Khoa Cấp Cứu

Chương 126: Thời khắc cuối cùng (3) (Hoàn)




Khi Đỗ Hạ Hi tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, còn mình thì nằm trên giường của phòng ngủ, trong đầu hiện rất rối loạn, cô nhớ mình bị người đàn bà đó đâm một dao rồi mà ta.

Liền kiểm tra vết thương trên ngực, tuy toàn thân không còn sức lực nhưng ở ngực không cảm thấy đau đớn gì hết, sao kỳ vậy.
Khi Đỗ Hạ Hi cởi nút áo ra thì không thấy vết thương như mình nghĩ, ngoại trừ có một vết nhỏ như hạt đậu đã đóng mài ra thì không có gì hết.
"Sao lại vậy..." không lẽ là ảo giác? Nhưng sao mình lại không nhớ làm sao đi về nhà được, "Tây Môn?" Đỗ Hạ Hi giờ mới nhớ ra không thấy Tây Môn đâu hết, không lẽ gặp chuyện gì rồi à!
Lúc này trong phòng tắm lại nghe thấy tiếng nước chảy, không lẽ là Tây Môn, Đỗ Hạ Hi miễn cường ngồi dậy xuống giường, chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa té ngã trên đất, lảo đảo vịn vào tủ đứng dậy.
Lúc này Tây Môn đẩy cửa bước vào, "Sao lại ngồi dậy rồi? Có khỏe hơn chút nào không?" rồi dìu Đỗ Hạ Hi về giường.
Tay Tây Môn rất lạnh, mặt mày trắng bệch, môi không còn chút máu, trong lòng Đỗ Hạ Hi có dự cảm không hay, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Tây Môn hơi né tránh chút sau đó liền mỉm cười, "Chị bị bỏ ngải, còn trúng vu thuật nữa, nhưng mà cô ta chỉ nuôi ngải được mười mấy ngày thôi, thời gian rất ngắn, chắc là dùng máu của mình để nuôi." Lắc lắc cái bình đen trong tay, "Em đã khống chế được nó rồi, tuy em không rành mấy cái này lắm, nhưng cũng may là nó vẫn còn non~"
Tây Môn nói rất thoải mái nhưng Đỗ Hạ Hi nghe lại thấy khiếp sợ, bùa ngải à? Mấy thứ này chỉ có trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh thôi, không ngờ lại gặp trong đời thật, "Cô ta sẽ xuất hiện nữa không?" trong lòng rất sợ.
Tây Môn nhìn cái bình trong tay rồi lắc đầu, "Không đâu."
Lấy máu của mình nuôi ngải là một cách làm tự sát, trong thời gian ngắn có thể nuôi ra được, nhưng mấy thứ đó cuối cùng cũng sẽ ăn ngược lại cô ta.
Đỗ Hạ Hi tất nhiên không biết được nguyên do, nhưng Tây Môn đã nói sẽ không xuất hiện nữa vậy thì sẽ không xuất hiện, nhưng cô giờ rất lo lắng cho tình trạng Tây Môn, "Em làm sao mà giải được? Có bị thương không?"
"Tất nhiên có rồi~" Giọng Tây Môn đột nhiên rất gợi tình, "Em vì chế tạo thuốc đối phó với nó mà mấy ngày nay không có ngủ rồi, chị có muốn kiểm tra cơ thể giúp em không?~"
Thấy Tây Môn đã như vậy rồi mà còn nghĩ bậy bạ nữa, chắc là không có vấn đề gì nữa, mặt Đỗ Hạ Hi nóng lên, "Xem khí sắc em không tốt lắm, chị cũng rất mệt, hay là..."
"Hạ Hi sao đầu óc chị trở nên đen tối như vậy? Chị học ai hả? Người ta nói kiểm tra cơ thể là nghiêm túc mà, chị nghĩ đi đâu vậy~" Tây Môn ôm Đỗ Hạ Hi ngã xuống giường.
Lúc này Đỗ Hạ Hi mới chú ý cánh tay Tây Môn có quấn băng, "Tay sao vậy?"
Tây Môn rút tay lại, "Đừng đụng, có độc."
Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, đến Tây Môn chinh chiến lâu năm vậy mà cũng thấy sợ, tay cũng run rẩy theo, cảm giác đám trùng ngải đó bò lên mu bàn tay mình vẫn còn đó, tuy nó đã chết nhưng độc vẫn còn, bàn tay lúc này vẫn rất đau rát, đầu mũi vẫn còn ngửi được một mùi đặc trưng của thi thể, cảm thấy rất buồn nôn.
