Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 30: 30: Chương 28-2





Kế tiếp Hàn Mục Vi liền cái gì cũng nghe không đến, trái tim nhỏ bùm bùm mà nhảy: "Bồ Bồ, giới linh sẽ làm không lại cái lão tặc kia đi?"
"Không đâu" - Nếu nó không đoán sai, giới linh đại khái đã hiến tế với Tịnh Hồn chín tức thụ, lão tặc kia muốn vọng động cũng không cơ hội, có lẽ ngàn vạn năm sau cái không gian giới điểm kia nhờ Tịnh Hồn chín tức thụ tinh lọc sẽ trở thành một mảnh tịnh thổ: "Vi Vi Nhi, ngươi hiện tại vẫn là lo lắng cho chính mình đi, không có gì bất ngờ xảy ra, từ lúc đi ra thì ta sẽ gặp diệt thần lôi kiếp".
"Cái này có thể không cần nhắc nhở ta" - Hàn Mục Vi lập tức ngồi xuống lấy ra đùi gà, linh quả từng ngụm từng ngụm mà ăn lên: "Nếu là có rượu thì phần cơm chặt đầu này liền hoàn mỹ" - Chuyện tới trước mắt nàng muốn tránh cũng không thể tránh, đây là mệnh của người làm đại sự, nghĩ đến việc bị sét đánh thành tro, nàng quyết định trước làm mình no cái đã.
Tiểu Thiên Bồ không nói, Vi Vi Nhi luôn đổi mới nhận tri của nó, nó hiện tại chỉ nghĩ lẳng lặng.
Hàn Mục Vi mới vừa ăn lửng dạ, trước mắt đột nhiên tối sầm, tiếp theo nàng đã bị quăng ra: "Sẽ không nhanh như vậy đi?" - Sự thật chứng minh chính là bay nhanh như vậy, quét mắt bốn phía, nàng phát hiện nơi này có điểm quen mắt, chỉ là giống như không còn dòng suối kia: "Bồ Bồ, chúng ta lại về tới chỗ lúc trước bị ngã xuống" - Càng nghĩ càng thấy ớn, nàng có điểm không xác định: "Chẳng lẽ phía trước phát sinh hết thảy đều là giả, là ảo cảnh?"
"Thỉnh đem lỗ tai dựng thẳng lên, nghe một chút tiếng sấm ở bên ngoài đi" - Tiểu Thiên Bồ hiện tại ai đều không phục, chỉ phục Hàn Mục Vi: "Bây giờ đều là khi nào rồi, còn không chuẩn bị nhanh lên?"
Hàn Mục Vi vừa xuất hiện ở Thương Uyên Giới, nguyên bản bầu trời đang trong trẻo lập tức liền ám trầm xuống.

Ngay sau đó mây đen bắt đầu hướng trên không rừng Mạc Nhật bắt đầu tụ tập, rừng rậm điểu thú hoảng sợ tẫn tán tránh tai.
"Ầm ầm ầm.."

Oa dựa, Hàn Mục Vi chạy nhanh chóng gọi ra Muộn Côn, chỉ là còn không kịp đứng lên, liền nghe được "răng rắc" một tiếng, tiếp theo nàng đã nghe đến mùi khét không biết cái gì bị đốt, phục hồi tinh thần lại ngửa đầu nhìn, ta má ơi, chạy nhanh cầm Muộn Côn đang nắm chắc ở trong tay ném đi ra ngoài, hai tay ôm đầu chạy như bay, trước mắt nàng cũng chỉ có kỹ năng này.
"Rắc" lại là một đạo lôi tím to cỡ cánh tay đánh xuống, Hàn Mục Vi lần này rõ ràng không có vận may như lần trước, bị sét đánh vừa vặn, nguyên bản nhân mình trắng nõn, sạch sẽ nháy mắt liền có thể so với đáy nồi hôi đen giống nhau, một đầu tóc đen uốn cong tự nhiên cũng bị đốt trọi, còn có bốc khói.

Người cũng không kịp chạy, toàn bộ nằm cuộn tròn trên mặt đất, vài sợi cuồng bạo lôi điện ở bên trong cơ thể Hàn Mục Vi tùy ý tác loạn: "A.." - Thoáng thích ứng nàng liền nỗ lực giãy giụa ngồi dậy xếp bằng, bắt đầu vận chuyển 《Thuần Nguyên Quyết》, hàm răng run rẩy: "A.."
Từ lúc Hàn Mục Vi ở rừng Mạc Nhật hư không tiêu thất, Thiện Đức chân quân cũng không lại bế quan, hắn tổng cảm thấy béo nha đầu kia phải cho hắn chơi lớn, quả nhiên hôm nay hắn vừa mới nhập định, liền trong lòng nhảy dựng.
Lôi kiếp mới bắt đầu, việc ở rừng Mạc Nhật này phát sinh toàn bộ đại năng ở Tu Tiên giới đều cảm ứng được.

