Tết Nguyên tiêu là một ngày lễ lớn ở Đồng Thành.
Hai hàng dương liễu dọc hai bên bờ Phú Xuân đã sớm được trang trí vô số đèn lồng với đủ màu đủ sắc, mấy chạc cây vừa phún lá non cũng được quấn đầy những dây đèn led rực rỡ.
Màn đêm vừa buông xuống, trên những nhành cây bắt đầu lấp lánh ánh sáng sắc vàng, vẽ lên một bức tranh lung linh huyền ảo.
"Hàng năm, mỗi khi đến đêm Nguyên tiêu, người ta đều tổ chức lễ hội hoa đăng trên sông Phú Xuân. Từng chiếc từng chiếc thuyền gỗ treo đầy hoa đăng uốn lượn trên sông, những ánh đèn lồng dập dềnh trên mặt nước hoà cùng với những ánh đèn trên bờ, trông vừa đẹp mắt vừa náo nhiệt. Tối nay mẹ đưa con đi xem nhé, để ba ở lại trông quán bar."
Tết Nguyên tiêu năm nay chỉ có Giang Sắt ở nhà đón lễ cùng ba mẹ.
Vũ đoàn của Giang Đường có buổi biểu diễn mừng đêm Nguyên tiêu, chị là vũ công chính nên không thể về nhà được. Còn Giang Dã thì chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày thi đấu, ngày nào cũng bị huấn luyện viên nhéo tai dặn dò tuyệt đối không được phân tâm.
Nhớ đến hai mươi mấy ngàn bước trong đêm giao thừa vừa rồi, Giang Sắt chậm rãi nuốt ngụm cháo bát bảo, nói, "Con chỉ đi chơi nửa tiếng thôi."
Dư Thi Anh đồng ý, "Không phải con bảo tối nay có bạn đến quán bar chơi sao? Mấy giờ cậu ấy đến? Có cần rủ cậu ấy đi ngắm hoa đăng với mẹ con mình không?"
"Không cần đâu ạ, tối nay anh ấy có một bữa tiệc, sau chín giờ mới rảnh. Tối nay hai mẹ con mình cứ đi chơi trước, sau đó con sẽ về quán bar đợi anh ấy đến."
"Cậu ấy có biết đường không? Quán bar nhà mình nằm trong góc khuất của đường Phú Xuân, nếu không để ý là đi lướt qua luôn, con nhớ gửi định vị cho người ta nhé."
"Anh ấy từng đến Vong Xuyên rồi ạ." Giang Sắt nhìn bà Dư Thi Anh, cười nói tiếp, "Ngày đầu tiên con trở về Đồng Thành, anh ấy và em họ của mình có ghé qua một lần."
Bà Dư Thi Anh sửng sốt vài giây.
Dĩ nhiên, bà vẫn nhớ rõ cái đêm đầu tiên cô trở về Đồng Thành, nhưng vẫn chưa biết là anh chàng nào.
"Là cái cậu cao cao hay..." Nhớ ra cả hai chàng trai kia đều rất cao, chỉ chênh nhau chừng hai, ba centimet, bà Dư Thi Anh bèn đổi sang cách hỏi khác, "Là cái cậu hay cười hay cái cậu ít cười thế con?"
Hay cười với ít cười?
Câu hỏi này đúng là rất chuẩn.
Nhưng mà, cái người ít cười kia bây giờ lại rất thích cười khi ở bên cô... Cứ hở ra là anh lại mỉm cười, cứ nhìn cô là lại cười tủm tỉm.
"Là cái người ít cười ạ." Giang Sắt hỏi bà, "Mẹ vẫn còn nhớ anh ấy sao?"
Bà Dư Thi Anh nghe thấy thế thì giật mình.
Trước đây, thằng Dã có nói với bà rằng cái anh chàng này và Sắt Sắt không ưa nhau. Mà giọng điệu của Sắt Sắt khi nhắc đến cậu ta cũng rất lạnh nhạt.
Bà cứ tưởng Sắt Sắt và người đàn ông này không còn lui tới gì nữa.
"Sao lại không nhớ chứ? Tấm ảnh con và cậu ta chụp chung vẫn còn nằm trong điện thoại của mẹ kia mà."
