Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

Chương 4




Đầu Thẩm Thư Điềm trở nên trống rỗng, ngơ ngác tại chỗ hồi lâu, khi hoàn hồn đã thấy đôi mắt đen láy của Tả Tư Nam hiện lên vẻ trêu đùa.

Mặt Thẩm Thư Điềm nóng lên, nhanh chóng chạy về chỗ cũ, không phục phản bác, “Tôi chỉ muốn biết cậu có tỉnh hay không thôi.”

Tả Tư Nam vò đầu, mái tóc bù xù khiến cậu toát lên vẻ bất kham, cậu ngả ngớn nói: “Hôn tỉnh?”

Thẩm Thư Điềm đột nhiên quay đầu nhìn sang, tròn mắt trừng cậu, đôi môi đỏ vì giật mình mà khẽ nhếch lên, giống như một chú mèo nhỏ bị hoảng sợ.

Tả Tư Nam cười khẽ một tiếng, cậu cúi người lại, Thẩm Thư Điềm sợ tới mức trực tiếp ngã lên trên ghế.

Cậu vây cô vào trong một phạm vi hẹp, tay trái vững vàng giữ chặt bả vai cô, giọng điệu trầm thấp toát lên vẻ nghi hoặc.

“Cũng không phải, tôi nên là hoàng tử nhỉ.”

Thẩm Thư Điềm đẩy tay cậu ra, nhưng chắng có tác dụng gì, ngay cả mày Tả Tư Nam cũng không nhíu tý nào.

Giãy giụa không được, cô hơi ngửa đầu, hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, không tiếng động trừng mắt khiển trách cậu.

Tả Tư Nam bật cười, buông lỏng tay cô, rồi lại xoa đầu cô, giống như đối với một con mèo nhỏ thông minh.

Âm cuối của cậu còn mang theo chút trêu chọc, cười vui vẻ, khen nói: “Chị gái thật đáng yêu.”

Rồi mở cửa xe đi xuống.

Thẩm Thư Điềm: “……”

Thẩm Thư Điềm ngồi ở trên ghế, có chút tức giận, trái lại ngồi yên trên ghế không động đậy.

Tả Tư Nam xoay người, liếc mắt nhìn cô gái tức giận đến mức biến thành cá nóc.

Cậu cười bất đắc dĩ, tay chống trên trần xe, hơi cúi người nhìn Thẩm Thư Điềm đang ngồi yên tại chỗ.

“Chị, rất xin lỗi.”

Thẩm Thư Điềm giương mắt lên nhìn, âm thanh thiếu niên thấm vào màn đêm, lại mang theo hương vị trấn an.

“Bây giờ xuống.”

“Về nhà đi.”

Lại đến thứ Hai.

Thời tiết nắng ấm, mặt trời đã lên trên đỉnh núi, vài đám mây trắng trôi dạt trên bầu trời xanh, rất thoải mái thảnh thơi.

Thời tiết đẹp dễ có cảm tình.

Hôm nay Thẩm Thư Điềm dậy sớm hơn bình thường một chút, lăn qua lăn lại một hồi lâu mới rời giường.

Ăn bữa sáng xong, Thẩm Thư Điềm đeo cặp ra khỏi cửa.

Nhưng vừa đến cổng trường, liền cảm giác có điều gì không thích hợp lắm. Dường như có không ít ánh mắt nhìn cô, thậm chí còn trắng trợn đánh giá, cũng với những lời thì thầm bàn tán.

Thẩm Thư Điềm rất khó chịu, bước chân dừng lại, nhìn xung quanh, tất cả đều quay đi.

Từ bên phải, có một cô gái khối mười tóc ngắn, dáng người nhỏ bé chạy đến trước mặt cô, ngượng ngùng nhìn cô một hồi, “Đàn chị, chị xinh đẹp như vậy. Đừng quá đau lòng.”

Lời này thật sự kỳ lạ.

Thẩm Thư Điềm ngơ ngác, không rõ nguyên do. Cô nở một nụ cười tươi, nghiêng đầu ngạc nhiên chỉ vào mình, nhẹ nhàng hỏi: “Em đang an ủi chị hả?”

