Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 135: 135: Chương 99-2





Lách cách..

Lách cách..

Lách cách..
Phía sâu trong lòng đất tầng tầng lớp lớp không thấy được ánh sáng mặt trời dưới nền rừng, một nữ tử mặc màu đen pháp y, chân dẫm lên một đôi giày thêu tường vân, bước đi vững vàng mà bước qua vũng nước cạn, một đầu tóc quăn dài gần mắt cá chân bị một cây bồ đằng màu xanh biếc quấn quanh, khoác ở sau người.
Trên vai nữ tử có một con mèo con màu đen to bằng chiếc đũa ngồi ở trên vai, nó đang tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm phía trước, mắt mèo màu đen hiện lên một mạt kim sắc, sau lập tức củng thân thể: "Miêu ngao..

Chú ý có ma yêu đang tới gần."
Nộn nộn nãi âm ở Thần phủ của Hàn Mục Vi vang lên, tay phải vừa chuyển, đầu thương màu bạc hướng ra ngoài, một đôi mắt hạnh biết cười toàn là lạnh lẽo, mũi chân một chút bay vút về phía trước.

Hai con ma yêu có diện mạo xấu xí, thân hình thật lớn chảy nước miếng hướng tới Hàn Mục Vi đánh tới.

Bay lên không đôi tay cầm kích dựng phách, một con ma yêu bị chém thành hai nửa, Hàn Mục Vi rơi xuống đất liền xoay người, đầu kích cắm vào tâm mạch của con ma yêu còn lại, sau hai tay dùng sức di chuyển, liền làm nát tâm mạch nó.
Lại giải quyết hai con ma yêu Hàn Mục Vi thở phào, rút ra Long Chiến Kích, xoay người nhìn đều không thèm nhìn hướng trên mặt đất liếc mắt một cái, như là chuyện gì cũng chưa phát sinh quá mà từ bên đi qua, tiếp tục đi về phía trước.
Con đường này nàng đã đi suốt tám năm, liền dường như không có điểm cuối vậy, luôn là đi không xong, tám năm trước nàng cùng Nhan Tịch ngồi thượng cổ Truyền Tống Trận vừa ly khai đáy hồ tiến vào hư không, còn chưa tới kịp cao hứng thì Truyền Tống Trận liền nứt toạc.
Hư không tức khắc liền rung chuyển không xong, các nàng bị quăng ra tới, Nhan Tịch vì bảo vệ các tánh mạng của hai người mà thừa dịp thực lực vẫn còn, ôm lấy nàng liền đâm về phía một giới vách tường cách các nàng gần nhất.
Vận khí không tồi nên các nàng đều còn sống, chỉ là Nhan Tịch bị trọng thương, bất đắc dĩ nàng cùng nàng ký hồn khế, làm nàng mang theo hai quả ngọc cốt băng cơ tiến vào vòng tu dưỡng, mà nàng phụ trách đi ra khỏi nền đất này.
Dưới nền đất rừng không phải là ngầm rừng cây, mà là dưới nền đất nào đó có điểm thông hướng thông đạo với mặt đất, đất trong thông đạo có ranh giới rõ ràng, tầng tầng lớp lớp như rừng.

Nàng cũng không biết các nàng như thế nào sẽ tiền vào chỗ này? Có lẽ là lực của Nhan Tịch dùng lớn đi.
Tám năm nay nàng ngưỡ lực hít của Trái Đất mà đi, từ một ngày chỉ có thể bò hơn mười trượng cho tới bây giờ một ngày có thể đi trăm dặm, nàng biết các nàng cách mặt đất càng ngày càng gần.

Đến nỗi những cái đó ma yêu, đều là một ít yêu thú sinh hoạt dưới nền đất bị ma khí xâm nhiễm, từ khi nàng bò ra dưới tầng chót của nền đất liền gặp gỡ chúng nó.
Ngay từ đầu nàng thiếu chút nữa chết ở dưới móng vuốt của chúng nó, cũng may có Tiểu Thiên Bồ cùng Tiểu Cửu Nhi, vì chúng nó, cũng vì chính mình, vô luận ngã xuống bao nhiêu lần nàng đều bò lên.
Đương nhiên trong tám năm nay nàng cũng có rất nhiều thành tựu, chẳng những nương theo lực hút của trái đất mà rèn thể, đột phá tầng thứ nhất của 《 Ngọc Cốt Kim Cương Quyết 》, còn dựa vào vô số lần chiến đấu, đem tu vi từ Trúc Cơ trung kỳ tăng lên tới Trúc Cơ hậu kỳ, Nê Hoàn Cung trong lôi lực hoàn cũng chỉ còn ba viên.

