Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

Chương 57




Hứa Thanh Việt kết thúc bài phát biểu của mình, tiếng vỗ tay của giáo viên và học sinh đồng loạt vang lên khắp nơi, MC bắt đầu giới thiệu tiết mục tiếp theo.

Thẩm Thư Điềm nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, đưa tay sờ vào mái tóc đen mềm mại ấy rồi dịu dàng nói: “Được.”

Trên sân khấu lại bắt đầu biểu diễn một tiết mục nữa, Tả Tư Nam ngồi bên cạnh cô, cậu cũng không có ý rời đi.

Tất nhiên cậu chẳng có hứng thú gì với tiết mục biểu diễn trên kia, vẻ mặt có hơi uể oải, cậu cuối người xuống nghịch mấy ngón tay của Thẩm Thư Điềm một cách vô thức.

Có lúc cậu vuốt v e từng ngón, có lúc lại đan tay vào nhau.

Thẩm Thư Điềm muốn rút tay về nhưng lại bị cậu khư khư kéo lại, đành phải mặc kệ vậy.

Để cậu tuỳ ý chơi đùa, thỉnh thoảng cô quay sang thảo luận về tiết mục trên sân khấu với Trần Ngữ Trúc.

Khu vực này chính là vị trí dành cho lớp giỏi nhất khối mười hai, Thẩm Thư Điềm vô cùng thích thú nhìn lên phần biểu diễn trên sân khấu. Tiết mục biểu diễn mà Lục Nhứ lựa chọn thật không tệ, nhảy cũng đẹp, tiểu phẩm cũng rất hài hước.

Thẩm Thư Điềm nãy giờ không để ý đến việc sau khi Thái tử gia đến có rất nhiều ánh mắt xung quanh đổ dồn lên người bọn họ. Trước đây cô vẫn có ý này nhưng sau một số lần thì thần kinh của cô đã không còn nhạy bén nữa, bây giờ rõ ràng đã xem nhẹ quá khứ rồi.

Nhưng mà với dáng vẻ lưu luyến thâm tình của Thái tử gia vẫn là làm cho vô số người không ngừng cảm thấy chua xót trong lòng.

Hai người này cứ mãi không thôi, trong video quảng bá làm lộ ra bộ mặt toàn trường, xem một tiết mục thôi còn phải chịu bạo hành, thật không biết xấu hổ.

Có một hàng ở phía trước dành cho cựu học sinh của trường được đặc biệt mời đến, Hứa Thanh Việt cũng nằm trong hàng này.

Hứa Thanh Việt biểu diễn xong xuôi thì được một giáo viên phụ trách dẫn đến vị trí phía trước. Vừa khéo lại ở ngay trước mặt Thẩm Thư Điềm, khoảng cách của họ rất gần.

Hứa Thanh Việt mặc một bộ âu phục màu trắng, vai rộng chân dài, anh ta nhìn qua nhìn lại bỗng nhìn thấy Thẩm Thư Điềm liền mỉm cười.

Thẩm Thư Điềm ngây người nhưng cũng nở ra một nụ cười.

Tả Tư Nam cúi đầu bấm điện thoại sau đó quay sang nhìn về phía cô: “Ông nội tìm anh, anh phải đi trước rồi.”

Thẩm Thư Điềm chớp mắt khẽ vẫy tay với cậu: “Bye bye.”

Tả Tư Nam cúi đầu ừ một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Tả Tư Nam bước ra khỏi thính phòng đẩy cửa đi ra.

Bên ngoài có một vị giáo viên trẻ tuổi đang đứng, trên tay còn cấm mấy quả bóng bay. Tả Tư Nam nhìn sang, loáng thoáng nhớ ra đây là thầy trợ lý giáo viên lúc trước.

Cậu đưa mắt nhìn mấy quả bóng đang tung bay kia, vị giáo viên Vật lý đáng thương kia run sợ không biết bản thân đã làm ra chuyện gì rồi sao.

Vị giáo viên nuốt nước miếng: “Em muốn cái này à?”

Tả Tư Nam nhíu mày, khí chất càng trở nên lạnh lùng, trong lòng vị giáo viên kia có chút hoảng.

Tả Tư Nam đáp: “Em lấy con thỏ này.”

Tả Tư Nam do dự hồi lâu giữa con mèo và con thỏ, sau đó cũng chọn con thỏ.

Thầy trợ lý nhanh chóng kéo con thỏ xuống, đưa vào tay cậu.

