Tiết trời hôm nay khá đẹp, dù là Đồng Thành hay Bắc Thành cũng hiếm có một ngày không bị tuyết phủ trắng xoá.
Máy bay hạ cánh sớm hơn thời gian dự kiến, Lục Hoài Nghiên đẩy hành lý bằng một tay, cùng bà Hàn Nhân rời khỏi nhà ga sân bay.
Bà Hàn Nhân hỏi anh, "Tối nay con có ở lại chùa Hàn Sơn không? Mẹ đã dặn người làm chuẩn bị canh cá cho con rồi, lát nữa đến chỗ mẹ húp một chén cho ấm bụng."
Lục Hoài Nghiên đáp, "Tối nay con không ở lại trên núi, đưa người về rồi con sẽ đến tìm Giang Sắt."
Khi nói những lời này, sắc mặt người đàn ông vô cùng điềm tĩnh, giọng điệu cũng rất từ tốn.
Song, bà Hàn Nhân biết rõ con trai mình nôn nóng muốn đến gặp Sắt Sắt cỡ nào.
Trước đây, mỗi khi đưa bà trở về chùa Hàn Sơn, dù có bận chuyện quan trọng thế nào thì anh cũng sẽ ngồi lại ăn cùng bà một chén canh rồi mới rời đi. Nhưng hôm nay, ngay cả thời gian húp một chén canh mà anh cũng không thể nấn ná thêm.
Bà quan sát anh một lượt, hiểu ý lên tiếng, "Nếu tối nay con không ngủ lại trên núi, cũng không nán lại ăn canh cá, thế thì con không cần đưa mẹ về đâu, để trợ lý Lý đưa mẹ lên núi là được. Có phải con bé đang chờ con ăn tối cùng không? Con cứ đi thẳng từ sân bay đến chỗ của Sắt Sắt đi, cũng sắp qua giờ cơm rồi, đừng để con bé bị đói."
"Có vội mấy cũng phải đưa người về núi." Lục Hoài Nghiên cầm lấy túi hành lý trên tay bà Hàn Nhân, đặt lên va ly của mình rồi đẩy đi, cười nói, "Cô ấy biết giờ đáp máy bay, cũng biết con sẽ đưa người về chùa Hàn Sơn, cô ấy sẽ không để bản thân phải đói đâu."
Giang Sắt quả thật không để bản thân bị đói, lúc sáu giờ tối cô đã ăn tạm một hủ sữa chua lót dạ, định chờ Lục Hoài Nghiên đến sẽ dẫn anh đi ăn.
Anh muốn tính sổ chuyện gì, trong lòng cô biết tỏng.
Chẳng phải là vì cô mời Phó Uẩn ăn cơm mà chưa bao giờ mời anh sao? Thế thì cô sẽ đưa anh ra ngoài ăn một bữa. Mấy tiệm cơm ở đây đa phần đều là món bản địa ở Đồng Thành, thiên về khẩu vị chua chua ngọt ngọt. Để cô xem anh có ăn được không.
Lúc Lục Hoài Nghiên gọi đến, Giang Sắt vừa mới tắm xong, đang thay quần áo.
Cô nhận máy, giọng người đàn ông từ trong điện thoại và bên ngoài cửa cùng lúc vang lên, "Anh đến rồi."
Giang Sắt mặc vào chiếc váy liền dệt kim mà mình đã chọn sẵn, bước ra ngoài huyền quan mở cửa cho anh.
Lục Hoài Nghiên ngắm cô một lượt từ trên xuống dưới.
Cô mặc một chiếc váy liền body màu trà sữa, váy ngắn cách đầu gối khoảng mười centimet, cổ áo hơi rộng, lộ ra cần cổ thon dài và phần xương quai xanh quyến rũ, lướt xuống bên dưới chính là vòng eo thon thả.
"Sao anh đến nhanh thế?" Giang Sắt nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, hỏi anh, "Anh đưa dì Hàn về chùa Hàn Sơn rồi sao?"
Lục Hoài Nghiên ừ một tiếng, anh kéo va ly đi vào huyền quan, vừa đóng cửa lại vừa hờ hững đáp, "Chuyến bay hôm nay hạ cánh sớm nửa tiếng."
