Ba giờ sáng, tiệc sắp tàn, khách cũng gần tan, trong phòng riêng ngổn ngang tàn xì gà và vỏ chai rượu rỗng.
Sầm Lễ xem lại số tiền mà mình đã chi cho bữa tối nay ở câu lạc bộ này, trái tim lại đau âm ỉ một hồi lâu.
Cái đám chết tiệt kia bộ chưa từng uống rượu hay chưa từng hút xì gà bao giờ à? Sao không uống cho chết, hút cho ngoẻo luôn đi!
Trông thấy dáng vẻ đau đớn đến nghiến răng trèo trẹo của anh ta, Quách Tụng trợn trừng mắt.
"Đủ rồi đấy Sầm Grandet*, bao năm trời mới đãi anh em được một bữa, cậu cứ phải trưng ra cái vẻ mặt đau lòng ấy sao?" Quách Tụng bắt chéo chân, rút một điếu xì gà từ trong túi áo vest ra, đặt ở dưới mũi ngửi vài cái, rồi nói, "Đêm nay mọi người đều đã thấy thành ý của cậu rồi, nhưng mà ngày mai Sắt Sắt sẽ đến thật sao? Thiển Thiển nói trong thời gian này con bé sẽ không trở về Bắc Thành."
* Một nhân vật trong tác phẩm Eugénie Grandet của Honoré de Balzac. Lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
Sầm Lễ liếc nhìn điếu xì gà trong tay thằng bạn, "Không biết."
Quách Tụng nghe thấy thế thì phì cười, hai ngón tay kẹp lấy điếu xì gà, gẩy gẩy vài cái, lại nói, "Nếu ngày mai con bé không đến thì chẳng phải cậu bị lỗ rồi sao? Chậc chậc, xì gà và rượu ngon được cất giấu bao năm nay đều đã dâng lên hết cả rồi."
Sầm Lễ gắng nhịn xuống, "Cậu quan tâm con bé mai có đến không làm gì, dẫu sao sớm muộn gì con bé cũng sẽ trở về Bắc Thành thôi. Mấy cậu uống rượu của tôi, hút xì gà của tôi, chuyện đã hứa rồi mà không làm được thì mấy cậu mau ói ra hết cho tôi."
Dứt lời, anh ta lôi điện thoại ra, bấm vào Wechat kiểm tra.
Sầm Minh Thục và Sầm Dụ đều chẳng thèm hồi âm cho anh.
Nhớ đến cái tính ngang như cành bứa của Sắt Sắt, lồng ngực Sầm Lễ lại nghẹn lại.
Trông thấy dáng vẻ này của bạn mình, Quách Tụng đã biết ngay chính bản thân anh ta cũng không dám chắc, đang định nói gì đó, thì bỗng nhiên, Lục Hoài Nghiên vốn vẫn giữ im lặng cả tối bất chợt lên tiếng, "Sao cậu lại biết sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ trở về Bắc Thành?"
Anh vừa dứt câu, cả căn phòng bỗng chốc im phăng phắt.
Sầm Lễ và Quách Tụng liếc nhìn nhau, rồi đồng lòng nhìn về phía Lục Hoài Nghiên.
Sầm Lễ nói, "Con bé lớn lên ở nhà họ Sầm, sao nó lại không trở về chứ? Tuy ba mẹ tôi rất giận chuyện con bé tự đổi lại họ, nhưng có tôi ở đây thì cuối cùng hai người họ cũng phải thoả hiệp mà thôi. Chỉ cần Sắt Sắt đồng ý ở lại, tôi mặc kệ con bé thích lấy họ gì."
Sầm Lễ cũng mới trở về từ châu Úc được hai ngày, dự án vừa mới được khởi công ở bên đó đang bước vào giai đoạn quan trọng, anh ta chỉ có thể nán lại Bắc Thành tầm nửa tháng là cùng.
Còn Sầm Minh Hoành và Quý Vân Ý thì đã về đây được một thời gian, hai người bọn họ ngoài mặt thì không quan tâm đến Sắt Sắt, nhưng mỗi lần Sầm Lễ báo lại tin tức mà anh ta nghe được từ Hàn Nhân thì hai người đều lắng tai nghe, có thể nhận ra ba mẹ không hề muốn cắt đứt hoàn toàn với Sắt Sắt.
Bên kia, Lục Hoài Nghiên ngả người ra sofa, hơi nâng cằm, lẳng lặng nhìn Sầm Lễ chứ không nói lời nào.