"Do đám trùng ngải gì đó à?" Đỗ Hạ Hi tuy không hiểu cũng chưa từng thấy qua, nhưng cũng biết vết thương này không bình thường, thấy Tây Môn muốn né tránh liền bổ sung, "Chị sẽ cẩn thận, để chị xem xem, ít ra cũng giúp em băng bó lại đàng hoàng."
Thấy Đỗ Hạ Hi đeo bao tay, giờ mới gật đầu, giơ tay qua, "Chị không phải đang mệt sao?"
Cả trái tim đang lo lắng cho Tây Môn nên Đỗ Hạ Hi hoàn toàn không cảm thấy mệt, chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng, còn căng thẳng hơn lúc làm phẫu thuật nữa, chắc do phải xử lý vết thương mà mình chưa từng gặp qua, "Chị không sao, không phải là ngủ hết mấy ngày rồi sao."
"Uhm, hôn mê hết mấy ngày rồi, em rất sợ." Không ai biết mấy hôm nay cô chịu đựng sao nữa, lúc trước chưa từng giải qua ngải, lỡ như thất bại thì mạng sống của cô ấy sẽ biến mất trong tay mình, Tây Môn cứ do dự, nhưng nếu cứ tiếp tục lãng phí thời gian thì tình trạng càng tệ hơn. Đến phút cuối cô cũng quyết định giải thử, nếu thất bại thì cô ấy cũng sẽ không để Đỗ Hạ Hi ra đi một mình.
Đỗ Hạ Hi cảm nhận được tâm trạng Tây Môn, đột nhiên thấy hoang mang, bởi vì trong lúc nãy, ánh mắt Tây Môn rõ ràng là tuyệt vọng tới không muốn sống nữa, "Hứa với chị, cho dù ai ra đi trước thì người còn lại cũng phải tiếp tục sống cho tốt."
Đời người luôn xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, đặt biệt là khi công tác trong khoa cấp cứu lâu như vậy, cảm nhận được cái gọi là cuộc sống vô thường, người vẫn còn cười cười nói nói phút trước, vậy mà nói mất là mất, hoàn toàn không do lời cầu nguyện của ai đó mà có thay đổi gì, tàn nhẫn nhưng lại là điều tự nhiên nhất.
Tây Môn được Đỗ Hạ Hi ôm vào lòng, vốn sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng khi nghe Đỗ Hạ Hi nói vậy, nhưng vẫn cảm thấy mũi hơi chua xót, trong giờ phút này, cô chỉ muốn ôm chặt người trong lòng lại, khao khát có thể hòa lại làm một, đồng sinh cộng tử.
Đỗ Hạ Hi an ủi xoa lưng cô ấy, vùi mặt vào tóc cô ấy, nắm chặt lấy vai cô ấy, lại nhẹ tiếng nói, "Hứa với chị." Hoàn toàn không có ý trưng cầu ý kiến mà là muốn Tây Môn hứa với mình.
Qua một hồi lâu, Tây Môn mới đồng ý. Đỗ Hạ Hi mỉm cười, cô biết Tây Môn sẽ tuân thủ lời hứa của mình, rồi lại cẩn thận băng bó bàn tay cho Tây Môn, hai người giờ mới đi tắm rồi lên giường nghỉ ngơi.
Thời khắc nguy hiểm nhất cũng đã qua, thần kinh thả lỏng ra rất nhanh, hai người vừa đặt đầu vào gối là ngủ ngay, cho đến khi A Kỳ gọi điện đến thì mới biết không ngờ đã ngủ hơn một ngày một đêm rồi, nhưng sau khi ngủ dậy thì tinh thần rất sảng khoái, giống như là được làm mới hết toàn thân vậy.
Thấy Đỗ Hạ Hi cuối cùng cũng có tinh thần, Tây Môn vui mừng ôm cô ấy lại, hôn vào đầu mũi cô ấy, "Xem ra em cho chị ăn mấy thứ ấy cũng có hiệu quả thật."
"Em cho chị ăn cái gì?" Đỗ Hạ Hi hiếu kỳ hỏi.