"Thế em đưa anh đi ăn trước..." Giang Sắt đang định đi tới cầm lấy áo măng tô, nhác thấy Lục Hoài Nghiên lôi từ trong túi áo khoác ra một thứ gì đó rồi ném lên trên tủ giày, cô chợt im bặt.
Đó là một cái hộp giấy vuông vức lớn chừng một bàn tay, cùng hiệu với mấy thứ nằm trong hộc tủ đầu giường mà Hàn Tiêu đã từng chuẩn bị sẵn cho Lục Hoài Nghiên, nhưng màu sắc không giống, có lẽ là anh đã mua nó trên đường đến đây.
Anh mua hẳn hai hộp.
Lục Hoài Nghiên thong thả tháo kính xuống, gấp gọn kính lại rồi đặt lên kệ. Kế đó, anh tiếp tục chậm rãi cởi bao tay ra, ánh mắt vẫn ghim chặt trên người Giang Sắt, anh nói, "Đề phòng vết xe đổ, anh chuẩn bị sẵn hai hộp ở chỗ của em."
"Vết xe đổ" mà anh nói chính là đêm giao thừa ở trên núi.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, phút chốc đã hiểu được ý đồ của đối phương.
Trong phòng có mở máy sưởi, bầu không khí lúc này bỗng trở nên khô hanh bất thường.
Giang Sắt không vội lấy áo măng tô, cô đưa mắt nhìn Lục Hoài Nghiên, ung dung cất giọng, "Căn phòng sát vách nhà em có hai cụ già, tuy tuổi đã cao nhưng tai thính mắt tinh, tinh thần khoẻ mạnh. Ngày nào ông bà cũng cầm máy tính bảng ngồi ngoài ban công, vừa lướt video vừa chê trách xã hội ngày càng suy đồi."
Cô nói xong thì ngừng tạm, đôi mắt hạnh xinh đẹp hướng về phía trong phòng, ẩn ý nói, "Tường ở khu chung cư này rất mỏng. Hàng xóm ở đây đều quen biết ba mẹ em, em phải để ý tránh không làm ảnh hưởng đến bọn họ."
Không phải anh một hai đòi đến nhà cô qua đêm sao?
Thế thì phải ráng mà nhịn đi.
Lục Hoài Nghiên khẽ bật cười, đặt bao tay lên trên tủ, lúc tháo đồng hồ cũng tiện thể liếc mắt xem giờ, anh nói, "Sắp chín giờ rồi, mấy cụ thường ngủ sớm, đúng là không nên làm ồn quấy rầy đến bọn họ."
Trông anh vô cùng hiền hoà, "Không phải em định ăn tối sao? Hồi trưa này đã ăn gì rồi?"
Anh bất ngờ chuyển sang chuyện ăn uống. Giang Sắt nhìn anh vài giây, trộm nghĩ tên này hẳn là muốn ăn hết mấy món mà trưa nay cô và Phó Uẩn đã ăn cùng nhau đây mà. Cô quay người cầm lấy áo măng tô đang vắt trên kệ, nói với anh, "Ăn canh xương hầm..."
Vừa mới báo tên được một món, vòng eo cô đã bị anh siết chặt, cả người xoay một vòng rồi hơi ngả về sau, sau đó lại ép sát vào tường.
Giang Sắt, "..."
Lục Hoài Nghiên cúi đầu mổ lên môi cô, cất giọng đầy ẩn ý sâu xa, "Canh xương hầm đúng không?"
Giang Sắt còn đang suy nghĩ lời anh nói có ý gì, bả vai bỗng nhiên mát lạnh, người đàn ông đã cắn mạnh lên xương quai xanh của cô.
Phần cổ của chiếc váy này khá rộng, chất sợi tổng hợp vừa mềm mịn vừa co dãn tốt, Lục Hoài Nghiên gần như không cần phải tốn sức đã dễ dàng xé cổ áo cô xuống đến tận vai.
Giang Sắt khẽ nạt, "Lục Hoài Nghiên!"
Cô nhấc tay đẩy mạnh anh ra.
Lục Hoài Nghiên thả lỏng khớp hàm, một tay nắm chặt cổ tay Giang Sắt, ngẩng đầu lên khỏi bả vai của cô, kề sát vành tai cô thì thầm, "Em nhỏ tiếng chút, mấy cụ ngủ rồi. Coi chừng ngày mai bọn họ chỉ thẳng mặt mắng em bại hoại thuần phong đấy."
