Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Chương 20: Triền miên




Tôi từ phòng bếp đi lên phòng khách, dự cảm rõ rệt báo cho biết, người tới kia tám phần là có liên quan đến tôi.

Quả nhiên, cửa nhà vừa mở. Thân hình cao lớn quen thuộc kia liền đứng ở cửa, sắc mặt cực kỳ âm u, ngực cũng phập phồng lên xuống. Con ngươi đen sắc bén trước kia, nay thoạt nhìn lại như muốn giết người, ngọn lửa bao quanh người tưởng chừng có thể giết hại bất cứ sinh linh nào.

Tầm mắt giống như laser bắn thẳng đến Quý Phong Nhiên đe dọa.

“Cậu tới làm gì?” Quý Phong Nhiên mở miệng trước, giống như cực kỳ không có hứng thú với sự giận dữ của anh.

Lôi Nặc trực tiếp xem nhẹ, một tay đẩy Quý Phong Nhiên đang chắn ở cửa ra, bước về phía tôi ở bên trong.

Nhìn anh từng bước một tới gần, lòng không khỏi kinh hoàng. Khẩn trương cũng đúng mà sợ hãi cũng phải, tóm lại là khiếp đảm.

Trong nháy mắt, bóng anh giống như bao trùm lên tôi. Bàn tay to vung lên, tôi theo bản năng phòng bị, cho rằng đó là động tác đầu tiên trước khi anh sử dụng bạo lực với tôi.

Nhưng giây tiếp theo lại phát hiện, cái anh hủy diệt không phải tôi, mà là tạp dề tôi mặc trên người khi nấu cơm kia. Sau đó vào lúc tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì giống như một trận gió thổi qua đã bị dẫn đi rất xa.

“Này! Chờ –” Lời còn chưa nói xong, đã bị anh lôi ra khỏi nhà. Nhanh đến ngay cả Quý Phong Nhiên cũng không kịp ngăn cản.

Chờ khi tôi hơi hơi có thể phản ứng lại được thì người cũng đã ở trong thang máy.

Tay vẫn là bị anh nắm rất chặt, sức lực mạnh đã làm tôi bắt đầu cảm thấy đau. Định giãy ra khỏi tay anh, nhưng vừa bị ánh mắt tràn ngập tức giận kia nhìn một cái, liền ngoan ngoãn chịu bị ngược đãi.

‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Tôi gần giống như bay mà bị anh đưa vào trong xe. Cảnh tượng là quen thuộc như thế, chẳng qua lần này, anh không thắt dây an toàn cho tôi nữa, mà là ‘Phanh’ một tiếng đóng cửa lại.

Dọc theo đường đi vẻ mặt anh âm u, không nói với tôi câu nào. Động tác lái xe thô bạo, trút ra bất mãn của bản thân.

Còn tôi cũng im lặng, không phải lỗi của tôi, vì cái gì phải bày ra bộ dáng có lỗi với anh chứ.

Cứ như vậy, chặng đường hai mươi phút ở trong không khí ngạt thở lâu đến đáng ghét làm cho người ta khó có thể chịu được.

Xe rốt cục cũng chạy vào gara, chưa đợi xe dừng hẳn tôi đã tháo dây an toàn, rồi đợi xuống xe.

Nhưng anh lại giống như muốn đối nghịch với tôi vậy, cửa xe vốn đã tự động mở khóa, lại bị anh ấn nhẹ một cái, khóa mất.

“Này!” Giọng điệu tôi không tốt nhìn anh.

Anh im lặng, không nhìn tôi, chỉ là tháo dây an toàn trên người mình.

Tôi trừng mắt liếc anh một cái, vươn tay muốn ấn nút mở cửa, nhưng vừa chạm đến đã bị anh hung hăng kéo lại, sức lực mạnh làm tôi gần như ngã lên người anh.

“A!!” Vừa định thử ngồi dậy, đã bị anh mạnh mẽ giam lại trong lòng, ngay sau đó chính là cúi đầu hôn.

“Ngồi…… ngồi dậy!” Tôi giãy dụa , nhưng bất kể thế nào cũng không chống lại sức lực kinh người của anh được.

Trong nụ hôn có vẻ như nhiệt tình lại tràn ngập mùi vị trừng phạt ở bên trong, anh hung hăng, hung hăng hôn. Môi chỉ chốc lát sau đã bắt đầu sưng đỏ, một chút chua chát chảy vào trong lòng.

Anh giờ phút này, không còn là anh nữa, xa lạ khiến tôi khủng hoảng. Nhưng kỹ thuật hôn cao siêu kia, vẫn dễ dàng làm cho người ta khuất phục. Tôi thở hổn hển tựa vào trong lòng anh, cho dù trăm ngàn lần không muốn, thân thể vẫn vì anh mà động tình.

“Tránh…… Tránh ra!” Lý trí còn sót lại khiến tôi lại ra sức đẩy anh.

Lúc này đây, anh chẳng những không hề nhúc nhích, mà còn đè người lên, ghế ngồi cũng bị anh hạ nằm xuống.

Đã từng có kinh nghiệm giường xe ở dã ngoại một lần nên tôi đối với tư thế này cũng không coi là xa lạ.

“Anh, anh…… ưm……”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh cấp tốc tới gần, tôi gần như không thể nói chuyện bình thường được.

Người đàn ông này hiện tại lại tính dùng cách thức nguyên thủy nhất để giải quyết vấn đề sao!!! Mấy người giúp việc vẫn đều còn ở đây!

“Anh…… nghe em –”

Chữ ‘nói’ còn chưa thốt ra, ngược lại đã nhận được một cái lưỡi linh hoạt, tôi chỉ có thể ‘ưm’ lên tiếng kháng nghị. Anh cuồng nhiệt hôn, mãi cho đến khi tiêu hao hết tia dưỡng khí cuối cùng trong cơ thể.

