Khó Ngăn Cản

Chương 12




Vừa đến giờ tan tầm, Quý Trạch đã đứng canh trước cửa, không thèm chờ cậu cởi áo khoác ra, hắn đã chạy nhanh đến, đem đồ này vật nọ của cậu sắp xếp lại hết, trước mặt người khác còn đỡ cậu đi ra ngoài. Ngay trước mặt đồng nghiệp ôm lấy Đường Văn mang đi.

“Mệt mỏi không, hôm nay bận lắm không?”

“Mẹ nó, làm một hơi hai mươi mấy cái thí nghiệm, thiếu chút nữa mệt tới tắc thở. Hôm nay em làm lượng công việc của cả ba ngày cộng lại.”

“Đã nói là em nghỉ việc đi, chúng ta bây giờ tới bệnh viện đã.’

Lên xe rồi, hắn liền vén ống quần bên phải của cậu lên, không ngoài dự đoán của hắn, áp lực chân trái đều dồn hết lên chân phải, cả cơ thể đều dồn hết lên một chân, đương nhiên sẽ bị sưng, chân phải cậu đã sưng đỏ lên rồi.

Quý Trạch thấy mà xót xa, chậm rãi xoa nhẹ chân cậu, cả đoạn đường đi, Đường Văn đều mệt đến không chịu nổi, dựa hẳn vào ghế, mệt mỏi đến mức nói chuyện cũng vất vả.

“Bác sĩ cũng không có cách gì đâu, về nhà thôi, em nằm nghỉ một lúc, đứng nguyên một ngày nên thắt lưng cũng sắp gãy rồi.’

Quý Trạch cũng không dừng lại, hắn là tài xế nên đi hay không không phải do cậu quyết định.

Giúp Đường Văn một chút cũng không tình nguyện đi đến bác sĩ chỉnh hình, bác sĩ nói là do đứng quá lâu khiến chân sưng, về nhà ngâm nước ấm một chút, cố gắng đợi đến lúc bớt sưng không thì đợi chân trái tốt hơn rồi mới tiếp tục làm công việc đứng lâu như vậy.

Về đến nhà, đầu tiên hắn chuẩn bị nước tắm ấm áp, rồi đỡ cậu vào bồn, sau đó đi lấy áo ngủ cho cậu, lúc cậu mở cửa bước ra, Quý Trạch ôm cậu đặt lên ghế sô pha, sợ cậu chân ướt lại ngã, thương thế nặng thêm.

Đầu tiên là sấy khô tóc cậu, sau đó đặt một tấm chăn lên bụng cậu, lúc này mới chuẩn bị một chậu nước ấm, quỳ xuống bên cạnh cậu, nâng chân phải cậu lên, đặt lên thành chậu, đem khăn nhúng nước ấm bắt đầu cọ nhẹ lên vết sưng tấy, hơi nóng xuyên qua lỗ chân lông, cảm giác căng cứng khiến cậu hơi đau. Đường Văn giật mình, Quý Trạch liền đỡ cậu kêu cậu chớ có động đậy.

Nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chân cậu qua lớp khăn nóng.

“Em đỡ nhiều rồi, cũng không đau lắm.’

“Hừ, em còn dám nói không đau? Em không thấy chân em bị sưng tấy lên sao? Đã nói là phải cẩn thận rồi mà, em vẫn cậy mạnh, chịu tội đi.”

Cố ý bóp mạnh tay một chút, Đường Văn mặt nhăn mày nhó.

“Em nói xem, ngày mai là anh giúp em xin nghỉ việc hay là em tự xin nghỉ nào?”

“Làm người phải phúc hậu một chút chứ, ông chủ ở đó có việc gấp, cho dù là bằng hữu muốn em giúp em cũng không thể từ chối được, nói thế nào nhỉ, em muốn kiên trì hoàn thành hết công việc. Ngày mai cũng không cần làm nhiều xét nghiệm như vậy nữa, em sẽ cắn răng làm đến hết ba bốn ngày, sau đó sẽ hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Sao lại cắn, cắn liền vào lợi, cắn răng không phải là không đau, vậy mà em đòi kiên trì.”

