Tối qua ngủ không được ngon, Giang Sắt trả lời tin nhắn Wechat xong, uống một viên an thần rồi nằm xuống giường.
Bốn giờ chiều, tiếng chuông báo thức đúng giờ vang lên.
Cô mở mắt ra, chờ đến khi tỉnh táo lại, cô vươn tay mò mẫm điện thoại, gửi tin nhắn cho Giang Xuyên.
Cô muốn ăn món sườn ram mơ của bác Đông.
Lúc Giang Sắt nhắn tin cho Giang Xuyên, cô vốn chẳng ôm hy vọng gì, không ngờ đến giờ cơm tối lại được ăn món sườn ram mơ còn ngon hơn bác Đông làm.
Nước mơ là loại đặc biệt do Giang Xuyên tự mình ngâm dùng để làm trà mơ và rượu mơ, vị chua cực điểm, lại rất đưa cơm.
Giang Sắt ăn trông đến là ngon miệng.
Thấy cô như thế, Giang Dã cũng tò mò gắp một miếng mơ bỏ vào miệng.
Vị chua tràn ngập khoang miệng, gương mặt điển trai của cậu chàng nhăn tít lại vì quá chua.
"Má ơi!" Giang Dã với lấy lon Coca trên bàn nốc lấy nốc để.
Giang Xuyên và Dư Thi Anh bật cười vì hành động này của cậu.
Giang Xuyên múc cho Giang Sắt một muỗng mơ, cười nói, "Hồi chiều lúc nhận được tin nhắn của con đúng là làm ba sợ hết hồn, cứ sợ không làm ra vị con thích. Mẹ con đã đi tìm thím Trương để xin cách làm, bác Đông còn tự mình gửi cho ba một đoạn tin nhắn thoại siêu dài."
Lúc ông và Dư Thi Anh đến Bắc Thành gặp Giang Sắt, hai người từng add Wechat của thím Trương và bác Đông, vì sợ Giang Sắt có kiêng món nào trong chuyện ăn uống, bọn họ cũng có thể dễ dàng để ý hơn.
Nói đến đây, lại sợ Giang Sắt không thích bọn họ liên lạc với thím Trương và bác Đông, hai người lẳng lặng quan sát cô.
Tựa như không để ý đến ánh mắt dè dặt của ông, Giang Sắt nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười đáp, "Người làm ngon hơn bác Đông nhiều, nhưng đừng để bác Đông nghe thấy lời này."
Thấy dáng vẻ không để tâm của cô, Giang Xuyên và Dư Thi Anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dư Thi Anh cầm đũa gắp thức ăn gắp cho Giang Sắt một miếng sườn, thương yêu nói, "Nếu thích thì bảo ba con làm cho con ăn mỗi ngày, nhưng không thể chỉ ăn mơ không, phải ăn sườn nữa, con gầy quá rồi."
Giang Sắt nhìn miếng sườn và mơ trong chén của mình.
Cô đã quen với việc ăn cơm không nói chuyện, chỉ khẽ đáp lại một tiếng, từ tốn ăn hết miếng sườn kia.
Nhà họ Giang hình như không có quy tắc "Ăn không nói, ngủ không mớ", nói dứt chuyện món sườn ram mơ, Dư Thi Anh lại nhắc Giang Xuyên nhớ ngâm thêm mơ cho Giang Sắt, nhắc xong lại dặn dò Giang Dã ngày mai lên đường trở về tiếp tục huấn luyện thì phải nghe lời huấn luyện viên.
Giọng nói dịu dàng như nước khiến đêm tối se lạnh này thêm ấm áp hơn.
Trong những gia đình bình thường không thể nào thiếu âm thanh như thế này.
Chính là những lời cằn nhằn không dứt chỉ thuộc về mẹ.
Bên quán bar phải có người đến trông, cơm nước xong xuôi, Giang Xuyên đội nón bảo hiểm vào, cưỡi chiếc xế điện đưa Dư Thi Anh sang Vong Xuyên.
Giang Dã quen tay hay việc dọn dẹp chén đũa.
Giang Sắt cầm ly hồng trà, hỏi cậu, "Cần giúp gì không?"
Giang Dã liếc cô, "Chị biết rửa chén à?"
Cô thẳng thắn đáp, "Không."
