"Là bác sĩ Đỗ hả? Lúc nãy cháu gái tôi còn nói sẽ cảm ơn thay tôi, nếu không có bác sĩ thì chắc cái mạng già này tiêu rồi..." Bà lão tuy mắt không thấy rõ được nhưng nghe giọng nói thì nhận ra được.
"Cô ta lừa gạt đó, bà đừng tin cô ta." Đỗ Hạ Hi tính lấy 200 đồng từ tay Tây Môn trả cho bà lão, ai dè Tây Môn cứ nắm khư khư, giựt hoài cũng không giựt được, "Buông tay ra." Giọng Đỗ Hạ Hi ngày càng lạnh.
Tiền đã đến tay rồi, sao lại để cho cô ta giành lại được, sau này còn mặt mũi nào ra kiếm ăn nữa, "Hơ hơ hơ, thì ra là người quen của bác sĩ Đỗ, vậy cứ đeo vậy trước, nếu không có hiệu quả thì hoàn tiền lại. Cho nên bà đừng lo~ đã có bác sĩ Đỗ đảm bảo, bà nên yên tâm mới đúng~"
"Đảm bảo cái gì? Mau trả lại tiền cho bà ấy." Đỗ Hạ Hi biết bà lão không giàu có gì, cho nên không để Tây Môn lừa tiền được.
"Mua bán mua bán, thuận mua vừa bán, bác sĩ Đỗ sao cứ cản trở hoài vậy ~ tôi đã xem bói dùm cô rồi, không trả ơn thì thôi chứ, à, đúng rồi, thiếu tôi ba ngàn tôi còn chưa đòi nữa, giờ tôi giúp bà lão này đâu có cản trở gì bác sĩ đâu~"
Tây Môn càng nói, mặt Đỗ Hạ Hi càng đen lại, nhưng Tây Môn cố ý liếc nhìn Đỗ Hạ Hi một cái, rồi lẩm bẩm nhỏ tiếng, "Không lo khám bệnh trong phòng cấp cứu, lại ra đây cản trở người ta..."
Đỗ Hạ Hi tức giận, lấy túi tiền từ trong túi ra, lấy hết toàn bộ tiền mặt trong đó ném vào mặt Tây Môn, "Cho cô nhiêu đây trước! Mau trả tiền cho bà ấy."
Đỗ Hạ Hi hết nhịn nổi rồi, tên này lần nào gặp cũng theo đòi nợ, giờ ai ai cũng biết mình thiếu cô ta ba ngàn, càng nghĩ càng ấm ức.
Tây Môn rõ ràng là bị đối phương lấy tiền xỉ nhục, nhưng vẫn cười tươi như hoa, vui mừng khom người nhặt tiền rơi rải rác trên đất. "Ồ, bác sĩ Đỗ nóng tính quá, nhưng cũng may gặp người dễ chịu như tôi đây, nếu gặp người khác nãy giờ chắc đánh lộn rồi." Trong mắt người khác, rõ ràng thấy Tây Môn toàn châm dầu vào lửa.
Nếu không phải có người đứng xem thì Đỗ Hạ Hi không đảm bảo rằng mình có thể nhẫn nhịn không động thủ, cuối cũng cô cũng lý giải được chân lý "đánh được thì đánh chứ không chửi lộn", đối phó với mấy người này không thể nào mềm lòng được.
Cũng may là Tây Môn biết dừng tay đúng lúc, dù sao thì cũng có 1 ngàn trong tay rồi, không cần thiết tới 200 đồng của bà lão nữa, "Hai vật này tặng bà đó~" Tây Môn trả lại tiền cho bà lão.
"Sao vậy được chứ!" Bà lão sao lại nhận không đồ của người khác được chứ.
"Không có gì, gặp được nhau cũng là duyên phận, bà giữ đi~" Tây Môn nhét món đồ vào tay bà lão, sau đó đứng dậy đi đóng tiền thuốc.
Khi đi ngang qua Đỗ Hạ Hi thì nghe cô ấy nói, "Chính vì những người như cô chưa gặp báo ứng nên tôi mới không tin chuyện ma quỷ." Nói xong, Đỗ Hạ Hi quay lưng đi mất.
Từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ nói những lời khó nghe như vậy với bất kỳ ai, bình thường luôn đối xử tử tế với mọi người, chỉ duy nhất Tây Môn là cô chịu không nổi.
