Khoa Cấp Cứu

Chương 25: - Cộng sự xuyên giới (3)




"Lần này là vụ gì?" Tây Môn nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, một tay cắn hột dưa tách tách tách.

Sư thái cũng cắn vài hột, ngồi bắt chéo chân dựa vào đầu giường, vừa cắn vừa nói, "Nhà Âm."
"Nhà Âm? Chắc không phải vụ đơn giản quá, nếu không thì đâu cần nhiều tiền mời tôi qua đây, sư thái dẫn theo mấy tiểu ni cô gõ gõ mỏ tụng tụng kinh là được rồi."
Mới đầu Tây Môn cũng tưởng sư thái nhát gan, rất dễ bị dụ, còn tưởng là sẽ nhờ cô ấy kiếm tiền dùm mình nữa chứ, ai ngờ quen nhau lâu rồi mới phát hiện ra sư thái là người tinh ranh có cùng đẳng cấp với mình, vả lại còn là người keo kiệt nữa.
Sư thái không có trả lời, chỉ tiếp tục cắn hột dưa, dường như suy nghĩ gì đó chốc lát rồi lại nói, "Đã chết hai người rồi."
"Vậy sư thái còn nhận chi? Muốn kiếm tiền đến phát điên lên à?" Tây Môn không muốn nhận, suýt chút nữa nhảy ra khỏi giường, cô vẫn còn rất yêu đời.
"A di đà phật, cho nên mới không được để nó tiếp tục làm hại người khác, hơn nữa đây là tiền của hơn 100 hộ dân trong thôn đóng góp." Sư thái bắt chéo chân ngồi dậy, tiếp tục nói, "Ngươi nếu sợ thì đi về đi."
"Đi về cái gì, tốn hết tiền vé máy bay của tôi!" Tây Môn tức giận quăng bịch hột dưa vào túi.
"Tiền vé máy bay là ta ra mà, khi về nhớ trả lại." Sư thái bình tĩnh nói ra sự thật.
"A, chẳng qua chỉ là Nhà Âm thôi mà, tôi ngoài sợ chết ra, thì chẳng còn sợ thứ gì hết đó!~" Tây Môn nói một cách kích động, năng lực 'gió chiều nào che chiều ấy' Tây Môn dám nhận thứ 2 thì không ai dám đứng thứ 1.
"À, còn nữa, cái này cho ngươi."
Sư thái lấy trong túi ra một vòng tay đưa cho Tây Môn, trên sợi dây màu đỏ là những hạt không biết là chất liệu gì, hình dáng và kích cỡ giống hạt dẻ cười, giống như đồ gốm màu trắng, nhìn có vẻ nặng nhưng thật ra rất nhẹ.
Tây Môn cầm vòng tay đưa lên ánh đèn xem rất lâu, "Đây là gì vậy? Đừng nói là lấy mấy thứ rẻ tiền qua mặt tôi nha?"
"Không lấy thì trả đây!" Sư thái có chút tức giận, vật này tuy rất quý giá, nhưng sư thái lại không tiện nói cho Tây Môn biết đây là thứ gì.
Thấy sư thái đưa tay ra giành lại, Tây Môn đương nhiên biết đây là đồ tốt rồi, chắc cũng là vật vô giá.
"Nếu không phải lần này hơi nguy hiểm thì ta cũng không tặng nó cho ngươi." Sư thái thấy Tây Môn vui vẻ đeo lên tay, lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Người xuất gia không được nói dối, cho nên sư thái tặng nó cho tôi rồi thì không được lấy lại đó~" Không cần biết vật này đáng giá bao nhiêu, đã đến tay mình thì không bao giờ để người khác lấy lại, đây là nguyên tắc làm người của Tây Môn.
"Tay ngươi sao lại bị vậy?" Sư thái sớm đã thấy được trên tay Tây Môn được băng bó, nhưng lúc nãy cứ đấu khẩu với cô ấy nên không có thời gian hỏi.
"Lúc trước có nhận một vụ, đã đánh giá thấp thứ đó, haizz, chủ yếu là khách hàng không chịu phối hợp, nói chuyện với cô ta rất là phí sức, trong một phút lơ là thì..." Nhắc đến Đỗ Hạ Hi thì Tây Môn lại mỉm cười, thật là một con người cứng nhắc.
"Cũng có người làm ngươi bó tay hả?" Sư thái thấy Tây Môn hơi nhíu mày nên trêu chọc nói.
"Hứ, làm gì có~ cuối cùng cũng lấy được 3000 đó~ được rồi được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa." Chỉ cần nhắc đến Đỗ Hạ Hi là Tây Môn cảm thấy đau đầu, chẳng qua từ trước đến giờ Tây Môn chưa gặp được ai dễ dính thứ dơ bẩn như cô ấy, thật là tội nghiệp.
Sư thái thấy Tây Môn đang rất hưng phấn, liền kéo chăn qua rồi chui vào đó, "A di đà phật, thời gian không còn sớm nữa, bần ni phải nghỉ ngơi rồi."
