Bốn ngày sau, Trương Nguyệt xuất viện. Chân trái của chị vẫn còn phải bó bột, ít nhất phải qua một tháng sau mới có thể tháo bột, đi đứng cũng cần phải chống nạng.
Khác hẳn với cái hôm vừa mới tỉnh lại, mấy ngày nay chị vô cùng bình tĩnh, cũng trầm tính hẳn, và bước chân cũng vững vàng hơn.
Lần đầu tiên Giang Sắt gặp chị ở cửa tiệm sườn xám, trông chị giống hệt một đoá hoa héo rũ chẳng còn sức sống, ánh mắt trống rỗng, cả người như cái xác không hồn.
So với tình trạng hiện giờ thì đã khác hẳn.
Giang Sắt rất hiểu tâm trạng của chị lúc này, đó là khi trong lòng con người ta đã tìm được điểm tựa.
Một điểm tựa được tạo ra từ bên trong có thể giúp một người giữ vững đôi chân và bén rễ xuống đất trong những ngày nơm nớp lo sợ và chìm đắm trong vô vọng, không còn là những đoá hoa không gốc rễ mãi phiêu lãng trên không trung, chẳng biết lúc nào có thể đáp xuống mặt đất, cũng không biết sẽ rơi xuống nơi nào.
"Tôi thế này nên không thể cậy mạnh mà chào hỏi cô được, cô ngồi ở đây nhé." Trương Nguyệt gạt sợi tóc vương bên má, chỉ tay về phía phòng bếp, "Tủ lạnh trong phòng bếp, trong đó có nước đóng chai, ấm nước cũng có, cô cứ dùng tự nhiên, tôi vào phòng lấy ít đồ."
Giang Sắt gật đầu đáp lại, "Thế thì tôi không khách sáo nhé."
Dứt lời, cô đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra đổ vào ấm đun nóng lên.
Trong phòng không mở máy sưởi, cô mặc chiếc áo khoác màu trắng ngọc trai, đứng dưới ánh nắng ban trưa của ngày đông, tựa như đoá hoa diên vĩ trong bức tranh sơn dầu.
Lúc ấy, tranh sơn dầu là thứ duy nhất mà Trương Nguyệt có ấn tượng.
Chị vừa học hết cấp ba đã ra ngoài làm việc, hồi còn trẻ chỉ một lòng muốn tiết kiệm tiền để quay về Đồng Thành, mua lại cửa tiệm sườn xám mà mẹ chị đã từng mở khi chị còn bé. Lúc ấy cuộc sống của chị vừa khô khan vừa nhàm chán, đừng nói là tranh, ngay cả sách chị cũng rất ít khi đọc.
Bức tranh sơn dầu vẽ hoa diên vĩ kia là do Triệu Chí Thành cho chị xem, anh chỉ vào đoá hoa diên vĩ trong tranh rồi nói với chị, "Trên từng bông hoa ấy đều toát ra khát vọng vươn lên, trông rất đẹp đúng không? Anh nghe người ta nói, bức tranh này mang ý nghĩa tượng trưng cho niềm hy vọng vào cuộc sống. Trương Nguyệt, em chính là đoá hoa này."
Anh chỉ về đoá hoa diên vĩ màu trắng duy nhất trong bức tranh, cười nói, "Đây là đoá hoa đặc biệt nhất."
Tác phẩm "Hoa diên vĩ" (Irises) của danh họa Vincent Van Gogh
Lúc đó chị rất ghét bản thân mình, cảm thấy mình rất bẩn, mỗi ngày đều suy nghĩ làm cách nào để có thể chết đi mà không phải đau đớn.
Đoá diên vĩ màu trắng mà Triệu Chí Thành vừa chỉ nổi bần bật giữa sắc hoa xanh tím, một màu trắng sạch sẽ và thanh khiết, nhưng đối với chị thì nó chẳng khác nào một mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim.