"Vi Vi Nhi" Tiểu Thiên Bồ quấn ở trên tóc nàng đếm kỹ một chút hôm nay giết chết bao nhiêu ma yêu: "Phỏng chừng nửa năm nữa là chúng ta có thể ra khỏi lòng đất." Gần nửa năm qua số lượng ma yêu ở trên diện rộng đã giảm bớt, này ý nghĩa bọn họ đã tiến vào thượng tầng của tầng tầng lớp lớp dưới nền đất rừng.
Hàn Mục Vi thở phào một hơi: "Thật tốt" Đã tám năm không thấy ánh nắng mặt trời, nàng đều có điểm tưởng niệm cái loại cảm giác ấm áp này, động tác dưới chân càng lúc càng nhanh, chậm rãi nàng bắt đầu chạy như điên lên, những ngày tháng không có lưu vân ủng nàng cảm giác chính mình đều nặng hơn.
Ba tháng sau, ngày này Hàn Mục Vi điều tức xong vừa thu công liền hỏi: "Bồ Bồ, chúng ta có bao nhiêu lâu không thấy ma yêu?"
"Sáu ngày" Tiểu Thiên Bồ nhớ rất rõ ràng: "Đã không có ma yêu chứng tỏ chúng ta đã cách mặt đất rất gần." Liền không biết tình huống của giới này là cái dạng gì? Vì ở dưới nền nên nó cũng không hiểu được giao diện pháp tắc, cho nên không thể kết luận với bọn họ là tốt hay xấu.
Hàn Mục Vi tự mình cũng có cảm giác, dưới chân nàng càng ngày càng nhẹ, bước đi càng lúc càng nhanh, chỉ là tầng trói buộc trên người nhắc nhở nàng còn chưa thoát ly dưới lòng đất: "Tốc độ chúng ta phải nhanh lên" Nói xong nàng liền đứng dậy, thu hồi đệm hương bồ trên mặt đất, tiếp đón Tiểu Cửu Nhi "Đi thôi."
"Meo meo.." Hai chân sau của Tiểu Cửu Nhi vừa giẫm lên đầu vai của Hàn Mục Vi: "Tỷ tỷ, ra khỏi nơi này rồi có phải Tiểu Cửu Nhi phải đi về nhà ở trong nhẫn?"
Hàn Mục Vi xoa xoa đầu nhỏ của nó, cười hỏi: "Như thế nào, ngươi không nghĩ trở về sao?" Tiểu Cửu Nhi ăn khai trí quả, phí không biết bao công sức của Tiểu Thiên Bồ dạy dỗ nó nói tiếng người, hiện tại giữa bọn họ cũng không tồn tại bất đồng ngôn ngữ.
Tiểu Cửu Nhi đương nhiên muốn là vào nhà nhưng trong nhà có con cá, nó luôn muốn nhào lên cắn hai cái, nhưng con cá đó là ân nhân cứu mạng của bọn họ nên không thể ăn, nghĩ đến cá nó liền không tự giác mà liếm liếm môi: "Tưởng về" Trong nhà thoải mái cực kỳ, nó đương nhiên tưởng về nhưng trước khi trở về nó tưởng ăn ngán cá đã.
"Chờ ra khỏi nơi này tỷ tỷ nhìn xem bên ngoài là tình huống thế nào?" Hàn Mục Vi phi thường lý giải buồn rầu của Tiểu Cửu Nhi: "Nếu được thì mua cho ngươi ba con giai linh đốm mẫu mộc cốt cá ăn."
"Được" Tiểu Cửu Nhi bày ra một gương mặt tươi cười, nó liền biết tỷ tỷ sẽ đau lòng nó: "Meo meo.."
Ngón cái tay trái của Hàn Mục Vi nắn vuốt chiếc nhẫn mang ở ngón út, cũng không biết Nhan Tịch thế nào? Năm đó trận chiến ở đáy hồ cùng hỏa linh làm đuôi cá của Nhan Tịch cũng đã bị bỏng, sau lại gặp trận gió hư không phá khai giao diện của giới này, có thể nghĩ nàng bị thương nặng bao nhiêu.
Nghĩ vậy, trong đầu Hàn Mục Vi liền hiện lên hình ảnh Nhan Tịch da tróc thịt bong, bộ mặt hoàn toàn thay đổi, vảy trên đuôi cá đều bị trận gió làm tróc ra rất nhiều: "Hô.." Không đến vạn bất đắc dĩ nàng cũng không nghĩ cùng nàng ký xuống hồn khế, rốt cuộc các nàng là bằng hữu, là tri kỷ.

"Ngươi không cần lo lắng Nhan Tịch Nhi, nàng sẽ không có việc gì" Nếu ở trên hư không Nhan Tịch Nhi ném xuống Vi Vi Nhi lo chính mình đi rồi thì nó liền sẽ sử dụng Bồ Thần Quả che chở thần thức của Vi Vi Nhi rời đi, chỉ là như vậy Vi Vi Nhi cũng chỉ có thể vào Quỷ đạo: "Hai viên ngọc cốt băng cơ quả nói không chừng còn có thể làm nàng càng tiến thêm một bước."
Bất quá Nhan Tịch Nhi cũng không ngốc, nàng cùng Vi Vi Nhi ký chính là hồn khế, trong thần hồn của Vi Vi Nhi có Bồ Thần Quả trấn cũng không sẽ ảnh hưởng đến nàng tu vi tiến giai, đây cũng là mấu chốt mà nàng lúc trước quyết định cùng Vi Vi Nhi ký kết hồn khế.
Hàn Mục Vi cười tươi sáng: "Chỉ hy vọng như thế" Hồn khế một khi ký kết, muốn cởi bỏ liền không dễ dàng như vậy, nàng vẫn là phải nỗ lực tu luyện, chờ tu vi lên rồi mới có thể sớm chút cởi bỏ hồn khế, để Nhan Tịch tự do.
Lại chạy như điên gần ba tháng không có ma yêu cản trở, Hàn Mục Vi chạy lên cơ hồ là không mang theo mắt, giống như gió là lướt qua: "A.." Thình lình thân mình buông lỏng, dưới chân một nhẹ như dẫm lên không dừng lại, nàng liền quăng ngã ra trên mặt đất "Ti..