Qua một lúc khá lâu, anh mới từ tốn cất giọng, "Bình thường em gái cậu thích chơi trò gì?"
Quách Tụng nhét điếu xì gà vào lại hộp, nghe thấy thế thì ra vẻ thản nhiên nhìn sang Lục Hoài Nghiên.
Sầm Lễ rủ mi nghẫm nghĩ một lúc, "Người nhà họ Sầm bọn tôi dĩ nhiên là thích kiếm tiền nhất rồi, ngoại trừ kiếm tiền... Khoan đã, cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Anh ta nheo mắt nhìn Lục Hoài Nghiên đầy dò xét, tặc lưỡi, "Không nghĩ lại coi hồi đầu có người nào đó chẳng chịu ra tay giúp đỡ."
Không biết nghĩ đến điều gì, Lục Hoài Nghiên nhếch môi cười, "Cậu cứ xem như tôi nhất thời thấy hứng thú nên tò mò hỏi thôi."
"Nhất thời hứng thú?" Sầm Lễ bày ra vẻ mặt không sao tưởng tượng nổi, "Cái quần gì thế?"
Sau khi anh đi, Quách Tụng nhìn cánh cửa cách âm vừa được khép lại, ra chiều suy nghĩ lên tiếng, "Tối nay A Nghiên không hề đụng tới xì gà với rượu quý của cậu."
"Cậu ta mà động vào thật thì tôi có mà lỗ to! Với cái tính lạnh như nước đá kia tôi cũng chẳng dám trông mong cậu ta chăm sóc hay quan tâm đến ai, bất kể là Tiểu Dụ hay Sắt Sắt!"
Quách Tụng, "..."
Thôi, ông nói gà bà nói vịt, chi bằng không nói thì hơn.
...
Tiệc tối nhà họ Sầm bắt vào lúc 8 giờ tối, thế nhưng, chưa đến 7 giờ Lục Hoài Nghiên đã xuất hiện. Quản gia đưa anh lên thư phòng ở tầng ba, lúc anh bước vào, Sầm Lễ đang đứng bên cạnh cửa sổ gọi điện cho Sầm Minh Thục.
Cuộc điện thoại dường như đã đến hồi cuối, Sầm Lễ như vừa trút được gánh nặng, "Dạ, cô út, lát nữa gặp sau. Cô út nói với Sắt Sắt một tiếng giúp con, lát nữa đến rồi thì đừng về vội, anh hai có lời muốn nói với nó."
Lục Hoài Nghiên nhướng mày nhìn anh ta, bàn tay vừa mò vào trong túi hơi khựng lại, rồi rút ra ngay.
Bật lửa và hộp thuốc lá vẫn nằm yên trong túi áo, anh không đụng tới nữa.
Sầm Lễ đã sớm nhìn thấy bóng dáng của Lục Hoài Nghiên, ồ lên một tiếng, "Ông bạn tôi hôm nay đến sớm thế?"
Đám bạn đều biết rõ thói quen của Lục Hoài Nghiên, vào những trường hợp không quan trọng thế này, xưa nay anh vẫn chỉ đến đúng giờ khai tiệc. Còn chuyện đến sớm hẳn một tiếng như hôm nay thì đúng là hiếm thấy.
Mặt tường trong thư phòng được đặt một kệ sách kịch trần bằng gỗ đào, hai bên trái phải đều có đặt hai cây thang di động.
Lục Hoài Nghiên hờ hững đáp lại một tiếng, vừa cởi áo khoác vừa đi về phía mặt tường bên kia, anh bỗng vắt áo khoác lên cánh tay, chầm chậm đứng lại, ánh mắt đảo qua một tấm ảnh được trưng ở trên kệ.
Khung ảnh được làm bằng gỗ đào cùng loại với giá sách, mặt kính được lau sạch bong không dính một hạt bụi, thậm chí còn có thể nhìn thấy những tia sáng phản chiếu từ bên trong.
Những tấm ảnh này đều đã có từ trước, ảnh của Giang Sắt vẫn được đặt ở trên đầu, nhưng không nhiều, đa phần là ảnh từ hồi cô còn đi học.
Trong đó có một tấm ảnh chụp tập thể, Lục Hoài Nghiên cũng có mặt trong khung hình.
Trong ảnh, cô nhóc nghiêng đầu nhìn anh, cười đến cong tít đôi mắt.
Vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc ấy, nhưng lại có gì đó khang khác.
Lục Hoài Nghiên lẳng lặng ngắm nhìn cô gái trong ảnh, hời hợt cất giọng, "Sao tôi lại không nhớ có tấm ảnh này?"
