Khoa Cấp Cứu

Chương 24: - Cộng sự xuyên giới (2)




Mọi người với chủ nhà khách sáo một hồi liền bắt đầu thể hiện bản thân, nổi bật nhất là bà đạo cô đó, tay cầm một bó nhang lớn, bắt đầu pháp trận ở sảnh lớn, trong lúc múa may cứ nhắm tới sư thái, chắc cho rằng sư thái là người dễ bị loại nhất.

"A di đà phật." Sư thái chắp hai tay lại, lui về sau một chút, cô vốn không thích đấu đá với người khác, nghĩ rằng lần này chỉ cần đứng một chỗ niệm Tâm Kinh và Đại Bi Chú là được.
Nhưng đối phương vẫn không buông tha cô, trừng mắt nhìn cô sau đó nhỏ tiếng nói, "Tên đầu trọc, đừng có cản trở bà kiếm ăn."
"A di đà phật." Sư thái ngoài nói câu này ra, quả thật không biết nói gì hơn.
Trong lúc này, người đứng sau lưng cô đột nhiên nói, "Tôi thấy vị sư thái này tuy trẻ tuổi, nhưng toàn thân lại phát ra ánh hào quang chỉ có những cao tăng đắc đạo mới có được." Nói xong lại đẩy bà đạo cô qua một bên, "Cay mắt chết đi được, đừng có huơ trước mặt tôi nữa." Sau đó liền kéo sư thái về phía cửa sổ, "Các người không cảm thấy có ánh phật quang phổ chiếu phổ độ chúng sinh hả?"
Lúc này đang là giữa trưa, ánh mặt trời có chút gay gắt chiếu vào sư thái, mọi người nghe vậy liền quay qua xem đều phải lấy tay che mắt, chủ nhân suýt chút nữa là quỳ xuống lạy rồi.
Sư thái thấy phản ứng của mọi người có chút khó hiểu, chỉ chắp hai tay lại rồi niệm mấy câu kinh phật, vị chủ nhân đó liền bước tới hành lễ, vui mừng vì lần này mình tìm đúng người rồi.
Sư thái nghi ngờ quay đầu lại xem người phụ nữ vừa giúp đỡ chuyện, một con mắt của cô ta đeo một cái bịt mắt màu đen, cười cười ra ý sư thái đừng hỏi chuyện.
Sư thái hiểu ý liền gật đầu, sau đó theo bước chân của vị chủ nhà, mấy người đến được một căn phòng, cửa phòng đóng kín không thấy được tình hình bên trong, chỉ nghe được tiếng khóc thét của trẻ em.
Trước đó, chủ nhà cũng đã nói qua là cháu ông ấy mới sinh được 100 ngày, không biết tại sao cứ khóc suốt ngày, vả lại còn rất sợ ánh nắng, nếu gặp ánh nắng sẽ cắn người, theo lý nói trẻ em mới có 3 tháng tuổi không thể tấn công ai được, nhưng mọi người xem qua vết thương trên tay chủ nhà xong đều cảm thấy sởn gai ốc.
"Chắc là bị Lang Tinh chưa đắc đạo nhập rồi, để bần đạo thu phục nó!" Nói xong bà đạo cô liền xông vào phòng, những người khác liền theo sau bà ấy, mọi người đều bị tiền làm mờ mắt hết rồi.
Bên ngoài chỉ còn vị chủ nhà, sư thái và người phụ nữ bịt một bên mắt, sư thái thấy tình hình như thế cũng không muốn vào 'góp vui', quay đầu hỏi người phụ nữ, "Vị thí chủ này, chúng ta..."
Sư thái chưa nói xong thì người phụ nữ đột nhiên cười, giơ tay nắm lấy cà sa của sư thái rồi kéo cô vào phòng, đồng thời miệng lẩm bẩm và tháo bị mắt xuống, trong chớp mắt, sư thái thấy con mắt bên trong miếng bịt mắt không có gì bất thường hết.
Mấy người lúc nãy xông vào phòng do chưa kịp thích ứng với bóng tối nên chỉ dám đứng ở cửa không ai dám vào tiếp, chỉ có người phụ nữ đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng, kéo sư thái tiếp tục vào trong.
Sư thái nheo mắt cố gắng nhìn tình hình trong bóng tối, nhưng nhất thời mắt vẫn không thấy được gì, "Cô làm sao mà thấy được vậy?"
"Hơ hơ, tất nhiên tôi khác người phàm mấy người rồi~" Cô ấy chưa nói xong thì sư thái nghe phía sau có người hét lớn, "Con Lang Tinh kia, dám chống đối bần đạo hả, đã đến giờ cho ngươi tiếp nhận thiên mệnh rồi!"
Bà đạo cô đó một bên hét một bên cầm thanh kiếm gỗ múa tới múa lui, "Chấp mê bất ngộ, xem ta phái quan âm đại sĩ giáo hóa ngươi!"