Tây Môn phát giác mình lỡ lời, "Chị không biết vẫn tốt hơn, thật đó." vì để trong lúc giải ngải không làm cô ấy bị thương, Tây Môn tốn không ít công sức, chỉ là để Đỗ Hạ Hi biết được mấy thứ đó thì chắc mấy ngày cũng không ăn được cơm quá.
Đỗ Hạ Hi ngẩn người, không cần Tây Môn nói thì cô cũng đoán ra được, chắc chắn không phải là thứ gì hay ho rồi, "Chị giờ có chút buồn nôn rồi, làm sao đây?"
"Không sao, toàn là protein không thôi, bổ lắm." Hai cùi chỏ Tây Môn chống trên giường, cười hi hi tiến lại gần, Đỗ Hạ Hi một tay đẩy mặt cô ấy ra, một tay ôm miệng lại, "Đừng nói nữa."
"Không sao, em không có ruồng bỏ chị đâu~" Tây Môn tiến lại gần hôn vào môi Đỗ Hạ Hi, bàn tay tự nhiên sờ khắp cơ thể cô ấy.
Cô cực kỳ yêu thích cơ thể này, mềm mại mịn màng, đầy đặn lại không có thịt thừa, hoàn toàn không muốn rời tay.
"A, tay em vẫn còn bị thương mà." Lúc này mà Đỗ Hạ Hi vẫn còn chút lý trí, làm cho Tây Môn hơi bất mãn, miệng lưỡi dùng sức hơn nữa, nói hơi ú ớ, "Vậy không cần dùng tay."
Chỉ có Tây Môn mới nói ra được mấy lời này, Đỗ Hạ Hi nghe xong chỉ muốn độn thổ, "Không được." nhìn thấy quầng thâm đen trên mắt Tây Môn, Đỗ Hạ Hi khó khăn lắm mới cương quyết được một lần, đẩy Tây Môn ra rồi đè xuống giường, nhưng lại không dám lấy hết trọng lượng thân người đè lên.
Tây Môn hiển nhiên là rất bất ngờ, nhưng lập tức nằm đó cười haha lên, cười đến nổi Đỗ Hạ Hi có chút ngượng ngùng không biết làm gì tiếp theo đây, "Em cười cái gì?"
Tây Môn vẫn cứ không ngừng cười, "Hơ hơ, chỉ là tự nhiên thấy chị rất đáng yêu thôi~ chị muốn làm gì em cũng thích hết~ em rất thích chị abc rồi xyz với em~"
Lấy tay choàng cổ Đỗ Hạ Hi kéo cô ấy lại gần gần hơn, nói sát bên tai cô ấy, "Cho dù làm đau em thì cũng không sao..."
Sao lại có người không biết xấu hổ vậy! Những lời tình cảm lãng mạn lại bị cô ấy nói một cách dâm đãng vậy!
Đỗ Hạ Hi liền lấy tay bịt miệng Tây Môn lại, "Em đừng nói nữa!"
Nhìn thấy Đỗ Hạ Hi đã đỏ hết cả mặt, Tây Môn hoàn toàn không nhịn cười được, sao lại có người đáng yêu đến thế, tuy rất muốn ấy ấy với cô ấy, "Được, nghe chị hết đó."
Nhưng bây giờ, Tây Môn lại kỳ vọng động tác tiếp theo của cô ấy, là một người phụ nữ bình thường, cũng có thất tình lục dục, chỉ là thường ngày Đỗ Hạ Hi bảo thủ lại cẩn trọng, động tác lại rất cẩn thận, luôn cứ thiếu cái cảm giác kích thích.
Nhưng mà cô ấy hôm nay lại rất khác, tuy vẫn xấu hổ nhưng 'cởi mở' hơn trước nhiều, chỉ cần nhìn thấy đầu lưỡi cô ấy di chuyển trên cơ thể mình, Tây Môn nhịn không nổi rên thành tiếng, chỉ cảm thấy tất cả dây thần kinh trong cơ thể mình đều rạo rực lên.
Đỗ Hạ Hi đang ở nơi sâu mềm mại kia, xung quanh ẩm ướt nóng bỏng, khom người xuống dùng miệng và lưỡi, cô tuy biết rất ít chuyện này, nhưng cô muốn cho Tây Môn những điều tốt nhất, giống như là bản năng tự lãnh ngộ vậy, đã làm một cách tự nhiên.
Thì ra khi thấy người yêu hưng phấn tột độ thì trong lòng mình lại vui mừng đến thế, đó là một sự thỏa mãn về tinh thần, cô thích Tây Môn như thế, hoàn toàn không có che đậy gì.