Sầm Lễ đi tới, nương theo tầm mắt của anh nhìn sang, "Không nhớ chẳng phải là chuyện bình thường sao? Từ trước đến nay cậu có bao giờ để tâm đến vụ chụp hình đâu, sao có thể nhớ rõ từng tấm ảnh mình chụp được."
Tuy Lục Hoài Nghiên đã quên, nhưng Sầm Lễ lại nhớ rất rõ.
Hôm ấy là sinh nhật lần thứ 21 của Sầm Lễ, lúc ấy Sắt Sắt vừa tròn 17 tuổi, và cũng đã hơn nửa năm kể từ sau sự kiện ấy xảy ra. Sắt Sắt và Lục Hoài Nghiên rất giống nhau, xưa nay chưa bao giờ thích chụp ảnh. Nhưng hôm đó khi biết A Nghiên đến, con bé lại chủ động xuống lầu chụp với bọn họ tấm ảnh mà Lục Hoài Nghiên đang xem đây.
Cũng chính là vào lúc ấy, Sầm Lễ đã nhận ra tình cảm của Sắt Sắt.
Dĩ nhiên, sau lễ trưởng thành, Sắt Sắt đã hoàn toàn không còn giữ lại tình cảm ấy. Tình cảm của cô nhóc đối với Lục Hoài Nghiên tới nhanh mà đi cũng nhanh. Nói theo lời của Quý Vân Ý, Sắt Sắt còn hiểu rõ bản thân hơn bất cứ người nào của nhà họ Sầm, cũng có thể tàn nhẫn quyết tâm hơn bất kỳ ai.
Dù đó là lần đầu tiên cô nhóc thích một người, và cũng có thể là lần duy nhất kể từ đó đến nay.
Sầm Lễ cũng đã từng muốn giúp Sắt Sắt đạt được ước muốn của bản thân, khi ấy cũng chính trong thư phòng này, anh ta đã cùng Lục Hoài Nghiên vạch ra những thiệt hơn, muốn hợp tác cho hai người.
Thật ra khi ấy vốn không phải là thời cơ tốt.
Lục Hoài Nghiên vừa mới thắng cược với ông nội của anh, giành được quyền tự chủ trong hôn nhân, không ai có thể ép buộc anh. Mà Sắt Sắt lại còn quá trẻ, tuy con bé chín chắn hơn so với đám bạn cùng lứa, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đứa nhóc mới lớn, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Lục Hoài Nghiên.
Sầm Lễ chỉ vừa ngước lên, Lục Hoài Nghiên đã nheo mắt lại, nhìn anh ta chằm chằm, lạnh lùng cất tiếng, "Định lợi dụng tôi sao?"
Sau đó anh còn buông lời chế giễu, thẳng thừng dẹp bỏ tâm tư của Sầm Lễ.
Nhớ đến những lời Lục Hoài Nghiên từng nói trước đây, Sầm Lễ vẫn còn giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng rồi châm lửa, ngân dài giọng, "Chắc là cậu không biết, khi ấy Sắt Sắt từng thích cậu đấy. Khi ấy con bé đồng ý chụp tấm ảnh này cũng là vì người chụp cùng con bé là cậu."
Ánh mắt Lục Hoài Nghiên đã dời sang một tấm ảnh khác.
Đó ảnh chụp riêng của Giang Sắt trong lễ trưởng thành của mình, cô mặc một chiếc váy màu đen, đứng trên bậc thang xoắn ốc trong nhà cũ của nhà họ Sầm, hệt như một nàng công chúa cao quý, ánh mắt thoáng lướt qua nhóm khách bên dưới, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nằm trên cổ tay trắng ngần đang khoác trên lan can chính là chiếc vòng ngọc mà nhà họ Phó đã tặng.
Sầm Lễ vừa nói xong, ánh mắt Lục Hoài Nghiên bỗng rời khỏi chiếc vòng ngọc kia.
Người đàn ông hờ hững quay đầu lại, khung kính gọng vàng hắt lên một tia sáng lành lạnh. Thoáng nhìn qua điếu thuốc bên môi Sầm Lễ, anh đưa tay bóp tắt luôn điếu thuốc, ngay sau đó bình tĩnh cất giọng, "Giang Sắt từng thích tôi? Chuyện khi nào?"
...
Khi kim đồng hồ chỉ đúng 7 giờ 40 phút, Giang Sắt cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi Sầm Minh Thục, "Cô út, khi nào chúng ta mới xuất phát?"