Giang Sắt nhướng mày, "Ảnh chụp ư?"
Bà Dư Thi Anh lôi điện thoại ra, mở cho cô xem ảnh mà cô từng chụp khi còn ở nhà họ Sầm, "Lúc ấy mẹ đã hỏi quản gia có thể chụp lại ảnh hồi bé của con không, quản gia bảo là được."
Ảnh trong điện thoại đương nhiên không chỉ có mỗi tấm ảnh này, nhưng trong tấm ảnh này, nụ cười của Sắt Sắt hoàn toàn khác hẳn so với mấy tấm ảnh khác.
Giang Sắt lẳng lặng nhìn tấm ảnh cũ trong khung hình bằng gỗ hồ đào kia.
Trong ảnh, một người đàn ông mỉm cười vô cùng dịu dàng và ấm áp, người đàn ông còn lại hơi cau mày, toát ra vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
Đúng là một người chẳng thích cười.
Bà Dư Thi Anh lại hỏi, tối nay chỉ có một mình cậu ấy đến thôi sao.
Giang Sắt gật đầu, ngẫm nghĩ vài giây rồi nói luôn, "Anh ấy tên là Lục Hoài Nghiên, là tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị của Bắc Thành. Nhà đầu tư chính của dự án khu phức hợp phim trường và dự án cải tạo khu dân cư cũ ở Đồng Thành chính là tập đoàn Lục thị."
Thấy cô nghiêm túc khi giới thiệu về Lục Hoài Nghiên như thế, hoàn toàn khác hẳn khi giới thiệu Phó Uẩn với mình lần trước, bà Dư Thi Anh ra chiều suy nghĩ, mỉm cười hỏi tiếp, "Cậu ấy thích uống rượu gì?"
Giang Sắt đáp, "Mẹ không cần phải để ý đến anh ấy, cứ để anh ấy đến rồi cho anh ấy tự chọn."
Giang Sắt ăn tối ngay tại Vong Xuyên, là món ăn địa phương của Đồng Thành do bà chủ tiệm cơm ở đối diện mang sang, bà Dư Thi Anh đáp lại người ta bằng hai bình rượu.
Cơm nước xong xuôi, hai mẹ con chầm chậm thả bộ dọc theo bờ sông Phú Xuân đi dạo nửa tiếng. Đường Phú Xuân về đêm bày đủ hàng quán, Giang Sắt giải vài câu đố trên đèn lồng, rồi cầm ba chiếc đèn lồng trở về quán bar.
Đêm nay đường Phú Xuân vô cùng nhộn nhịp, bên Vong Xuyên lại càng đông kín chỗ.
Giang Sắt ngại ồn nên ra sân sau ngồi, tiện tay chụp một tấm ảnh ngoài sân sau gửi cho Lục Hoài Nghiên, nói với anh, [Lát nữa anh đến thì nhớ vào bằng cửa sau nhé, ngoài trước đông quá.]
Có lẽ anh đang cầm điện thoại trên tay, thế nên cô vừa gửi tin đi thì đã nhận được tin nhắn trả lời của anh, [Em chụp một tấm bằng camera trước đi.]
Ý anh là muốn cô chụp một tấm selfie gửi cho anh.
Giang Sắt cũng chiều theo ý anh, chuyển sang camera trước rồi chụp một tấm.
Tuy ngoài sân sau có đèn, nhưng ánh sáng lờ mờ, lạnh lẽo, trắng toát, ảnh chụp ra giống hệt như ma.
Giang Sắt gửi ảnh sang, hỏi anh, [Có giống ma không?]
Cô nhóc trong tấm ảnh đã cố gắng tìm một chỗ ngồi đủ ánh sáng nhất. Gương mặt lớn chừng một bàn tay hơi ngước lên, má lúm đồng tiền hiện ra như một viên ngọc trai, ánh mắt lạnh lùng, hai con ngươi đen láy, đôi môi đỏ mọng.
Lục Hoài Nghiên nhướng mày ngắm thêm vài giây mới thoát khỏi ảnh, trả lời cô, [Anh thấy giống yêu hơn.]
Giang Sắt đọc tin nhắn của anh, đang định gõ chữ đáp lại, phía sau lưng bỗng truyền đến tiếng kẽo kẹt.
