Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

Chương 24




Cả hai người đều ngơ ngác, Thẩm Thư Điềm phản ứng lại trước, hoảng loạn quay đầu sang một bên.

Cảm xúc nơi mi mắt vô cùng kỳ lạ, mềm mại, lại trơn bóng. Khiến cho cô muốn giơ tay xoa nhẹ một chút, nhưng mà nếu làm vậy trông giống như là có hàm ý giấu đầu lòi đuôi. Bàn tay đang đặt ở bên cạnh định đưa lên thoáng chốc cũng dừng lại.

Tả Tư Nam vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, sau đó đứng lên. Đôi mắt đen tối sầm, hàng lông mi cong đảo qua môi một vòng, mang đến cảm giác tê dại, vạch ra chỗ ngứa ở trong lòng cậu.

Nhưng mà bây giờ đang có người khác, còn cô gái phía dưới chịu không nổi khi bị cậu trêu đùa, lỗ tai nhỏ đã nhiễm một màu đỏ do ngại ngùng.

Cậu nghiêng người sang một bên một cách miễn cưỡng, lười biếng nhìn về phía Thi Lâm đang kinh ngạc đứng ngoài cửa, chỉ là khóe miệng hơi cong lên một chút, nếu để ý kỹ sẽ nhìn ra được.

Thi Lâm theo bản năng cảm thấy nguy hiểm sắp đến với mình, hoảng sợ lấy tay bịt kín miệng lại.

Do dự mở cửa rồi từ từ bước vào, cùng Vệ Tiêu Kiệt bước đến gần ghế sô pha, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Tả Tư Nam, chỉ có thể nhìn về phía Thẩm Thư Điềm, lắp bắp nói: “Thẩm, Thẩm hoa khôi, sao chị lại ở chỗ này?”

Tiếng nói chuyện của Thi Lâm đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Thư Điềm, cô lấy lại bình tĩnh, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, âm thanh trong sáng, “Ừ, tôi sống ở nơi này.”

Lượng tin tức này quả thật có hơi lớn, ngay cả Vệ Tiêu Kiệt cũng không nhịn được biểu cảm giật mình khó tin.

Đây chính là nhà của Tả Tư Nam, Thẩm Thư Điềm sống ở đây? Vậy thì rốt cuộc hai người này có quan hệ như thế nào?

“Ông nội của tôi và ông nội Tả là bạn tốt lâu năm, hiện giờ tạm thời ở lại Tả gia, không nói ra vì chủ yếu là sợ phiền phức.”

Thật ra chuyện này cũng chỉ có cô và Tả Tư Nam biết, ngay cả Trần Ngữ Trúc cô cũng không nói, không muốn nói ra sợ là sẽ gặp phiền phức và cũng không có ý định muốn tiết lộ với ai khác.

Nếu như không phải Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt đột nhiên đến đây, về sau chắc là cũng sẽ không chủ động nói ra.

Thi Lâm hiểu ra, như vậy thì tất cả mọi chuyện đều có lời giải thích, Tả Tư Nam đối xử đặc biệt với Thẩm Thư Điềm cũng không phải là không thể lý giải.

Thi Lâm lén lút nhìn Tả Tư Nam, cũng không biết trong này có phải còn có vấn đề gì nữa hay không.

Đôi mắt Thẩm Thư Điềm vẫn còn hơi ngứa một chút. Cô chớp chớp đôi mắt màu hổ phách, muốn lấy tay bắt đầu xoa, lại bị Tả Tư Nam trực tiếp chặn lại. Bàn tay to thon dài như ngọc đưa lên một cái, nắm chặt cổ tay thon dài nhỏ bé của cô.

“Đừng xoa, không tốt cho đôi mắt, cố chịu đựng một lúc.”

Thẩm Thư Điềm cũng biết như vậy không tốt cho mắt, nên chịu đựng một chút, ngoan ngoãn gật gật đầu, “Ừm.”

Lúc này Thi Lâm mới chú ý đến mắt phải của Thẩm Thư Điềm đang hồng hồng, “Đàn chị, chị bị làm sao vậy?”