Quý trạch có chút tức giận, tính đứng lên không thèm để ý đến cậu nữa, cái tính bướng bỉnh của Đường Văn làm hắn đau đầu, nói thế nào cũng không thông được.

Đường Văn kéo hắn lại, có chút ý muốn lấy lòng.

“Anh xem, em đi làm về cũng không chậm trễ viết tiểu thuyết, cho dù là trong hợp đồng có nói đến bốn ngày cuối tuần mới cần hoàn thành nhưng dù có dư dả thời gian thì phần công việc này em vẫn hoàn thành đủ cả hai công việc, không có mâu thuẫn gì nhau hết. Em cũng là người tham tiền a, tiền nhuận bút viết tiểu thuyết có thể giúp em giải quyết tiền điện nước, có thể giúp em trả tiền nhà, còn công việc kia có thể giúp em dành tiền dưỡng lão, em tính hết rồi, nếu dựa vào một năm được hai mươi vạn mà nói, thì không đến vài năm, em có thể thành phú ông rồi, rồi cho dù em có già đi nữa, em cũng không cần lo lắng không ai chăm sóc.” < ý anh í là dành tiền zô viện dưỡng lão đóa >

“Chẳng lẽ anh kiếm tiền không đủ cho cuộc sống hai ta sao? Cho dù là chúng mình có già đi, cũng có thể mướn một đống bảo mẫu.”

Đường Văn á khẩu không trả lời được, trong kế hoạch của cậu, không có sự tồn tại của Quý Trạch, cho dù sau này, chờ đến lúc cậu già, cậu với Quý Trạch cũng không chắc có thể cùng nhau sống một đời, cậu vẫn bảo thủ ý định sống độc thân cả đời mà.

Quả nhiên, Đường Văn á khẩu không trả lời được khiến Quý Trạch híp mắt lại.

Đột nhiên trong nhà có khí thế áp đảo phía trên đầu Đường Văn, chế trụ vai cậu, Đường Văn sợ hãi, Quý Trạch có bộ dáng dọa người quá.

“Đường Văn, đừng nói là trong tương lai của em không hề có sự tồn tại của anh. Là ai từng nói với anh, kết giao chính là cả đời cùng một chỗ?? Là ai nói với anh, bên cạnh có người cẩn thận chiếu cố khiến mình thật cảm động, rất muốn tìm bạn đời, sau đó cùng mình kết hôn? Vì cái gì, em nói hoàn toàn khác với những gì em đang làm, hay em cho rằng, chúng ta cả hai người đều không có kết quả, chờ đến lúc về già, em là em, anh là anh. Không có khả năm nắm tay nhau định cư ở nước ngoài? Chúng ta không thể yêu nhau cả đời phải không?”

Nói thật, cậu đúng là chưa nghĩ xa được đến vậy, cậu chỉ nghĩ, bọn họ ở chung, xuất phát cũng vì tiểu thuyết của cậu, rồi cũng chấm dứt sau vụ tiểu thuyết này. Chờ đến lúc tiểu thuyết của cậu kết thúc, Quý Trạch cũng sẽ biến mất mà thôi. Lời thề này, tình cảm này, biến mất không chút tung tích.

Mà cho dù bọn họ có thật sự vẫn cùng một chỗ, ai dám cam đoan có thể thiên trường địa cửu?? Ai chịu cho ai một tình yêu đến đầu bạc răng long, thế sự biến ảo quá nhanh, lời thề sao chịu nổi khảo nghiệm của thời gian chứ, ba năm rồi năm năm yêu nhau, mười năm rồi tám năm tình mỏng manh, rồi sẽ lại đến thời kỳ mỏi mệt, rất có ngay lúc đó sẽ chia tay, để lại cho đối phương nỗi đau khắc cốt minh tâm. < đến đây thì e chắc anh chính là bi kịch tiểu thuyết gia>

Yêu rồi cho nhau những thương tổn thì chi bằng không nên yêu.