Tả Tư Nam thản nhiên nói: “Em cảm ơn ạ.”

Thầy giáo ấp úng: “Không, không có gì.”

Tả Tư Nam lại đi tiếp, chỉ là lần này trong tay cậu còn cầm theo một quả bóng bay hình con thỏ rất dễ thương, nó không hợp với khí chất nghiêm nghị của cậu.

Ánh mắt của mọi người đang theo dõi trên sân khấu bỗng chuyển sang bóng bay hình con thỏ đang tung bay phía trên Tả Tư Nam. Thấy nó đã đến trước mặt hoa khôi cậu liền kéo xuống nhét vào trong lòng Thẩm Thư Điềm.

Cô gái ôm bóng bay vào lòng, ngửa mặt lên với nụ cười dịu dàng nhìn cậu thiếu niên, khuôn mặt cô bị cậu nhéo cho một cái không nhẹ cũng không nặng nhưng đầy ẩn ý thân mật.

Thái tử gia vui vẻ bước ra ngoài.

Năm nào cũng bị cho ăn cẩu lương, năm nay lại càng nhiều hơn.

Thẩm Thư Điềm ôm lấy quả bóng, quả bóng này cũng to ghê, làm thủ công cũng không khéo như vậy, hình dáng tròn tròn thật dễ thương.

Thẩm Thư Điềm tựa cằm vào quả bóng bay, hai tay vuốt hai tai thỏ.

Trần Ngữ Trúc chọc vào quả bóng trong lòng Thẩm Thư Điềm rồi bĩu môi: “Thái tử gia tìm được đồ gì cũng muốn nhét vào đây cho cậu.”

Nhưng mà ngọt ngào quá đi mất, cô cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào như vậy. Không ai ăn cẩu lương của hai người này nhiều như cô.

Những quả bóng bay này đều do trường học chuẩn bị, không ít cựu học sinh đã kết hôn và sinh con rồi, vì thế trường học đặc biệt mua về cho con cái của họ.

Thái tử gia vậy mà cũng không tha cho mấy quả bóng bay của những đứa trẻ này.

Bọn họ xem thường và kiên quyết ngăn chặn hành vi đáng xấu hổ này.

Thẩm Thư Điềm ồ một tiếng những trên khoé miệng lại nở ra một nụ cười tươi.

Biểu diễn trong bốn tiếng cuối cùng cũng kết thúc, mọi người bắt đầu rời đi. Thẩm Thư Điềm cột quả bóng bay vào cổ tay mình rồi đứng đợi Tả Tư Nam ở cổng trường, cũng không biết ông Tả tìm cậu làm gì.

Khi sáng lúc đi đa số là từng người một, nhưng khi về thì đa số lai đi thành một đám với nhau, tiếng cười đùa vui vẻ vang lên.

Thẩm Thư Điềm đều có thể cảm nhận được niềm vui thích của bọn họ, cô tránh qua một bên nhìn đám học sinh ào ra khỏi cổng.

Thẩm Thư Điềm buồn chán đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Hứa Thanh Việt cùng bạn bè cùng lớp anh ấy vừa nói chuyện vừa bước về phía này.

Cô cúi đầu nhón chân một cách chán nản.

Một đôi giày da màu đen dừng lại trước mắt cô, Thẩm Thư Điềm khựng lại ngẩng đầu nhìn lên.

Hứa Thanh Điềm mặt nở nụ cười đứng trước cô, nhẹ giọng nói: “Đàn em Thẩm, tạm biệt nhé.”

“A.” Thẩm Thư Điềm hơi bất ngờ một tí, cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách, ngoan ngoãn gật đầu: “Tạm biệt anh.”

Dáng vẻ này của cô trông rất đáng yêu.

Hứa Thanh Việt hơi cuối người xuống: “Hay là…” Anh kéo một quả bóng bay hình con voi nhỏ thấp xuống, đưa mắt nhìn cô một cách trìu mến.

Thẩm Thư Điềm vô thức nắm lấy sợi dây đang buộc quả bóng bay trên cổ tay, lắc đầu đáp: “Không cần đâu, em có cái này được rồi.”

Bạn học vỗ vai Thanh Việt: “Thanh Việt, mau đi thôi, mọi người vẫn đang đợi ở đó đấy.”

Nói xong lại quay sang Thẩm Thư Điềm chào: “Đàn em, bọn anh đi trước nhé, tạm biệt.”

Tay của Hứa Thánh Việt dừng lại cũng không biết tại sao tựa như không cầm chắc, sợi dây nhỏ tuột ra khỏi tay anh, quả bóng bay liền bay lên không trung.