"Thế chị đừng vào đây, chỉ tổ làm trở ngại chứ chẳng giúp được gì." Giang Dã bưng một chồng chén dơ, vừa đi vào phòng bếp vừa nói, "Trong tủ lạnh có thanh long gọt sẵn rồi đấy, mẹ bảo ngọt lắm, chị nhớ ăn đấy."
"Không ăn đâu." Giang Sắt ngước mắt nhìn sắc trời, "Chị về ngõ Hương Thụ đây."
Giang Dã chần chừ một lúc, "Ba sắp về rồi, khu nhà mình có mấy cây đèn đường bị hỏng, rất khó đi, để lát ba đưa chị về."
Giang Sắt uống hết ngụm hồng trà cuối cùng, thản nhiên đáp, "Không sao đâu, chị không sợ đường tối."
...
Sau khi vào thu, trời rất nhanh sụp tối, mới bảy tám giờ mà đã tối như bưng.
Gió sông xuyên qua những con phố rồi len qua ngõ hẻm, đường đi vừa dài vừa hẹp ẩn trong màn đêm mờ tối.
Giang Sắt nhẹ nhàng giẫm lên con đường lát đá xanh, chỉ mới đi được một đoạn, phía sau lưng bỗng dưng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Cô dừng bước, tay phải mò vào túi, đôi mắt đen ngòm như họng súng, quắc mắt nhìn về phía người vừa xuất hiện.
Khi thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cô ngớ ra.
"Ba?"
Giang Xuyên ồ một tiếng, cả người đi xuyên qua bóng cây tối tăm, thở hồng hộc, "Sao lại đi nhanh thế con? Bên này có mấy cây đèn đường bị hỏng, trời tối qua ba sợ con đi nhầm đường."
Giang Sắt không lên tiếng, buông lỏng con dao gấp đang bị siết chặt trong lòng bàn tay.
Đến khi Giang Xuyên đến gần, cô mới phát hiện trong tay ông còn cầm theo một cái bình giữ nhiệt.
Nương theo tầm mắt của Giang Sắt, Giang Xuyên giải thích, "Đây là thuốc bên ông Cố, ông Cố là bác sĩ đông y giỏi nhất Đồng Thành của chúng ta. Thím Trương nói con có bệnh mất ngủ kinh niên, nên mẹ con muốn cho con uống thử thuốc này. Chị hai con từng có thời gian bị mất ngủ, lúc ấy cũng nhờ uống thuốc của ông Cố mà khỏi."
Giang Sắt biết rõ chứng mất ngủ của bản thân do đâu mà có, cũng biết thứ thuốc trong bình giữ nhiệt này vô dụng với mình. Nhưng cô không phụ tâm ý của Giang Xuyên và Dư Thi Anh, rút tay khỏi túi, chủ động cầm lấy bình giữ nhiệt.
"Vâng, tối nay con sẽ thử."
Giang Xuyên đưa tay quệt mồ hôi trên trán, lại hỏi cô, "Đồng Thành có rất nhiều di tích lịch sử, con có muốn đi đâu không?"
Giang Sắt đến Đồng Thành mang theo thái độ muốn cược một ván, hiển nhiên cô đã có chỗ muốn đến, bèn báo địa điểm cho ông biết.
"Ngõ Cẩm Tú ạ."
Giang Xuyên nghe xong thì bật cười, "Ngõ Cẩm Tú? Nơi này nằm ở phố cổ Liên An phía bên kia, giáp ranh với ngoại thành, lái xe cũng phải gần một tiếng. Sao tự nhiên con lại muốn sang bên đó? Bên đó cũ lắm rồi, không còn ai sang thăm thú cả."
Giang Sắt cười, "Con muốn may một bộ sườn xám."
Giang Xuyên không rành về sườn xám, nhưng nếu con gái đã muốn đi, dù biết hay không thì ông vẫn sẽ cố đưa cô đi.
Ông về nhà bàn với Dư Thi Anh, sáng hôm sau hai người không đưa Giang Dã đến Giang Thành mà bắt cho cậu một chiếc xe, để Giang Dã tự mình về trung tâm huấn luyện, sau đó lái chiếc xe trắng của gia đình đưa Giang Sắt đến ngõ Cẩm Tú.
Đúng như lời Giang Xuyên nói, ngõ Cẩm Tú đã cũ lắm rồi, có rất nhiều mặt bằng ngừng kinh doanh, nhưng bọn họ khá may mắn, đi chưa được bao lâu đã tìm thấy một tiệm may.