Chị đã xé nát bức tranh màu sắc rực rỡ ấy, bấm mạnh vào mu bàn tay của mình, khóc rống lên, "Nếu anh thật sự cảm thấy em giống đoá hoa này, vậy thì anh hãy thay em giết chết bọn kia đi, chỉ có thế em mới sạch sẽ được như nó!"
Tiếng nước sôi sùng sục từ trong phòng bếp truyền ra, Trương Nguyệt thoát khỏi dòng hồi ức.
Giang Sắt bưng hai ly nước bước ra, trông thấy chị chống nạng ngơ ngác đứng ở đó, cô vội hỏi, "Chị thấy khó chịu ở đâu sao?"
Trương Nguyệt lắc đầu, mặt không chút cảm xúc nở nụ cười nhạt, "Vừa nãy tôi chỉ nói khách sáo thế thôi, tôi tưởng cô sẽ không đụng vào mấy thứ kia của tôi."
Giang Sắt không giống với chị, hai người không phải là người cùng một thế giới.
Mọi thứ trong nhà của chị đều là hàng giá rẻ nhất, ngay cả nước suối trong tủ lạnh cũng là hàng mua một tặng một trong chương trình thanh lý hàng cận date của siêu thị, tất cả đều đã quá hạn sử dụng. Chị cứ nghĩ một cô nàng thiên kim tiểu thư cao quý như Giang Sắt sẽ không bao giờ đụng vào mấy thứ này.
Giang Sắt đặt ly nước dùng một lần xuống, cười nói với chị, "Trong ba ngày bị bắt đi ấy, tôi không dám uống lấy một giọt nước. Trùng hợp thay, ngày tôi được cứu ra thì bên ngoài trời đang đổ mưa, tôi khát đến mức cháy cả cổ họng, bèn há miệng hứng lấy một ngụm nước mưa."
Lúc ấy cô bị bịt mắt, tay cũng bị trói chặt, nếu muốn uống nước thì phải để cho mấy tên kia đút. Cô thà không uống một giọt nước cũng không muốn để đám người đó chạm vào người mình, lại càng không muốn vì uống nước hay ăn gì đó mà phải đi vệ sinh.
Dù đã bị bịt mắt nhưng Giang Sắt vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn mình của hai tên kia.
Rõ ràng là váy vẫn còn ở trên người, nhưng lúc nào cô cũng có cảm giác mình đang bị mấy kẻ đó lột sạch đồ.
Giang Sắt nhấp một ngụm nước, nói, "Nước này chẳng phải còn ngon hơn nước mưa rất nhiều sao? Có gì mà uống được hay không, chị chủ Trương này, tôi với chị có gì khác nhau chứ?"
Trương Nguyệt nhìn sang Giang Sắt, không biết phải tiếp lời thế nào. Chị không hiểu vì sao Giang Sắt lại có thể kể lại những chuyện đã xảy ra với bản thân mình bằng cái giọng thờ ơ đến thế.
Đó rõ ràng là một chuyện đau khổ biết nhường nào.
Sau một thoáng im lặng, chị nói với Giang Sắt, "Bên cạnh ấm nước có một gói trà, vẫn chưa hết hạn đâu, cô muốn uống thì lấy đi."
Chị vừa dứt câu liền chống nạng đi vào phòng.
Mười lăm phút sau, chị bước ra khỏi phòng, cánh tay không cầm nạng đang kẹp một hộp carton khá to ở bên eo.
Giang Sắt đứng dậy định giúp chị một tay, nhưng Trương Nguyệt lại lắc đầu, nói, "Không cần đâu, tự tôi làm được."
Giang Sắt nhìn chị, rồi từ tốn ngồi xuống trở lại.
Trương Nguyệt hơi khom lưng, đặt thùng giấy trên tay xuống bên cạnh Giang Sắt, "Đây là mọi thứ mà A Thành, chính là Triệu Chí Thành để lại ở chỗ tôi."