Bờ môi nóng rực tiếp tục dừng ở cần cổ tôi, mút lấy da thịt mẫn cảm của tôi, hai tay cũng không buông tha khối mềm mại trước ngực kia, xoa bóp không chút nào thương tiếc. Thong thả dời môi xuống, tỉ mỉ hôn một đường lên da thịt, sau đó xuống tới khối đẫy đà kia.

Tôi run run nói không ra lời, sự kích thích của các giác quan làm cho tôi bối rối không biết làm sao.

Anh thì lại tà ác nhìn tôi, một tay cầm lấy khối rất tròn kia, dùng đầu lưỡi liếm chóp hồng nhạt kia xong lại cho vào trong miệng mút. Tay kia thì dần dần đi vòng quanh bụng, chuẩn bị tìm tòi nơi càng mềm mại mê người hơn kia. Liền giống như cảm giác của xử nữ trải qua lần đầu tiên, dưới sự vỗ về chơi đùa của anh, tôi ngâm khẽ đứt quãng, run run. Ngọn lửa trong đôi mắt kia càng thêm nóng rực, như là lập tức sẽ phun trào vậy. Thực hiển nhiên, phản ứng của tôi cũng sâu sắc hấp dẫn anh.

Vật cực đại đã cương cứng như đá, anh kề sát vào thân thể tôi. Tách hai chân đang khép chặt ra, làm cho hoa huy*t mềm mại không có lựa chọn nào khác mà phải dán vào vật dục vọng cực nóng của anh.

Trong lúc giằng co, thân thể chúng tôi đã có sự cọ xát thân mật nhất. Hoa huyệt vô cùng mẫn cảm chỉ cách một lớp quần mỏng manh, bị vật dục vọng thẳng cứng cách lớp quần áo của anh cọ xát, va chạm. Mỗi một lần tiếp xúc, đều như pháo hoa bắn lên, mang đến từng trận hân hoan cùng khát vọng mãnh liệt.

Tay anh dò xét vào bên trong quần, lướt qua bộ lông mềm mại, xoa cánh hoa mẫn cảm nhất giữa hai chân. Ngón trỏ để ở hoa kính mỏng manh ẩm ướt của tôi, ra vào, ngón cái thì xoa nhụy hoa yếu ớt kia.

“A……” Rên rỉ khó nhịn vượt miệng mà ra.

Anh cúi đầu liền nhiệt tình hôn, hơi thở nam tính mạnh mẽ phả trực tiếp lên mặt. Ngón tay phía dưới cũng không quên ra ra vào vào, không ngừng khiêu khích thần kinh mẫn cảm của tôi.

Mật hoa gần như là lập tức trào ra, tôi mẫn cảm vặn vẹo thân thể, muốn chạy trốn khỏi kiểu tra tấn làm người ta không chịu nổi này của anh. Nhưng hành động này quả nhiên là đổ thêm dầu vào lửa, làm anh vốn đã tràn ngập dục hỏa càng bùng cháy hơn nữa, hơi thở nặng nề phả lên trên mặt tôi.

Có một dạng đàn ông bẩm sinh đã có sức hút, trong nháy mắt đã nhóm lên ngọn lửa trong tôi.

“Ưm……”

Khiêu khích càng thêm kịch liệt, môi lưỡi đều tiến hành, bàn tay to vẫn mạnh mẽ kích thích. Ngoại trừ rên rỉ, tôi cũng không thể có hành động khác.

Xuân triều bắt đầu tràn ra, đã đủ ướt át, lúc này anh mới thoáng ngừng sự tra tấn trên tay lại.

Rất nhanh kéo khóa quần, để lộ vật thật lớn nóng rực ra, nhắm ngay cửa huyệt, cọ xát lúc nhẹ lúc mạnh.

Một tiếng gầm nhẹ gợi cảm của đàn ông phát ra từ miệng anh, tiếng rên rỉ của tôi cũng phối hợp vang lên.

Anh động tình, thân thể căng thẳng, vật nóng rực không ngừng cọ xát cũng ngừng động tác lại, vận sức chờ phát động.

“A –”

Tôi thỏa mãn bật ra tiếng thét chói tai. Một cái xuyên qua mãnh liệt, vật cực đại chạy thẳng vào chỗ sâu nhất. Hoa kính bắt đầu mãnh liệt co rút lại.

Rõ ràng đã đủ ướt át, lại vẫn bị vật khổng lồ của anh lấp đầy, còn không ngừng to ra.

Vật nam tính trong cơ thể không ngừng lớn hơn, tra tấn tôi gần như khẽ thút thít.

Mà anh ở bên trên vẫn không cử động, chôn sâu ở bên trong, tận tình thưởng thức biểu cảm trên mặt tôi.

“Ưm…… A……” Tôi khẽ nấc ra tiếng, không muốn để anh nhìn, lấy tay che mặt.

Nhưng vừa che lên, đã bị bàn tay to đáng ghét kia đẩy ra.

“Muốn không?” Khuôn mặt tuấn tú áp sát tà mị nói bên tai tôi. Phả ra hơi thở nóng rực làm cho tôi thở dốc.

“Không……” Gian nan mở miệng, tôi không muốn khuất phục.

Anh mang vẻ mặt cười xấu xa, cực kỳ giống ma vương tà ác.

“Ưm!” Rên rỉ lại lần nữa vượt ra khỏi miệng, thân thể run lên kịch liệt.

Anh xấu xa vươn đầu lưỡi, khẽ liếm tai mẫn cảm của tôi. Không ngừng thổi khí, liếm theo đường viền tai tôi.