Cô vừa ngước mắt đã trông thấy người đàn ông vừa mới nói cô giống yêu kia, dáng người đĩnh đạc đứng bên cánh cửa gỗ. Áo măng tô vắt trên khuỷu tay, anh mặc áo trắng, quần đen, toát ra khí chất lạnh lùng.
Lục Hoài Nghiên sải đôi chân dài, đón lấy ánh đèn đi về phía cô, gương mặt với những đường nét góc cạnh dần dần hiện ra trong quầng ánh sáng, bóng đêm dày đặc cũng dần dần rơi lại phía sau lưng anh.
Lục Hoài Nghiên nhặt chiếc đèn lồng màu quýt đang đặt dưới chân cô lên, cười nói, "Trông có giống thư sinh bị nữ yêu bắt đi không?"
Giang Sắt ung dung đáp lại, "Đêm nay em không rảnh đi hút tinh khí của anh đâu."
Bàn tay đang cầm đèn lồng chợt sững lại, anh hỏi, "Em đến kỳ à?"
"Ừm."
Từ lúc anh quay về Đồng Thành, hai người cũng chỉ có buổi tối đầu tiên là được thoả thích tận hưởng đêm xuân.
Sang mấy ngày sau đó, ngày nào anh cũng đi sớm về khuya, bận đến tối tăm mặt mày, thế nên lại càng không có thời gian ở bên nhau. Ngày mai anh phải sang Hong Kong một chuyến, hai người đều ngầm hiểu tối nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lục Hoài Nghiên cũng chẳng lộ vẻ tiếc nuối, chỉ cười tủm tỉm nói một câu, "Hoá ra kỳ dâu rụng của em mới chính là tình địch của anh. Lần nào cũng chọn ngay trước ngày anh đi mà đến."
"..."
Giang Sắt chẳng buồn giải thích cho anh biết kỳ kinh nguyệt của cô chuẩn đến mức thế nào, "Anh muốn uống gì? Để em vào lấy cho anh. Trong đó đông người lắm, chúng ta cứ ngồi ở đây thôi."
Lục Hoài Nghiên liếc nhìn cô, "Không dẫn anh vào chào ba mẹ em một tiếng sao?"
Giang Sắt đón lấy ánh mắt của anh, nghiêm túc đáp lại, "Mẹ em không thích mấy người không biết cười."
Lục Hoài Nghiên cười khẩy, "Em nói thử anh nghe xem, kể từ khi gặp em, có lúc nào mà anh không cười không?"
Anh đưa cánh tay đang vắt áo măng tô lên véo nhẹ cằm cô, rồi nói, "Đúng là đại tiểu thư vô lương tâm."
Giang Sắt không đùa với anh nữa, cô vặn tay nắm cửa, nói với anh, "Ba mẹ em đều đang ở trong quầy bar, anh muốn uống gì thì nói với bọn họ."
Cánh cửa vừa được mở ra, tiếng ồn ào hoà cùng tiếng đàn tỳ bà như những hạt châu rơi xuống đĩa, tràn qua khe cửa. Càng tiến về phía quầy bar, âm thanh này càng thêm sôi động.
Giang Sắt không hề nói điêu, Vong Xuyên đêm nay quả thật rất đông khách.
Quầy bar không phải là nơi thích hợp để trò chuyện, ông Giang Xuyên giao lại bình pha rượu cho nhân viên, cùng bà Dư Thi Anh dẫn bọn họ quay trở lại sân sau.
Trước đây, vì mấy lời bâng quơ của Giang Dã và Giang Sắt mà hai ông bà có ấn tượng không mấy tốt đẹp về Lục Hoài Nghiên.
Ban đầu bầu không khí vẫn còn chút gượng gạo, nhưng bàn về thủ đoạn thu phục lòng người thì Lục Hoài Nghiên không phải hạng xoàng.
Hôm nay, anh đã cố tình mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lại đeo một cặp kính gọng vàng trông vô cùng nhã nhặn. Dựa vào vẻ ngoài tuấn tú và cách ăn nói lễ phép lịch sự của mình, anh đã thành công thay đổi cái nhìn của ba mẹ vợ về mình.