Chị đặt cây nạng tựa vào tay ghế sofa, ngồi xuống ở một bên khác của hộp carton, nói tiếp, "Trước đây anh ấy tên là Triệu Thành, bọn tôi đều gọi anh ấy là A Thành, nhưng có lẽ đó vốn không phải là tên thật của anh ấy."
Trong thùng giấy có rất nhiều đồ, có thể nhận ra mọi thứ ở bên trong rất được trân trọng, mỗi một món đồ đều được giữ gìn cẩn thận.
Cuống vé xem phim đầu tiên của hai người, hoá đơn order ly trà sữa đầu tiên cho Trương Nguyệt khi vừa vào đông, một quyển sách liên quan đến sườn xám, một quyển bách khoa toàn thư về các loài chim, một bức tranh in màu và vô số món quà vụn vặt khác.
"Đồ anh ấy để lại không nhiều, tất cả đều là kỷ niệm của tôi và anh ấy." Trương Nguyệt dịu dàng nhìn chiếc thùng carton, chầm chậm rơi vào dòng chảy hồi ức, "Tôi và anh ấy đều làm việc cho một xưởng may ở Dung Thành, anh ấy là bảo vệ, tôi là thợ cắt rập mẫu. Lúc vào làm, tôi chỉ mới mười tám tuổi, vừa nhát gan, lại không thích nói chuyện với mọi người. Có một lần, gã tổ trưởng trong xưởng quấy rối tôi, bị A Thành bắt gặp nên đã cản lại giúp tôi."
Kể đến đây, chị lại cười, "Cô không biết đâu, A Thành bình thường trông thế thôi, nhưng khi anh giận lên thì sát khí toả ra khắp nơi. Anh ấy chỉ vừa sầm mặt xuống, gã tổ trưởng kia đã bị hù chạy mất dép."
Giang Sắt cười khẽ, không tiếp lời chị.
Trương Nguyệt cũng không cần cô phụ hoạ, chị đã mang theo bí mật này sống như một cái xác không hồn suốt tám năm nay, chờ đợi trong vô vọng. Trái tim hệt như một quả cầu sắt bị khoá chặt, càng ngày càng chìm sâu xuống, chính bản thân chị cũng không biết khi nào nó sẽ chìm xuống đáy.
Nhớ lại kỷ niệm giữa mình và A Thành sẽ khiến chị thoải mái hơn.
"Tuy tôi rất biết ơn anh ấy, nhưng khi ấy vẫn chưa gọi là thân thiết với nhau. Đến khi tôi vào làm cho công ty thương mại quốc tế từng hợp tác với xưởng may." Trương Nguyệt cụp mắt nhấp một ngụm nước, "Tôi muốn kiếm thêm nhiều tiền để có thể trở về Đồng Thành sớm, nghe nói công ty thương mại quốc tế này trích phần trăm khá cao, công việc lại còn nhẹ nhàng, thế nên tôi đã nhảy việc."
Nói đến đây thì chị dừng lại, bàn tay cầm ly giấy dần dần trắng bệch.
Giang Sắt nhìn chị, "Nếu chị không muốn kể đoạn này..."
"Không sao, tôi vẫn có thể kể tiếp được." Trương Nguyệt ngẩng đầu, mím chặt môi dưới, rồi lại kể tiếp, "Người đưa tôi vào công ty là một đồng hương, khen ông chủ của công ty là một người rất tốt, không kỳ thị dân tứ xứ. Tuổi của ông ấy cũng có thể làm cha tôi. Ban đầu tôi cũng nghĩ ông ta là người tốt, cho đến một ngày, ông ta vuốt lưng tôi rồi hỏi tôi có muốn đi theo ông ta không. Cũng chính vào lúc ấy, tôi đã đi tìm A Thành, nhờ anh giả vờ làm bạn trai của tôi."
Dù giúp chị, nhưng Triệu Chí Thành không hề dây dưa với chị như những người đàn ông khác, không hiểu sao chị lại rất tin tưởng anh ấy.