Tiệm may tên là May Trương, mặt tiền khá nhỏ, có một tấm rèm vải ngăn giữa gian trong và gian ngoài.
Gian ngoài là một quầy hình chữ nhật, một cô gái có gương mặt baby ngồi phía sau quầy bấm điện thoại. Thấy có khách đến, cô nhóc vội vàng buông điện thoại xuống, nhiệt tình mời chào, "Hai cô muốn may sườn xám ạ?"
Dư Thi Anh đáp, "Con gái tôi muốn may một bộ sườn xám, chỗ của cô có vải nào tốt tốt không?"
"Có, có chứ ạ, lụa cao cấp, gấm, lụa Hàng Châu, linen, tơ tằm công nghiệp, bác xem thử thích loại nào."
Cô gái mặt baby tên là Hà Miêu, nghe Dư Thi Anh hỏi liền niềm nở rút cuốn catalogue vải dưới quầy hàng lên, lật ra cho Giang Sắt xem.
Giang Sắt không nhìn cuốn catalogue vải mà hướng mắt về phía sau tấm rèm vải kia, "Bà chủ của cô không có ở đây sao?"
Hà Miêu nghe thấy thế thì à một tiếng, "Chị biết cô em ạ?"
Giang Sắt không giải thích cặn kẽ, chỉ ừ đáp lại.
Hà Miêu tưởng Giang Sắt là khách quen của cô giáo mình giới thiệu đến, bèn cười đáp, "Em không biết khi nào cô đến tiệm, nhưng chị cứ yên tâm, sườn xám ở đây đều do tự tay cô em làm cả. Chị chỉ cần chọn chất vải và hoạ tiết, sau đó để em lấy số đo chuẩn thì tầm một tháng là có thể tới lấy đồ."
Giang Sắt chọn đại một loại vải, chậm rãi lật catalogue mẫu hoạ tiết, nhẹ nhàng hỏi, "Chỉ có mấy mẫu hoạ tiết này thôi sao?"
"Vâng, hiện tại chỉ có những mẫu này. Tất cả hoạ tiết của tiệm May Trương của chúng em đều do cô em thiết kế, là phiên bản độc nhất vô nhị trên thị trường. Nếu chị thích cái gì thì cũng có thể nói với cô để cô thiết kế riêng cho chị."
Giang Sắt lại lật thêm một tờ, ánh mắt đặt trên mẫu thêu hỉ thước trên nhành cây chợt khựng lại.
"Mẫu này đi." Cô chỉ vào số thứ tự của mẫu hoạ tiết.
Hà Miêu ghé mắt nhìn, "Chị có mắt thẩm mỹ đấy, cô em giỏi nhất là thêu tranh thuỷ mặc về chim muông hoa lá đấy."
Ánh mắt lướt qua con hỉ thước đen, Giang Sắt đóng cuốn catalogue lại, cười hỏi, "Sau khi may sườn xám xong, tôi có thể tìm cô của cô thiết kế một hoạ tiết độc quyền không?"
Cửa tiệm sườn xám mở ở một khu phố vắng vẻ ít khách tới lui, chuyện làm ăn không được tốt, dĩ nhiên Hà Miêu sẽ không từ chối thần tài tự tìm đến cửa, cô nàng gật đầu như bổ củi, "Đến bữa lấy sườn xám chị cứ đến đây, hôm ấy cô của em sẽ đến tiệm. Nếu chị có yêu cầu gì với hoạ tiết thì cũng có thể ghé cửa tiệm bất cứ lúc nào, dù không có cô thì em cũng có thể phác hoạ cho chị trước."
Giang Sắt cười đáp, "Được."
Ra khỏi ngõ Cẩm Tú, Giang Xuyên vốn định đưa Giang Sắt đi Hàn Sơn tự, bảo là muốn dẫn cô đi xin một lá bùa bình an.
Tiếc là thời tiết xấu, vừa lái xe đến chân núi thì trời bắt đầu rớt hột, bọn họ đành phải quay về nhà.
Giang Sắt ngồi ở hàng ghế phía sau, lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn vào phần tin nhắn, ngón tay lướt xuống dưới vài lượt, thoắt cái đã đi tới một tin nhắn ngắn gọn được gửi đến cách đây ba tháng.