Nữ sinh ngẩng đầu nhìn cô, ngượng ngùng gật đầu, “Tóm lại, đàn chị đừng quá đau lòng, còn có rất nhiều người thích chị.”

Lời này thật sự kỳ lạ.

Cô bé nói xong thì e thẹn ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại chạy về phía đám bạn của mình.

Thẩm Thư Điềm trợn tròn đôi mắt đầy mờ mịt của mình, chậm rãi đứng thẳng lên, lòng đầy nghi hoặc đi về phía Trần Ngữ Trúc đang đọc sách ở ghế đá bên cạnh sân thể dục.

Trần Ngữ Trúc tức giận nói với cô: “Ly Tao thật sự quá khó, cứ học rồi lại quên, học bao lần cũng không thuộc được. Mình ghét nó.”

Ngô Quân từ một bên khác đi tới, với vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, “Ấy, đây không phải là “Đại mỹ nhân” bị Thái tử gia cự tuyệt sao?”

Tâm tình Trần Ngữ Trúc vốn không tốt lắm, “Ngô Quân, cậu lại lên cơn gì ở đây? Cậu có biết bây giờ cậu giống cái gì không?”

Ngô Quân hơi sửng sốt, theo phản xạ hỏi một câu, “Giống cái gì?”

Trần Ngữ Trúc cười lạnh một tiếng, “Con khỉ.”

“Cậu mới là khỉ! Tôi không phải tới tìm cậu.” Ngô Quân quay đầu, mỗi lần gặp Trần Ngữ Trúc cô ta đều không chiếm được ưu thế, làm cô ta nghẹn một đống lửa giận.

Cô ta xoay cái gương mặt trắng bệch của mình lại, vô cùng khinh miệt, “Cậu không hỏi một chút người bên cạnh cậu làm ra chuyện xấu hổ gì sao?”

Thẩm Thư Điềm nhăn mày, “Cậu có ý gì?”

Vẻ mặt Ngô Quân vô cùng sung sướng, giống như xả được cơn giận, “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Cậu thật sự cho rằng người ta cũng nhìn trúng…. Gương mặt này của cậu sao?”

Nhưng cô ta vừa mới nói xong, thấy đôi mắt màu hổ phách của thiếu nữ nhìn thẳng qua đây, lông mi run rẩy như bươm bướm đang lên, đôi môi đỏ hồng khẽ mím, nhìn thẳng vào cô ta.

Ngô Quân chưa bao giờ nghiêm túc nhìn Thẩm Thư Điềm. Lúc này ở khoảng cách gần, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ, sự xinh đẹp này đập vào mắt, xông thẳng tâm trí, làm cô ta ngơ ngác ba giây.

Đột nhiên cô ta lại cảm thấy thiếu tự tin, hừ một tiếng, “Tôi cũng có lòng tốt nói cho mấy người biết, các người mau lên diễn đàn xem đi.”

Nói xong liền quay đầu đi vào trong sân thể dục, chỉ là tốc độ càng ngày càng nhanh, không kiểm soát được.

Trần Ngữ Trúc bĩu môi, cực kỳ bất mãn, “Cậu ta trốn cũng nhanh thật đấy!”

Trong lòng Thẩm Thư Điềm hơi trùng xuống, mở di động ra, bài post hot nhất tên là《 Kể cho mọi người một câu chuyện cười》, tải lên một đoạn video ngắn.

Video quay không rõ lắm, là vào đêm tối, nhưng vẫn có thể nhận ra nhân vật chính của video.

Cô ôm trong ngực một bó hoa to, chạy chậm theo Tả Tư Nam và Thi Lâm đi đằng trước, dừng ở trước mặt hai người. Rồi sau đó thấy sườn mặt hờ hững của Tả Tư Nam, cúi đầu cầm tấm card nhìn thoáng qua, cầm bó hoa hồng lên trực tiếp ném vào thùng rác.

Đoạn video ngắn ngủn, còn không đến một phút.

Nếu không phải Thẩm Thư Điềm chính là người lúc đó, cô cũng sẽ cho rằng đây là một câu chuyện tỏ tình bị từ chối đầy đau khổ.