Đến khi hai vợ chồng ông Giang Xuyên và bà Dư Thi Anh rời khỏi sân sau, Giang Sắt chuyển sang ngồi lên xích đu, nhìn về phía Lục Hoài Nghiên, "Ba mẹ em khá thích anh đấy."
Lục Hoài Nghiên cầm ly rượu trên tay, nghe thấy thế thì chống tay lên bức tường phía sau, anh cúi đầu bật cười, đi thẳng vào vấn đề, "Vì chú và dì đã đoán được suy nghĩ trong lòng em."
Biết con gái mình có tình cảm đặc biệt với người đàn ông này, thế nên ánh mắt của hai ông bà cũng tự động được gắn thêm một bộ lọc khi tiếp xúc với anh.
Lục Hoài Nghiên thấu hiểu tâm tư bậc làm cha mẹ của ông Giang Xuyên và bà Dư Thi Anh, thành công thay đổi ấn tượng không tốt của họ về mình trước đây.
Giang Sắt không ừ hử gì.
Khung cảnh hiện tại khiến cả hai bỗng nhớ đến cái đêm đầu tiên bọn họ gặp lại nhau ở Đồng Thành.
Đêm ấy, Lục Hoài Nghiên uống phải một ly rượu mơ nguyên chất chua đến ê răng, còn bị cô thẳng thừng bóp tắt điếu thuốc trên tay.
Người đàn ông bắt chước cô đào lại nợ cũ, "Năm ngoái em cố ý mời anh ly rượu đó có đúng không?"
Giang Sắt thản nhiên ừ một tiếng, "Ai bảo anh nhìn em bằng ánh mắt bất thiện làm gì."
"Ánh mắt anh bất thiện?"
"Bực bội, mất kiên nhẫn, lại cứ cố tình lảng vảng trước mặt em." Giang Sắt thờ ơ nói, "Nhìn phát ghét."
Lục Hoài Nghiên nhìn cô đăm đắm hồi lâu, anh nhấp một ngụm rượu mơ trên tay rồi đặt ly rượu xuống, bước tới nắm chặt dây thừng của xích đu. Anh hạ tầm mắt, lên tiếng, "Rõ ràng là anh đang tính sổ chuyện cũ, sao thoắt cái đã thành em lôi chuyện cũ ra tính sổ rồi? Cho em cắn hai cái hả giận nhé?"
Dứt lời, anh hơi khom người định hôn cô.
Giang Sắt khẽ nhón chân, kéo xích đu về phía sau tạo thành một đường cong, mỉm cười nói, "Ở sân sau này có camera đấy. Ban đầu vốn dĩ không có đâu, nhưng năm ngoái, sau khi anh xuất hiện ở đây thì nó đã được lắp đặt."
"..."
Khi cô mỉm cười, không những khoé môi khẽ rướn lên mà đôi mắt cũng sẽ cong theo.
Dáng vẻ này chỉ xuất hiện khi cô mỉm cười thực lòng.
Lục Hoài Nghiên nhìn cô, cười nói, "Thế thì để về nhà hôn sau vậy."
Rồi anh lại nắm chặt hai bàn tay trên sợi dây thừng, nói tiếp, "Em nói không sai, mắt anh đúng là kèm nhèm, có mắt mà không thấy Thái Sơn, dám đối xử với đại tiểu thư Giang Sắt như thế."
Giang Sắt, "..."
...
Đêm ấy, vừa về đến căn hộ, Giang Sắt liền bị Lục Hoài Nghiên đè lên tường hôn tới tấp.
Tết Nguyên tiêu, mấy ông bà cụ hàng xóm đều đã ra ngoài chơi, hiển nhiên cũng sẽ ngủ muộn hơn mọi ngày.
Lúc hai người hôn nhau say đắm ở ngoài huyền quan, còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng mấy cụ vừa lướt video vừa mắng thói đời ngày sau.
Giang Sắt không kiềm được đẩy mạnh anh một cái, thở gấp nói, "Anh cứ thích chuốc khổ vào thân thế à?"
Anh "cộm" đến cấn cả cô rồi.
Hôn đến độ lửa tình bùng cháy nhưng lại không thể có hành động tiến xa hơn, chỉ đành gắng gượng ghìm xuống, không phải tự chuốc khổ vào mình thì là gì?