"Đỗ Hạ Hi, tại sao lại không tin tôi?" Tây Môn có chút oán trách, rõ ràng là đã giúp cô ta giải quyết chuyện ấy, cô ta quả thật là không biết thiệt hay là cố ý giả lơ?
"Tại sao tôi lại tin những lời dối trá như vậy?!" Đỗ Hạ Hi cười.
"Cô không phải không tin tôi mà là ghét tôi?" Tây Môn nghi ngờ nói, Tây Môn cũng đâu có lừa tiền Đỗ Hạ Hi đâu, giúp cô ấy tới nỗi bị thương như thế, ba ngàn là còn ít đó, vả lại bác sĩ lương cao lắm mà, sao lại nhỏ nhen như thế chứ.
"Tôi không những không tin cô mà tôi còn cực kỳ cực kỳ ghét cô." Lần này Đỗ Hạ Hi không thèm nói thêm lời nào nữa, mà đi thẳng về khoa cấp cứu.
Tây Môn có chút ngại ngùng rồi đi đóng tiền thuốc, rồi ngồi ở phòng chờ, bởi vì mùa đông là mùa cảm cúm nên phòng chờ đầy hết cả người, cô chỉ còn cách ngồi ở vị trí ngồi cửa sổ trên hành lang.
Y tá đem thuốc và ống truyền dịch đi tới, đem nước truyền dịch treo lên giá, sau đó lấy đầu ngón tay búng búng ống nhựa, "Tay nào?"
Tây Môn có chút buồn cười, vớ vẩn, tay bị thương không lẽ cho truyền dịch, rồi cười khinh bỉ, "Cô đoán coi?"
"Đừng có lãng phí thời gian, tôi bận lắm, không thấy có nhiều người đang chờ phía sau hả?!" Yy tá tuy cũng rất xinh nhưng thái độ tệ quá.
Tây Môn nhíu mày, giơ cánh tay lành lặn qua, nói, "Tôi thấy cô ấn đường không tốt, tuy sống thọ nhưng tuổi già thê lương, 78 năm sau sẽ có kiếp nạn~ tôi có thể giúp cô phá giải~"
Y tá không thèm trả lời, cúi đầu lấy dây chặn máu cột trên cánh tay Tây Môn, sau đó đánh vào bàn tay một cái, không chút do dự tiêm thẳng vào mạch máu, sau đó dán băng cá nhân rồi tháo dây chặn ra.
Tây Môn thấy chiêu này không được lập tức chuyển chủ đề, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch, "Ồ, sao cái bình truyền dịch này lại nhỏ hơn lần trước vậy, giá tiền lại như nhau, các cô ăn bớt rồi hả~"
Y tá mặt không cảm xúc nói, "Cô không có nghe qua quảng cáo công ích của nhà nước hả?"
"Là gì?" Tây Môn chớp mắt.
"Tiết kiệm nước dùng, bắt đầu từ nước truyền dịch." Y tá bình tĩnh nói.
"Hơ, không buồn cười chút nào~ thuốc này sao không thấy hiệu quả vậy, có phải là giả không. Sao thấy không đỡ hơn chút nào, tôi thấy ngày càng khó chịu hơn..."
Sao y tá này giống y chang Đỗ Hạ Hi vậy, không lay động, mặt không biến sắc, lúc này Tây Môn cảm thấy tim mình bắt đầu có chút không khỏe, không phải là thuốc này có vấn đề chứ!
"Cô tưởng mình ăn tiên đơn hả? Thuốc giảm viêm có tác dụng kích thích huyết quản với dạ dày, chờ lát sẽ khỏi thôi." Y tá không thèm để ý Tây Môn nữa, trở về phòng chờ xử lý các bệnh nhân khác.
Đỗ Hạ Hi nén cục tức lại quay trở về khoa cấp cứu, bệnh viện hôm nay hơi yên tĩnh, không có việc gì nghiêm trọng, nhiều nhất là những người không lấy được số trong bệnh viện qua khoa cấp cứu khám, bởi vì không có ca nào nghiêm trọng nên Đỗ Hạ Hi trở về phòng khám.
Theo lẽ thường, bệnh nhân không nghiêm trọng thì không nên đến khoa cấp cứu, nhưng có lúc phòng khám ở bệnh viện quá tải thì khoa cấp cứu không được phép từ chối bệnh nhân, nhiều lúc làm cho các bác sĩ y tá rất đau đầu.