“Vừa nãy lông mi rơi vào trong mắt, có chút không thoải mái.” Cô khéo léo cười khẽ, “Vừa rồi cậu ấy giúp tôi thổi ra rồi.”

Góc độ vừa nãy Tả Tư Nam hoàn toàn chặn mất bóng người của Thẩm Thư Điềm, Thi Lâm ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, hóa ra là hiểu lầm.

Thẩm Thư Điềm nhắm mắt lại, cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cô bưng bát cháo trên bàn trà lên, mỉm cười nói: “Các cậu đã ăn bữa sáng chưa? Có muốn ăn hay không?”

Chỉ có một mình cô ăn thì trông có hơi ngượng ngùng.

Vệ Tiêu Kiệt bình tĩnh nói: “Đàn chị, bọn em đều đã ăn rồi.”

“Đúng vậy, đàn chị hãy ăn đi.”

Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt cũng đã đến rất nhiều lần, cho nên cũng coi như thân thuộc, tùy ý ngồi ở trên sô pha bên cạnh.

Đặc biệt là Thi Lâm, nằm dài ở giữa cái ghế.

“Được rồi, vậy tôi tiếp tục ăn đây.” Đầu của Thẩm Thư Điềm lại một lần nữa cúi xuống, cẩn thận nghiêm túc ăn cháo trong bát.

“Đúng rồi, anh Tả, tối hôm qua anh xảy ra chuyện gì vậy? Đến chơi được một nửa thì liền chạy.”

“Anh đột nhiên đi về, bên ngoài trời lại mưa rất to, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh lại không nói lý do, làm bọn em lo lắng quá.”

Động tác ăn cháo trên tay Thẩm Thư Điềm chậm lại, tối hôm qua, còn không phải là Tả Tư Nam đưa cô về sao.

Bạn bè đến rồi, Tả Tư Nam cũng không có ý định tiếp tục đọc sách, vì thế cậu chậm rãi ngồi xuống, không nhẹ không nặng nói: “Không có chuyện gì cả.”

Không có ý định muốn nhiều lời.

Ngược lại Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt cũng không thèm để ý, chỉ cần người còn khoẻ mạnh, không có chuyện gì xảy ra thì nói cái gì cũng được.

Thật ra vào lúc này Thẩm Thư Điềm mới ý thức được chính mình căn bản cũng không có nghĩ đến tại sao tối hôm qua Tả Tư Nam lại xuất hiện ở chỗ đó.

Bây giờ nghĩ lại, không ngờ Tả Tư Nam lại từ nơi tụ họp cố ý chạy đi tìm cô. Nghĩ đến cái này, trong lòng Thẩm Thư Điềm tràn đầy cảm kích và áy náy.

Thẩm Thư Điềm mím môi, nhìn về phía Tả Tư Nam, đôi mắt ngập nước sáng lấp lánh, Tả Tư Nam xoay người để ý đến ánh mắt cô, không mặn không nhạt nói: “Không cần suy nghĩ nhiều.”

Đột nhiên nói một câu như vậy, Thi Lâm cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng mà cậu ta không hề đặt quá nhiều tâm trạng ở phía bên này.

Thẩm Thư Điềm chỉ có thể đem lời cảm ơn này đặt ở trong đáy lòng.

Thẩm Thư Điềm tiếp tục ăn cháo, ba người Tả Tư Nam thì ngồi ở bên cạnh cô bắt đầu chơi game.



Ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh.

Thứ hai, thời tiết đẹp đẽ, khí hậu dễ chịu.

Trải qua hai ngày tăng ca làm thêm giờ, thành tích của cuộc thi tuần trước đã có kết quả.

Bởi vì đã sớm biết đáp án, đối với thành tích của mình thì Thẩm Thư Điềm cũng có thể đoán được, kết quả thi của cô và kết quả cô dự đoán gần như là giống nhau.

Lần này thi toán cũng rất tốt, vì vậy cho nên tổng điểm cũng không tồi, phải nói là rất tốt.

Thời gian lên lớp vẫn còn rất sớm, giáo viên chủ nhiệm đã để kết quả thi ở trong phòng máy tính, có mấy bạn không chịu được nên thừa dịp giáo viên chủ nhiệm không có ở trong phòng lén chạy lên nhìn.