Lục Hoài Nghiên đáp, "Không phải em rất thích thấy anh nếm chua chịu khổ hay sao? Vừa hay để anh đền tội với em luôn."
Thấy anh lại lôi ly rượu mơ ra trêu mình, Giang Sắt lườm anh một cái sắc lẹm, toan há miệng phản bác, cánh môi lại bị anh quấn lấy.
Hôm sau tỉnh dậy, môi cô vẫn còn sưng.
Cũng không nghiêm trọng lắm, hai cánh môi chỉ hơi đỏ hơn bình thường.
Cô và Trương Nguyệt đã hẹn nhau hôm nay sẽ lên chùa Hàn Sơn ngắm bình minh. Chuông báo thức vừa reo lên, cô liền ngồi dậy bước xuống giường. Song, chân còn chưa kịp chạm đất, cả người đã bị Lục Hoài Nghiên kéo ngược trở lại.
"Ngủ với anh thêm một lát đi."
Anh bây giờ rất thích ôm cô ngủ, Giang Sắt đẩy cánh tay đang vắt trên sườn mình xuống, "Em có hẹn ngắm bình minh với chị chủ Trương rồi."
"Không có thời gian tiễn anh ra sân bay, nhưng lại có thời gian đi ngắm bình minh với người khác."
"..."
Giang Sắt có linh cảm anh lại sắp thốt ra mấy lời thoại kinh điển của "trap girl" gì đó, cô quay sang lườm anh một cái.
Người đàn ông nằm trên giường không nhắc lại cái từ đó nữa, trái lại vô cùng phối hợp buông tay ra, ánh mắt trong veo nhìn cô, rồi anh nói, "Trên đường cẩn thận một chút, lúc ngắm bình mình nhớ chụp một tấm cho anh xem."
Giọng anh vẫn còn hơi khàn, cả người uể oải biếng nhác, tấm chăn bông khoác hờ bên hông để lộ cơ bắp rắn rỏi nơi lồng ngực.
Hai người cùng đắp một tấm chăn, Giang Sắt thấy vừa đủ ấm, nhưng Lục Hoài Nghiên lại thấy nóng. Dù nóng nhưng anh vẫn cứ một hai đòi ôm cô ngủ, anh chỉ đành cởi bớt áo ngủ ra.
Hầu như đêm nào cô cũng thiếp đi trong vòng tay ấm áp của anh.
Giang Sắt rời mắt đi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Khi cô bước xuống lầu, đúng lúc nhận được điện thoại từ Quách Thiển.
Ở chỗ cô nàng muộn hơn Đồng Thành mười ba tiếng, giờ này Quách đại tiểu thư đang tham gia một bữa tiệc liên hoan Tết Nguyên tiêu do hội du học sinh Trung Quốc tổ chức.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Quách Thiển đã cất giọng đầy bí hiểm, "Cậu có biết mình đã gặp ai trong bữa tiệc liên hoan này không?"
"Ai thế?"
"Cô người yêu bé bỏng ngày xưa của Phó Tuyển đấy." Quách Thiển nói, "Chính là cái cô sinh viên khoa Nhạc kịch của Nhạc viện ấy. Sau khi Phó Tuyển chết, chẳng phải cô ta đã mai danh ẩn tích rồi sao? Hoá ra là sang Mỹ đào tạo chuyên sâu. Nom cô ta có vẻ như... vẫn còn chưa thoát khỏi ám ảnh sau cái chết của Phó Tuyển."
Giang Sắt vẫn còn nhớ rõ cô gái này.
Trước khi hai nhà họ Sầm và nhà họ Phó kết thông gia, Phó Tuyển vẫn đang còn quen với mối tình đầu của mình.
Hai người yêu nhau từ hồi cấp ba, chuyện này vốn chẳng phải là bí mật ở Bắc Thành, ngay cả người học sau bọn họ mấy khoá như Giang Sắt cũng biết rõ chuyện tình giữa hai người.
Nếu bảo Phó Tuyển thật lòng yêu cô gái kia, nhưng anh ta lại không dám vì người yêu mà làm trái ý ông cụ Phó, cũng chưa từng từ chối hôn ước với nhà họ Sầm. Nếu bảo anh ta không yêu cô gái kia, thế nhưng bên cạnh anh ta chưa từng có ai khác ngoài cô ấy, nâng niu như hòn ngọc trên tay.