Khu vực gợi cảm rõ ràng như thế, lần nào anh cũng dễ dàng tìm được. Bàn tay to cọ xát nhụy hoa, vật cực đại chôn ở chỗ sâu, bỗng rút ra.

“Ưm……” Động tác cọ xát, làm người ta không khống chế được mà rên rỉ thành tiếng.

“Muốn không?” Tiếng nói mê hoặc lòng người lại vang lên.

“Không……” Tôi giãy dụa muốn nói ra, lại chỉ được một chữ. Không biết là đang kháng nghị việc anh rút ra, hay là thật sự không muốn.

Dưới thân truyền đến sự trống rỗng tra tấn đến tôi sắp khóc ra, hốc mắt cũng bắt đầu tràn ra nước mắt.

“Anh vô lại……” Thở hổn hển mắng anh, nước mắt từ hai má chảy xuống. Quay mặt đi, tôi không nhìn anh.

Bàn tay to thô ráp kia lại vẫn tàn sát bừa bãi như trước.

Thật vất vả mới ngừng lại, nhưng tiếp tục đổi thành một trận tê dại mãnh liệt hơn.

Lưỡi rất có năng lực khiêu khích, mất hồn hơn cả ngón tay. Miệng nhả ra khí nóng thổi lên hoa huy*t, đầu lưỡi không an phận vẽ vòng tròn. Từ cánh hoa kéo dài một đường tới nhụy hoa.

Mút nhẹ, khẽ cắn……

“Ưm……” Tôi không khống chế được mà điên cuồng vặn vẹo thân thể, bật ra tiếng thét chói tai, thân thể run run không nghe sai khiến.

“Muốn không?” Anh từ giữa hai chân tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt cực nóng thẳng thắn dồn ép tôi. Vẫn là câu hỏi đó. Giống như nhất định phải tra tấn đến khi tôi nói ra ‘em muốn’ mới chịu bỏ qua vậy.

Tình dục cháy lên trong cơ thể tôi, hoa kính càng như là có ước số gây rối vô kể, cắn nuốt lý trí của tôi. Thống khổ của tôi đã không còn biết là vì sự trống rỗng trên thân thể hay bởi vì tất cả mọi chuyện tối nay.

“Đáng ghét……” Một nỗi uất ức khó nén dâng lên trong lòng, tôi khóc lên. Yếu ớt đánh lên thân hình khổng lồ vẫn đang đặt trên người mình.

Vẫn tiếp tục khóc, còn anh cũng không giảm cuồng dã chút nào, vẫn không nhúc nhích ở yên một chỗ. Hít thở nặng nề, tim cũng nhảy lên kịch liệt.

“Đừng…… khóc……” Sau một lúc lâu, giọng nói khàn khàn vang lên. Anh áp sát vào tôi, hôn lên nước mắt đọng ở hai má, lửa giận trong hốc mắt đã biến mất, mà thay bằng dịu dàng vô hạn.

“Ngồi dậy.” Đẩy mặt anh đang tới gần ra, tôi không muốn nhìn anh.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích, mặc cho tôi ở dưới người có giãy dụa như thế nào.

Dục hỏa vừa sắp chuyển nhạt kia trong nháy mắt lại nhen lên lần nữa. Vả lại hình như còn bùng cháy mạnh hơn, bởi vì vật thô to kia của anh còn hùng vĩ hơn cả lúc nãy. Chật kín hoa huy*t của tôi.

Tim tôi lại sắp ra khỏi ngực, động cũng không dám động nữa.

“A –!”

Một tiếng thét chói tai tràn ngập hương vị tình dục từ miệng tôi phát ra, vật nam tính kia lại dũng mãnh đi vào hoa đạo, một mạch vào đến tận cùng.

Không có dịu dàng, không có mềm mại. Nói trắng ra, lại làm cho tôi nếm được khoái cảm lớn nhất.

“Ah……” Rên rỉ khó có thể khống chế phát ra, tôi điên cuồng thở hổn hển.

Đùi bị anh đặt lên bờ vai rộng lớn, dễ dàng càng sát vào hơn, vật thật lớn kia cũng lại chôn sâu vào trong lần nữa……

“A –” Tôi điên cuồng thở hổn hển, lại thét chói tai ra tiếng lần nữa.

Lúc này đây, anh không còn giở trò nữa. Vật thật lớn đẩy đưa trong hoa đạo mẫn cảm, vì mê hoặc trí mạng này mà co rút nhanh, mật hoa cũng không ngừng trào ra.

Không hề điên cuồng tiến công, anh vô cùng dịu dàng. Nhưng vật thô to kia lại vẫn khiến tôi không biết làm sao cho phải, nhất là lúc để ở thấp, chỉ cảm thấy tế bào cả người như đều tê liệt.

“Ah……” Rên rỉ lần lượt phát ra.

Động tác của anh cũng dần nhanh hơn, tay vốn để trước ngực anh, không biết từ khi nào đã tuột xuống bên hông, nắm chặt ghế ngồi bên cạnh, tùy ý anh bắt đầu điên cuồng đoạt lấy.

Kịch liệt ra vào, hình thành từng đợt lại từng đợt sóng khoái cảm! Tôi gần như khó có thể chịu đựng. Hai gò má đỏ như lửa, đến cả toàn thân cũng nổi lên màu hồng nhạt xinh đẹp.

Nóng……

Ở gara lạnh như băng, trong hộp xe nhỏ hẹp này, tiếng rên rỉ của nữ cùng tiếng gầm nhẹ của nam đã tạo ra một không khí nóng như lửa.