Đây là ý nghĩ vẫn luôn tồn tại trong đầu, mới khiến cậu không hề nghĩ tới tình yêu, đối với nam nhân nữ nhân đều không có hứng thú. Điều cậu sợ nhất chính là thật sự bước tới rồi tất cả đều biến thành khoảng không.

Cha mẹ cậu, trước khi kết hôn cũng không phải yêu đến sinh ly tử biệt sao? Hai người từng yêu nhau như vậy, rồi sống suốt mười lăm năm sau, cũng không cho nhau thêm phần tình cảm mãnh liệt gì, không hề yêu nhau nữa thì ly hôn??

Cảm kích Quý Trạch làm bạn, cảm kích hắn chiếu cố cậu, nhưng cậu sợ chính là kích động nhất thời này, đợi không được mười năm hay tám năm đã chia tay mất rồi. Quý Trạch là nhân vật như thế nào, vây quanh hắn là mỹ nữ như mây, nhìn không có khuyết thiếu gì, tư tưởng phóng khoáng, thực dễ dàng hồi phục. Mà cậu thì làm không được, cậu luôn để ý rằng cậu không phải là người đáng giá, nếu cậu bị thương tổn, e là phải dùng thời gian cả một đời để liếm lành vết thương, việc này quá mức thống khổ.

Ban đêm không ngủ được, cậu liền nghĩ đến Quý Trạch, cậu nghĩ mình có gì đáng giá để Quý Trạch yêu thích si mê, nghĩ đến mức đau đầu, cuối cùng chỉ có một kết luận, đó chỉ là nhất thời hứng khởi.

Hứng thú biến mất thật sự rất nhanh, yêu thì thế nào? Yêu cùng không yêu cũng là một ý niệm.

Xét đến cùng, vấn đề nếu chỉ có một, thì phải là: cậu sợ hãi, cậu là người nhát gan, cậu sợ bị thương tổn, tâm lý tự ti quấy nhiễu, một ông chủ thư viện, một tên trạch nam tác giả hạng ba, cậu nào dám yêu.

Quý Trạch tức điên rồi, bắt lấy bờ vai cậu hung hăng đẩy.

“Em là một tên đầu gỗ, có phải chỉ cần em và anh kết hôn, trên lễ đường cùng em nói lời thề, em mới chịu tin anh muốn cùng em sống cùng một chỗ? Có phải em định chờ đến khi anh chết, chui vào quan tài rồi, em mới có thể khẳng định, anh sẽ không rời xa em? Hay là chờ anh thượng xong em rồi mới có thể dập tắt được có quỷ niệm đó trong đầu em? Có phải tiểu thuyết của em đều có chung một loại ý tưởng?? Được lắm, anh liền thượng em, làm em, để em chết tâm luôn.”

Nếu Đường Văn dám nghĩ hắn chỉ nói suông chứ không dám làm vậy thì phải cho cậu một chút đau thật, đem cậu ăn sạch, sau đó giống như Hoàng đế mà nói với cậu rằng cậu đã là người của hắn, chết cũng làm quỷ của hắn, như thế chắc cậu mới yên tâm.

Áp đảo cậu, tay hắn lần mò lên cổ áo cậu, Đường Văn sợ tới mức kêu oa oa, lúng túng tay chân cản lại, cậu nào dám nghĩ đến việc đêm nay thất thân lần đầu của mình, vậy mà lại phát sinh ra tình huống như vầy.

Giữ chặt tay hắn lại, cố liều mạng ngăn cản.

“Quý Trạch, đừng như vậy mà, em tin anh rồi, không được sao?”