Giang Sắt, "..."
Lúc nói chuyện, anh lưu luyến ngậm lấy thuỳ tai cô vài giây, hơi thở nóng ẩm xộc thẳng vào khiến da đầu Giang Sắt căng lên rần rần.
Và khi luồng hơi thở nóng ẩm này bắt đầu lướt dọc trên phần xương quai xanh của Giang Sắt, cô vô thức hít sâu một cái.
Cái tên này đúng là đang gặm xương cô mà, dù cách một lớp da thịt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được răng anh sắc cỡ nào.
Trước đây anh thường rất thích để lại dấu ấn ở những chỗ này, nhưng cũng chỉ là những vết mút mát nhẹ nhàng. Còn bây giờ, nếu anh cứ chơi theo kiểu này thì chắc chắn sẽ để lại dấu răng.
Anh khống chế lực rất vừa vặn, chỉ hơi tê ngứa và nhoi nhói. Khi cảm nhận được đôi môi anh đang lướt lên phần xương cánh bướm của cô, hàng mi Giang Sắt khẽ run lên, xương sống tê rần.
Kim giây trên đồng hồ treo tường tích tắc dạo quanh được vài vòng, Lục Hoài Nghiên ngẩng đầu lên khỏi phần xương cánh bướm của Giang Sắt, cất giọng hỏi cô, "Còn ăn món nào nữa?"
Giọng anh trầm khàn, khản đặc, ánh mắt nhìn cô sâu thăm thẳm.
Giang Sắt đón lấy ánh mắt của anh, mím môi không đáp.
Lục Hoài Nghiên cười tủm tỉm bắt đầu chơi trò giải đố, "Nghe nói bánh trôi hoa hồng là món nhất định phải thử khi đến đây, hai người có ăn món này không?"
Miệng thì hỏi, nhưng tay anh cũng chẳng hề rảnh rỗi mà tháo mắc cài phía sau lưng cô, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Trưa nay, đúng là Giang Sắt đã ăn món tráng miệng này, nhưng cô không muốn thừa nhận.
Cô cứng miệng cãi lại, "Không ăn." Vừa dứt lời, cô hít sâu một hơi.
Lục Hoài Nghiên vốn chẳng bận tâm đến câu trả lời của cô, túm chặt lấy cô với tốc độ nhanh, chuẩn, ác.
Cổ áo trượt xuống khuỷu tay, Giang Sắt nhắm nghiền đôi mắt. Cô gần như đã bị anh khơi dậy ham muốn, xương bả vai tựa như đôi cánh bướm hướng về phía sau chuẩn bị vỗ cánh, bắt đầu phối hợp với anh.
Thôi, anh tính sổ phần anh, cô hưởng thụ phần cô.
Nhưng, anh đừng mơ mà moi thêm được một tên món ăn nào từ miệng cô nữa.
Dường như Lục Hoài Nghiên đã hiểu thấu suy nghĩ của cô, khi nhoài người tới nghịch vành tai cô, anh ghìm giọng thật thấp, "Món nợ ăn cơm xem như đã tính xong, bây giờ chúng ta tính sang chuyện uống rượu đi. Phó Uẩn uống một hay hai ly?"
Giang Sắt nhìn anh chăm chăm không ừ hử gì, đôi mắt long lanh ánh nước, phần da thịt lộ ra bên ngoài trắng ngần như món canh hầm trên bếp lửa liu riu.
Quả táo Adam khẽ trượt lên xuống, Lục Hoài Nghiên chỉ cảm thấy món "canh xương hầm" vừa nãy vẫn chưa đã thèm.
Cô không chịu nói, anh cũng không ép cô, mỉm cười nói, "Với cái đô rượu dỏm của Phó Uẩn, anh đoán chỉ một ly là cùng."
Vừa dứt lời, anh liền cúi đầu hôn cô. Giang Sắt không hề chống cự, hàm răng nhanh chóng bị anh cạy mở. Phát hiện làn vải trên đầu gối chầm chậm được kéo lên trên, cô nhấc mi mắt nhìn anh.