Kỳ thật loại chuyện này vốn chẳng có nhiều người xem, cái xem chính là người bên trong đó. Một người là Thái tử gia Nhị Trụng, một người là hoa khôi mới xuất hiện.

Độ hot của hoa khôi cũ vẫn còn chưa giảm, lại ném vào đó một nhân vật hot khác, mọi người đều ăn dưa ngon lành.

Lầu một: 【 Lớn lên xinh đẹp thì có tác dụng gì, chẳng phải vẫn bị từ chối sao, chẳng chút biết điều. Động tác Tả Tư Nam ném hoa chính là không chút thủ hạ lưu tình*. 】

Lầu hai: 【 Có chút đáng thương, dù sao cũng là con gái. 】

Lầu 3: 【 Vừa mới chuyển đến mấy ngày, tâm trí đã đặt vào việc theo đuổi đàn ông. Cũng không biết tại sao có thể vào lớp một nữa, không phải là đút tiền đấy chứ. Từ khi nào lớp một dễ vào như vậy? 】

Lầu 4: 【 Thi tháng sẽ biết cô ta ra sao. 】

Lầu 5: 【 Nhị Trung thiếu tiền sao sao? Nhị Trung nghèo đến mức cần tiền vậy sao. 】

……

Lầu mười: 【 Chủ top thật thiếu đạo đức, kiểu video này còn đăng lên trên diễn đàn. Con gái người ta thổ lộ đã phải chịu đối xử như vậy rồi, chẳng lẽ lâu chủ ghen ghét người khác xinh đẹp, hẳn là mắt đều chảy máu nhỉ. Một đám người trong đây ai không từng có tâm tư nọ kia sao, ai tốt hơn ai chứ? 】

Lầu 11: 【 Không có gì đáng tiếc, nếu tôi đẹp như vậy thì tôi cũng muốn đi thử một lần. 】

Lầu 21: 【 Thầm nói cho mọi người, tui cũng từng bị từ chối. Nhưng mà hắn chẳng thèm nhìn tui một cái liền đi luôn. Tôi cũng không biết là đàn chị hoa khôi thảm hay tui thảm. Chị em biết acc của tôi đừng vạch trần tôi, cuộc sống đã không dễ dàng rồi. 】

22 lâu: 【 Lầu trên +1, chị em hãy nắm chặt. 】

23 lâu: 【 Xinh đẹp như vậy còn bị từ chối, mọi người có thể cất ý định của mình đi được rồi ha ha ha. 】

……

Thẩm Thư Điềm không tiếp tục xem những lời nói kháy cô phía dưới nữa. Cô khẽ cắn đôi môi đỏ, cảm thấy có chút đau đầu, cũng không biết nên giải thích thế nào.

Cô hít một hơi sâu, dưới ánh mắt lo lắng của Trần Ngữ Trúc, kể qua lại câu chuyện lúc trước một lần.

“Người đăng bài rõ ràng không quan tâm đ ến sự thật. Rõ ràng là có ác ý, nếu không sao lại cố ý quay video?”

Thẩm Thư Điềm biết Trần Ngữ Trúc nói đúng, tính tình cô ngay thẳng, cũng không quan tâm đ ến người khác nghĩ gì, nhưng vẫn không nhịn được khó chịu.

“Mình cũng không biết ai có thù hận sâu với mình như vậy.”

Trần Ngữ Trúc gõ gõ màn hình, bất mãn nói: “Phải có cách tìm ra ai là người đăng bài.”

Tiếng chuông tập hợp vang lên, mọi người bắt đầu tụ tập lại, hiện giờ không phải lúc thảo luận. Thẩm Thư Điềm lấy lại bình tĩnh, cùng Trần Ngữ Trúc đi đến hàng ngũ của lớp mình.

Đứng trong hàng ngũ, cô có thể cảm nhận được sự đánh giá từ xung quanh, càng lúc càng càn rỡ.

“Đó chính là Thẩm Thư Điềm nhỉ.”

“Đúng là xinh đẹp.”