Anh không để ý lắm chỉ liếc nhìn một cái rồi gật đầu với Thẩm Thư Điềm, xoay người rời đi.

Hứa Thanh Việt cùng bạn đi ra khỏi cổng trường, lúc ngồi lên xe bạn anh trêu chọc nói: “Thanh Việt, khi nãy tớ cảm thấy rất lạ, tại sao cậu lại cứ khăng khăng muốn cầm quả bóng bay ẻo lả đó, thì ra là muốn tặng đàn em à.”

Hứa Thanh Việt ngồi trên ghế, không thèm để ý đến lời nói của cậu ta mà bình tĩnh đáp: “Lái xe đi.”

Anh quay đầu lại tuỳ ý nhìn một cái, cô gái đứng dưới gốc cây, một thanh niên với mái tóc đen từ trong trường chạy ra. Cô chạy chậm về phía cậu ta, quả bóng bay hình chú thỏ bay theo sau lưng cô, lay động theo từng động tác của cô.

Xe chuyển qua ngã rẽ, anh nhìn thấy cô cười rất vui, rất xinh đẹp.

Thời gian còn lại quả nhiên như lời Trần Ngữ Trúc nói, toàn bộ khối lớp mười hai chuẩn bị bước vào bầu không khí căng thẳng của cuộc chiến.

Thẩm Thư Điềm đến trường Trung học số 2, từ lúc bắt đầu học thì đã rất vội, cường độ tiếp theo nhanh chóng nhân đôi, ví như bài kiểm tra cứ rơi xuống mà không cần tiền.

Bởi vì Thẩm Thư Điềm căn bản giỏi nên cảm thấy vẫn ổn nhưng mà Trần Ngữ Trúc thì phải cố gắng một chút.

Tiếng chuông tan học của tiết học cuối học kỳ của lớp mười hai vang lên, Thẩm Thư Điềm thu dọn lại bài vở trên bàn, bỏ toàn bộ những thứ cần thiết vào trong cặp, nhấc lên cũng khá là nặng.

Quả là sức nặng của tri thức mà.

Đây là kỳ nghỉ cuối cùng của năm lớp mười hai, lớp mười và mười một đã nghỉ từ lâu rồi.

Trong sân trường khá tĩnh lặng, bây giờ đã vào mùa đông, khi tối còn có một trận tuyết rơi, nhuộm trắng khắp nơi.

Thẩm Thư Điềm sợ lạnh nên cô đã mặc áo rất dày cho dù dáng người của cô khá mảnh khảnh nhưng bây giờ lại bị quấn lại như con gấu bông.

Sắp đón Tết rồi, Thẩm Thư Điềm phải về chỗ bố đón Tết thôi, cô ngồi chuyến bay vào chín giờ ngày mai.

Vưu Tịnh đã nhắc nhở Thẩm Thư Điềm trước, năm nay bà sẽ cùng cô về đón Tết.

Thẩm Thư Điềm có chút ngạc nhiên, giao thừa năm ngoái bà đã ở nhà họ Tề đón giao thừa, mùng một Tết hoặc mùng hai Tết bà mới trở về.

Cô vốn tưởng rằng năm nay bà cũng như vậy, có khi lại bảo Thẩm Thư Điềm đến nhà họ Tề cũng không chừng nhưng bà lại không hề làm như vậy.

Tả Cảnh Long và bà nội Từ cũng bảo Thẩm Thư Điền cùng đón Tết với bọn họ nhưng cô lại từ chối.

Thẩm Thư Điềm vẫn là muốn trở về nhà, mặc dù có thể sẽ cô đơn một chút nhưng không sao cả, cô muốn về xem thử.

Thẩm Thư Điềm mang theo cặp sách, cùng Trần Ngữ Trúc bước ra khỏi cổng trường.

“Năm nào tớ cũng về quê ăn Tết cả.”

“Vậy chắc vui lắm nhỉ.”

“Vui lắm, bà tớ nuôi rất nhiều thú cưng trong nhà: một con mèo, hai con chó, còn có một con ngỗng lớn, lần đầu nhìn thấy nó tớ suýt bị nó mổ cho.

Thẩm Thư Điềm yên lặng lắng nghe Trần Ngữ Trúc kể.

Những bông tuyết nhỏ rơi xuống từ trên trời, trên đường có không ít những bạn học cũng như vậy họ vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Mặc dù sắp thi đại học rồi nhưng kỳ nghỉ vẫn khiến cho tinh thần đang căng thẳng của mọi người được thoải mái một chút.