Rõ ràng là kỹ thuật của người này lâu lâu lại làm đau mình, nhưng cô vẫn bị khoái cảm chiếm lấy, giống như là sắp nổ tung vậy, ý thức bắt đầu mơ hồ, ngoài hưởng thụ ra thì không thể suy nghĩ được nữa, trong phút chốc lại có ý muốn được đau thêm nhiều nữa.
"Không được rồi... sắp chết rồi..." Giọng của Tây Môn cũng biến đổi, muốn nắm tóc Đỗ Hạ Hi nhưng lại sợ làm đau cô ấy, đến phút cuối chỉ còn cách nắm chặt drap giường.
"Hở?" Đỗ Hạ Hi căng thẳng ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi cô ấy, "Sao vậy, chỗ nào không khỏe hả?"
Tây Môn ngẩn người một hồi, mới hoàn hồn lại, ánh mắt hơi mơ màng nhìn Đỗ Hạ Hi, người này không lẽ... cố ý à? Tại sao lại dừng lại ngay khúc này, làm người ta sống không bằng chết, đúng là khờ khạo!
Đỗ Hạ Hi giờ mới phản ứng ra, mặt đỏ hết lên, không ngờ lại hiểu lầm như vậy, hoàn toàn không biết giải thích sao, chỉ còn cách ngượng ngùng tiếp tục.
Tây Môn kéo cánh tay cô ấy qua rồi ôm lấy, "Lúc này em chỉ muốn ôm chị thôi." Tây Môn thích cảm giác ấm áp này, làm cô cảm thấy yên tâm hơn.
Đỗ Hạ Hi vùi mặt vào vai Tây Môn, cảm thấy lúc này cô hoàn toàn không cách nào nhìn Tây Môn, khó khăn lắm mới có được chút khí thế 'công' thế mà lại biến mất tiêu.
Cô cứ thở bên tai Tây Môn, hơi thở thổi trên cổ Tây Môn, giống như là móng vuốt của con mèo đang khiêu khích trái tim xao động của mình, Tây Môn quả thật không chịu nổi nữa, nắm lấy tay của Đỗ Hạ Hi để lên người mình, "Hạ Hi... làm gì cũng phải có đầu có đuôi... mau vào đi, được không?~"
Những lời không biết xấu hổ này chỉ có Tây Môn mới nói ra được, Đỗ Hạ Hi chỉ nghe thôi mà cảm thấy xấu hổ tới sắp không thở được nữa.
Đỗ Hạ Hi muốn Tây Môn không nên nói trắng trợn như vậy, nhưng trong giờ phút này mà nói hàm súc quá chắc sợ mình không hiểu, cũng khó xử cho Tây Môn thiệt, nếu mà là Đỗ Hạ Hi, cho dù có bị 'nhịn' chết thì cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Chắc đây cũng là lần ấy ấy dài nhất khi bọn họ ở chung với nhau, hết lần này tới lần khác, nhìn thấy cô ấy chìm đắm trong dục vọng, giống như là không có ngày mai vậy,
Đỗ Hạ Hi rất sợ nếu có một ngày mở mắt ra mà Tây Môn lại không có bên cạnh mình, nhưng ít ra trong thời khắc này, bọn họ thật sự đang ôm lẫn nhau, bên tai là những lời nói đường mật của Tây Môn, cô ấy rất thích nghe, thì ra phụ nữ ai cũng thích nghe mấy lời này.
Tây Môn nghiêng người nằm bên cạnh Đỗ Hạ Hi, một tay nắm lấy lọn tóc Đỗ Hạ Hi chơi, nheo mắt biếng nhác nằm đó, giống như là con mèo đã được cho ăn no, mặt đầy phấn khởi nhìn những biểu cảm biến đổi trên khuôn mặt Đỗ Hạ Hi.
Đỗ Hạ Hi nằm ngửa bên cạnh cô, hai tay ngay ngắn đặt trên người, giống như là đang nghĩ tới vấn đề gì nan giải nên hơi nhíu mày lại.
Người này cứ sống không thể vui vẻ, thoải mái được là do nghĩ nhiều qúa, đặc biệt là lo lắng đến những chuyện xa xôi quá, chi bằng lấy tinh lực đó tập trung vào cuộc sống hiện tại.
Ai biết tương lai sẽ như thế nào, cho dù có chuẩn bị chu đáo đến cỡ nào thì không thể nào ngờ được những điều sắp xảy ra.