Triệu Chí Thành vui vẻ đồng ý, bắt đầu đưa đón chị mỗi ngày.
"Tôi đã nghĩ kỹ, sau khi làm hết tháng đó sẽ nghỉ việc ngay, vì tháng đó tôi có một đơn hàng lớn, không nỡ bỏ số tiền hoa hồng kia."
Nhưng chính trong mấy ngày cuối cùng của tháng đó, chị lại xảy ra chuyện.
Người bạn đồng hương kia đưa cho chị một ly nước, sau đó chị dần mất đi ý thức, khi tỉnh dậy lại phát hiện mình đang nằm trong kho vải.
"Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng đám người đó lại giữ hình của tôi. Sau này A Thành đã lấy lại hết những tấm hình đó."
Trương Nguyệt lại nhấp một ngụm nước cho thấm giọng, nói tiếp, "Cô Giang, sao cô biết A Thành giết bọn họ? Sau khi chạy trốn từ Dung Thành đến Giang Thành, bọn tôi đã nán lại nơi đó gần hai năm, vẫn luôn bình an vô sự, tôi tưởng sẽ không có ai điều tra ra A Thành."
Giang Sắt nhớ đến chiếc khăn tay thêu hình chim không chân đã bị đốt mất một nửa.
Ngay cả trước mặt người con gái mình yêu mà Triệu Chí Thành còn dùng tên giả, quá khứ của anh ta tựa như một trang giấy trắng, như giọt nước rơi vào biển cả, khó mà tìm ra dấu vết.
Duy chỉ có một dấu vết duy nhất còn sót lại, chính là chiếc khăn tay không kịp thiêu huỷ kia.
Năm năm trước, Giang Sắt đã thuê thám tử, từ manh mối khăn tay này bắt đầu điều tra chủ nhân ban đầu của nó. Phải mất năm năm mới tìm ra Trương Nguyệt, sợ tìm nhầm người, cô lại cho người điều tra quá khứ của Trương Nguyệt.
Khác hẳn với Triệu Chí Thành, ngoài quãng thời gian hai năm ở Giang Thành kia, việc điều tra quá khứ của Trương Nguyệt rất dễ, từng chuyện, từng sự kiện, rõ ràng như cuốn lịch treo tường.
"Lúc Triệu Chí Thành giết chết hai tên bắt cóc kia, anh ta đã từng dùng một chiếc khăn tay giúp tôi lau đi vết máu trên mặt. Và cũng nhờ chiếc khăn tay đó mà tôi đã tìm được chị."
"Khăn tay?" Trương Nguyệt thì thào, "Hoá ra là chiếc khăn tay ấy, khó trách khi cô vừa đến May Trương đã nhắc đến chim không chân với tôi. Tôi và A Thành đã từng cùng nhau xem một bộ phim. Trong phim có một câu thoại, nói rằng trên thế giới này có một loài chim không chân, chúng nó chỉ bay, bay mãi, khi mệt sẽ nép mình vào cơn gió rồi thiếp đi. Và loài chim ấy chỉ đáp xuống mặt đất một lần duy nhất, đó cũng chính là lúc nó từ giã cõi đời này. Sau khi xem hết phim, A Thành đã cười nói với tôi, có lẽ chúng ta chính là loài chim ấy, và căn nhà số 39 ngõ Cẩm Tú chính là chốn về của chúng ta."
"Chị thích thêu hoa lá chim muông trên sườn xám, mỗi một đường chỉ của từng mẫu thêu chim đều lưu lại dấu ấn riêng của chị." Giang Sắt nói thật với Trương Nguyệt, "Sau khi tìm được chị, tôi đã cho người điều tra về chị, và chị không phải là nạn nhân duy nhất bị gã sếp kia hãm hại. Những cô gái nhảy việc từ xưởng may sang công ty thương mại quốc tế kia gần như đều bị gã ta xâm hại, nhưng chị là người duy nhất báo cảnh sát."