"Hơ hơ, tiếp nhận thiên mệnh gì, bà kêu nó lấy cái thau tiếp à?" Người phụ nữ kéo sư thái qua một bên, để trách khỏi bị thương.
Ai ngờ chưa được mấy phút thì trong nhà đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dường như là có gió âm từ đâu thổi đến, cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại, "Rầm" một tiếng lớn, làm cho mọi người ai cũng im lặng, không dám thở mạnh.
Bà đạo cô đó vẫn không sợ chết vẫn cầm thanh kiếm gỗ, cầm mấy tờ giấy bùa màu vàng quăng về các hướng, miệng lớn tiếng niệm, "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!" vừa nói xong, trong phòng trống trải có tiếng vọng âm sau đó im bặt.
Những người khác từ từ thích ứng được bóng tối, nheo mắt nhìn cái nôi em bé lúc này đã trống không, sau đó nhìn về phía bà đạo cô, đã nằm yên bất động, không phát ra âm thanh nào hết.
Trong phòng bắt đầu có mùi máu tanh, làm người ta bắt đầu thấy lo sợ, những người còn lại bắt đầu nhốn nháo tìm đường tháo chạy, nhưng cửa lúc này vẫn cứ đóng chặt không nhúc nhích, sau đó tiếng người la hét yếu dần, chỉ còn lại một giọng nói, "Nhân lai cách trọng chỉ, quỷ lai cách tọa sơn, thiên tà lộng bất xuất, vạn tà lộng bất khai."
Trong bóng tối, sư thái chỉ thấy bóng người phía trước tay kết thủ ấn, miệng không ngừng lẩm bẩm, sau đó lại nhìn về hướng khác, trong bóng tối xuất hiện một đôi mắt màu xanh, tuy không nhìn rõ được hình dáng, nhưng cũng tưởng tượng nó ghê sợ tới cỡ nào.
Sư thái cảm thấy chân mình mềm nhũn, nhưng bây giờ chỉ biết sống chết do mệnh thành bại tại thiên thôi, sau đó từ từ nhắm mắt lại, chắp hai tay trước ngực, chậm chậm niệm Vãng Sanh Chú, trong lòng cũng bớt sợ hãi hơn.
Giọng điệu niệm kinh sư thái chầm chậm, bình tĩnh, không giống như là đang đối đầu với cái chết. Lúc trước khi siêu độ cho người chết thì cô cũng như vậy, trong lòng chỉ mong người quá cố đừng lưu luyến hồng trần, sớm ngày đầu thai, tích nhiều công đức thì mới có thể hướng tới cực lạc.
Không biết là đã niệm được bao lâu, chắc chỉ có vài phút thôi, sau đó cảm thấy ai vỗ nhẹ vào vai, sư thái sợ tới nỗi hồn sắp lìa khỏi xác, không dám mở mắt, miệng vẫn cứ tiếp tục niệm kinh, tốc độ ngày càng nhanh.
"Trời ơi, cô đừng có niệm nữa được không... nhức đầu quá..."
Sư thái lắng nghe một lát thì mới nhận ra là giọng của người phụ nữ lúc nãy, run rẩy đáp, "Hả?..."
Lúc này, rèm che cửa sổ được kéo ra, trong phòng bỗng dưng tràn đầy ánh nắng, nhưng trên sàn nhà đầy xác người la liệt thập chí có người thân xác không nguyên vẹn nữa, "Ọe~~~" sư thái nhất thời chịu không nổi, nôn ngay tại chỗ, cuối cùng cũng không biết sao ra được khỏi phòng nữa.
Đợi đến sư thái từ từ bình tĩnh lại thì thấy người phụ nữ ngồi kế bên hớn hở đếm tiền, cô ta dường như không bị cảnh tượng máu me như vậy ảnh hưởng.
"Người xuất gia sao lại nhát gan thế? Nè, đây là phần cô." Người phụ nữ cười cười rồi đưa cho sư thái một xấp tiền, đây là lần đầu tiên sư thái thấy được số tiền nhiều như thế.
"A di đà phật..." Sư thái không dám nhận, bởi đây là tiền đã nhuốm máu người khác.
"Ai cũng có số hết, cũng đâu phải do chúng ta hại họ, cô sợ cái gì. Nói thật cô cũng lợi hại lắm, ni cô thật hả?" Người phụ nữ đó nghiêng đầu cười.
"Bần ni pháp hiệu Giác Nguyên..." Mặt sư thái vẫn còn chút trắng bệch.
Tây Môn cười nắm tay cô ấy, cũng không cần biết cô ấy có đồng ý hay không, "Tây Môn Vũ Uyển~ sau này nếu có những vụ như vậy, tôi cảm thấy hợp tác với cô vẫn tốt hơn."