Hàng mi người đàn ông hơi rủ xuống, ánh mắt vừa sâu vừa sẫm, tràn ngập sự chiếm hữu.
Một lát sau, anh mút lấy đầu lưỡi của cô, thong thả cất giọng hỏi, "Trong nhà em, tường ở chỗ nào mỏng nhất?"
Giang Sắt vẫn không thèm nói năng gì, để mặc anh tự đoán.
Lục Hoài Nghiên tạm tha cho đầu lưỡi của cô, khẽ cười một tiếng, "Anh đoán là phòng bếp."
"..."
Kể từ khi chuyển vào ở đến nay, Giang Sắt vẫn chưa nấu nướng lần nào trong căn phòng bếp ấy. Chỉ có bàn bếp là nơi thường được cô sử dụng nhất, trên đó đặt một bộ ấm uống trà, mấy lọ sứ đựng lá trà và đường phèn.
Đảo bếp lại khá sạch sẽ, mặt đá cẩm thạch trắng tinh không nhuốm một hạt bụi.
Lục Hoài Nghiên đưa tay ấn mạnh vào bảng công tắc đèn kiểu cũ trên mặt tường, tất cả đèn trong phòng đột ngột tắt ngóm.
Phòng bếp có không gian mở thông với phòng khách, tấm rèm của khung cửa sổ sát sàn ngoài phòng khách chỉ kéo hờ một nửa.
Màn trời đêm thăm thẳm bên ngoài cửa sổ điểm xuyết những vì sao lấp lánh, ánh trăng mờ ảo phía xa xa trông như một hạt đậu. Ánh sáng lờ mờ len lỏi qua khung cửa sổ bằng kính vẫn không đủ sức vươn mình đến phòng bếp, đảo bếp vẫn chìm trong màn đêm đen kịt.
Hơi ấm từ máy sưởi thoảng qua, tựa như tằm xuân đang nhả tơ.
Mặt bàn bằng đá trên đảo bếp được hơi ấm xua tan hơi lạnh, không hề lạnh như Giang Sắt đã nghĩ.
Trong bóng đêm, cô nghe thấy giọng nói mang theo ý cười nhuốm đẫm dục vọng của anh, "Sắt Sắt à, rượu tràn mất rồi."
"..." Cái tên khốn này.
Anh dùng phương thức hoang đường nhất để "đòi" lại một ly rượu từ cô.
Bóng đêm phóng đại mọi giác quan, cảm xúc được cụ thể hoá, là cơn sóng dữ cuộn trào, cũng là cảnh xuân rực rỡ.
Nhưng cô lại không thể buông thả bản thân đắm chìm trong cơn sóng cuộn trào và cảnh xuân rực rỡ ấy.
Mặt tường bên này của phòng bếp là mỏng nhất, bên kia tường chính là phòng khách và phòng ngủ của một căn hộ khác.
Sợ âm thanh mập mờ kia quấy rầy mộng đẹp của người ta, Giang Sắt cố gắng giữ lại chút lý trí ít ỏi ngậm chặt miệng lại. Khi cơn đê mê bắt đầu ập đến, cô không thể nhịn được nữa, túm chặt lấy cổ tay của kẻ đầu têu rồi cắn thật mạnh.
Khoảnh khắc khi khoang miệng ngập tràn mùi máu tươi, dường như có một biển sao trời đột ngột xông thẳng vào tầm mắt của cô, phủ xuống một màn sương mờ ảo.
Lục Hoài Nghiên xem như đã tính sổ xong chuyện uống rượu với Giang Sắt. Anh quay trở ra huyền quan lấy đồ, kế đó mở TV, chỉnh âm lượng xuống mức nhỏ nhất, sau đó bế cô bước vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Vòi sen trong phòng tắm nhanh chóng đổ nước xuống, tiếng nước chảy tí tách tựa như cơn mưa xuân rả rích.
Tiếng TV hoà cùng tiếng nước chảy tạo ra một bức màn âm thanh, che khuất sắc xuân đang cuộn trào ở bên trong cánh cửa.
Tấm gương trên bồn rửa mặt sáng rực ánh đèn, mặt gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng vì đê mê.
Người đàn ông đưa tay giúp cô vén sợi tóc thấm đẫm mồ hôi bên thái dương, kế đó lại giữ chặt cằm Giang Sắt, cúi đầu hôn lên môi cô.
