Sau khi sự kiện cách ly kết thúc, tất cả mọi người hôm sau đều đi làm bình thường, do mỗi ngày đều có rất nhiều bệnh nhân nên hoàn cảnh không cho phép bọn họ nghỉ ngơi tiếp.
Nhiệt độ ngày càng nóng lên, làm người ta trở tay không kịp, Đỗ Hạ Hi vội vã lục quần áo mùa hè ra, nhưng các nếp gấp trên quần áo giũ thế nào cũng không ngay được.
"Chị ăn cơm trước đi, để em ủi cho." Tây Môn đánh răng rửa mặt xong từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy Đỗ Hạ Hi đang soạn quần áo, còn cơm canh thì đã nấu xong rồi.
Do buổi sáng Tây Môn thường hay ngủ nướng dậy không nổi, nên bữa sáng thường là Đỗ Hạ Hi lo, còn tất cả việc nhà khác đều bị Tây Môn bao hết.
"Hôm qua nếu có xem dự báo thời tiết thì đỡ rồi, ai ngờ hôm nay lại nóng như vậy." Ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào làm căn nhà càng thêm nóng nực hơn.
Tây Môn lấy quần áo từ tay cô ấy, nhướng mày lên nói, "Làm gì có thời gian xem, hôm qua 'bận rộn' suốt cả đêm, mệt chết đi... ưm..."
Đỗ Hạ Hi lấy tay bịt chặt miệng Tây Môn lại, "Sao lại nói nhiều như thế!" Làn da trắng trẻo trên cánh tay làm quầng mắt thâm đen của Tây Môn ngày càng rõ hơn.
Đỗ Hạ Hi trước giờ chưa bao giờ cảm thấy mình có thể 'nhiệt tình' như thế trong chuyện ấy, giống như là bị dục vọng sai khiến vậy, hoàn toàn không dứt ra được.
Tây Môn mỉm cười kéo tay cô ấy ra, "Được rồi, mau đi ăn cơm đi~" Đẩy Đỗ Hạ Hi ra khỏi phòng, Tây Môn giống như là bà nội trợ đa năng vậy, bắt đầu ủi quần áo cho Đỗ Hạ Hi.
Còn Đỗ Hạ Hi nhìn bóng dáng hiền thục của Tây Môn, có ai mà ngờ tên lừa bịp của lúc trước giờ lại đảm đang làm việc nhà, có thể nói là phục vụ mình rất chu đáo, có thể gặp được cô ta mới là may mắn của mình, được một người như thế yêu tha thiết.
Không biết có phải do hôm qua 'làm' hơi quá không nữa, dẫn đến hôm nay tới kỳ kinh nguyệt, Đỗ Hạ Hi cảm thấy yếu ớt hơn lúc trước, nhìn thấy thức ăn mà không muốn ăn, chỉ ăn được vài đũa, nhìn thời gian là muốn chuẩn bị đi làm.
Tây Môn cầm lấy quần áo đã ủi xong hầu hạ Đỗ Hạ Hi thay áo, tuy Đỗ Hạ Hi vẫn không thấy quen, nhưng nói không lại Tây Môn, Tây Môn đứng trước mặt Đỗ Hạ Hi, cẩn thận cài từng cái cúc áo.
Trong lúc Tây Môn cài tới hai nút ở phía eo thì đột nhiên khom người xuống hun vào bụng Đỗ Hạ Hi, sau đó mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn, "Tới kỳ có đau bụng không?" Tây Môn thấy lúc nãy Đỗ Hạ Hi hầu như không có đụng tới thức ăn trên bàn.
"Không sao, chỉ là cảm thấy hơi khó chịu..." Do ở trong nhà nên Đỗ Hạ Hi cứ để mặc các động tác nhỏ của Tây Môn, giơ tay qua bẹo má Tây Môn, tuy không có nhiều thịt, nhưng cảm giác lại không tệ.
Tây Môn ôm lấy eo Đỗ Hạ Hi, dán mặt vào bụng Đỗ Hạ Hi, miệng phà ra hơi nóng, "Như vậy có đỡ hơn không?"
Động tác này lại làm Đỗ Hạ Hi lui ra sau, tên này thật là... dường như nắm hết tất cả bí mật trên cơ thể mình vậy, không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay cô ta, cơ thể nhạy cảm có thể cảm nhận được dòng điện chạy khắp toàn thân.
Đỗ Hạ Hi liền chỉnh lại vạt áo của mình, "Thật ra cũng không khó chịu cho lắm."