“Anh biết, tất cả đám văn nhân đều đa sầu đa cảm, suy nghĩ lung tinh là thiên tính, em chính là điển hình, cả ngày ngồi ngốc cân nhắc cái gì hả, anh đối với em không tốt à? Cũng không tín nhiệm thái độ làm người của anh? Đã nói là cho chúng ta một đoạn thời gian hảo hảo ở chung, vậy tại sao em không đem anh vào kế hoạch tương lại của mình? Vì cái gì mà em không thể tưởng tưởng rằng khi chúng mình sáu mươi tuổi có thể cùng nhau nắm tay ngắm ánh hoàng hồn?? Vì cái gì mà không nghĩ đến khi chúng ta bảy mươi tuổi cùng tựa vào nhau trên xích đu, bên chân là chú chó nhỏ dẫn đường. Anh đối với em không phải hứng khởi nhất thởi, đối với em là chân tình thực sự, em còn hoài nghi cái gì? Thời gian sẽ chứng minh tất cả, nó sẽ chứng kiến chân tình của anh, vì cái gì mà em không cho chúng ta thêm thời gian?”

Quý Trạch ghé vào cậu rống to, Đường Văn thụt cổ có chút ủy khuất, cậu đâu dám nghĩ tới, cảnh tượng lãng mạn như vậy không thích hợp với cậu chút nào.

“Anh… anh tốt như vậy, còn là ông chủ lớn, còn em, em chỉ là một tác giả hạng ba, cùng anh không xứng. Anh sẽ dễ dàng tìm được mục tiêu kế tiếp, rồi tiếp tục sống cuộc sống vui vẻ, em chỉ có thể chịu đau lòng đến chết, cho nên....”

Quý Trạch dõi theo ánh mắt cậu, quả nhiên ủy khuất trăm phần, thở dài, cái tính tự ti chết tiệt của cậu, thật sự rất đáng hận mà.

“Anh khó nói trước là chúng mình sẽ không cãi nhau, anh cũng không dám cam đoan chúng mình có thể cùng sinh cùng tử, anh không dám nói tình yêu chúng mình mãi mãi tươi đẹp, nhưng mà, anh có thể nói với em rằng tình yêu đến giây phút cuối cùng sẽ trở thành một loại tình thân, em sẽ là một bộ phận không thể dứt bỏ của anh, một người thân không thể mất đi được, chúng ta có thể trở thành người quan trọng nhất của đối phương, đây không phải là cuộc sống sao? Đây không phải mới là hôn nhân sao? Sau khi chúng ta kết hôn, sống cuộc sống bình thường, anh sẽ không chỉ nói yêu em ngoài miệng, em viết tiểu thuyết của em, trong thế giới văn đàn phát huy màu sắc đẹp đẽ của mình, anh sẽ đem tiểu thuyết của em xuất bản, cùng em nghiên cứu tiểu thuyết, hưởng thụ hương vị cuộc sống. Vì đối phương mà chống đỡ khó khăn mới là quan trọng, cộng hỉ đồng bi, tương cứu trong lúc hoạn nạn, cùng nhau đến già. Đây là điều anh muốn làm nhất với em.

Đừng nói em chỉ là một tác giả hạng ba, còn anh là một ông chủ mà chẳng xứng với vừa cái gì. Cứ theo thời gian, em thành công, trở thành một đại tác giả, anh còn phải dựa vào em mà kiếm miếng cơm ấy, anh mới trở thành người nịnh bợ em. Em tự ti? Anh mới là ngưới tự ti nhất, thừa dịp em chưa thành danh đem em về, chờ đến khi em thành công vẫn phải là bạn đời của anh. Em vang danh bốn biển, anh bất quá vẫn sặc mùi tiền thương nhân. Ai mới là người phải lo lắng đây?”

Đường Văn bị hắn nói đến nở nụ cười tươi, Quý Trạch giả bộ cười khổ, màn cân não này, coi như lại bị hắn thuyết phục rồi.

Đan tay mười ngón với nhau, hắn cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi cậu.

“Tiểu đứa ngốc, em ngốc đến mức nào mà nghĩ anh sẽ bóp chết em. Em thật đáng yêu vô cùng, sẽ có người bị em dày vò đến chết mất.”

Trái tim rối loạn bất an, lại được lời của hắn trấn an lại. Giống như được đóng dấu trong hợp đồng, nụ hôn này chính là lời thề.