăm sóc đến Lý Ngôn Tâm nên khi bọn họ đến được cửa sau Độ Tâm Tự thì trời đã tối rồi, mọi người đều do chủ trì mất tích nên ai ai cũng đều đi tiếp đãi khách hết rồi, cho nên khu sau của am không có một bóng người.
"Theo sát tôi, đừng để ai nhìn thấy, nếu không bị cảnh sát biết là tôi cứu cô không nổi đâu đó." Sư thái không nhận ra là mình đã tin lời của Lý Ngôn Tâm nói rồi.
Được biết sư thái không có dự tính giao mình cho cảnh sát, Lý Ngôn Tâm tạm thời yên tâm, "Đúng rồi, cô còn cho chưa cho tôi biết tên?"
"Tôi biết cô tên Lý Ngôn Tâm, nhưng mà sau này không được tùy tiện nói cho người khác biết, nghĩ ra một cái tên khác đi." Sư thái bắt đầu nghĩ tới một cái tên bình thường, đơn điệu, không gây chú ý, tên gì được ta.
"Vậy còn tiểu sư phụ?" Lý Ngôn Tâm chắc cũng đoán được là cô ấy đã thấy lệnh truy nã, nên sẽ biết mình tên là gì, nhưng mình lại không thể cứ gọi người ta là ni cô này ni cô nọ.
"A di đà phật, bần ni pháp hiệu Giác Nguyên." Sư thái chắp hai tay lại, hơi cuối đầu hành lễ, người phụ nữ đứng đối diện đột nhiên cười phá lên.
"Tuyệt duyên? (Âm đọc y chang Giác Nguyên) Hahahaha... không dẫn điện hả? Vậy đầu cô sao phát sáng được?" Lý Ngôn Tâm cười đến nổi nói không ra hơi.
"Nữ thí chủ, trời đã lạnh lắm rồi, cô đừng như vậy nữa, cô cứ cười lớn tiếng nữa là mọi người đều nghe thấy hết đó." Sư thái cũng chả hiểu tư duy của cô ta sao nữa, cái gì mà gọi là đầu sao phát sáng được... tưởng tượng phong phú quá rồi... người thành thị quả nhiên là có chút đáng ghét. (Chuyện cười lạnh là chuyện cười mà không ai cười nổi, cho nên trời lạnh đừng nói chuyện cười lạnh ><)
"Ưm... nói cũng đúng..." Lý Ngôn Tâm bịt miệng lại, cô không ngờ lúc nãy còn đang trong căng thẳng mà giờ lại buông lơi cảnh giác như vậy.
Sư thái hé cửa ra một khe nhỏ, sau đó thò đầu vào len lén nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai thì kéo Lý Ngôn Tâm vào cửa, "Các người khác tạm thời đang ở đại điện, cô đi theo tôi."
Lý Ngôn Tâm theo sư thái chạy từng bước nhỏ vào, men theo con đường nhỏ ở hậu viện đi về phía am xá, chỉ nghe thấy phía đại điện có chút huyên náo, kèm theo có tiếng niệm kinh, nhưng mà hậu viện lại không có ai hết, khi hai người đi đến am xá thì từ xa vọng lại tiếng nói, "Sư thái?! Người đi đâu vậy, bọn em tìm người lâu lắm rồi!!!"
Sư thái giật nảy mình, trực tiếp lấy tay đẩy Lý Ngôn Tâm vào một căn phòng, sau đó quay mình lại nói với người đang chạy tới, "A di đà phật, ta chỉ ra ngoài dạo bộ, ai ngờ lại gặp cảnh sát cho nên trò chuyện chút xíu~"
Tiểu ni cô vừa tính kéo sư thái lôi về phía đại điện thì thấy trên trán cô ấy có vết thương, "Hử? Sao đầu sư thái lại bị thương vậy!" Tiểu ni cô hét toáng lên.
"Đừng có la làng lên, trời lạnh sau núi trơn trợt nên ta sơ ý té ngã thôi." Sư thái ôm lấy vết thương trên trán, "Không sao, ngươi mau đi tiếp đãi mọi người đi, ta xử lý xong vết thương sẽ qua đó."
"Ồ, vậy em giúp sư thái băng bó vậy, mấy người kia nói không chờ được sư thái thì sẽ không đi đâu!"
"Haiz, lát nữa ta còn đi toilet nữa, ngươi qua đó trước, ta sẽ tới liền, vết thương này dán băng keo cá nhân là xong rồi~" Sư thái nghĩ thầm, trong nhà còn có tội phạm truy nã, bị ai thấy thì phiền phức to.
Lý Ngôn Tâm trốn đằng sau cửa, lưng dán sát vào tường, nếu có ai đi vào thì chắc sẽ phát hiện ra mình, với lại căn phòng này rất đơn giản, muốn kiếm chỗ trốn cũng khó.