Mấy cô gái kia cũng nhát gan giống như Trương Nguyệt, dễ tin người, gia cảnh lại nghèo khó, hơn nữa còn là dân tứ xứ.
Gã sếp kia cố tình chọn những cô gái dù bị ăn hiếp cũng sẽ không dám lên tiếng như thế này để ra tay.
Sau khi gã đó bị giết, mới bắt đầu có người truyền ra tiếng gió.
Tuy không có chứng cứ rõ ràng, nhưng trực giác của Giang Sắt cho cô biết, gã đó là do Triệu Chí Thành giết.
Cũng vì những chuyện xảy ra với Trương Nguyệt, nên anh ta mới ngăn cản hành vi xâm hại của hai tên bắt cóc kia, và nói lời xin lỗi với cô.
Trương Nguyệt mím chặt môi, tự giễu nói, "Tuy tôi đã báo cảnh sát, nhưng cuối cùng cũng không khai lời nào."
Khi ấy chị chỉ mới mười chín tuổi, không thể gánh nổi hậu quả nếu để hình ảnh của mình bị công khai trước công chúng.
"Về sau, khi thấy tôi cứ dằn vặt trong đau khổ, A Thành đã giúp tôi giết chết bọn hắn." Trương Nguyệt cụp mắt, "Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ anh ấy chỉ nói thế thôi. Cho đến một ngày nọ, anh ấy chạy đến tìm tôi, hỏi tôi có đồng ý bỏ trốn cùng anh ấy hay không. Khi đó, tôi mới biết, anh ấy đã tự tay kết thúc ác mộng của tôi. Nói đến đây..."
Trương Nguyệt chợt nhớ ra chuyện gì, liếm khoé môi, rồi nói tiếp, "Trước khi giết người, anh ấy từng nói anh ấy muốn tìm một người giúp đỡ."
Ánh mắt Giang Sắt chợt tối lại, "Ai?"
"Tôi không biết, cũng không có hỏi, mà A Thành cũng không nói. Khi ấy tinh thần của tôi không được tốt, cũng không mấy ổn định."
"Chị có từng nhìn thấy bạn của anh ta chưa?"
"Chưa." Trương Nguyệt lắc đầu, "A Thành khá giống tôi, không thích nói chuyện cũng không thích xã giao, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy thân thiết với người nào. Thật ra anh ấy rất ít khi kể chuyện của anh ấy cho tôi nghe, tôi cũng không quan tâm. Lúc ở Giang Thành, anh ấy làm công nhân xây dựng ở công trường, còn tôi mở cửa tiệm bán quần áo online. Thời gian trôi qua vô cùng êm đềm, khi ấy tôi nghĩ rằng mình đã sắp bình phục rồi."
Trương Nguyệt ấn vào ngực, "Chỗ này của tôi đã sắp bình phục rồi. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, anh ấy lại mang về nhà một khoản tiền lớn, bảo tôi hãy về Đồng Thành mua lại cửa tiệm mà tôi vẫn luôn mong ngóng. Anh ấy bảo anh ấy phải đi xử lí một chuyện, anh ấy sẽ đến địa chỉ số 39 ngõ Cẩm Tú tìm tôi sau khi mọi chuyện xong xuôi. Thật ra, tôi đã biết chuyện mà anh ấy muốn xử lý kia vốn không phải là chuyện gì tốt. Bởi vì trước khi rời đi, anh ấy đã dặn đi dặn lại với tôi rằng, sau này nếu có người đến tìm anh ấy thì tôi phải nói rằng tôi không quen biết anh ấy."
Chị vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy.