Rõ ràng đều là mặc đồng phục giống nhau, nhưng là mặc trên người Thẩm Thư Điềm thì lại đặc biệt toát lên vẻ dịu dàng hấp dẫn. Bộ ng ực nở nang, đường cong tuyệt đẹp, vòng eo thon thả, đôi chân dài thẳng tắp trắng đến lóa mắt.

“Đẹp cũng vô dụng thôi.”

“Thế nào là vô dụng.” Người nọ cười một chút, “Đàn ông đều thích như vậy.”

Thẩm Thư Điềm rất ít khi gặp phải những ác ý lộ liễu như vậy, cô không giỏi cãi nhau. Tính tình tốt, dịu dàng, lại không giỏi mắng chửi người.

Cô xoay người nhìn bọn họ, đôi mắt long lanh nhìn mấy cô gái đó, nghiêm túc nói từng chữ: “Mấy người như vậy rất xấu tính.”

Trong đám người nhất thời yên lặng, sắc mặt mấy nữ sinh kia hết trắng lại hồng.

Những lời của Thẩm Thư Điềm chẳng có tác dụng răn đe, mềm như bông không có trọng lượng. Nhưng với vẻ nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm túc bình tĩnh, như thể đang nói ra một sự thật, như tát một cái tát mạnh vào mặt bọn họ.

Giống như nói, vẻ ngoài không xinh đẹp bằng cô, lòng dạ cũng chẳng ra gì. Đối với Tả Tư Nam, có mấy ai chưa từng có tính toán riêng trong lòng? So ra còn chẳng có dũng khí bằng Thẩm Thư Điềm đâu.

Trong lòng mấy cô ả có chút bực tức, nhưng là có nhiều người nhìn chằm chằm, bọn họ đều phải quay đầu đi nhỏ giọng thì thầm.

Thẩm Thư Điềm đá đá nền nhà, cười đáp lại ánh mắt lo lắng của Trần Ngữ Trúc, rồi bình tĩnh đứng ngay ngắn.

Thời điểm giải tán là lúc chuông vào lớp vang lên, tiết đầu tiên là tiết Ngữ Văn.

Chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên ngữ văn với đỉnh đầu sáng loáng, là một người đàn ông gương mặt hiền từ, lúc viết lên trên bảng thầy còn có thể vểnh lên cả giây hoa lan.

Nhưng lại giảng bài rất thú vị.

Ông nghiêm túc nói với học sinh kỳ thi hàng tháng đầu tiên đã được lên kế hoạch vào thứ Năm tới.

“Đây cuộc thi đầu tiên của lớp mười hai, mọi người đừng nên coi nhẹ, cố gắng phát huy cao nhất khả năng của mình, tìm ra điểm yếu của bản thân.”

“Được rồi, không nói nhiều nữa. Bây giờ lấy sách Ngữ Văn ra, mở trang 26.”

Tức là còn mười ngày nữa.

Thẩm Thư Điềm đang vẽ lên giấy nháp, tiện tay ghi lại ngày tháng.

Hết hai tiết Ngữ Văn, lúc tan học, Trần Ngữ Trúc đang chém giết cùng với những người trên diễn đàn.

Tốc độ gõ chữ của Trần Ngữ Trúc không ngừng nghỉ, không khỏi đắc ý nói: “Lúc trước vì idol của mình, mình đã từ một chú gà yếu đuối biến thành gà chiến, đối phó với lũ cặn bã này thì quá đơn giản!”

Thẩm Thư Điềm nhìn cô ấy, chỉ cảm thấy cô ấy càng ngày càng high, cô cười bất đắc dĩ.

Ghế sau lưng bị gõ một cái, Thẩm Thư Điềm xoay người lại, Trịnh Hàng muốn nói lại thôi nhìn cô.

Do dự một hồi lâu, cậu ta nói: “Chuyện trên diễn đàn cậu đừng quá để ý. Thi tháng sắp đến đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng.”

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, “Cảm ơn lớp trưởng, mình biết rồi.”

Người nghi ngờ không ít, ông nội Tả sắp xếp cô vào lớp này, cô không muốn để cho người khác xem chuyện cười của cô.