Thân thể theo độ chạy nước rút của anh mà run run, vui sướng không ngừng kéo đến. Hoa đạo bắt đầu co rút lại, hít thở bắt đầu trở nên khó khăn. Ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh, rên rỉ dưới tình dục tràn ngập cùng tra tấn dịu dàng của anh.

“Ah……”

Mạnh mẽ chạy nước rút càng lúc càng nhanh, theo vật nóng rực của anh nhiều lần ra vào hoa kính mềm mại. Rất nhanh, tôi đã đến sát biên giới của sự tan rã.

Toàn thân căng thẳng, phối hợp cùng tiếng thở dốc của anh. Vào lúc anh dồn dập xâm chiếm lần cuối, thân thể áp sát vào anh, không ngừng run run .

“A –”

Cao trào đã tới nhanh như vậy, mãnh liệt như vậy. Giống như trời đất mù mịt, tôi gần như không biết gì nữa.

Vật kia đã tiến vào chỗ sâu nhất, tôi khó có thể chịu đựng nổi mà nhắm chặt hai mắt lại.

Co rút, run rẩy cũng vẫn bị anh đặt ở dưới thân.

Rất lâu, rất lâu.

Mãi đến khi phân thân của anh ở trong cơ thể rục rịch, đẩy đưa chạy nước rút lần nữa.

Anh giống như một cái máy, dường như vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Thét chói tai vỡ miệng mà ra, tôi điên cuồng run rẩy, rốt cuộc cũng không chịu nổi. Dùng hết sức lực toàn thân đẩy người anh, cố gắng ngăn sự cuồng dã của anh lại.

Nhưng phí công, tất cả đều chỉ là phí công.

Thân thể vẫn điên cuồng run rẩy, co rút.

Anh chạy nước rút càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.

Cuối cùng……

Một tiếng gầm nhẹ, anh rút vật chôn ở chỗ sâu trong tôi ra. Dòng nước nóng của anh, tràn đầy hoa huy*t.

Theo thứ nóng rực được phóng ra, chúng tôi ôm nhau run run, không ai còn sức lực lên tiếng. Hương vị sau khi hoan ái trong hộp xe bao vây lấy chúng tôi, yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Không cảm thấy mỹ mãn, ngọt ngào hưng phấn như trước kia.

Lần này, tôi lại rơi nước mắt. Cảm xúc tiêu cực nào đó đang dần dần khuếch tán trong lòng.

Bỗng nhiên cảm thấy mình hình như thật sự không có năng lực đi yêu một người, cũng không đáng giá được yêu.

Sau một lúc lâu, anh vẫn đè nặng tôi như vậy. Không nói gì, cũng không cử động.

“Ngồi dậy đi.” Lau khô nước mắt, tôi khẽ đẩy anh.

Thân thể cao lớn lần này đã ngoan ngoãn nghe lời, nghiêng người rời khỏi tôi. Nhưng ánh mắt lại sít sao nhìn tôi chằm chằm, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của tôi.

Mặc quần áo bị anh làm nhàu nát, tôi suy yếu mở khóa cửa, đi ra ngoài.

Nhưng vừa chạm xuống đất, hai chân liền mềm nhũn không thể đứng thẳng. Gian nan chống đỡ thân thể, tôi tiếp tục đi.

Không muốn quay đầu lại, không muốn nhìn thấy anh.

Cách cửa gara ngày càng gần, ngay lúc vừa tới nơi.

Một trận bay lên không trung, tôi bị anh ôm ngang lấy.

Tôi lạnh lùng đối diện với con ngươi đen thâm thúy của anh, nhìn thẳng. Không cần lời nói, anh cũng cảm nhận được sự tức giận lúc này của tôi.

Đã không còn dư thừa bao nhiêu sức lực để giãy dụa, tôi tựa trong lòng anh, tùy ý anh bế tôi lên lầu.

Trở lại phòng, gần như hai chân vừa chạm xuống đất, tôi liền cởi hết quần áo trên người, lấy khăn tắm đi vào phòng tắm.

Muốn tẩy sạch dấu vết tình dục khắp người, cùng tất cả những chuyện xảy ra hôm nay .

Hưởng thụ khí nóng hầm hập trong bồn tắm, xương cốt đau nhức khắp người cùng thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng có thể được thư giãn.

Tĩnh tâm suy nghĩ những biến hóa xảy ra trong cuộc sống mấy ngày gần đây.

Tâm trạng phức tạp phủ kín trong lòng.

Muốn có được một đoạn tình cảm, vì sao lại khó khăn như vậy. Thế giới người trưởng thành vì sao cứ phải phiền não thế chứ.

Bạn gái cũ thật sự nhất định phải trở thành khối u ác tính của tình yêu sao!

Tôi luôn tự nhận là nhìn thấu, kết quả chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.

Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa……

Đầu mơ hồ đau, bước ra khỏi bồn tắm lớn, đi đến trước gương, quan sát chính mình hiện nay.

Vẫn là khuôn mặt này, vẫn là hình dáng này, nhưng vẻ mặt lại là trước nay chưa từng có.

Tôi thế này, ngay cả chính tôi cũng thấy xa lạ.

Thở dài lấy máy sấy ra, chậm rãi sấy tóc, tự hỏi chân lý cuộc sống.

Có lẽ, thật sự giống như Quý Phong Nhiên nói, sống chính là một quá trình.

Nhưng tôi đã dần cảm thấy mệt mỏi, thật sự có thể chống đỡ tiếp sao……

Lòng nhìn như kiên định, thế mà chỉ cách một đêm đã bắt đầu sinh ra dao động.

Có lẽ, thực sự vẫn không thể yêu như vậy được.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó chính là tiếng Lôi Nặc lo lắng gọi: “Tâm Âm……”

Phỏng chừng là thời gian quá lâu nên anh có chút lo lắng.