Triệu Chí Thành xuyên qua màn đêm trở về nhà, trời còn chưa kịp hửng sáng anh đã rời đi. Trước khi đi, anh dịu dàng hôn lên trán chị. Đó là lần duy nhất anh vượt qua khuôn phép. Tuy bọn họ ở bên nhau, ngủ cùng nhau mỗi ngày, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng chạm vào chị. Bởi vì anh biết, vết thương lòng của chị vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Hốc mắt trở nên ấm nóng, Trương Nguyệt đưa tay lau khoé mắt, "Cô Giang à, hôm nay chúng ta chỉ nói đến đây thôi. Nếu cô còn muốn hỏi thêm gì thì hai ngày nữa hẵng sang tìm tôi. Cô hãy mang cái thùng này về đi."
Giang Sắt đưa cho chị một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng gật đầu, "Chị yên tâm, tôi sẽ không làm hư hao những thứ trong cái thùng này, cũng sẽ lại cho chị nguyên vẹn."
Trương Nguyệt rưng rưng nước mắt mỉm cười, giọng điệu không mấy bận tâm, "Được."
Giang Sắt nhìn chị một lúc, nói, "Chị nghỉ ngơi cho khoẻ nhé."
Cô ôm thùng carton đi ra huyền quan, khi bàn tay vừa chạm đến chốt cửa, Trương Nguyệt bỗng gọi với cô lại, "Cô Giang."
Giang Sắt quay đầu, "Sao thế?"
"Cô đã làm thế nào?" Trương Nguyệt nhìn cô, "Làm thế nào mới có thể trở nên giống cô của bây giờ?"
Làm thế nào mới có thể dũng cảm giống như cô?
Những ký ức ấy, Trương Nguyệt vừa chạm vào đã thấy đau, chỉ muốn trốn tránh không dám nhìn thẳng, mà cô lại muốn đích thân ra tay tóm lấy kẻ nọ.
Câu hỏi của Trương Nguyệt không đầu không đuôi, nhưng Giang Sắt lại hiểu ý chị. Cô mỉm cười bâng quơ, thản nhiên đáp, "Chúng ta không chỉ là người bị hại, chúng ta còn là người sống sót. Chị chủ Trương có biết người sống sót là gì không?"
"Người sống sót chính là người đã vượt qua cơn giông bão."
"Tôi và chị đều thế, và chúng ta đều đã vượt qua."
...
Sau khi rời khỏi nhà Trương Nguyệt, Giang Sắt đi thẳng về căn hộ của mình, cất kỹ thùng carton. Đương lúc cô định sang nhà ba mẹ ở đường Lê Viên ăn cơm, điện thoại bỗng nhiên vang lên vô cùng đúng lúc.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, bên tai Giang Sắt lại vang lên lời nói của người đàn ông thì thầm bên tai cô đêm hôm đó.
"Cảm nhận được không, Sắt Sắt? Trái tim của chúng ta đang loạn nhịp vì đối phương."
Khi đó anh rõ ràng là đang phạm quy, tay anh xoa bóp cô như thế, nhịp tim của cô làm sao mà không nhanh cho được?
Đêm đó, hai người bọn họ ở trong phòng khách hôn nhau một lúc lâu, nhưng cũng chỉ dừng lại ở những nụ hôn.
Giang Sắt nhận điện thoại của Lục Hoài Nghiên, vừa thong thả quấn khăn quàng cổ, chuẩn bị ra khỏi nhà, "Em đang định sang nhà ba mẹ ăn cơm tối."
Lục Hoài Nghiên ừ một tiếng, "Cơm nước xong xuôi gặp nhau nhé?"
Giang Sắt cầm chìa khoá cửa, đáp lại, "Em đang tới kỳ."
Bên kia hơi khựng lại vài giây, "Từ khi nào? Hôm qua hay hôm nay?"
Giang Sắt đáp, "Hôm qua."
Cô vừa dứt lời, bên phía Lục Hoài Nghiên bỗng truyền sang tiếng đầy cười ẩn ý, "Thế nên, hai hôm nay em không đến tìm anh là vì không thể ngủ với anh? Sao, không ngủ với anh được nên cũng không cần phải gặp nhau đúng không?"