Sư thái đã được lãnh giáo qua khả năng "nói nhiều" của Tây Môn, mỗi lần Tây Môn mở miệng nói là chỉ muốn lấy băng keo ra dán miệng cô ấy lại, ban ngày thì còn đỡ, tới ban đêm thì y như là có gì đó 'nhập ' vào, nói không ngừng nghỉ, nói một mình thì không nói đi, còn phải kéo theo người khác nói chung cho vui nữa, thật là đau cái đầu.
"Được rồi, sư thái thái thật là, giờ này còn ai như sư thái mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì ngủ nữa chứ, sau này nếu có hoàn tục thì sẽ không quen đâu. Xã hội bây giờ chú trọng sinh hoạt về đêm, giờ vẫn còn chưa tới 12h mà, sao sư thái buồn ngủ sớm vậy hả~ Sư thái thái? Ngủ rồi hả? Ngủ thật rồi hả? Sư thái thái?"
Tây Môn lải nhải hết một hồi, thấy sư thái về quay lưng lại với mình không có phản ứng gì, chắc là ngủ rồi, sao lại ngủ sớm giống mấy ông bà già vậy.
Tây Môn trèo lên giường của mình, chui vào trong chăn, tuy nội thất đơn giản, nhưng so với căn nhà chỉ có 4 bức tường của mình thì giống thiên đường hơn, cho nên ngủ cũng thoải mái hơn.
Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng, Tây Môn đã bị sư thái gọi dậy, "Mau dậy đi, xe tới rồi, chúng ta phải tranh thủ tới đó trước 10h."
"Bây giờ mấy giờ? Trời còn chưa sáng mà..." Tây Môn ngáp lên ngáp xuống đi theo sau sư thái, tay kéo theo cái vali vàng chóe.
"Bên này trời sáng muộn hơn ở thành phố." Hai người cách nhau cả ngàn cây số, thế mà ma sai quỷ khiến lại trở thành cộng sự của nhau.
"Ưm... tôi ngủ thêm xíu, tới nơi thì kêu tôi..." Tây Môn lên xe buýt liền dựa đầu vào cửa sổ, khoanh tay co người lại.
Xe chạy trên đường núi quanh co gập ghềnh, thân xe cứ đung đưa đung đưa, thậm chí làm cho sư thái cũng có chút buồn ngủ, cộng thêm máy sưởi trong xe đủ ấm, làm cho tất cả mọi người chỉ muốn nhắm lại ngủ thôi.
Lúc này hàng ghế phía sau đột nhiên có tiếng điện thoại reo, Tây Môn vẫn cứ nửa tỉnh nửa mê, không có để ý nhiều.
Sau đó là tiếng người phụ nữ nghe điện thoại, "Xin chào, tôi là 'Đỗ Hạ Hi', ai vậy?"
"Hử?!" Tây Môn đột nhiên tỉnh giấc, mở mắt ra quay đầu lại nhìn, không phải trùng hợp vậy chứ, ở đây sao lại có thể gặp được mèo chiêu tài?!
Tây Môn lần theo giọng nói thì thấy người đang nói điện thoại không phải là bác sĩ Đỗ, người phụ nữ bị Tây Môn nhìn cũng trừng mắt nhìn lại Tây Môn, sau đó tiếp tục nói điện thoại, Tây Môn giờ mới nghe ra tên cô ấy là Đỗ Giai Hân (Âm đọc giống giống Đỗ Hạ Hi), không phải là Đỗ Hạ Hi, chỉ là mình ngủ mê nghe nhầm mà thôi.
Thở một hơi dài, Tây Môn lại ngồi vào ghế, hai tay đút vào ống tay áo, làm ấm lại những ngón tay lạnh giá.
Bị hành động của Tây Môn làm sư thái tỉnh giấc theo, nhỏ tiếng hỏi, "Sao vậy? Người quen hả?"
"Không phải, nghe nhầm thôi."
Nghe Tây Môn nói như vậy, sư thái gật gật đầu, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
Tây Môn thì đã qua cơn buồn ngủ, nhìn xa xăm vào cảnh vật ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc xe đi ngang qua một ngôi mộ, chắc cũng có lịch sử cả trăm năm.
Mặt trời lúc này vẫn chưa mọc, ánh sáng yếu ớt cộng thêm sương mù trắng xóa càng làm cho ngôi mộ thêm chút rùng rợn, chắc trong đó cũng lởn vởn nhiều vong hồn.
Nếu mà cho bác sĩ Đỗ đến nơi này xem thử chắc sẽ rất náo nhiệt đây, nghĩ tới cũng thấy thú vị rồi, rõ ràng là có thể chất dễ chiêu dụ ma mà cứ cố gân cổ lên cãi không mê tín tin vào những thứ này, thật là buồn cười quá đi.