Thẩm Thư Điềm đưa mắt nhìn về phía cổng trường, có một người đã đứng ở đó. Cậu ta mặc một chiếc áo gió dài màu đen làm lộ ra dáng người cao ráo mảnh khảnh. Chiếc áo len màu xám bên trong làm hiện ra vòng eo thon, dưới làn tuyết rơi mù mịt cậu càng thêm nổi bật.

Trần Ngữ Trúc vui vẻ nói: “Thái tử gia đến rồi, đã đến lúc tớ phải rời đi rồi.”

Thẩm Thư Điềm vẫy tay với cô ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Được thôi, bye bye.”

Thẩm Thư Điềm kéo quai cặp rồi chạy từ từ qua đó.

Cô dừng trước mặt cậu ấy, nửa khuôn mặt nhỏ nép dưới chiếc khăn bông trắng muốt, đôi mắt màu hổ phách mỉm cười nhìn cậu.

Cả người cô trông rất mềm mại và dễ thương vô cùng.

“Anh đến rồi.”

Giọng nói truyền ra từ chiếc khăn nhung, có vẻ buồn một tí nhưng mà vẫn nghe ra được sự vui vẻ trong giọng nói của cô.

Tả Tư Nam đón lấy cặp sách của Thẩm Thư Điềm, cậu chạm vào tay cô, quả nhiên rất lạnh.

Rõ rằng trời sinh thể chất sợ lạnh vậy mà còn cố tình không mang găng tay. Đầu ngón tay cô đã ửng hồng nhìn đáng thương vô cùng.

Cậu cúi đầu nắm lấy đôi bàn tay của Thẩm Thư Điềm rồi đeo găng tay cho cô. Độ ấm của anh cao hơn nhiều so với cô, thật thoải mái.

Đôi mắt Thẩm Thư Điềm cong lên, cô mỉm cười vui vẻ.

Tả Tư Nam bất lực muốn nhét tay của Thẩm Thư Điềm vào túi áo gió của mình nhưng bị cô rút ra.

Đột nhiên cô kiễng chân rướn người về phía trước, ngón tay áp lên chiếc cổ mảnh khảnh của cậu, hơi lạnh cùng hơi ấm khiến cậu rùng mình.

Cậu muốn nắm lấy tay cô nhưng Thẩm Thư Nhiên lắc đầu sau đó nhanh chóng thu tay về. Cô tháo hai vòng chiếc khăn choàng đang quấn trên cổ mình ra sau đó quấn hai vòng lên cổ Tả Tư Nam đang hơi sững người rồi ngoan ngoãn nhét tay mình vào túi áo cậu ta.

Trong đó có nhiệt độ cơ thể của cậu.

Thẩm Thư Điềm cùng cậu đi về phía trước, Tả Tư Nam cúi đầu hỏi: “Chín giờ ngày mai hả?”

Thẩm Thư Điềm gật đầu: “Vâng.”

Thẩm Thư Điềm dẫm lên tuyết còn đọng trên mặt đất, lưu lại những dấu chân mình.

Hôm nay thiếu niên đi bên cạnh có chút trầm mặc.

Hai người trở về biệt thự, bây giờ Tướng Quân cũng đã mặc lên chiếc áo bông nhỏ màu đỏ. Cơ thể nó vốn đã mập mạp nay hoàn toàn có thể lăn thành quả bóng được rồi.

Thẩm Thư Điềm nhìn con mèo trèo lên cái giá rồi nhảy xuống thì sợ nó nhảy không được. Cô sợ nó cứ vậy mà ngã nhào xuống đất nhưng mà Tướng Quân vẫn là thông qua động tác linh hoạt để chứng minh năng lực của mình.

Thẩm Thư Điềm vào phòng rồi thu dọn hành lý của mình, cô chọn ra không ít quần áo rồi nhét vào vali.

Thẩm Thư Điềm phát hiện Tướng Quân có một sở thích chính là nằm trong hộp, đầu thì gác ở phía trên.

Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi Thẩm Thư Điềm mở vali ra thì nó lại nằm vào bên trong hành lý của cô. Thẩm Thư Điềm xếp quần áo vào một lần thì lại lôi nó ra một lần.

Cô đoán, bây giờ nó cũng khoảng năm ký rồi, lúc tắm vẫn mập như vậy chứ chẳng co lại chút nào.

