Khô Lâu Huyễn Hí Đồ

Chương 18: Kết thúc công việc




CHƯƠNG 18: KẾT THÚC CÔNG VIỆC


Edit: Thiên Địa hội


___


Quý Lạc Thuỷ chạy nhanh quá nên Lâm Bán Hạ không kịp phản ứng, chỉ thấy anh biến thành một làn khói rồi biến mất trước mắt mình. Cậu sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn gậy phơi quần áo không có đất dụng võ trong tay mình, sau đó lại liếc căn phòng phía sau. Thanh âm hí khúc vẫn đang xướng lên, đang hát tới đoạn: "Hai cha con cưỡi hạc bay về hướng Tây, vi nương ta đây lại bị Diêm Quân bắt ngay tại phủ..."


Lâm Bán Hạ suy nghĩ một chút, xoay người bước vào phòng. Cậu chậm rãi đi tới trước cửa phòng ngủ, nhìn lại bên trong một lần nữa. Bà lão vẫn ngồi trên xích đu, con mèo kia ngoan ngoãn nằm trong ngực bà, thỏa mãn kêu meo meo. Lâm Bán Hạ lại nghĩ xem có nên vào hay không, bả vai đã bị ai đó nhẹ nhàng vỗ một cái.


Cậu hơi sửng sốt, lập tức quay đầu lại. Hoá ra là người quen - Lý Tô đứng sau lưng đang kinh ngạc nhìn cậu.


"Sao anh/ cậu lại ở đây?" Họ hai miệng một lời, đồng thanh hỏi một câu.


"Quý Lạc Thuỷ nói là thấy Tống Khinh La bị hai người lạ mặt đưa vào tòa nhà này." Lâm Bán Hạ quyết định giải thích trước: "Bọn tôi sợ ảnh gặp chuyện không may nên đến xem."


Lý Tô "ồ" một tiếng: "Tôi với anh ta đến đây để xử lý vài vật." Anh ta cười: "Người lúc nãy vừa chạy vừa kêu bên ngoài là bạn cậu? Làm tôi giật cả mình."


"Ừm." Trong tiếng hí kịch quỷ dị, hai người trò chuyện vô cùng bình tĩnh, vì vậy không khí nhất thời có chút kỳ lạ; có điều Lâm Bán Hạ vẫn hồn nhiên không nhận ra: "Trong phòng... xảy ra... chuyện gì vậy?"


Lý Tô: "Một thử nghiệm nhỏ thôi."


Anh ta nói xong thì đi tới ngăn tủ trong phòng khác, không biết móc đâu ra một tấm vải màu hồng, rồi trước ánh mắt khiếp sợ của Lâm Bán Hạ, đổ tro bên trong bình đựng tro cốt lên tấm vải ấy.


Lâm Bán Hạ kinh ngạc: "Anh làm gì đấy?"


Lý Tô không thèm ngẩng đầu lên: "Chờ xem."


Lâm Bán Hạ thấy anh ta vét nốt chỗ tro còn lại trong bình, sau đó bỏ lại cái bình rỗng không. Lúc tro cốt bị đổ ra ngoài, tiếng hí khúc trong phòng liền ngừng lại trong nháy mắt. Lâm Bán Hạ còn chưa kịp băn khoăn đã phát hiện ra cửa sổ bên phải phòng khách, không biết tự bao giờ đã xuất hiện một người phụ nữ. Cô đứng trước cửa sổ, nhoài người quan sát bên ngoài.


Lâm Bán Hạ mở to hai mắt. Cậu chợt nhận ra khung cảnh này với khung cảnh mà Quý Lạc Thuỷ từng nói gần như không hề khác nhau.


Quả nhiên, người phụ nữ lập tức có hành động tiếp theo. Cô chậm rãi đẩy cửa sổ ra, leo lên bệ cửa, sau đó thả người xuống -


Khung cảnh Quý Lạc Thuỷ mô tả một tháng trước, lúc này đang tái diễn trước mặt Lâm Bán Hạ. Cuối cùng Lâm Bán Hạ cũng có phản ứng. Cậu chấn kinh lùi về sau mấy bước, chưa kịp hoàn hồn chửi một câu, vãi.


Lý Tô nhìn cậu, hình như không hiểu lắm: "Cậu đang sợ đấy à?"


Lâm Bán Hạ: "Cái này không đáng sợ à?"


Lý Tô: "..."


Lâm Bán Hạ: "0.0 cô ấy nhảy xuống."


Lý Tô trầm mặc. Anh đã thấy cảnh trong phòng ngủ, cảnh đó còn kinh hơn cả cảnh nhảy lầu, nhưng Lâm Bán Hạ lúc ấy lại chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí còn định quay lại phòng lần nữa.


"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Bán Hạ che lồng ngực đang đập bình bịch của mình, yên lặng cách xa cửa sổ một chút.


Lý Tô sâu xa nhìn Lâm Bán Hạ, thở dài một tiếng, có vẻ tiếc nuối: "Chuyện dài lắm..."