Tin nhắn đến từ một dãy số không được lưu tên, nội dung chỉ có một câu không đầu không đuôi, [Số 39, ngõ Cẩm Tú, Trương Nguyệt.]
Những hạt mưa đập xuống cửa kính xe tạo nên những vệt xước dài, chân trời phía xa loé lên một luồng sáng, ngay lập tức tiếng sấm vang rền.
Cơn giông tố năm mười sáu tuổi và màn mưa trước mắt trùng hợp đến lạ kỳ, rít gào lướt qua cơ thể gần như chết lặng của Giang Sắt.
...
Trận mưa thu này của Đồng Thành kéo dài đến tận nửa tháng, trong nửa tháng này, dăm ba bữa Giang Sắt lại tìm đến ngõ Cẩm Tú.
Hà Miêu là người dễ làm thân, nhưng cũng nói nhiều.
Có lẽ là vì trong nửa tháng qua cửa tiệm chỉ có một người khách là Giang Sắt, thế nên vừa quen thân một chút cô nàng đã bắt đầu lộ nguyên hình, kể tuốt tuồn tuột hết mấy chuyện của cửa tiệm sườn xám, thỉnh thoảng cũng có nhắc đến cô giáo của mình.
"Cô của cô giỏi thế sao lại mở cửa tiệm ở đây?" Giang Sắt đảo mắt qua cuốn catalogue hoạ tiết, cất giọng hờ hững hỏi.
Hà Miêu hút một ngụm trà sữa, đáp, "Cửa tiệm này có ý nghĩa đặc biệt với cô em, cô bảo, cô muốn ở đây chờ một người quay về."
Một tiếng "đùng" vang lên, trái tim Giang Sắt như có ai đó bóp nghẹt.
Giang Sắt nhìn chằm chằm hình vẽ chim trên cuốn catalouge hoạ tiết, nhẹ giọng hỏi, "Chờ người? Bạn trai ư?"
Hà Miêu nhai trân châu trong miệng, lúng búng nói, "Em không rõ nữa, cô không chịu nói, em đoán có lẽ là chờ mẹ của cô. Cô nói cửa tiệm sườn xám này lúc trước là của mẹ cô, sau này không biết vì sao lại bị bán đi. Chuyện đầu tiên khi cô em trở về Đồng Thành chính là mua lại May Trương này."
Giang Sắt cười, đáp lại một tiếng.
Mưa rả rích liên miên, tí tách rơi xuống dọc theo mái hiên.
Giang Sắt ngồi ở cửa tiệm sườn xám nghe tiếng mưa rơi hơn nửa tiếng, gần đến ba giờ chiều, cô đứng dậy tạm biệt ra về.
Hà Miêu, "Sao hôm nay chị về sớm thế? Còn nhiều hoạ tiết chưa xem hết mà!"
Giang Sắt đáp, "Hôm nay em tôi về nhà."
Giang Dã đã hy sinh cả Tuần lễ Vàng* để tập huấn ở Giang Thành, khó khăn lắm cậu mới xin được một ngày nghỉ phép.
* Chỉ những kỳ nghỉ lễ nhiều ngày của Trung Quốc, ví dụ như Tết, Quốc khánh...
Sáng sớm cậu chàng đã gửi cho cô một tấm ảnh bánh cam dẻo, bảo cô trưa nay đừng ăn no quá, chừa bụng để ăn bánh ngọt.
Lúc Giang Sắt về đến đường Lê Viên vẫn chưa tới 5 giờ, Giang Xuyên và Dư Thi Anh đều ra ngoài cả rồi, một mình cô ở trong nhà thong thả lật xem sách kinh.
Cánh cửa gỗ khép hờ, Giang Sắt vừa mới xem được phần mở đầu, một cậu chàng nhuộm tóc vàng hoe hớt hải chạy xộc thẳng vào nhà.
"Chú Giang ơi, có chuyện rồi! Chú nhanh đi cứu người với con!"
Chàng trai rống lên rồi mới phát hiện ra người ngồi trong nhà là một cô nàng xinh đẹp chưa thấy mặt bao giờ, cậu ngơ ra một lúc lâu.
Nhưng Giang Sắt lại nhận ra cậu, ảnh của cậu và Giang Dã còn đặt ở trong tủ TV, là anh em thân thiết chơi với nhau từ nhỏ.