Người đàn ông thong thả lên tiếng, giọng nói đượm ý cười.
Giang Sắt đang bước xuống cầu thang, nghe thấy thế, cô chợt khựng bước.
Hai hôm nay đúng là hai người chưa gặp nhau lần nào, vì anh bận, mà cô cũng bận. Những vấn đề sau tai nạn của Trương Nguyệt hầu hết đều do chính tay cô xử lý. Hôm qua, người gây tai nạn đã được cảnh sát đưa đến bệnh viện xin lỗi Trương Nguyệt, cũng ngoan ngoãn bồi thường thiệt hại.
Hôm nay cô lại bận làm thủ tục xuất viện cho Trương Nguyệt, cho nên cả ngày hôm nay hoàn toàn không có thời gian đi tìm Lục Hoài Nghiên.
Hai ngày trước khi đến kỳ, gần như tối nào cô cũng qua đêm ở chỗ anh, và đúng là đêm nào cũng ngủ với anh. Thế nên khi nghe anh nói như thế, chẳng hiểu sao cô lại thấy rất có lý.
Giang Sắt hấp háy đôi mắt, hỏi lại, "Chẳng phải hai hôm nay anh bận sao?"
Lục Hoài Nghiên khẽ cười, anh thật sự lười phải vạch trần giọng điệu chẳng mấy chân thành này của cô, "Ngày mai anh phải rời khỏi Đồng Thành vài ngày, tối nay bắt buộc phải gặp nhau. Chừng nào em ăn cơm xong? Anh sang đó tìm em."
Giang Sắt nhìn đồng hồ, đáp, "Em sẽ sang chỗ anh, tầm tám giờ."
Thực ra, mở quán bar là một công việc khá nhọc. Mỗi lần cô quay về nhà ba mẹ ở đường Lê Viên ăn cơm, bà Dư Thi Anh và ông Giang Xuyên sau khi ăn tối cùng cô xong đều phải vội vã quay lại quán bar làm đến khuya.
Hôm nay có lẽ đã được bà Dư Thi Anh dặn trước, nên ông Giang Xuyên đã nấu sẵn cho cô một chén canh thảo mộc.
Mùi thuốc nồng nặc toả ra từ trong chén canh, dù đứng từ xa nhưng vẫn có thể ngửi thấy.
Giang Sắt uống hết chén thuốc đầy rồi rời khỏi đường Lê Viên, lái xe về hướng Quân Việt. Lúc bước ra khỏi thang máy, cô lại ngửi thấy mùi thuốc đông y thoang thoảng lướt qua trong không khí.
Vừa đẩy cửa phòng đi vào, mùi thuốc đông y này lại càng trở nên nồng nặc.
Lục Hoài Nghiên bước ra, giúp cô treo áo khoác lên, lại cúi mắt quan sát sắc mặt của cô, "Em có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Vẫn ổn." Giang Sắt thản nhiên đáp, "Anh cho người nấu thuốc à?"
Lục Hoài Nghiên ừ một tiếng, "Biết em uống không nổi nữa, nên anh đã cất vào nồi để giữ ấm, để lát nữa cho em uống trước khi đi ngủ."
Bình thường, nếu Giang Sắt vừa ăn món đó xong thì cô sẽ không ăn thêm chén thứ hai vì cảm thấy ngán, nhưng bây giờ cô lại không từ chối, chỉ hời hợt ừm một tiếng.
Cô cởi khăn quàng xuống đang định vắt lên, Lục Hoài Nghiên đã duỗi tay sang nắm lấy eo cô, cúi đầu khẽ mổ lên môi cô, hỏi nhỏ, "Đang trong kỳ, hôn nhau có khó chịu không?"
Hơi thở người đàn ông gần trong gang tấc, nóng rực như muốn bùng cháy.
Mí mắt Giang Sắt rung lên, cô đáp rằng không.