Tây Môn giơ tay xoay mặt Đỗ Hạ Hi về phía mình, mỉm cười rồi hôn vào môi cô ấy, Đỗ Hạ Hi có chút bất ngờ, trong bụng nghĩ không lẽ vẫn chưa 'no' à? Không lẽ tuổi 30 như sói lại đến sớm à? Nhưng mà mình đâu có giống vậy đâu.
Cánh tay Đỗ Hạ Hi nhức mỏi vô cùng, không giở lên được nữa, có chút miễn cưỡng nói, "Em còn..." 
Tây Môn thấy dáng vẻ cô ấy rất buồn cười, sờ mặt cô ấy nói, "Nếu làm nữa sẽ viêm thận~" sau đó không quên trêu chọc, "Xem ra chị đến thời kỳ 30 như sói rồi, hoàn toàn ăn sạch sẽ em luôn~"
Tên này vừa ăn cướp vừa la làng mà, nhưng Đỗ Hạ Hi không thể tranh luận vấn đề này, nên chỉ còn cách trừng mắt nhìn, sau đó đẩy cô ấy ra, nằm quay lưng lại, thấy rất nghẹn lòng.
Tây Môn cũng không có vội gì, mỉm cười tiến lại gần, ôm cô ấy từ phía sau, còn cố ý phà hơi vào sau cổ Đỗ Hạ Hi nữa, làm người trong lòng rùng mình một cái.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi muốn vùng khỏi thì Tây Môn ôm chặt lại, tuy chỉ lấy một tay ôm cô ấy, quyết luyến ngửi lấy mùi hương trên người Đỗ Hạ Hi, "Hạ Hi..."
"Sao vậy?" Đỗ Hạ Hi cũng bình tĩnh lại, biết lúc này Tây Môn không nói đùa nữa, cô ấy một khi nghiêm túc lại là sâu nặng đến đáng sợ, sẽ làm cho bản thân cảm thấy mình là toàn bộ thế giới của cô ấy.
Mười ngón tay đan xen vào nhau, Đỗ Hạ Hi hôn lên ngón tay cô ấy, dịu dàng mà thành kính, cô cũng nguyện dâng tất cả mình cho Tây Môn.
Tây Môn vốn muốn an ủi Đỗ Hạ Hi, không nên lo lắng cho tương lai quá, nhưng giờ phút này lại giống như được cô ấy cứu rỗi vậy.
"Thật ra, chị làm tốt lắm, sau này ngày ngày cũng như vậy thì tốt quá~" Tây Môn dụi mặt vào lưng Đỗ Hạ Hi.
"Ngày ngày!?" Đỗ Hạ Hi kinh ngạc.
"Vậy có đi đón con mèo không?" Tây Môn đúng là cao thủ trong việc chuyển chủ đề.
Đỗ Hạ Hi động đậy người, không có chút sức lực nào, "Thôi, để mai đi."
"Nói như vậy, chị vẫn muốn..." Tây Môn lại dán sát gần, cười rất ám muội, ngón tay quét nhẹ qua mặt Đỗ Hạ Hi.
"Không muốn nữa." Đỗ Hạ Hi đáp thẳng thừng.
"Hơ hơ~" Tây Môn mỉm cười rồi hôn Đỗ Hạ Hi, sau đó nói sát bên tai cô ấy, "Yêu chị nhất đó..." đầu lưỡi chậm rãi di chuyển trên vành tai.
Đỗ Hạ Hi chỉ trả lời một tiếng, lúc nãy trong một khoảnh khắc đến mình cũng có cảm giác nếu ngày nào cũng như thế thì tốt quá.
Chỉ cần hai người ở cạnh nhau thì làm gì cũng được hết.
-END-
(Hết ùi pà con cô bác, một cái kết nhanh và hụt hẫng ╮(╯_╰)╭ , mọi người có thể tìm đọc bộ Biển người tìm em 众里寻她, truyện kể về Bạch Minh Quân con gái nuôi của Thạch Nam, lúc này 28 tuổi, bác sĩ Đỗ chắc cũng 50 mấy tuổi rồi, đã lên làm chủ nhiệm, Tây Môn thì đã chết 2 năm trước 〒_〒, trở thành linh hồn sống bên cạnh Đỗ Hạ Hi, truyện chỉ nhắc một ít về 2 người thôi (︶︿︶)