Giang Sắt bình thản đáp, "Ba tôi đi giao hàng rồi."
Lúc này tóc vàng hoe mới nhận ra người trước mặt chính là một bà "chị ba" khác nữa của Giang Dã, nhưng cậu không có tâm trạng chào hỏi, vội nhấc chân toan chạy ra ngoài.
"Đợi đã..."
Giang Sắt gọi với lại, "Cậu nói tôi nghe người muốn cứu là ai, Giang Dã sao?"
Tóc vàng hoe biến sắc.
Giang Sắt quan sát vẻ mặt và vết bầm trên mặt cậu, suy nghĩ một lúc rồi buông quyển sách kinh xuống, nói, "Cậu nói tôi nghe xem thằng bé xảy ra chuyện gì? Nó đang ở đâu?"
...
Nửa tiếng sau, câu lạc bộ Hồng Đỉnh.
Giang Sắt nhìn lướt qua cánh cửa câu lạc bộ, lạnh lùng lên tiếng, "Vậy là, Tiểu Dã bị người ta mang đến đây à?"
"Vâng, nhóc nói lắp bị thằng Tào Lượng đưa vào câu lạc bộ, anh Dã không yên tâm nên mới chạy từ căn cứ về đây, muốn cứu nhóc nói lắp ra. Không ngờ Tào Lượng lại ép anh Dã chơi Snooker, ai thua thì phải chặt một ngón tay. Anh Dã chơi game thì siêu nhưng đánh snooker thì gà lắm!"
Tóc vàng hoe tên là Hoàng Húc, ba cậu đặt tên này là hi vọng cậu sẽ trở thành một chàng trai lúc nào cũng có tấm lòng ấm áp.
Lúc này, Hoàng Húc nhìn Giang Sắt, trong lòng như mưa rền sấm dữ, không dám nắm chắc.
Có phải cậu không nên đưa chị ba của anh Dã đến đây không? Lát nữa nếu mà anh Dã biết thì có làm thịt cậu không?
"Ờm, chị ba này, mình có nên gọi cho chú Giang không? Đám Tào Lượng khó dây vào, nhà nó có "gốc" to lắm."
Giang Sắt đáp lại rất nhẹ nhàng, "Thế ba tôi thì dây vào đám Tào Lượng được sao?"
Hoàng Húc nghẹn họng, "... Không phải, nhưng chú Giang biết đánh đấm, với lại chú Giang quen với mấy dân anh chị khu này."
Có thể mở quán bar ở Đồng Thành, Giang Xuyên chắc hẳn phải quen biết một vài người, chuyện này Giang Sắt không mấy bất ngờ. Nhưng những người đó, nếu có thể không nợ nhân tình thì tốt nhất đừng nên nợ.
Trên đời này, cái khó trả nhất chính là nợ ân tình.
"Tôi vào đó xem thử, nếu không được thì báo cảnh sát."
Giang Sắt dứt lời liền đi về phía câu lạc bộ, Hoàng Húc vội vàng chạy theo kéo cô lại.
"Chị ba à, câu lạc bộ này phải là hội viên mới được vào. Chị chờ lát đã, nhóc đáng yêu* sắp đến rồi, ba cậu ấy là hội viên ở đây, chắc chắn có cách đưa chúng ta vào trong."
Nghe thấy hai chữ "hội viên" Giang Sắt chợt dừng bước, suýt nữa cô quên mất mình đã không còn là đại tiểu thư nhà họ Sầm chỉ cần nhìn mặt là có thể tự do ra vào các câu lạc bộ cao cấp của Bắc Thành nữa.
Im lặng một lúc, cô ngoái đầu nhìn Hoàng Húc, "Nhóc đáng yêu?"
Hoàng Húc, "À, là một cô nhóc đang theo đuổi anh Dã."
Giang Sắt, "..."
Hai người nhìn nhau vài giây, ngay sau đó, một chiếc Gemera hầm hố từ đầu đường rẽ vào, hai luồng đèn pha sáng choang khiến người ta đau cả mắt.
Giang Sắt nheo mắt lại, ánh mắt di chuyển theo thân xe, sau khi thấy rõ biển số phía sau đuôi xe, hờ hững nói, "Không cần chờ nhóc đáng yêu, tôi có cách để vào trong."