Ngược lại Thẩm Thư Điềm cũng không vội, nhưng hiển nhiên là có rất nhiều người tâm trạng đã không còn ổn định rồi.

Một người trong số đó đi xuống, lúc đi qua Thẩm Thư Điềm, cậu ta thấp giọng nói một câu, “Thẩm Thư Điềm, người đứng đầu là cậu!”

Trong giọng nói có kinh ngạc cũng có than thở.

Thẩm Thư Điềm im lặng, cô biết mình thi không tồi, thế nhưng lại không nghĩ đến kết quả tốt như vậy.

Thật sự ngoài ý muốn.

Âm thanh của cậu ta tuy rằng không lớn, nhưng mà vẫn đủ để mấy người ngồi bên cạnh có thể nghe thấy.

Trần Ngữ Trúc tiến lại đây, cười nói: “Ai ya, bạn cùng bàn à, cậu quá lợi hại rồi.”

Thẩm Thư Điềm ngượng ngùng gật gật đầu, đôi mắt lộ ra tia sáng, “Vận khí tốt.”

Trần Ngữ Trúc nhéo nhéo khuôn mặt mịn màng của cô, thỏ dài nói: “Lúc trước có nhiều người chửi bới cậu như vậy, hiện giờ cuối cùng cũng coi như là có thể đáp trả lại bọn họ một cách dứt khoát rồi.”

Hậu quả để lại của mảnh giấy nhỏ ngày hôm đó không phải là không có. Ngoại trừ một nhóm bạn học cùng, tất cả mọi người đối với chuyện Thẩm Thư Điềm có thực lực để tồn tại ở lớp đầu hay không vẫn còn là một câu hỏi. Lời đồn hay chuyện nhảm nhí thật ra có rất nhiều, cuộc thi lần này cũng đã đủ tàn nhẫn đánh lên mặt bọn họ một cái đau điếng.

Mấy người học chung cùng đi đến chúc mừng cô.

“Thẩm Thư Điềm, kết quả thi thật sự tốt nha.”

“Thư Điềm, cậu thật sự rất lợi hại.”



Thẩm Thư Điềm có hơi rụt rè, nhưng vẫn nhịn không được cong khóe môi.

Tiết đầu tiên chính là tiết Văn học, giáo viên chủ nhiệm cũng không vội nói đến bài thi. Trước tiên, cô thỏa mãn sự mong chờ của mọi người, mở ppt ra.

Thẩm Thư Điềm là người xếp hạng cao nhất trong này, đúng là đệ nhất.

“Lớp chúng ta thật sự có một người đứng đầu xuất sắc, mọi người phải học tập bạn Thẩm Thư Điềm nhé. Chúc mừng bạn học Thẩm Thư Điềm thi được thành tích số một cả lớp, mọi người mau vỗ tay chúc mừng.”

Trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt, kéo dài không dứt, thậm chí còn có âm thanh huýt sáo.

Giáo viên chủ nhiệm cũng không tiếp tục nói Thẩm Thư Điềm cái gì nữa, tiếp tục trượt xuống, gọi tên tất cả những bạn học có thành tích thi tốt.

“Ở chỗ cô có đầy đủ tỉ mỉ tất cả các điểm thi của các em, sau khi hết giờ học các tổ trưởng tới chỗ của cô lấy, sau đó phát xuống.”

Sau khi nhìn một vòng, giáo viên chủ nhiệm để mọi người lấy bài thi ra, bắt đầu sửa đề.

Thẩm Thư Điềm cầm bài thi ngữ văn được phát xuống, yên tĩnh nghe cô giáo sửa đề.

Một tiết học rất nhanh đã trôi qua, Trịnh Hàng lên bảng cầm điểm thi. Toàn bộ kết quả học tập của mọi người đều được tập trung trong một tờ giấy, theo yêu cầu tên người cắt xuống.

Thẩm Thư Điềm cũng mượn một cái kéo nhỏ, thêm Trần Ngữ Trúc cùng nhau đến hỗ trợ.