Giang Sắt theo Sầm Minh Thục quay về căn hộ ở gần nhà cũ nhà họ Sầm mà bà đã mua.
Từ xưa đến nay, Sầm Minh Thục đi dự tiệc cũng tuỳ theo tâm trạng, đi hay không đi, muốn đến lúc nào, đều là chuyện không thể xác định được.
Bà lắc ly rượu trong tay, đi một vòng quanh Giang Sắt quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, lúc bấy giờ mới hài lòng gật đầu, "Chiếc váy này không tệ, rất hợp với con."
Giang Sắt nhận lời khen của Sầm Minh Thục, tháo đôi bao tay bằng lụa dài đến khuỷu tay xuống, tịch thu ly rượu trên tay bà, rướn môi đáp, "Đúng là không tệ, nhưng con không thích đến trễ, với cả chiếc váy này của con không thích hợp lái xe. Vì tuân thủ quy định không uống rượu khi lái xe, cô cũng không được uống rượu nữa."
Sầm Minh Thục, "..."
Bà lườm Giang Sắt, "Tới càng sớm thì nói càng nhiều, con thích à?"
Trên tiệc rượu không tránh khỏi việc giả tạo lá mặt lá trái với nhau, Giang Sắt và Sầm Minh Thục đều giống nhau, chưa bao giờ thích chơi trò đó.
Có điều, khác với Sầm Minh Thục dửng dưng tỏ rõ thái độ ghét bỏ ra mặt, Giang Sắt lại rất giỏi che giấu sự bất mãn đó, cô cực kỳ am hiểu việc lá mặt lá trái với người khác.
"Đúng là con không thích chuyện đó, nhưng con còn ghét việc đến trễ hơn." Giang Sắt đặt ly rượu xuống, thong thả đeo găng tay lụa vào, "Tóm lại con cũng chẳng ở lại bữa tiệc lâu, đến sớm thì về sớm."
Sầm Minh Thục hừ một tiếng, "Con sợ cái gì, cô tự mình lái xe, đảm bảo không để con đến trễ đâu mà lo."
Xe của Sầm Minh Thục cũng rất hợp với phong cách của bà, một chiếc Ferrari cực kỳ ngầu với màu đỏ rực lửa, và khi nó lao vun vút trên đường, dường như có thể vẽ ra cả một tia lửa.
Sau khi hai người lên xe, Sầm Minh Thục nhắc lại một lần nữa, "Đừng tưởng tối qua cô không thấy đống thuốc con đặt trên đầu giường. Cuộc sống của con quá nặng nề, quá áp lực. Con muốn làm gì cô không ngăn cản, dù sao cô cũng chẳng ngăn được con. Nhưng con phải hứa với cô một chuyện, phải trị cho dứt bệnh. Dành thời gian tìm một ai đó để xây dựng một mối quan hệ trưởng thành, coi như tạm thời điều chỉnh lại tâm trạng."
Giang Sắt cười xoà, ánh mắt lướt qua khung cảnh đường phố quen thuộc của Bắc Thành, "Con biết rồi, con sẽ cân nhắc chuyện này."
7 giờ 55 phút, Sầm Minh Thục lái xe vào bãi đỗ xe ở sân sau dành riêng cho người nhà họ Sầm, nhóm người hầu vội vàng bung chiếc dù bằng vải satin màu chàm, cung kính chạy ra đón.
Lúc Giang Sắt xuống xe, người hầu nọ vô cùng ngạc nhiên, vô thức lên tiếng chào, "Đại tiểu..."
"Bác Trần." Giang Sắt vội ngắt ngang xưng hô nhầm lẫn của ông, mỉm cười chào lại, "Lâu rồi không gặp."
Bác Trần vẫn luôn làm việc tại nhà cũ của nhà họ Sầm, rất thân với bác Đông.
Vừa nghe thấy thế, bác giật mình, vội vàng sửa lại, "Cô Giang, lâu rồi không gặp, mời cô đi theo tôi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi ạ."
Sầm Minh Thục thong thả đi phía trước, vừa đi vừa hỏi, "Ông chủ và bà chủ đâu?"
Người hầu cầm dù cho bà cung kính đáp, "Ông chủ và bà chủ đã đến sảnh tiệc rồi ạ."