Ơ này, Tây Môn tặc lưỡi trong bụng, bác sĩ Đỗ nhà mình chừng nào mới khỏi bệnh ngạo kiều đây, khẩu thị tâm phi đúng là biết dày vò người khác mà, rõ ràng là hôm qua không chịu buông tha mình, bây giờ lại làm giống như mình đang trêu chọc cô ấy vậy, nếu mà Đỗ Hạ Hi có thể đem cái 'sức mạnh' hôm qua ra phát huy thì cuộc sống chắc sẽ tốt đẹp hơn.
Đỗ Hạ Hi cầm lấy chìa khóa, tính ra cửa thì bị Tây Môn kêu lại, "Chị có phải quên làm chuyện gì không?"
"Chuyện gì?" Đỗ Hạ Hi không hiểu quay đầu lại.
Tây Môn chu môi lấy mặt tiến lại gần Đỗ Hạ Hi, hàng lông mi cứ chớp không ngừng, làm Đỗ Hạ Hi nhìn tới miệng có chút giật giật, nhưng vẫn nghiêng đầu qua hôn vào môi Tây Môn, sau đó vội vàng mang giày ra cửa.
Tây Môn nhìn cánh cửa đã đóng lại, đầu ngón tay sờ miệng mình rồi cười tít mắt, "Người ta chỉ kêu chị hun má thôi mà, sao lại hun lên môi cơ chứ..." Sau đó quay vào nhà lấy tay vọc bó hoa hồng trong bình, tâm trạng cũng giống như ánh nắng ban mai vậy.
Đỗ Hạ Hi đến bệnh viện sớm, đồng nghiệp thấy cô tới thì liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca, không ngoài dự đoán, mấy người nhiều chuyện cũng không ít, hôm qua cảnh tượng Tây Môn cầm hoa tới đón cô hầu như bị toàn bộ đồng nghiệp nhìn thấy. Hôm nay mọi người vừa thấy Đỗ Hạ Hi đến là bắt đầu hỏi tới hỏi lui.
Đối với các câu hỏi, Đỗ Hạ Hi đều thành thật trả lời, cô cảm thấy chuyện này không có gì đáng che giấu cả.
Nhìn đồng hồ, Đỗ Hạ Hi hối thúc bọn họ không nên vây quanh mình nữa, mau đi làm việc, đám đông cuối cùng cũng rời khỏi, Đỗ Hạ Hi mới thở phào nhẹ nhõm, nếu còn để bọn họ tiếp tục hỏi thì không chừng sẽ hỏi tới những chuyện nhạy cảm nữa, tính tò mò của mấy người trẻ tuổi thật là đáng sợ.
Nếu sáng sớm đã có tâm trạng tốt thì người ta có thể vui vẻ cả ngày, Đỗ Hạ Hi tuy vẫn bận đầu tắt mặt tối, nhưng chỉ cần nghĩ tới vẫn còn một người đang ở nhà chờ mình thì không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Gần tới giờ tan ca, Tây Môn lại xuất hiện ở hành lang, yên lặng ngồi chờ Đỗ Hạ Hi tan ca, mấy cô y tá nhìn thấy đều hét lên là cũng muốn tìm bạn gái, "Chúng ta sau này cũng đừng tìm mấy gã đàn ông không lãng mạn nữa!"
Tây Môn ngồi gần đó tất nhiên là nghe thấy hết, còn mỉm cười chào hỏi bọn họ nữa, mấy cô y tá thấy vậy mắc cỡ quay mặt đi chỗ khác, Đỗ Hạ Hi từ phòng cấp cứu đi ra, đang tháo khẩu trang xuống thì thấy được cảnh trên, "Em lại nói gì với bọn họ vậy?"
"Cái gì mà lại hả?" Tây Môn đứng dậy vươn vai, nghỉ ở nhà nguyên ngày, cánh tay cũng vẫn còn đau nhức.
Đỗ Hạ Hi thấy Tây Môn xoa bóp cánh tay, có chút không tự nhiên nhìn về hướng khác, "Lúc trước không phải thích coi chỉ tay cho bọn họ sao?"
"Sau này không phải là rửa tay gác kiếm rồi hả~" Tây Môn cố ý nghiêng đầu tiến sát lại gần, "Chị ghen hả?"
Đỗ Hạ Hi khoanh tay liếc Tây Môn, "Không được hả?"