Trước hết đuổi tới tất nhiên là Thiện Đức chân quân, ly đến thật xa liền nhìn đến ô áp áp mây đen bao phủ ở toàn bộ rừng Mạc Nhật, hắn tức muốn hộc máu mà nói: "Cái tiểu nghiệt đồ này, liền biết cho ta chọc phiền toái" - Nhưng đồ đệ này là hắn lúc trước chính mình mặt dày mày dạn muốn nhận, có thể làm sao bây giờ? Trừ bỏ chạy nhanh cho nàng giải quyết tốt hậu quả, hắn cũng không có đường khác để đi.
Hóa thành một đạo màu tím lôi quang đi vào rừng rậm chỗ sâu trong, Thiện Đức chân quân nhìn đến một đứa nhóc đen thui ngồi đả tọa ở trung tâm lôi kiếp, cũng không dám dùng thần thức đi thăm dò, hắn lấy ra cửu phẩm ngự lôi trận gần nhất mới vừa luyện chế thành công, cũng bất chấp đau lòng nhanh chóng bày ra.

Trận bàn này là hắn vì độ Hóa Thần lôi kiếp chuẩn bị, nhưng tình huống trước mắt này cũng chỉ có thể trước lấy ra tới cấp cứu.

Hợp với tam trọng đại trận, Thiện Đức chân quân mới tiến vào trận nội, trừ bỏ cấp tiểu nghiệt đồ hộ pháp, cũng là vì nghe nhìn: "Ai.." - Lúc trước mới cầm Song sinh hoa quá huyền của nàng thì hiện tại đã bị buộc trả nợ, ngồi xuống nhắm mắt nhập định, bắt đầu tìm hiểu lôi kiếp.
Hàn Mục Vi tiến vào một loại huyền diệu trạng thái khó giải thích, đủ loại kiểu dáng hình ảnh ở trước mắt nàng như điện ảnh mà chậm rãi lưu động.

Mấy hình ảnh này có cha mẹ tộc nhân của nàng ở kiếp này, cũng có người ông tri kỷ ở kiếp trước của nàng, có hình ảnh nàng sung sướng cười to, có bi thương khóc rống cũng có bình tĩnh tự giữ.
Nhìn này đó hình ảnh, Hàn Mục Vi cũng không có áp lực cảm xúc của minh, liền ở khoảnh khắc nàng nhìn đến mấy đứa bé ở viện phúc lợi đều có thể tự lực cánh sinh thì cõi lòng đầy an ủi, bỗng nhiên sâu trong thần hồn toát ra một câu hỏi.
"Tại sao ngươi lại muốn tu tiên?"
"Tại sao ta lại tu tiên?" Hàn Mục Vi cười nhẹ: "Vì chính ta, vì có thể tùy tâm mà sống, gặp mạnh không sợ, có thể giúp đỡ đầy hứa hẹn, không yếu hèn mà trái lương tâm, không nhân thế áp trí mà trái lương tâm mà làm" - Tựa như trong trí nhớ của nàng như vậy, khi bản thân mình có đủ tư bản, nàng ở trên đường gặp người già té ngã thì muốn đỡ liền đỡ, trước nay đều không sợ bị hố, chỉ vì nàng có tư bản vì chính mình chủ trì công đạo.

Kiếp này cũng như vậy, muốn tùy tâm mà sống, phải bằng bản lĩnh.
Vừa hỏi thì lúc sau cũng không có câu hỏi thứ hai, Hàn Mục Vi trong lòng cực kỳ thanh minh, có lẽ là nhờ những ký ức trong đầu, nàng sống được rất rõ ràng minh bạch.


Bốn phía linh khí kịch liệt tụ tập dũng mãnh tiến vào thân thể của Hàn Mục Vi, theo kinh mạch vận hành.

Lôi kiếp như cũ vẫn còn tiến hành, chẳng qua nó không hề bổ về phía Hàn Mục Vi, mà là một lần lại một lần mà va chạm vào cây gậy chỉ dài cỡ ba thước đang ở giữa không trung.
Bên ngoài đại trận lúc này đã tụ tập gần năm mươi vị Nguyên Anh chân quân, ngay cả Hóa Thần đạo quân đều tới bảy vị.