Tôi cất máy sấy, quấn khăn tắm vào rồi đi ra ngoài.

Cửa mở, thấy anh đứng sừng sững ở đó. Nhìn tôi, vẻ mặt phức tạp.

“Anh đi tắm đi.” Tôi nhàn nhạt nói xong, nhìn anh một cái.

“Tâm Âm.”

Bàn tay to ngăn tôi đang muốn đi lại.

“Có việc gì tắm trước rồi nói sau.” Nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, tôi đi thẳng về phía giường.

Mà anh cũng nghe theo đi tắm. Chẳng qua chỉ sau vài phút ngắn ngủi, liền một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra .

Có lẽ tình cảm cũng giống như tắm rửa, đàn ông mãi mãi xong nhanh hơn so với phụ nữ.

“Anh muốn nói gì?” Tôi tựa vào đầu giường, nhìn anh đang lau khô tóc.

“Kỉ Lan tìm anh ra ngoài, là vì trong lúc vô tình cô ấy nghe được cuộc trò chuyện của Cố Tắc Hạo và một người khác. Cô ấy nghi ngờ họ Cố kia đang thực hiện một số hành vi bất chính, hơn nữa còn chuẩn bị giá họa cho công ty truyền thông trực thuộc công ty anh.” Anh ngồi trên giường, ánh mắt nhìn về phía tôi, độ chân thành là có thể tin được.

“Vậy hơn ba mươi phút anh biến mất không thấy đâu thì sao?” Tôi muốn hỏi rõ ràng.

“Lúc đang nói chuyện cô ấy có triệu chứng thiếu máu, rồi hôn mê bất tỉnh. Anh không thể bỏ mặc cô ấy không lo.” Mày anh nhíu chặt, sắc mặt trầm trọng.

Tôi thở dài thật sâu.

Kỉ Lan à Kỉ Lan.

Đây là nước cờ của cô ư. Xả thân vì người mình yêu, nghe trộm cơ mật. Lại đúng lúc suy yếu mà bất tỉnh!

Không hiểu là do cô quá không biết ngụy trang! Hay do tôi quá mức nhạy cảm đây!

“Vậy anh định làm thế nào?” Tôi mệt mỏi, không muốn tiếp tục cùng người phụ nữ kia chơi loại trò chơi cấp thấp này nữa.

“……” Lôi Nặc giống như có chút không hiểu.

“Em chính là ích kỷ như thế, không chấp nhận được việc anh gặp cô ta, quan tâm cô ta. Một phụ nữ đã từng nói với mình bất kể thế nào cũng phải cướp được anh về tay, em không có cách nào thờ ơ nhìn chồng mình vẫn giữ áy náy trong lòng với cô ta. Em không muốn khiến mình trở nên thống khổ, cho nên anh quyết định đi. Nếu thật sự không bỏ cô ta xuống được, em sẽ không trở thành chướng ngại của các người. Mà hai chúng ta…… cũng coi như hết.” Mệt mỏi nói ra một đoạn này, tôi im lặng đợi câu trả lời thuyết phục.

“Tâm Âm……” Anh giống như bị kích thích mà nhìn tôi, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

“Em nói nghiêm túc đấy. Em biết hành vi của mình cũng không đúng, vẫn đang qua lại rất gần với Niếp Phong. Nhưng em có thể khẳng định với anh, giữa em và anh ấy tuyệt đối không hề nảy sinh bất cứ tình yêu nam nữ gì nữa cả. Tuy rằng đều là người yêu cũ, nhưng hoàn cảnh là hoàn toàn khác nhau.”

“Anh biết.” Anh chăm chú nhìn tôi, giọng nói cực kỳ trầm thấp.

“Em thừa nhận ở chung với anh vô cùng vui vẻ, nhưng cái giá dường như cũng quá đắt. Em gần như sắp trở thành không phải chính mình nữa rồi. Em luôn chán ghét loại người mất đi khống chế, mất đi lý trí. Nhưng sau khi trái tim quyết định ở tại nơi anh, em đã hoàn toàn biến thành một người như vậy. Em không biết vì sao lại thế, em chỉ biết em không muốn tiếp tục vậy nữa.”

“Tâm Âm……” Anh đến gần tôi, bàn tay to áp lên hai má tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Thật sự em chưa bao giờ muốn bức anh đến tình cảnh thế này, nhưng bây giờ em chỉ có thể tự trách mình không có năng lực. Không có lòng dạ rộng rãi để chứa đựng người yêu cũ của anh, quá khứ của anh. Hãy tin em, em thật sự đã cho là em có thể, hơn nữa cũng từng muốn hiểu anh.” Chua xót nói xong, tôi thương cảm nhìn anh.

Vì sao anh không phải người đàn ông đầu tiên của em, mà em cũng không phải người phụ nữ đầu tiên khiến anh động lòng vậy!

Lúc này, lần đầu tiên tôi xuất hiện ý nghĩ như thế trong đầu. Trước đó chưa bao giờ nghĩ tôi lại có thể muốn xóa sạch đoạn ký ức về mối tình đầu từng coi là rất quý giá kia.

“Đừng nói như vậy, đều là lỗi của anh.” Ngón tay thật dài của anh nhẹ nhàng chạm lên môi tôi. “Bất kể là lý do gì anh cũng không nên để mình em ngồi chờ ở đó.”

Tôi yếu ớt lắc đầu, điều muốn nghe bây giờ không phải lời xin lỗi của anh.

“Anh suy nghĩ cho kỹ đi. Chọn em, thì không có cô ta. Mà em cũng sẽ chỉnh đốn lại hành vi của mình. Chuyện xuất hiện trong nhà Quý Phong Nhiên giống như tối nay tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa.”