A..

Phi phi.."
Phun ra hết đất trong miệng, lại làm cái thanh khiết thuật, Hàn Mục Vi mới sờ sờ mặt của chính mình: "Luyện thể chính là tốt như vậy, mặt chấm đất cũng không cần quá lo lắng" Buông tay nâng thân nhìn về phía thông đạo uốn lượn hướng về phía trước, xem ra bọn họ đã ra khỏi lòng đất.
Nghĩ vậy, Hàn Mục Vi đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, nơi đó thông đạo đã không thấy, có chỉ vách đấ bình thường màu xám trắng hỗn loạn ánh huỳnh quang thạch, có ánh huỳnh quang thạch, trong động cũng không quá tối tăm.
Gọi ra Long Chiến Kích tiếp tục đi về phía trước, lần này không hề chạy vội mà là chậm rãi đi, Hàn Mục Vi thực mau liền thích ứng loại cảm giác khinh phiêu phiêu như hiện tại: "Bồ Bồ, ngươi có cảm giác được cái gì sao?"
"Tiêu Thiến Giới" Tiểu Thiên Bồ thật sự không nghĩ tới bọn họ sẽ đến giới này: "Là trung thiên thế giới mà cô tổ Hàn Ly của ngươi ở."
Hàn Mục Vi nghe vậy lập tức thúc giục Thiên Diện Châu trong cơ thể, cho chính mình thay đổi một bộ dung mạo, lại thuận tay đem Tiểu Cửu Nhi thu vào nhẫn: "Ta đã biết" Dung mạo của cô tổ nàng đã nhìn qua, hai người các nàng lướt qua lão tổ tông Hàn Hiển giống cũng phải tám phần, theo lời nói của Yêu Dương đạo quân của Bắc Băng Môn thì cô tổ Hàn Ly vẫn là thiên tài kiếm tu của giới này, nàng cũng không dám mang gương mặt của mình đi rêu rao khắp nơi.
Dưới lòng đất một mình đi gần chín năm, thấy nàng vẫn cẩn thận như vậy Tiểu Thiên Bồ cũng an tâm: "Vi Vi Nhi, nơi này chính là trung thiên thế giới."
"Đúng vậy" Hàn Mục Vi gấp không chờ nổi mà muốn đi ra ngoài nhìn một cái, bất quá lý trí nàng vẫn còn: "Ngươi cũng nên về thần phủ." Tuy rằng Thương Uyên Giới không nhiều người có thể liếc mắt một cái nhận ra Tiểu Thiên Bồ nhưng không đại biểu những cái đó tu sĩ ở trung thiên thế giới cũng nhận không ra.

Lần này Tiểu Thiên Bồ không cần Hàn Mục Vi nhiều lời, liền lập tức hóa thành một mạt xanh biếc đi trở về Thần phủ: "Đi thôi."
Lại ở trong động đi suốt bốn ngày, Hàn Mục Vi cảm giác được linh khí càng ngày càng nồng đậm, lỗ chân lông cả người đều nở ra, thoải mái cực kỳ: "Thật không hổ là trung thiên thế giới" Liền độ dày linh khí thì Thương Uyên Giới khó có thể so.
Vừa rẽ trái một cái ánh sáng hình tròn đột nhiên xâm nhập trong mắt, nàng lập tức nghiêng mặt duỗi tay ngăn trở, chờ thích ứng mới buông tay cười nhìn về phía ánh sáng, ánh sáng này không phải do ánh huỳnh quang thạch phát mà là phi thường sáng ngời, là ánh nắng.

Càng tới gần xuất khẩu, Hàn Mục Vi càng trấn định cẩn thận, thần thức chậm rãi tràn ra, bên ngoài là đỉnh núi, núi này không cao, dưới chân núi còn có con đường.
Cái xuất khẩu này rất nhỏ, đường kính chỉ có hơn một thước, Hàn Mục Vi đến gần, nhấc chân đá một cái, nháy mắt cục đá ở cửa động đã bị nàng đá ra.

Xác định bên ngoài không có nguy hiểm, mới thu hồi Long Chiến Kích từ trong động nhảy ra tới.
Ngửa đầu xem ánh mặt trời chói chang ở trên cao, mặc dù đôi mắt bị đâm làm nước mắt đều trào ra nhưng nàng như cũ luyến tiếc nhắm lại: "A.." Hét lớn một tiếng, nàng rốt cuộc ra tới: "Ha ha..

A..

A..".