Sư thái thật ra rất muốn nói, là mình vẫn sống chưa đủ, sau này còn lâu mới nhận những chuyện như vậy, sống trên núi yên tâm niệm kinh tốt biết bao, nhưng cũng rất hiếu kỳ không biết Tây Môn có năng lực đặc biệt gì, "Lúc nãy cô làm gì vậy... mấy thứ đó..."
"Hơ hơ hơ, thật ra tôi cũng không chắc chắn lắm, chỉ là mượn tấm bùa của bà đạo cô thử chút, không ngờ cô niệm kinh lại có tác dụng như thế, xem ra tôi cũng có mắt nhìn người, phát hiện ra một vị phật sống rồi~" Tây Môn nói làm như mọi chuyện không có liên quan gì đến cô ấy vậy.
"Cô ... thật sự không chắc chắn?" Người này sao lại tùy tiện như vậy.
"Tôi cứ tưởng bọn họ lợi hại lắm, chỉ tưởng có thể thừa nước đục thả câu, chậc chậc, ai dè toàn là lũ vô dụng, e hèm, tất nhiên là ngoại trừ sư thái ra~" Tây Môn nhiệt tình khoác tay sư thái.
"..." Sư thái lúc này mới bắt đầu thấy sợ, "Tôi sau này không đụng vô mấy thứ như vầy nữa đâu."
"Đừng mà, nửa đời sau tôi trông cậy vào sư thái hết đó." Tây Môn đột nhiên nói nhỏ vào tay sư thái, "Thực ra tôi biết cách xử lý mấy thứ đó, chỉ qua là cần một trợ thủ mà thôi, thù lao rất hậu hĩnh, một lần cũng đủ một năm hương quả của bên sư thái~ đến lúc đó muốn xây mấy ngôi miếu thì xây mấy ngôi~ sao hả?"
Nói đến xây am miếu, là sư thái nghĩ ngay đến am ni cô tồi tàn sập sệ đã bao năm nay rồi, cuộc sống mọi người đều rất khó khăn, ngẩng đầu nhìn nội thất hào hoa của ngôi biệt thự, thật là khác nhau một trời một vực.
Thấy sư thái có chút động lòng, Tây Môn tiếp tục nói, "Đây chẳng qua là siêu độ vong linh tà ác thôi, đối với cô mà nói cũng giống như làm việc thiện vậy, cô ở trong am niệm 10 năm kinh, chi bằng ra ngoài cứu người còn tốt hơn?"
"A di đà phật, nữ thí chủ nói cũng có lý, nhưng mà..." Sư thái vẫn có chút do dự.
"Ây da, đừng có thí chủ này thí chủ nọ nữa, tôi không có bố thí cho ai hết." Tây Môn chỉnh sửa lại trang phục, "Tôi về Tái Bắc đây, sau này có duyên gặp lại~ mà tôi tin chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi~"
Cho nên, sư thái bắt đầu theo Tây Môn bước vào con đường không chính không tà này, nghĩ tới chỉ thấy thở dài, "Haizzz"
"Nghĩ gì mà thất thần vậy? Chẳng lẽ là hồi xuân, bây giờ mùa đông vẫn chưa qua nữa, có sớm quá không đó?" Tây Môn ăn xong đùi gà liền lấy khăn giấy chùi cái miệng mỡ của mình.
Sư thái trợn mắt cô ta một cái, còn lâu mới nói ra là mình đang nhớ lại cảnh tượng gặp mặt lần đầu vào hai năm trước.
"Tôi đoán chắc sư thái đang nhớ lại khoảng thời gian chiến đấu với nhau? Nhất là lần đầu tiên, mặt sư thái trắng bệch luôn, chậc chậc chậc."
"......"
"Bị tôi nói trúng rồi hả~"
"Vậy hôm đó sao ngươi lại đeo cái bịt mắt? Ta còn tưởng con mắt đó hư rồi chứ."
"Hơ hơ hơ, đó chẳng qua là chuẩn bị để thích ứng với bóng tối thôi."
"Mấy người kia cuối cùng... bị..."
"Tốt nhất sư thái đừng biết thì tốt hơn."
"Ồ, vậy ta không hỏi nữa."
"Sao sư thái không có tính hiếu kỳ gì hết, chẳng lẽ không muốn biết mấy người đó ra sao hả?"
"Bây giờ không muốn biết nữa..."
"Hỏi tôi đi mà~"
"Không."
"Đều bị chủ nhà chặt ra từng khúc khúc, đem đi nuôi mấy con chó dữ sau nhà rồi, đến cục xương cũng không còn." Tây Môn cố ý trầm giọng xuống, ghé sát tai sư thái nói, nhưng sự thật ra sao thì không biết, bởi vì Tây Môn rời khỏi chỗ đó còn sớm hơn sư thái mà.
Sư thái bị Tây Môn hù dọa, ngồi niệm Tịnh Tâm Chú nguyên đêm. Nếu mà để sư thái biết Tây Môn bịa chuyện gạt mình thì chắc sẽ niệm Đại Bi Chú nguyên đêm siêu độ Tây Môn quá.