Tôi biết không có bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy vợ mình xuất hiện trong nhà người đàn ông khác, còn đeo tạp dề vừa nấu cơm vừa dọn dẹp như trách nhiệm của một người vợ mà không tức giận. Như thế ắt sẽ phải tức đến hộc máu thôi, nói không chừng thậm chí còn treo người phụ nữ kia lên đánh một trận ấy chứ.

Xã hội này chính là như thế, tiêu chuẩn đánh giá trinh tiết của phụ nữ, nghiêm khắc hơn đàn ông rất nhiều.

“Có một số việc anh nhất định phải làm sáng tỏ một chút.” Anh chăm chú nhìn tôi, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

“Anh nói đi.”

“Bắt đầu từ ngày quyết định về nhà, anh cũng liền cắt đứt mọi liên quan với những phụ nữ bên ngoài. Kỉ Lan cũng không hề liên lạc lại, mãi đến hôm sinh nhật Niếp Phong, anh cho người đi xem cô ấy có về nhà an toàn hay không. Giống như em nói, anh đối với cô ấy quả thật có loại áy náy vô cớ, lúc biết cô ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm thì luôn theo bản năng muốn đi giúp cô ấy, muốn –”

“Đủ rồi……” Tôi ngắt lời anh, không muốn nghe tình cũ không rõ của anh cùng Kỉ Lan nữa.

“Giữa anh và cô ấy, tất cả vốn chỉ đơn giản như vậy……”

“Em hãy nghe anh nói.” Anh hôn nhẹ lên mặt tôi, thương tiếc nhìn tôi.

“Chính vì sự áy náy của những người bạn trai cũ như các anh, mới tạo ra vô số ảo tưởng cho phụ nữ. Họ cho rằng có thể giành lại các người lần nữa, cảm thấy các người vẫn còn yêu họ!” Tôi không kiềm được mà chỉ trích anh. Nếu tôi là Kỉ Lan, thấy được anh vẫn quan tâm đến mình như thế, làm sao có thể không mang ý xấu trong lòng.

“Anh biết…… anh biết là lỗi của anh. Cho nên vừa rồi lúc ở khách sạn anh đã nói rõ ràng với cô ấy, hơn nữa còn hết sức rõ ràng. Nếu nói lần chia tay kia anh vẫn chưa nói thực sự rõ. Thì hôm nay, anh đã vô cùng nghiêm túc mà nói với cô ấy. Trong lòng anh đã lấp đầy em rồi, vả lại cũng không định để cho bất kỳ người nào đi vào nữa.” Trên nét mặt nghiêm túc còn biểu lộ thêm phần kiên định, như đang chứng tỏ với tôi sự quyết tâm của anh.

“Anh……”

Tôi kinh ngạc nhìn anh, trong phút chốc không kịp phản ứng. Kinh ngạc không phải vì anh chọn tôi, mà vì anh lại có thể nói những lời đó với Kỉ Lan.

Tôi biết mình hèn hạ, thực chất vào lúc bắt anh ra quyết định, cũng biết anh sẽ chọn mình rồi. Nói là uy hiếp cũng được, nói là cái gì khó nghe hơn cũng chẳng sao. Tôi chỉ không muốn tạo thành cục diện hỗn loạn như hiện tại. Một đoạn tình cảm vừa tạo dựng được vô cùng không dễ dàng, lại còn xuất hiện một người phụ nữ rắp tâm muốn phá hỏng nó.

Nhưng thực ra, nếu anh thật sự không thể vứt bỏ quá khứ, cũng chứng minh anh vẫn chưa chuẩn bị tốt. Vậy tôi đây cũng không cần lưu luyến cái gì nữa. Cho dù sẽ thống khổ khó chịu, tôi cũng không cần loại tình cảm không dứt khoát này. Tôi không phải một người nhu nhược, lại càng không phải cô gái trẻ đơn thuần vô tri, nỗi đau mất đi một người đàn ông tôi vẫn chịu đựng được.

“Tâm Âm……” Anh khẽ gọi tôi đang trong trầm tư, hai tròng mắt cực nóng chờ mong lời đáp lại của tôi.

“Vì sao anh lại nói với cô ấy những lời đó?”

Tôi thắc mắc là bọn họ không phải đang bàn chuyện chính sao, vậy thì vì sao anh lại nói với cô ta những lời kia.

“Có lẽ anh là một tên khốn, nhưng không phải một kẻ ngốc. Cô ấy ngoại trừ phần tình cảm ngày xưa ra, vẫn còn ảo tưởng cùng khát vọng nào đó với anh. Về điểm ấy anh đã sớm biết. Trước đó cô ấy không có hành động gì, nên anh cũng không cần thiết làm gì lại. Nhưng hiện giờ cô ấy đã làm, từ buổi yến hội của Niếp Phong cho tới chuyện hôm nay, anh đều nhìn ra. Nếu đã quyết định toàn tâm toàn ý chung sống với em, anh sẽ không tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Mà Kỉ Lan…… tuy rằng anh cũng không muốn quy cô ấy thành cùng loại với những hoa cỏ kia, nhưng sự thật chính là như vậy.”

“Anh thật sự đã nói thẳng tất cả với cô ta rồi ư.” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh.

“Ừ.” Anh nghiêm túc gật đầu.

“Về sau chuyện của cô ta, anh sẽ không hỏi đến, sẽ không quan tâm nữa chứ?”

“Sẽ không. Cũng như em đã nói, rất nhiều chuyện tình cảm chính là vì sự áy náy cùng quan tâm của bạn trai cũ mới tạo ra rất nhiều phiền toái không cần thiết. Gần đây anh đã thực sự nhận ra được điều này. Nếu đã không muốn quay lại với cô ấy, thì nhân từ quá nhiều cũng chính là tội ác. Vả lại, anh thật sự không muốn để em phải cảm thấy khó chịu, uất ức nữa.” Anh đau lòng nhìn tôi, trong đôi mắt lóe lên một loại ánh sáng chưa từng xuất hiện bao giờ.