Cả buổi sáng cũng đã có 6,7 người bệnh thông thường, bọn họ không cần biết ngoại khoa hay khoa nội, chỉ thấy phòng khám nào ít người là chen vào, nhìn bọn họ ai cũng tiều tụy làm cho Đỗ Hạ Hi không nỡ từ chối.
"Bác sĩ Đỗ, không xong rồi bác sĩ Đỗ." Y tá vội vội vàng vàng chạy vào.
Bác sĩ Đỗ thấy một gương mặt lạ, chắc không phải là y tá của khoa cấp cứu, "Xảy ra chuyện gì?"
Y tá thở dốc nói, "Tôi ở bên phòng chờ...lúc nãy có người phản ứng nghiêm trọng với truyền dịch..."
Thông thường, phản ứng với truyền dịch thì bên bọn họ cũng có thể xử lý được, sao lại chạy đến khoa cấp cứu, Đỗ Hạ Hi cũng đứng lên hỏi, "Bệnh nhân đâu?"
"Lúc nãy vừa mới cấp cứu xong, tạm thời ổn định.. nhưng..." Y tá do dự một hồi, rồi tiếp tục nói, "Không biết tay cô ta bị gì, không cầm máu được, cho nên mới đưa qua đây..."
"Không cầm máu được?" Đỗ Hạ Hi nghi ngờ, đột nhiên nghĩ tới tên đó, không lẽ trùng hợp vậy sao, chắc đây gọi là báo ứng.
Đang nói chuyện thì có người được đưa vào, quả nhiên, không phải tên đó thì còn ai vào đây nữa, nhưng vì thân là một bác sĩ, nên Đỗ Hạ Hi cũng cố gắng hết mình.
"Mau xét nghiệm máu, chú ý huyết áp, cầm máu trước." Đỗ Hạ Hi vừa đi tới phòng cấp cứu, vừa đeo khẩu trang.
Trên đường đẩy xe tới đều có để lại vết máu, tuy đường không dài nhưng dường như sắp chảy cạn hết máu trong người rồi.
"Bác sĩ Đỗ, thân nhiệt bệnh nhân đột ngột tăng cao."
"Huyết áp cũng tăng đột biến."
Mắt nhìn thấy từng túi máu truyền vào nhưng người lại không có chuyển biến tốt, sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, ai nấy cũng đều có chút hoảng sợ.
"Ê, có nghe thấy gì không?" Đỗ Hạ Hi ra sức vỗ vỗ mặt Tây Môn, nếu như bình thường thì cũng đủ để người ta hiểu lầm là đang vả mặt cô ta.
Mọi người không ai ngờ được, cú vỗ mặt này lại có tác dụng, chỉ thấy mắt Tây Môn đang nhắm bắt đầu có chút chuyển động, sau đó mở mắt ra, chỉ mở được một khe nhỏ.
"Đến... giờ ăn cơm rồi hả?..." Giọng Tây Môn rất yếu ớt.
"Ăn cơm gì?" Đỗ Hạ Hi đơ người.
"Không phải nói tới giờ ăn cơm hả... hay là lại uống thuốc nữa?..." Tây Môn chớp chớp mắt, thấy xung quanh toàn những người mặc áo blouse trắng, mới nhớ ra là mình đang ở bệnh viện, giơ tay lên thì thấy bàn tay ướt đẫm máu, miệng lẩm bẩm, "Lần này quả thật lỗ to rồi..."
Đỗ Hạ Hi nhíu mày, không biết Tây Môn đang giở trò gì, rốt cuộc là bệnh thật hay giả vờ đây, dù sao thì Tây Môn để lại cho Đỗ Hạ Hi ấn tượng cực kỳ xấu.
Thấy mọi người ai cũng nhìn mình, Tây Môn miễn cưỡng ngồi dậy, ôm đầu, bây giờ cảm thấy chóng mặt kinh khủng, "Bác sĩ Đỗ trả thêm tôi hai ngàn nữa mới đủ, tổng cộng thiếu tôi là 3650 đồng.... tôi tạm thời... không sao hết... bác sĩ Đỗ cứ đi làm việc đi... nhớ trả tiền cho tôi..."
"Trước tiên thay băng cho cô ta, sau đó đẩy vào phòng quan sát, nếu không có gì thì đừng lởn vởn đây nữa." Giọng điệu Đỗ Hạ Hi rất khó nghe, tuy cô không hiểu tại sao một người lúc nãy suýt đi đầu thai, sao bây giờ lại như không có gì xảy ra, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không muốn gặp mặt cô ta chút nào hết.