Lần trước chỉ có 3 con mèo hoang thôi mà đã sợ run người lên rồi, còn nói là Tây Môn gạt cô ấy, giờ nếu mà cho xem được những thứ 'thật' chắc ôm chân Tây Môn khóc cầu cứu quá? Tây Môn cứ nghĩ tới cảnh tượng đó rồi cười đắc ý.
"Đã đến trạm dừng chân, ai muốn đi toilet thì mau chân lên." Tài xế cho xe dừng bên đường, nói là trạm dừng chân, thật chất là mấy căn nhà nhỏ đơn giản bên đường thôi.
Bởi vì xe mới chạy chưa được bao lâu, cho nên người đi toilet cũng không nhiều, hơn nữa mặt trời chỉ mới lú lên nên nhiệt độ ngoài xe vẫn rất thấp nên ít ai muốn xuống xe.
Tây Môn theo những người khác xuống xe, liếc ngang liếc dọc, nhân lúc mọi người không chú ý, liền trèo qua một bức tường thấp, men theo bờ cây thì thấy một ngôi mộ, miệng cười nham hiểm.
Sư thái trên xe đợi tới đợi lui cũng thấy Tây Môn quay về, tài xế và hành khách bắt đầu cằn nhằn, gọi điện thoại Tây Môn thì không có sóng, làm sư thái lo chết đi được.
Trong lúc cứ tưởng mọi người sẽ bỏ cô ấy lại thì thấy Tây Môn thở hổn hển chạy về, sau đó lên xe cười ha ha xin lỗi mọi người, xe lại tiếp tục hành trình.
Trong lúc Tây Môn ngồi vào ghế thì sư thái thấy trong tay cô ấy có cầm một bịch nhỏ, cẩn thận cho vào túi xách, nhìn kỹ lại thì thấy ống tay áo Tây Môn có chút bùn đất, sư thái quay đầu lại nhìn nhìn ngôi mộ thoắt ẩn thoắt hiện, mở to mắt quay về phía Tây Môn, nhỏ tiếng nói, "Đừng...đừng nói là ngươi đi đào mộ nha?"
"Điên! Ai rảnh hơi đi đào mộ người khác chứ, xui xẻo thấy mồ~" Tây Môn vỗ vỗ túi của mình, "Chỉ là đem chút quà nhỏ cho người khác thôi~" Nói xong, trên mặt Tây Môn vẫn không giấu được nụ cười.
"A di đà phật, thí chủ nên biết, tự gây họa thì không thể thoát, chuyện gì cũng phải thận trọng..." Sư thái có chút lo lắng nhìn Tây Môn, cô ấy đã chứng kiến qua cảnh Tây Môn nhỏ nhen thù dai, lúc trước cũng có khách hàng xù tiền không trả, sau đó Tây Môn đã sử dụng các 'thủ đoạn' để người đó ngoan ngoãn moi tiền ra trả, không biết lần này là ai xui xẻo đây, thà đắc tội phụ nữ với tiểu nhân chứ đừng đắc tội Tây Môn đại quan gia này...
"Tôi tự biết lo liệu mà~ khửa khửa khửa~" Tây Môn bịt miệng cười, cô ấy cũng muốn cho bác sĩ Đỗ 'nếm mùi' gọi là vạn vật đều có linh hồn!
Xe lại tiếp tục di chuyển mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi vào lúc gần giữa trưa, tuy mặt trời giữa trưa chói chang, nhưng Tây Môn vẫn cứ xoa xoa tay phà hơi để giữ ấm.
Sau đó hai người bọn họ lại được người trong thôn chạy xe ba gác máy chở vào trong thôn, đến cơm cũng không ăn, sư thái nói muốn xem ngôi nhà đó trước.
"Sư thái thái, không cần phải yêu nghề vậy chứ, dù gì thì ăn cơm trước rồi đi xem cũng được mà~" Tây Môn khoác tay sư thái nói.
Sư thái rút tay ra, hai tay chắp lại, "A di đà phật, níu níu kéo kéo ra thể thống gì."
"Ồ, sư thái cũng biết 'níu kéo' à? (níu kéo cũng đồng âm với les)" Tây Môn ghé sát tai sư thái nói nhỏ, sư thái lập tức tránh ra một bên, tên này quả thật muốn ăn đòn mà, thật mong là một ngày nào đó có ai thu phục tên yêu nghiệt này, thay trời hành đạo.
Thấy người trong thôn đều nhìn qua đây, sư thái ho nhẹ một tiếng, "Giữa trưa là lúc dương khí mạnh nhất, chúng ta nên..."
"Chúng ta nên tìm mấy người khỏe khỏe đi theo dò đường trước~ Hiểu, hiểu mà~ nhưng cũng phải lấp đầy bao tử trước chứ?" Chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc ăn cơm, Tây Môn biết rõ lần này rất nguy hiểm, nói không chừng lát nữa không cẩn thận là thăng thiên sớm, có chết cũng không làm con ma đói.
"Đúng là bị ma đói nhập mà." Sư thái thở dài, chỉ còn cách theo mấy người trong thôn đi ăn chút gì thôi.