Nụ hôn của Lục Hoài Nghiên lại rơi xuống, anh vừa hôn vừa ôm cô đi về phía sofa.
Giang Sắt mặc quần jeans, nên thấy không thoải mái khi ngồi trên đùi anh. Vừa kết thúc nụ hôn, cô ngọ nguậy đòi xuống.
Anh ôm eo cô, mỉm cười dịu dàng, "Mấy ngày không gặp, để anh ôm thêm một lúc nữa đã, được không?"
Giang Sắt khựng lại, vòng eo lại chầm chậm thả lỏng, để mặc cho anh ôm.
"Anh phải đi mấy ngày?"
"Bốn ngày." Lục Hoài Nghiên đáp, "Anh phải sang Anh một chuyến."
Giang Sắt ngước mắt lên, cô cứ tưởng anh quay về Bắc Thành.
Cô không hỏi anh sang Anh làm gì, nhưng Lục Hoài Nghiên lại chủ động giải thích với cô, "Anh đi gặp Quan Thiệu Đình, mấy dự án của Lục thị bên châu Âu cần cậu ấy hỗ trợ giật dây."
Anh vừa nhắc đến cái tên này, trong đầu Giang Sắt tự động hiện lên một gương mặt tuấn tú trắng trẻo.
"Là cậu hai nhà họ Quan ở Hong Kong sao?"
"Là cậu ấy đấy, bọn anh là bạn học khi du học ở Anh, hồi đại học còn cùng học chung môn Lịch sử kinh tế."
"Anh thân với anh ấy lắm sao?"
Lục Hoài Nghiên cười, "Cậu ấy và anh, còn có anh trai của em và Quách Tụng nữa, mọi người đều rất thân nhau. Bà ngoại cậu ấy định cư ở Anh, lúc anh học ở bên đó, gần như năm nào cũng đến nhà bà ngoại của cậu ấy đón Giáng sinh."
Có nghĩa là quan hệ rất thân thiết, dù sao anh và Sầm Lễ, Quách Tụng có thể nói là bạn bè nối khố của nhau.
Từ sau lễ trưởng thành, Giang Sắt rất ít khi quan tâm đến những chuyện liên quan đến Lục Hoài Nghiên, cũng không biết anh và nhà họ Quan có mối quan hệ như thế.
Nhà họ Quan ở Hong Kong là một gia tộc lớn, nắm trùm trong giới ngân hàng, các ngân hàng và các công ty tài chính trực thuộc tập đoàn gần như trải rộng trên toàn thế giới.
Dưới gối chủ tịch đương nhiệm có ba cậu con trai và một cô con gái. Giang Sắt từng gặp mặt bọn họ vài lần trong mấy bữa tiệc, nhưng chỉ gật đầu chào nhau cho có lệ nên không tính là thân thiết gì.
Quách Thiển lui tới với bọn họ nhiều hơn cô. Cô nàng thường xuyên móc mỉa Quách Tụng không ra dáng anh trai, chẳng bù cho mấy ông anh trai nhà họ Quan, ai nấy đều là người cuồng em gái.
Cô thuận miệng nhắc tới chuyện Quách Thiển từng nói, "Thiển Thiển nói mấy anh chàng nhà họ Quan rất che chở em gái."
"Đúng là rất che chở." Mấy ông anh trai nhà đó đúng là xứng chức hơn Sầm Lễ và Quách Tụng gấp mấy lần.
Đáy mắt Lục Hoài Nghiên đượm ý cười, "Sao thế, em hâm mộ à?"
Anh cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô, nhẹ nhàng mút vào, rồi anh nói, "Em gọi anh một tiếng "anh Hoài Nghiên" đi. Anh hứa sẽ che chở em hơn bất cứ người anh trai nào trên thế giới này, chịu không?"
***
Jeongie:
Tối nay không làm "anh iu" được thì mình linh hoạt chuyển sang làm "anh trai". =)))