Người mặc một thân nho sam màu xám Vô Úy đạo quân là người đứng đầu của ba vị Hóa Thần đạo quân ở Vô Cực Tông, lúc này hắn tuy trên mặt mang theo cười nhẹ, nhưng tay phải giấu ở trong tay áo lại đang thưởng thức một tiểu đao điêu phượng: "Thiên Mục đạo hữu, Thiên Trúc đạo hữu cũng tới, như thế nào không thấy Thiên Nhất đạo hữu?" - Nơi đây ly Thiên Diễn Tông cũng chỉ có ngàn dặm, hiện tại nơi này ra diệt thần lôi kiếp, Thiên Diễn Tông không có khả năng không biết nội tình.
"Đa tạ Vô Úy đạo hữu nhớ tới" - Người này chính là không nhắc đến, Vô Úy đạo quân vừa mới nói, một người mặc một thân áo gấm long văn màu đen Thiên Nhất đạo quân liền bối tay đạp không mà đến: "Bổn quân tới rồi" - Có Bồ Thần Quả, hắn mất gần bảy năm mới trừ hết âm minh chi khí ở Thần phủ, tin tưởng lại thêm hai mươi năm nữa hắn liền có thể khôi phục đến đỉnh trạng thái, đến lúc đó chính là ngày chết của Thi Vận lão ma: "Diệt thần lôi kiếp, cũng không biết đây là tiểu quỷ nhà ai?"
"Bổn quân cũng đang buồn bực, Thiên Nhất đạo hữu chẳng lẽ cũng không biết?" Nhìn thấy Thiên Nhất đạo quân, Vô Úy đạo quân xoay người trong mắt mũi nhọn chợt lóe: "Trước có một lần diệt thần lôi kiếp vẫn là Mộc Nghiêu của quý tông đưa tới, đúng rồi, tiểu gia hỏa kia gần nhất thế nào, đã có tin tức của Linh Tiên Tham chưa?" - Hắn chút nào không thèm để ý mà nói: "Nếu còn không có vậy phải nhanh lên, rốt cuộc Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan chỉ có thể bảo hắn trăm năm sinh cơ."
"Này liền không cần Vô Úy đạo hữu lo lắng" - Nghe hắn nhắc tới Mộc Nghiêu, Thiên Nhất đạo quân tâm đều đau, đó là cháu đích tôn của hắn: "Có thời gian thì vẫn dùng để giáo giáo môn nhân ở Vô Cực Tông đi, rốt cuộc lại qua năm mươi năm thì thiên hồ bí cảnh lại mở" - Năm đó Vô Cực Tông có năm mươi Kim Đan tiến chỉ có mười chín ra, chính là thành sự chê cười ở Tu Tiên giới, Mộc gia hắn cùng Vô Cực Tông là sẽ không thiện bãi cam hưu, chỉ là trướng này phải chậm rãi thu.
"Rầm rầm..

răng rắc.."

Sau khi một đao lôi cuối cùng màu tím to bằng miệng chén màu tím lôi điện đánh xuống, cây gậy vẫn luôn đứng yên bất động ở giữa không trung dường như đột nhiên có tính tình, nó đứng thẳng quét một côn về phía đạo lôi tím đó.

Đất rung núi chuyển, cát bay đá chạy, Thiện Đức chân quân phun ra một búng máu sau lập tức lại lấy ra hai cái trận bàn ngăn cách bát phẩm bày ra: "Khụ khụ..

lần này mệt quá độ" - Ngự lôi trận cửu phẩm vừa mới đã bị oanh lạn, ngay cả bố ở bên ngoài ngăn cách trận cũng đều nứt ra, bất quá cũng may hắn còn có, bằng không hôm nay việc này tưởng giấu đều giấu không được.
"Là Thiện Đức" - Thiên Mục lão tổ khóe miệng mang cười, vỗ về râu bạc trắng dài nửa thước, lắc đầu toàn là bất đắc dĩ, mỉm cười nói: "Ngoan đồ của bổn quân lần này lại làm trò cười" - Có thể Thiện Đức giữ gìn như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có tiểu đồ đệ của hắn, hài tử kia có duyên phận sâu đậm với Thiên Diễn Tông bọn họ, thần thức truyền âm với Thiên Trúc sư huynh: "Là dòng chính huyết mạch của Hàn Hiển".
Thiên Trúc lão nhân hai mắt tối sầm lại, hắn tổng cộng thu sáu vị đệ tử, trong đó cũng chỉ có đại đệ tử Hàn Hiển có ngộ tính tốt nhất, cũng là từ nhỏ ở bên người hắn lớn lên, nói hắn coi Hàn Hiển là thân tử cũng không quá.

Năm đó yêu thú tác loạn, Hàn Hiển bị nhốt Vạn Thú rừng rậm, hắn lúc chạy tới cũng đã muộn rồi, sau khi nhìn đến hồn bài của Hàn Hiển đã nứt, hắn thiếu chút nữa nhập ma, thất tử chi đau là xẻo tâm quát cốt: "Đợi lát nữa nếu sự tình bại lộ, liền làm phiền hai vị sư đệ hộ tiểu nhi kia một lần".
"Hẳn là" - Thiên Nhất đạo quân tươi sáng cười: "Ta cùng với oa oa kia còn có một phen nhân quả chưa xong" - Nếu không phải nàng lấy ra Bồ Thần Quả, hiện tại hắn chỉ sợ cũng không thể đứng ở nơi này.
Thiên Mục đạo quân hai mắt một loan, hoàn toàn một bộ dáng người hiền lành: "Nàng cũng là đồ tôn của ta"..