"Em yên tâm, ở đây không làm ồn đến mấy cụ đâu."
Giang Sắt nheo mắt nhìn vào tấm gương, trên cổ tay trắng trẻo của người đàn ông hằn rõ một dấu răng đỏ sậm, giống hệt như những viên ngọc ruby xinh đẹp. Dần dà, những viên ngọc ruby to bằng hạt gạo kia bắt đầu tan ra, biến thành những vụn sáng li ti trong mắt của cô.
Lục Hoài Nghiên nhìn xoáy vào đôi con ngươi của Giang Sắt, thế tấn công cực kỳ mạnh mẽ, giọng nói khản đặc lại vô cùng dịu dàng, "Anh còn học được một từ khá hay ho từ cái gã trong quán bar kia. Nghe nói người xưa miêu tả cái cảm giác này bằng từ "tiêu hồn", đại tiểu thư nhà mình có muốn trải nghiệm cảm giác "tiêu hồn" đó không?"
"..."
...
Ra khỏi phòng tắm, Giang Sắt vừa ngả đầu xuống gối liền ngủ thiếp đi. Tầng ý thức còn sót lại trước khi rơi vào giấc ngủ chính là cảm giác ấm áp từ vòng tay và lồng ngực của Lục Hoài Nghiên.
Giấc ngủ của cô không sâu, trời còn chưa sáng cô đã thức giấc vì cái bụng đang biểu tình vì đói.
Khi tỉnh dậy lại phát hiện ra người nằm bên cạnh đã biến mất tăm, tia sáng le lói lọt qua khe cửa len lỏi vào phòng ngủ.
Giang Sắt khoác thêm một chiếc áo cardigan mỏng rồi bước ra ngoài.
Lục Hoài Nghiên đang tựa trên lan can bằng sắt ngoài ban công nói chuyện điện thoại. Thấy cô xuất hiện, anh vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, đẩy cửa kính bước vào trong.
"Làm ồn đến em sao?"
"Không có."
Anh khoác một chiếc áo khoác màu đen, lúc đi vào nhà lại tiện tay cởi ra vắt lên lưng ghế sofa, kế đó anh cầm lấy một ly nước bên cạnh rồi đi về phía cô, nói, "Nước vẫn còn ấm, em muốn uống không?"
Cái ly anh đang cầm trên tay chính là cái ly uống nước của cô.
Giang Sắt quả thật đang khát, cô nhận lấy uống liền nửa ly, nói với anh, "Em đói."
Bây giờ là năm giờ sáng, cô đã ngủ được tầm năm tiếng.
"Anh cũng đói." Lục Hoài Nghiên nựng má cô một cái, cười trêu, "Em có biết cảm giác của anh khi mở tủ lạnh ra là gì không?"
Tủ lạnh nhà cô ngoài mấy chai sữa chua và nước lọc ra thì chẳng còn gì cả.
Tủ bếp cũng trống không, muốn tìm một gói mì để nấu cho cô cũng không có.
Lúc người đàn ông giơ tay lên làm lộ ra một phần cổ tay, ánh mắt Giang Sắt rơi xuống dấu răng hằn rõ trên cổ tay của anh, một hình bầu dục nho nhỏ, mỗi một dấu răng đều hiện ra vết máu bầm đo đỏ.
Có thể nhận ra khi ấy cô đã cắn mạnh cỡ nào.
Lục Hoài Nghiên nương theo tầm mắt của cô, "Bây giờ mới biết xót anh hả?"
Giang Sắt rời mắt đi, cúi đầu uống nước, mặt không chút cảm xúc, "Không, đáng đời anh."
Anh cứ một hai bế cô lên đảo bếp mà làm, cô không muốn gây ra động tĩnh lớn, buộc phải tìm cái gì đó để cắn thôi.
"Ở ngay chỗ có tường mỏng nhất mà chúng ta vẫn không gây ồn làm phiền đến mọi người, thế thì những chỗ khác lại càng không thể." Lục Hoài Nghiên véo cằm cô, cười tủm tỉm, "Sau này đừng có lấy lý do tường mỏng ra mà qua quít với anh."
"..."