Thẩm Thư Điềm cụp mắt, dựa theo đường biên một bên màu trắng cắt xuống, gò má xinh đẹp điềm tĩnh.

Trịnh Hàng nhìn khuôn mặt của cô, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, lại giương lên khuôn mặt tươi cười lần nữa, “Thư Điềm, lần này cậu thi thật sự rất tốt.”

“Cảm ơn.”

Có rất nhiều người sốt ruột về kết quả học tập, thi nhau tiến lên. Còn có nữ sinh cầm bài thi đến hỏi Thẩm Thư Điềm cách giải. Thẩm Thư Điềm chỉ có thể đặt bảng điểm ở một bên, giải đề này cho cô ấy trước.

Hai mắt nữ sinh sáng rực lên, “Cậu còn có thể làm được như vậy nữa sao, Thư Điềm cậu quá giỏi. Vừa xinh đẹp lại còn vừa lợi hại, tôi thật ghen tị.”

Tuy rằng cô ấy nói như vậy, nhưng mà ai cũng có thể nghe ra được đây là lời nói mang theo thiện ý.

“Có gì đặc biệt đâu, không phải là do vận khí tốt sao?”

Âm thanh của Ngô Quân từ trong đám người truyền đến, giọng nói đầy sự bất mãn, mơ hồ ai cũng có thể nghe được trong đó đầy sự đố kị.

“Có đúng là cậu có vận khí tốt không.”

“Nếu cậu có bản lĩnh thì cũng thi một lần được đứng đầu lớp đi.”

“Nếu như vừa nãy tôi không nhìn nhầm, Ngô Quân xếp hạng dưới lớp đi lên.”

“Cậu tìm một chút vận may trong bảng điểm của cậu ấy đi, để cho bọn tôi xem vận may của cậu ấy một chút.”

Ngô Quân nhịn đến đỏ mặt, phản bác lại nói: “Như vậy thì thế nào, Huệ Uyển cũng giống như vậy, đứng đầu lớp.”

“Người ta đứng đầu lớp thì liên quan gì đến cậu?”

“Dựa vào người khác để khoe khoang, cậu không ngại mất mặt sao.”

Ngô Quân cắn môi, hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Nhìn Ngô Quân căm phẫn rời đi, Trần Ngữ Trúc bĩu môi, “Tư Huệ Uyển có thành tích học tập cũng rất tốt, từng mấy lần đứng đầu.”

Đó chính là đệ nhất ban Văn học.

Thẩm Thư Điềm gật đầu, không để ý lắm, đến cuối cùng cũng không có quan hệ gì với mình cả.

Buổi trưa tan học, Thẩm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc cùng nhau đến lớp học ở lầu một dưới đại sảnh.

Lầu một đại sảnh tụ tập rất nhiều người, bên cạnh còn mấy tấm biển báo rất lớn màu đỏ, trên mặt dán danh sách kết quả học tập của 100 học sinh đứng đầu trong cuộc thi của lớp 12 lần này.

Thẩm Thư Điềm đã biết thành tích của mình, cũng không có ý định muốn tiếp tục xem. Hơn nữa, ở đây có rất nhiều người, vây xung quanh, chen vào cũng rất khó. Thẩm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc tiếp tục đi về phía nhà ăn.

Lầu hai, Tư Huệ Uyển cùng mấy người bạn học đi xuống, chỉ là biểu tình của cô ta không được dễ nhìn như mấy ngày bình thường khác.

Lầu một đại sảnh ồn ào nhốn nháo, bàn tán sôi nổi.

“Tư Huệ Uyển lần này xảy ra chuyện gì vậy? Điểm thi có hơi thảm.”

“Có cái gì mà thảm, cậu nói thảm cũng là do cậu không thể với tới thành tích ở phía xa như vậy.”

“Ai nha, tôi biết, cô ấy đã lần nào tụt ra khỏi top năm đâu? Tôi nhìn điểm còn thấy giật mình.”

“Thật ra, tôi cũng cảm thấy rất giật mình, còn tưởng rằng cô ấy sẽ đứng đầu như những lần trước đây.”