Ánh sáng kia, tôi không phải không biết, đó là ánh sáng trong mắt Niếp Phong cùng Quý Phong Nhiên đều có.

Đó là yêu, đó là ánh mắt yêu thương. Đó là ánh mắt yêu thương ngay đến cả hai tròng mắt cũng muốn hàm chứa người mình yêu.

Anh, thật sự đã thay đổi.

Anh, thật sự đã yêu tôi.

“Tâm Âm?” Anh cười nhìn tôi đang ngẩn người.

“Sao?”

“Bày tỏ một chút đáp lại với anh được không? Tuy rằng sống đến bây giờ cũng đã từng có không ít phụ nữ, nhưng nói về chuyện yêu đương thật sự là anh không hề biết gì cả.” Anh tự giễu nói, trong giọng nói ẩn chứa trào phúng cùng sự ngốc nghếch của mình trước kia.

“Cho nên anh mới hơi một tí đã muốn cùng em lên giường? Nghĩ rằng như vậy thì có thể giải quyết vấn đề sao?” Tôi nhịn không được trách móc anh. Màn kịch liệt trong ô tô vừa rồi kia đến bây giờ tôi vẫn còn cảm nhận được rõ ràng.

“……” Anh xấu hổ nhìn tôi, vẻ mặt hối lỗi.

“Bỏ đi, cơ thể anh chính là hormone nam tính tiết ra quá thừa.” Tôi quyết định tha thứ cho anh.

“Ừm.” Anh ngoan ngoãn gật đầu, giống một học sinh đang nghe dạy bảo.

“Phụ nữ trong mắt anh thật sự chỉ có công dụng giải quyết nhu cầu sinh lý thôi sao? Còn Kỉ Lan? Em không cảm thấy giữa hai người chỉ là quan hệ như vậy.”

“Vào thời điểm đó anh mới hai mươi tuổi, cô ấy cũng chỉ có mười tám mà thôi. Tình cảm hiển nhiên sẽ không phức tạp đến mức đó. Hơn nữa là cô ấy theo đuổi anh, cho nên ngày thường đều ngoan ngoãn giống như một búp bê. Vấn đề rất ít nảy sinh, cãi nhau cũng chưa từng có.”

Nghe anh nói về đoạn hồi ức trước đây, tôi cũng không khỏi nhớ lại đoạn tình cảm cùng Niếp Phong.

“Anh chính là số mệnh rất tốt, các cô gái đều luôn vây xung quanh anh. Căn bản không cần hết lòng hết sức đi tranh giành, tự nhiên cũng có người tự dâng đến nơi, đúng không?” Thu suy nghĩ lại, tôi nhìn anh nói.

“Đúng.” Anh gật đầu. Trong giọng nói không có kiêu ngạo cùng tự hào của đàn ông, mà chỉ là thản nhiên trần thuật.

“Có lẽ em hẳn phải bắt anh theo đuổi em đàng hoàng, mới quyết định tiếp xem có muốn chung sống với anh hay không.” Tôi chậm rãi nói, rồi nhìn anh từ trên xuống dưới.

“……”

Anh ngẩn ra, con ngươi đen gấp gáp nhìn tôi chằm chằm.

“Kinh ngạc sao? Em thấy mình chính là đã dễ dàng dung túng cho anh quá.”

“Anh trước đây thật sự là một tên khốn.” Mặt anh lộ vẻ áy náy nói, lúc nhìn tôi lại tràn ngập cảm kích.

Giống như vì tôi chịu tiếp nhận hàng thứ phẩm như anh, mà biểu đạt lòng biết ơn.

Tôi không nén được mà nở nụ cười.

Thật sự.

Một người đàn ông hô mưa gọi gió trên thương trường như thế, lại sẽ cảm thấy mình là một loại hàng hóa hạ đẳng. Sự hăng hái, cuồng dã, tự tin ngày xưa của anh, giờ khắc này thật sự đã không còn tồn tại nữa.

Có lẽ câu nói kia của một số người là đúng.

Đàn ông có thể có được một đế quốc, chinh phục được cả thế giới, nhưng sẽ luôn có một phụ nữ có thể làm anh ta cảm thấy thất bại bất tài, thậm chí là vô dụng.

Mà tôi, đã trở thành người phụ nữ kia của anh.

“Anh thề sau này tuyệt đối sẽ không để em phải khó xử, để em phải đau lòng. Nhưng xin em, ngàn vạn lần đừng thử thách sức chịu đựng của anh nữa.” Anh mang vẻ mặt đáng thương.

“Anh có ý gì đây?” Tôi cười cười, thật ra đã biết anh muốn nói đến cái gì.

“Đầu tiên là Niếp Phong, hai người mờ ám ở trong một phòng, em còn nằm trên giường anh ta! Còn Quý Phong Nhiên nữa, em đeo tạp dề nấu cơm, rửa chén cho cậu ta! Anh thật sự cũng sắp sụp đổ mất! Dù trái tim có mạnh mẽ, thân thể có cường tráng, cũng không chịu nổi tra tấn như vậy……”

“Ai bảo anh biến mất cùng Kỉ Lan làm chi.” Cho tới bây giờ tôi cũng không phải một phụ nữ chịu khổ, chịu nhục. Điểm ấy, anh hiểu rất rõ.