Nhà chính là nơi riêng tư nhất của một người, có thể nói đó là một sự tồn tại cụ thể của thế giới nội tâm trong thế giới thực. Ban đầu, Giang Sắt quả thật không muốn để anh đến nhà mình, nhưng sau đó...
Cô đã không còn phản đối việc anh đến đây nữa.
Không muốn cho anh đến quả thật là vì tường nhà cô quá mỏng.
Cô xoay người đi vào phòng bếp cất ly, giọng điệu thản nhiên, "Sau này, nếu anh muốn đến chỗ em thì phải chuẩn bị tinh thần bị cắn đấy."
"Cắn đi." Lục Hoài Nghiên đáp, "Anh cho em cắn đấy, muốn cắn ở đâu cũng được."
"..."
Giang Sắt đặt ly xuống rồi xoay người lại, tựa vào bồn rửa tay, nhìn anh, "Tối qua anh cũng cắn em đấy, không chỉ một dấu đâu."
Lục Hoài Nghiên đáp lại cô bằng một tràng cười sang sảng, anh chống hai tay ở hai bên sườn của cô, thích thú hỏi, "Anh cắn chỗ nào? Em tìm thử dấu răng cho anh xem?"
Giang Sắt cúi đầu tìm thật, cô nghiêng vai sang, kéo phần vai của chiếc áo cardigan ra, cho anh xem dấu vết mà anh đã để lại trên xương bả vai, xương quai xanh, và cả trên xương cánh bướm của cô nữa.
Trên những mảng da trắng ngần ấy chi chít những vết bầm đỏ sậm, nhưng lại không thấy dấu răng nào, có lẽ đã tan đi sau một giấc ngủ.
Tối qua trên đảo bếp, anh còn cắn mấy cái lên xương sườn của cô. Giang Sắt kéo dây áo trên vai xuống, định tìm thêm "bằng chứng" khác ở phía dưới.
Đúng lúc này, anh bất ngờ đưa tay xoay mặt cô lại.
Ánh mắt người đàn ông sẫm lại, ngón tay giữ chặt cằm cô dồn sức thật mạnh, "Em có muốn anh tạo cho em một cái y hệt, làm thành một đôi với dấu răng trên tay anh không?"
Giang Sắt buông ngay ngón tay đang giữ dây áo, đưa cổ tay kề sát bên môi anh, khiêu khích, "Anh cắn đi."
Lục Hoài Nghiên siết chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô, khẽ vuốt ve vài cái, rồi anh bất ngờ cúi đầu, há miệng cắn một cái lên ngón tay trắng như ngó cần của cô.
Giang Sắt như ngừng thở.
Lực cắn của anh còn mạnh hơn cả tối qua, mấy đầu ngón tay mềm mại có thể cảm nhận rõ ràng lực cắn từ xương hàm và cảm giác nóng ẩm từ đầu lưỡi của anh mỗi khi lướt qua đầu ngón tay cô, mang theo cơn tê dại.
Anh gặm tay cô đến hăng say, hàng mi khẽ rủ, sườn mặt nghiêng nghiêng, đường nét nơi xương quai hàm sắc sảo hơn bao giờ hết.
Tay đứt ruột xót, Giang Sắt cảm thấy trái tim mình ngứa râm ran.
Cô không rụt tay về, để mặc cho anh cắn. Khi cô đang nghĩ anh thật sự muốn để lại dấu răng trên tay mình thì anh lại bất ngờ nhả ra, khẽ hôn lên vết sẹo trên tay cô, ngước mắt hỏi, "Có nhớ anh không?"
Trong mắt anh vẫn còn nhuốm đẫm dục vọng vừa mới bị cô khơi dậy.
Nhưng khi nhìn cô, ánh mắt ấy vô cùng tĩnh lặng, tựa như mặt biển sau cơn bão tố.
Dường như Lục Hoài Nghiên cũng chẳng để tâm có lấy được đáp án từ cô hay không, vừa hỏi xong anh đã nhướng môi, ánh mắt ghim chặt vào đôi mắt cô, chậm rãi bày tỏ, "Anh thì rất nhớ em."
*** Jeongie:
Bữa "cơm" mà Sắt Sắt muốn mời sếp Lục nhỏ không phải là bữa "cơm" mà sếp Lục nhỏ cần. =)))