“Chắc là hoạt động ngày lễ kỷ niệm thành lập trường làm cô ấy phân tâm, nếu không sẽ không như vậy.”

“Nhưng mà bởi vì phải thi nên giáo viên cũng không sắp xếp nhiều lắm, cô ấy chỉ là người chủ trì, có thể tốn bao nhiêu tâm tư chứ? Cậu biết không, nghe nói lần này Thẩm Thư Điềm là người đứng đầu đấy. Chao ôi!”

“Ban đầu cảm thấy không có gì, những lời này của cậu có hơi tế nhị.”

“Vốn là như vậy mà, cậu xem đi. Thẩm Thư Điềm vừa đến, vị trí hoa khôi lập tức mất đi. Tuy rằng nói ban Văn và ban Lý không giống nhau, nhưng mà Thẩm Thư Điềm đạt được vị trí số một, còn Tư Huệ Uyển…”

Khóe miệng Tư Huệ Uyển vốn không có bao nhiêu ý cười, hiện tại càng có hơi không duy trì được.

“Câm miệng, mấy người là ai vậy. Miệng nói lớn như vậy, không sợ bị mất mặt hay sao.”

“Mấy người thì thi được thứ mấy? Nói ra xem nào.”

“Chỉ có một lần phát huy không giống như bình thường mà mấy người cứ bàn tán như vậy. Còn nữa, hai ngày hôm nay cơ thể Huệ Uyển không được thoải mái.”

Mấy đứa em đứng bên cạnh Tư Huệ Uyển không chịu nổi, vừa nãy Tư Huệ Uyển đã nói cho bọn họ biết cơ thể không được khỏe, vì vậy cho nên kết quả học tập mới không ổn định.

Kết quả học tập của Tư Huệ Uyển đã rõ như ban ngày, cho dù cô ta nói thẳng ra như vậy thì bọn họ cũng tin. Huống hồ cô ta vốn thông minh lại lương thiện, nhất định là như thế.

Hiện tại cô ta bị nhiều người nói như vậy, mấy đứa em đương nhiên không nghe nổi nữa, lập tức phản bác.

Tư Huệ Uyển đứng ở một bên, im lặng, dịu dàng nói: “Đúng thật là mình thi không được tốt, các cậu cũng không cần phải nhiều lời, mình sẽ tiếp thu lời mọi người phê bình.”

Chỉ có cô ta mới biết rằng bản thân đang tức đến nghiến răng nghiến lợi như thế nào. Cô ta bị chuyện của Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm làm cho rối loạn suy nghĩ, cuộc thi lần này đương nhiên bị Thẩm Thư Điềm đè ép một lần.

Bộ dạng của Tư Huệ Uyển như thế này, vẻ mặt phẫn nộ của mấy nữ sinh mới vừa rồi còn thao thao bất tuyệt bàn tán, nhanh chóng gỡ xuống lại thành bạn tốt.

“Huệ Uyển, cậu đừng buồn, những người kia đều là mấy người nhiều chuyện.”

“Đúng vậy, lần sau cậu nhất định thi được thành tích tốt.”



Trên mặt Tư Huệ Uyển khổ sở lại gượng ép cười, âm thanh nhu nhược nói, “Mình không có buồn, cảm ơn mọi người.”

Những người khác càng nhìn lại càng thêm đau lòng, một nữ sinh tóc ngắn trong đó nói: “Cái này không phải là do Thẩm Thư Điềm gian lận, quay cóp, chưa từng nghe thấy thành tích của cô ta tốt như vậy.”

Nhưng người khác tuy rằng cũng có hơi hoài nghi, nhưng mà kết quả học tập ở đó, làm gì có chỗ nào gian lận, quay cóp được. Vì vậy nên không có ai tiếp lời nữ sinh đó.

Nữ sinh tóc ngắn lúc này mới ý thức được mình nói sai, tức giận không biết nên nói gì cho phải.

Tư Huệ Uyển giơ tay chỉ lên đầu của cô ta, thân mật cười nói: “Tinh nghịch, tôi biết cậu chỉ là muốn giữ gìn thể diện cho mình thôi.”