“Anh biết là anh không đúng trước. Nhưng ngay vào lúc anh cùng Kỉ Lan giải quyết rõ ràng xong, đang vui vẻ chuẩn bị báo với em, lại phát hiện em chẳng những không thấy bóng dáng, còn bị tên nhóc Quý Phong Nhiên kia đưa đi mất. Tất cả cảm xúc phẫn nộ, lo lắng, khẩn trương đều bùng nổ. Anh quả thực giống như phát điên, phái người tìm kiếm tất cả những nơi Quý Phong Nhiên có thể mang em tới, cuối cùng lại tìm được em trong nhà cậu ta.” Anh mang vẻ mặt khó chịu nói xong, hiển nhiên là bị việc tôi đối tốt với Quý Phong Nhiên làm tổn thương. [NV: hơ hơ, tội nghiệp anh í quá =))]

“Yêu đương là cả hai người, cảm giác tổn thương là hai bên đều sẽ sinh ra. Nếu anh toàn tâm toàn ý với em, ngay cả liếc nhìn Kỉ Lan một cái cũng không thì em cũng tuyệt đối sẽ không làm như vậy.” Ngoài miệng nói thế, nhưng vẫn giữ lấy tay anh đang áp trên hai má tôi.

“Về sau giữa chúng ta sẽ không có hiểu lầm nữa. Mà anh, cũng sẽ không làm ra chuyện gì khiến em phải cảm thấy khổ sở. Kỉ Lan, cũng không phải là trách nhiệm của anh. Có em, trong lòng chứa đựng một người tốt đẹp như em, anh đã cảm thấy đủ rồi.” Anh trịnh trọng hứa hẹn, con ngươi đen cực nóng tản ra tia sáng hy vọng.

“Ừm.” Tôi nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhìn anh cười.

Có lẽ tôi quả thực đã nghiêm trọng quá mức rồi, đối với một người đàn ông như Lôi Nặc mà nói, rất nhiều thứ, vẫn là mới mẻ, rất ít gặp phải.

Mà tôi, nếu đã trở thành người dẫn đường cũng ắt phải gánh vác phiêu lưu cần có. Cũng như, sẽ đạt được cái mình muốn nhiều hơn so với người bình thường.

“Em có thể đồng ý với anh một việc không?” Anh thâm tình nhìn tôi, thấp giọng hỏi .

“Hửm?”

“Đừng tiếp xúc quá nhiều với Niếp Phong và Quý Phong Nhiên nữa.” Con ngươi đen cực nóng như là muốn nuốt trửng tôi mà đợi câu trả lời thuyết phục của tôi.

“Phải xem biểu hiện của anh đã. Đương nhiên em cũng sẽ không vô vị mà vài ba ngày lại gây ra một vài chuyện khác người. Có điều trong chuyện tình cảm, đều dựa vào sớm chiều ở chung, anh đối tốt với em, em đối tốt với anh, cũng phải lâu ngày mới có thể hiểu rõ nhau. Em không dám cam đoan trái tim em sẽ mãi mãi ở nơi anh. Dù sao tình yêu, không phải đã hình thành rồi thì không bao giờ thay đổi. Anh thấy thế nào?”

“Anh sẽ không để những kẻ khác có cơ hội. Anh đã nói rồi, em, mãi mãi sẽ là vợ của anh.” Anh giống như tuyên ngôn bày tỏ lòng mình. Kiên định cùng tự tin trong con ngươi đen, làm cho người ta không thể xem nhẹ.

Người đàn ông này, giống như lại khôi phục khí phách cùng phong độ ngày xưa rồi.

Khi đã nhận định một người hoặc việc, thì sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tay. Cũng như khi quyết định bỏ xuống một người cùng việc cũng thế, không hề thương tiếc.

Tôi thấy bộ dáng nghiêm túc như thế của anh, rốt cục bật cười thành tiếng.

“Tốt lắm.” Vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của anh, tôi quyết định bỏ qua cho người này. [NV: hắc hắc, thì ra chị í thử anh í a~~~]

“Tâm Âm?” Anh lại vẫn như đang lo lắng điều gì, sít sao nhìn tôi chằm chằm.

“Chuyện gì vậy anh?”

“Anh không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết trong cuộc sống còn có bao nhiêu thứ không lường được, nhưng anh hy vọng em đừng dễ dàng từ bỏ, đừng dễ dàng quyết định rời khỏi anh.” Đôi mắt anh chân thành tha thiết, tràn ngập rối rắm.

Tôi biết đó là một loại khủng hoảng, một loại sợ hãi.

“Vâng…… em đồng ý với anh.” Tôi dịu dàng cười, trấn an thân thể căng thẳng của anh.

“Cám ơn! Thật sự, cám ơn em!” Anh kích động ôm lấy tôi, thật chặt, như là muốn hấp thụ vào thân thể của mình vậy.

“Được rồi mà.” Tôi cười ôm thắt lưng anh, cảm nhận được lồng ngực cực nóng kia.

Không biết qua bao lâu, anh mới chịu từ từ buông tôi ra. Nhưng lập tức lại cùng tôi chui vào ổ chăn, duỗi cánh tay để tôi nằm lên, lại trở về bến cảng ấm áp nhất kia lần nữa.

Vòng tay ôm chặt thắt lưng anh, tôi dán sát vào anh, giống như chỉ có vậy, mới có thể có nhau trọn vẹn.

Thật sự không biết bắt đầu từ khi nào đã có cảm giác như thế.

Một nửa khác, có lẽ chính là như vậy mà tồn tại.

Nhẹ nhàng hít thở, hơi thở nóng rực, giữa trời đông giá rét này là tốt đẹp như thế.

Phía bên kia giường lớn của tôi, đã có người chiếm giữ. Đêm lạnh lẽo không còn cô độc, trái tim, cũng không còn phiêu bạt nữa.

Tôi, đã có cảm giác của gia đình……