Khó khăn lắm người ngạo kiều như Đỗ Hạ Hi có thể thẳng thắn thừa nhận tâm tư của mình, Tây Môn nào dám đả kích cô ấy nữa chứ, cho nên chạy qua ôm lấy cánh tay Đỗ Hạ Hi lắc tới lắc lui, "Chị yêu, đừng giận nữa mà, muah~"
Đỗ Hạ Hi ớn lạnh tới nỗi hết da gà, dạt tay Tây Môn ra, "Ở bệnh viện phải chú ý hình tượng."
"Được rồi, không trêu chị nữa, mau đi thay đồ đi, em đợi ở đây." Tây Môn tất nhiên biết lúc nào nên dừng tay đúng lúc, vẫy tay với Đỗ Hạ Hi.
Nhưng trong lúc này, lại có thêm mấy bệnh nhân nữa được đẩy vào, hành lang đột nhiên trở nên chật chội và hỗn loạn, mùi máu tanh nồng nặc.
Trong số bệnh nhân đó, có một ông lão bị ngất xỉu nhưng không rõ nguyên do, người nhà đi theo tới mấy người, nhưng cũng không có làm ồn gì, chỉ là nôn nóng nói lại tình trạng cho y tá biết.
Do đột nhiên có nhiều bệnh nhân, nên phòng cấp cứu bắt đầu rối loạn lên, "Chị giúp bọn họ xíu." Đỗ Hạ Hi nói với Tây Môn một tiếng rồi đi khỏi.
Tây Môn cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài thôi, gặp phải một người cứ thích giúp đỡ người khác vậy cũng thật là bận tâm, nhưng mà chỉ cần cô ấy vui là được, do đó lại tiếp tục ngồi đợi.
Đỗ Hạ Hi và y tá bắt đầu kiểm tra ông lão bị hôn mê đó, sau khi cấp cứu xong thì ông ta cũng tạm thời tỉnh dậy, nhưng nguyên do phát bệnh cụ thể thì vẫn chưa rõ, hỏi người nhà thì cũng không có được thông tin gì có ích.
"Cho làm xét nghiệm trước." Đỗ Hạ Hi làm bắt đầu cho đi làm xét nghiệm, thì ai ngờ ông lão đó tỉnh dậy xong cứ giơ tay chỉ về phía Đỗ Hạ Hi, miệng cứ ú ớ không rõ là đang nói gì.
Đỗ Hạ Hi bèn đi qua nắm lấy tay ông lão, "Chỗ nào khó chịu à? Có thể chỉ tôi xem không?" Đỗ Hạ Hi còn khom người xuống muốn nghe thử ông ta nói gì.
Kết quả là một tình huống ngoài dự đoán xảy ra, tay của ông ta lúc này nhân cơ hội sờ vào ngực Đỗ Hạ Hi, cô ấy giật mình đứng dậy né tránh theo bản năng nhưng vẫn bị sờ trúng.
Đỗ Hạ Hi ngại ngùng lui ra sau, lúc nãy là ông ta cố ý hay chỉ là vô tình thôi? Đỗ Hạ Hi cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, tuy có nghe nói qua các y tá của khoa khác cũng gặp phải tình huống bị quấy rối tình dục, nhưng mấy người mà được đẩy vào khoa cấp cứu thì làm gì còn tâm trạng để quấy rối người khác.
Trong lúc ông lão đó vẫn muốn tiếp tục nắm lấy tay cô thì Đỗ Hạ Hi lui ra sau né ra, do góc độ khác nhau nên người nhà và mấy người khác không thấy được chuyện xảy ra lúc nãy, hơn nữa cũng xảy ra rất nhanh nên có nói ra chắc cũng không ai tin.
Đỗ Hạ Hi nhíu chặt mày lại, cắn chặt môi nhìn ông lão đang nằm nheo mắt trên giường, cứ luôn cảm thấy ánh mắt đó làm mình rất khó chịu, lúc này có đồng nghiệp phát hiện sắc mặt Đỗ Hạ Hi không được tốt lắm, cứ tưởng là cô ấy mệt quá.
"Bác sĩ Đỗ, nếu cô mệt thì về trước đi, chỗ này chúng tôi lo liệu được mà, cực khổ cho cô rồi." Đồng nghiệp nói tiếng cám ơn.
Người nhà nghe thấy thế thì lại không vui, "Cô không phải là bác sĩ phụ trách hả? Sao mới khám một nửa mà lại bỏ về rồi? Sao lại vô trách nhiệm như thế?"
Đỗ Hạ Hi lại nhìn ông lão đó, ngày càng cảm thấy khó chịu, cô cảm thấy sâu trong ánh mắt kia giống như đang ẩn giấu một con người khác, cho nên mới toát ra một cảm giác rất kỳ lạ.