Coi như là câu nói của nữ sinh kia là đặt trên người mình, nữ sinh tóc ngắn càng thêm cảm kích nhìn cô ta một cái.

Nhìn ở trong mắt Tư Huệ Uyển, ý cười đã dày đặc trong khóe miệng.

Thẩm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc đi đến nhà ăn, lên lầu ba ăn cơm, định tìm một vị trí thích hợp.

“Đàn chị, chỗ này chỗ này.”

“Đàn chị, mau đến đây này.”

Thâm Thư Điềm giương mắt nhìn sang, thấy vị trí ở phía bên phải, Thi Lâm đang quơ quơ cánh tay còn trống, ngồi bên cạnh cậu ta còn có Tả Tư Nam và Vệ Tiêu Kiệt.

Bộ dạng Tả Tư Nam lịch sự, vẻ mặt lười biếng không tập trung, nhàn nhạt ngồi ở chỗ đó, thực sự tồn tại cảm giác khác thường kỳ lạ, vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Trần Ngữ Trúc có hơi hưng phấn, “Đó là Tả Tư Nam sao?”

Thẩm Thư Điềm gật đầu, hai người cầm phần cơm đi qua, Thi Lâm cố ý thay đổi vị trí, để cho Thẩm Thư Điềm ngồi ở bên cạnh Tả Tư Nam.

Thi Lâm vẫn cà lơ phất phơ như cũ, nhìn Trần Ngữ Trúc nói: “Đàn chị, đây là ai vậy?”

Trần Ngữ Trúc nhẹ nhàng nói: “Trần Ngữ Trúc.”

“Thi Lâm, cậu ta là Vệ Tiêu Kiệt. Anh Tả thì không cần phải nói đâu nhỉ.”

“Không cần không cần, Nhị trung không ai không biết Thái Tử gia đây?”

Thi Lâm: “Anh em!”

Trần Ngữ Trúc: “Chị em!”

Thẩm Thư Điềm: “……”

Tả Tư Nam không thèm để ý bọn họ đang trêu chọc một chút nào, từ sau khi Thẩm Thư Điềm ngồi xuống sự chú ý của cậu chỉ đặt ở trên người cô, đương nhiên cũng chú ý cô một cách rõ ràng.

Ánh mắt đầy hoa cũng tràn ngập ý cười, cười nhẹ, “Hôm nay rất vui vẻ sao?”

Thẩm Thư Điềm lớn lên vốn dĩ rất xinh đẹp, ngày hôm nay tâm tình vui sướng, đuôi lông mày khóe mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười, khiến cho cả người cô đều tăng thêm vẻ mê người bắt mắt.

Vừa nãy, trên đoạn đường đi đến đây, không biết bao nhiêu ánh mắt dính vào trên người cô, không thể nào rời mắt được.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Tả Tư Nam lại hiện lên tia lạnh lẽo không vui.

Thẩm Thư Điềm khóe miệng cong lên, nhịn không được có hơi kiêu ngạo, “Tôi thi được đứng đầu.”

Nói xong câu đó lại cảm thấy mình như đang khoe vậy, lông mi dưới mắt thu lại, ngượng ngùng mấp máy môi đỏ, xinh đẹp động lòng người.

Ánh mắt Tả Tư Nam biến sắc, trong đầu nghĩ muốn ôm cô gái ở trước mắt vào trong lồ ng ngực to lớn để yêu thương.

“Đàn chị, đứng đầu sao?”

“Chúc mừng chúc mừng.”

Tả Tư Nam không chút để ý cười, “ Chị rất vui khi đứng đầu?”

Đôi mắt Thi Lâm bắt đầu ngo ngoe rục rịch, không có ý tốt nói: “Tuần này là đến cuộc thi của chúng ta, có muốn hay không vừa vặn hợp thành một đôi!”

Tả Tư Nam không để ý tới cậu ta, cậu ngước đôi mắt lên, tầm mắt dừng ở trên người cô, bình tĩnh mà lại có chút kiêu ngạo nói, “ Tôi sẽ lấy vị trí đứng đầu cho chị.”