Quần áo đã chiếm nửa cái vali, cô còn xếp vào mấy cuốn bài tập. Cô tự nhiên cảm thấy có chút không đành, rõ ràng chẳng qua chỉ là một kỳ nghỉ ngắn mà thôi.

Cô đã sớm quen với việc có Tả Tư Nam ở bên cạnh mình rồi. Thẩm Thư Điềm gạt đi suy nghĩ này rồi tiếp tục nhét đồ vào vali.

Ngày hôm sau, cũng đã đến ngày mà Thẩm Thư Điềm phải về nhà.

Tả Tư Nam tiễn cô ra sân bay.

Trong sân bay rất náo nhiệt, trên gương mặt của mọi người đều mang theo một cảm xúc vừa vội vàng gấp gáp vừa háo hức đợi chờ. Năm mới, rốt cuộc bầu không khí khác hẳn ra.

Thẩm Thư Điềm quay đầu lại nhìn Tả Tư Nam, cô không kiềm được mà lải nhải: “Anh nhất định phải chăm sóc tốt cho Tướng Quân đấy, bây giờ nó càng ăn càng mập, anh nên giảm khẩu phần ăn của nó lại chứ nó béo lắm rồi nhưng bà nội nhất định sẽ cho nó ăn càng nhiều.”

Lúc Thẩm Thư Điềm nói lời này có hơi chột dạ bởi vì bản thân cô không thể làm được điều này, chỉ cần Tướng Quân làm nũng với cô thì cô liền cho nó ăn.

“Em đã đặt sẵn quần áo vào trong tủ, lúc anh dẫn nó ra ngoài chơi thì nhớ mang cho nó đôi dép nhỏ nhé, nếu như nó hư cứ mặc kệ nó là được. Những đồ ăn vặt cũng vậy, em đều chuẩn bị cả rồi.”

Tướng Quân không tiện theo Thẩm Thư Điềm trở về. Khi nãy không biết nó đã phát giác ra được thứ gì rồi mà từ lúc thức dậy vào buổi sáng tới giờ cứ bám cô mãi không chịu rời đi, ngay cả cá khô cũng không thu hút được hứng thú của nó.

Lúc Thẩm Thư Điềm kéo rương hành lý ra, nó vẫn đang cào sửa sổ sát đất phía bên cạnh, kêu meo meo với cô. Nó mở to đôi mắt màu xanh mà cứ nhìn cô như vậy. Nhìn nó như thế Thẩm Thư Điềm đau lòng, hận không thể nhét nó vào túi mà mang đi cùng.

Nhưng lại không được.

Người bên cạnh ngồi im, lắng nghe cô kể, đôi mắt đen láy nhìn Thẩm Thư Điềm sau đó rất ngoan ngoãn mà đồng ý.

Tiếng loa thông báo vang lên, Thẩm Thư Điềm phải chuẩn bị lên máy bay.

Thẩm Thư Điềm đứng dậy: “Em phải đi rồi.”

Cổ tay cô bỗng nhiên bị giữ lại, Tả Tư Nam cúi xuống nhìn cô, cậu không nhịn được mà nói với cô bằng giọng trầm ấm khàn khàn: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”

Dặn dò người ta một đống như vậy xong rồi một câu nhắc đến cậu cũng không có.

Thẩm Thư Điềm ngây ra, cô không phải không cảm nhận được tình cảm của cậu. Sau khi ở bên nhau, cô dường như cảm nhận được kể từ sáng nay thì cậu chẳng còn hứng thú gì nữa. Có lẽ cậu muốn đè nén việc muốn nói gì đó hoặc là cậu muốn nói ra điều gì đó ra.

Nhưng cậu vẫn luôn nhìn cô mỉm cười, đến tận bây giờ cũng chỉ hỏi một câu đơn giản như thế.

Cô li3m li3m môi dưới rồi tiến lên ôm eo cậu, nhỏ giọng nói: “Em sẽ rất nhớ anh đấy.”

Tả Tư Nam ừ một tiếng, giọng điệu cuối cùng cũng có chút vui vẻ.

Thẩm Thư Điềm bỗng nhiên có chút nhói lòng, đôi mắt long lanh ngước nhìn cậu, cô cắn chặt răng nói: “Nếu như anh nói không muốn để em rời đi thì em đã không đi rồi.”

Tả Tư Nam khựng lại, con ngươi đen có một luồng cảm xúc nào đó loé lên sau đó cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói bằng giọng ấm áp: “Phải lên máy bay rồi.”