Trịnh Hàng không được tự nhiên mà gãi đầu, lỗ tai đỏ lên, ấp úng nói: “Tả Tư Nam tính cách ngạo mạn, ngoại trừ mấy người bên cạnh cậu ta thì đối xử với ai cũng như vậy, cậu không cần nghĩ quá nhiều.”

Thẩm Thư Điềm sửng sốt, trong lòng sinh ra chút bất mãn với cậu ta, hơi nhíu mi, “Tính cách của cậu ấy rất tốt.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Hàng, cô mím đôi môi đỏ mọng, “Tóm lại không phải như mọi người nhìn thấy đâu.”

Đến lúc này cô vẫn không biết có nên nói ra sự thật hay không, sợ nam sinh kia nhìn thấy, hơn nữa nói ra cũng không chắc có người tin.

Giáo viên môn Toán đi công tác, đại biểu môn toán cầm bài thi học, hai tiết đều dùng để làm bài thi toán.

Trong học của khối mười một lớp 2.

Thi Lâm nghe được tên của Thẩm Thư Điểm từ cuộc trò chuyện của mấy bạn học nữ bàn trước, còn cảm thấy rất kỳ quái.

Bởi vì hành động buổi tối hôm đó của Tả Tư Nam, Thi Lâm đối với ba chữ “Thẩm Thư Điềm” này rất nhạy cảm, gần như dựng tai lên ngay lập tức khi vừa nghe thấy.

Sau này cậu ta cũng từng thử lấy cô ra trêu chọc Tả Tư Nam, đáng tiếc chỉ thu hoạch được ánh mắt yêu mến với kẻ “Thiểu năng trí tuệ” của Thái Tử Gia.

Cuối cùng cậu ta cũng biết điều mà từ bỏ, lông hổ không thể sờ bậy.

“Tôi nói này, các cậu xem gì thế? Bàn tán xôn xao như vậy.”

Bạn học nữ quay đầu lại, liếc mắt sang bên cạnh hỏi, hỏi: “Bạn cùng bàn của cậu còn chưa tới à?”

Thi Lâm cà lơ phất phơ nói: “Hỏi tôi? Các cậu không phải biết rõ nhất sao?”

“Cậu nói bậy gì đó?” Nữ sinh mặt đỏ lên, oán trách nhìn cậu ta một cái, “Đêm đó không phải cậu cũng ở đó sao? Chính là Thái Tử gia từ chối hoa khôi đó, trên diễn đàn có video?”

“Ai từ chối ai? Tôi nghe được cái gì thế này?” Thi Lâm lấy điện thoại của nữ sinh kia, mở video xem một lần, “Mọi chuyện vốn dĩ không phải như vậy.”

“Dume, anh Tả hại Thẩm Thư Điềm thảm rồi.”

Thi Lâm “Phi” một tiếng, “Sai rồi, liên quan gì đến anh Tả. Mẹ nó, ai đăng bài lung tung thế.”

Một chiếc cặp sách đen đặt lên mặt bàn, đồng thời di dộng trong tay cậu ta bị đoạt lấy, Thi Lâm cau mày, vừa quay đầu lại thì sợ hãi kêu lên, “Anh Tả, cậu tới từ bao giờ?”

Tả Tư Nam lạnh nhạt nhìn hắn, Thi Lâm theo bản năng ngậm miệng lại trước, hai người bàn trước thì mang vẻ mặt khóc tang.

Trên mặt Tả Tư Nam không có cảm xúc, một tay kéo ghế dựa lười biếng ngồi xuống, đầu ngón tay trắng nõn kéo xuống bài post.

Cậu thả lỏng dựa vào vách tường, nhanh chóng xem qua bài đăng, ngước mắt, ném điện thoại di động về tay Thi Lâm.

Cậu lạnh giọng nói, “Tìm ra người này.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Thái Tử gia: Bắt nạt người của ông đây?

Điềm điềm ( không vui): Em muốn nghĩ biện pháp giải quyết.

Thái Tử gia: Ngồi yên, để anh.

Nam Nam sẽ không để cho Điềm Điềm bị bắt nạt~

Muốn bắt nạt cũng là chuyện nhà mình!

Moah moah ~~