Sầm Lễ thường mắng Phó Tuyển là tên nguỵ quân tử, phần nào cũng là vì chuyện này.
Giang Sắt từng giao ước rõ ràng và cẩn thận với Phó Tuyển rằng, sau khi cô tốt nghiệp đại học, hai người sẽ đính hôn như dự định, nhưng còn chuyện kết hôn thì phải hoãn lại vô thời hạn.
Lúc ấy, Phó Tuyển thích thú quan sát cô một hồi lâu, rồi bật cười nói, "Xem ra cô cũng không muốn kết hôn với tôi. Nếu cô đồng ý, chờ đến khi ông nội tôi rút lui về hậu trường, đến khi tôi nắm quyền điều hành của Phó thị, chúng ta sẽ huỷ bỏ hôn ước."
Bọn họ đều không có tình cảm với nhau, bình thường gặp nhau cũng chỉ giả vờ diễn kịch cho qua chuyện.
Mãi cho đến lần gặp nhau cuối cùng, không biết lúc ấy Phó Tuyển uống nhầm thuốc gì mà lại bất thình lình cưỡng hôn cô.
Giang Sắt vội vàng tránh đi, đồng thời đã hất thẳng một ly rượu vào mặt anh ta để anh ta tỉnh táo lại.
Người đàn ông không hề nổi giận, vừa cầm khăn ăn lau mặt vừa cười nói, "Tôi chợt phát hiện ra kết hôn cùng cô cũng không tệ lắm."
Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, Quách Thiển vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, "Không quên cũng bình thường thôi, dù sao năm xưa Phó Tuyển cũng chiều cô ta đến tận mây xanh. Được một công tử nhà giàu yêu chiều như thế thì ai mà quên cho được?"
Giang Sắt đưa tay mò tìm tai nghe bluetooth trong túi xách, suy nghĩ đã lạc trôi ở tận nơi nào.
Yêu ư?
Ban đầu cô cũng đã nghĩ như thế, nên mới không muốn đóng vai hoàng hậu xấu xí trong truyện cổ tích Lọ lem, chỉ định kéo dài vài năm rồi sẽ huỷ bỏ hôn ước.
Nhưng nụ hôn bất ngờ kia của Phó Tuyển cũng là thật.
Nào có người đàn ông nào đã có người trong lòng mà vẫn chủ động hôn người con gái khác chứ?
Phó Tuyển hôm ấy rất lạ, ánh mắt anh ta nhìn cô...
Giang Sắt chầm chậm bước xuống cầu thang, khi bàn tay chạm phải tai nghe bluetooth, đang định nhét vào tai, trong đầu cô bất ngờ xuất hiện một hình ảnh vụt lướt qua.
Hôm ấy, địa điểm hẹn hò của cô và Phó Tuyển chính là nhà hàng xoay ở Bắc Thành.
Lúc nhân viên đưa cô đến phòng riêng, Phó Tuyển đã ngồi chờ ở bên trong.
Anh ta đang nói chuyện điện thoại, khoảnh khắc cánh cửa phòng được đẩy ra, cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười của người đàn ông lướt qua bên tai, "Một con cóc đến từ huyện Bách mà cũng đòi ăn thịt thiên nga ư?"
Lời nói ấy đã bị giai điệu du dương trong nhà hàng át đi, Giang Sắt không nghe rõ, cũng chẳng để tâm, chỉ nghĩ Phó Tuyển đang dạy dỗ người trong lòng của mình.
Con cóc đến từ huyện Bách...
Trách sao cô cứ cảm thấy hai từ "huyện Bách" này lại quen tai như thế.
Hoá ra là cô đã từng nghe Phó Tuyển nhắc đến.
Tiếng bước chân trên hành lang chật hẹp và tối tăm đột ngột dừng lại, Giang Sắt ngước lên, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh.
Lẽ nào lại là một sự trùng hợp?
Phó Tuyển cũng biết một người đến từ huyện Bách, đồng thời, anh ta cũng chết trong một tai nạn "bất ngờ".