Sân sau có hành lang nối thẳng dẫn đến sảnh tiệc, mấy người bọn họ đi xuyên qua hành lang. Nhóm người hầu đang đứng chờ ở bên ngoài sảnh tiệc đều khom lưng kính cẩn, chầm chậm kéo mở hai cánh cửa gỗ nặng nề. Ánh sáng rực rỡ từ chùm đèn pha lê dần dần tràn ra qua khe cửa, bản nhạc giao hưởng trang trọng tựa như dòng suối êm ả hoà cùng bầu không khí thoang thoảng hương thơm.
Giang Sắt chậm rãi bước vào bên trong, cô đã quay trở lại cái vòng danh lợi mà cô không những vô cùng quen thuộc mà còn như cá gặp nước này.
Lối đi thông với sân sau chỉ có người nhà họ Sầm mới vào được, nằm tại một góc khá vắng ở phía tây bắc của nhà cũ. Nơi đó vắng ngắt không một bóng người, đến khi đi vòng qua một hành lang uốn khúc mới bắt đầu nghe thấy tiếng người.
Ánh mắt Giang Sắt dừng lại trên bóng hình xinh đẹp trên sảnh tiệc, nhỏ giọng nói, "Cô út, cô đi gặp đàn em đi, tự con sẽ đi tìm bọn họ."
Sầm Minh Thục nhìn sang cô, gật đầu đáp, "Được rồi, con đi chào tạm biệt bọn họ đi."
Giang Sắt cong môi dạ một tiếng, đúng là phải gặp mặt một lần, chào tạm biệt cho đàng hoàng.
Trong mười người có thể xuất hiện ở bữa tiệc này thì cũng đã có hết chín người biết Giang Sắt, nên khi nhìn thấy cô, ai nấy đều lộ vẻ bất ngờ. Có rất nhiều người sau khi gật đầu chào cô xong thì lùi về sau một bước, nhường đường cho cô đi thẳng vào giữa sảnh tiệc.
Sầm Minh Hoành và Quý Vân Ý đang đứng ở đó, hai người mặc hai bộ lễ phục sang trọng có màu sắc tương tự, mỗi người cầm một ly champagne trên tay, đang thì thầm cười nói với nhau, nghiễm nhiên là một đôi vợ chồng tình cảm, kính nhau như khách.
Bọn họ vẫn luôn là "tấm vải thưa" tốt nhất của nhau.
Lúc Giang Sắt đi về phía bọn họ, dường như cảm nhận được, Quý Vân Ý ngẩng đầu nhìn về phía cô, gương mặt được trang điểm công phu vẫn giữ vững nụ cười tao nhã.
Ngay khi Giang Sắt vừa dừng bước, cả sảnh tiệc bỗng chốc chìm vào im lặng.
Giang Sắt khom lưng chào một cách lễ phép, chầm chậm lên tiếng, "Chào chủ tịch, chào cô Quý, đã lâu không gặp."
***
Tác giả:
Tác giả nói nhiều lắm, nên mình chỉ tóm lại ý thôi nha. TT TT
Tác giả muốn giải thích lý do vì sao cô út lại đưa Giang Sắt đến dự tiệc, nhưng sợ bị lộ kịch bản phía sau nên chỉ giải thích theo góc độ của cô út. Cô út vừa lên sàn là chúng ta đã cảm nhận được cô là người rất quan tâm đến Sắt Sắt, nhất là căn bệnh kia của Sắt Sắt. Và cô út cũng biết nhà họ Sầm cũng là một trong những nguyên nhân khiến Sắt Sắt mắc bệnh ấy. Vậy nên cô út muốn để Sắt Sắt hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Sầm, phải cắt khối u này ra khỏi người Giang Sắt thì cô mới chữa trị được vết thương lòng cũng như là căn bệnh của mình. Đồng thời, để Sắt Sắt hoàn toàn từ bỏ cha mẹ nuôi trước mặt bao người cũng là để ép bọn họ buông bỏ suy nghĩ khiến Sắt Sắt trở về nhà họ Sầm, không quấy rầy cô nữa.
Sắt Sắt là cục cưng của cô út, anh hai Sầm Lễ cũng phải dạt sang một bên.
***
Jeongie:
Tác giả nói nhiều quá hổng biết có ai đọc tới đây không =)))
Trong chương này chúng ta chú ý đến 2 điểm.
1. Quách Tụng còn ngửi được mùi bất thường giữa 2 người, mà anh hai Sầm Lễ chỉ biết mỗi lỗ với lời. =)))
2. Nghe bé bồ sắp đến dự tiệc, anh nào đó đang định hút thuốc vội vàng bỏ tay ra ngay, thậm chí còn bóp tắt điếu thuốc của anh vợ tương lai. =))))