Lâm Bán Hạ :"Thế anh cứ từ từ nói."


Lý Tô: "Thấy cái bình tro cốt này không? Cậu cảm thấy nó có gì khác lạ?" Anh nói xong thì lấy bình tro cốt xuống.


Lâm Bán Hạ nhìn thật cẩn thận, sau đó so sánh với cái bên cạnh, chợt nói: "Hình như to hơn một chút."


"Đúng vậy, to hơn một chút." Lý Tô nói: "Tống Khinh La từng nói, trong tiểu khu này không chỉ có dị vật duy nhất là biển số nhà cậu; tôi còn tưởng anh ta sai, nhưng không ngờ lại là thật." Anh đổ lại tro cốt vào bình nhỏ, sau đó đổ tro cốt trong vải đỏ vào cái bình lớn hơn. Gần như ngay lập tức lại có tiếng hí khúc vang lên.


"Vì nghi ngờ đồ trong phòng có vấn đề nên bọn tôi đến đây kiểm tra một chút, phát hiện ra bình tro cốt này có vấn đề." Lý Tô cười nói: "Chỉ cần bỏ tro cốt của người chết vào đó, hoạt cảnh khi còn sống của người ấy sẽ không ngừng được tái diễn, còn có cả một số cảnh kỳ lạ; ví dụ cửa sổ sẽ tự mở, có tiếng nhạc vang lên trong phòng ngủ."


Lâm Bán Hạ ngây ngẩn. Cậu nhìn ba tấm di ảnh trong hộc tử, ngạc nhiên nói: "Vậy là những gì tôi vừa nhìn thấy là những gì ba người này từng trải qua khi còn sống."


"Đúng vậy." Lý Tô nói. "Nhưng dù đã hiểu cơ chế vận hành của bình tro cốt này, chúng tôi vẫn thiếu một vài số liệu thực tế. Ví dụ như bao lâu thì những hình ảnh này sẽ được lặp lại, vì sao cậu và bạn cậu lại thấy hai hình khác khác nhau, rõ ràng chỉ có một bình tro cốt có tác dụng mà -"


Lâm Bán Hạ kinh ngạc, cuối cùng hiểu ra: "Đúng rồi, vì sao tôi và Quý Lạc Thuỷ lại nhìn thấy hai cảnh khác nhau?"


"Việc này, nói ra thì dài lắm." Lý Tô thở dài. Bởi vì đang là buổi tối, anh ta không đeo khẩu trang cũng không đeo kính, đứng trong bóng đêm, con ngươi màu hồng nhạt có vẻ ưu sầu: "Cậu muốn nghe luôn ở đây à."


Lâm Bán Hạ suy nghĩ một chút: "Chúng ta xuống dưới trước đi, tôi hơi lo cho bạn tôi."


Lý Tô: "Việc này thì không cần lo. Tống Khinh La ở dưới tầng với cộng sự của tôi, chắc đã kịp chặn cậu ta lại rồi."


Hai người đang nói chuyện, lại nghe thấy có tiếng "tinh, tinh" của thang máy truyền tới, sau đó là tiếng bước chân vội vã. Lâm Bán Hạ quay đầu, thấy Quý Lạc Thuỷ đang thở hổn hển ngoài cửa, sau lưng anh còn có thêm hai người nữa.


"Không sao chứ?" Một trong hai người là Tống Khinh La. Hắn nhìn Lâm Bán Hạ, nhẹ giọng hỏi.


"Không sao." Lâm Bán Hạ vừa cười vừa trả lời.


"Hay là chúng ta xuống dưới rồi nói?" Lý Tô buông tay nói. "Không khí ở đây không thích hợp để nói chuyện cho lắm."


"Cũng được." Lâm Bán Hạ gật đầu.


Sau đó Lý Tô không biết lấy ở đâu ra một cái bình mới, đổ tro cốt trong cái bình lớn hơn và đó. Trong khoảnh khắc tro cốt bị đổ ra, tiếng hí khúc trong phòng cũng bặt tăm, chỉ còn lại sự vắng lặng tịch mịch. Lý Tô thận trọng dùng tấm vải đỏ kia bọc bình tro cốt lại, nhẹ nhàng bỏ vào cái rương đen anh ta mang theo.


Bây giờ Lâm Bán Hạ mới thấy "cộng sự" mà Lý Tô nhắc đến. Nương theo tia sáng yếu ớt của điện thoại di động, Lâm Bán Hạ miễn cưỡng thấy được khuôn mặt đầy râu của người nọ. Người này mũi cao trán rộng, hốc mắt hõm sâu, đôi mắt màu xanh lục, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lâm Bán Hạ. Hình như người này không phải người Châu Á. Tuy trên cằm y có râu rất rậm, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm thấy tướng mạo không tệ lắm; có điều có Lý Tô bên cạnh nên tạo thành thế so sánh đối lập rõ ràng. Nhưng mà nhìn chằm chằm người khác thì không được lịch sự lắm, Lâm Bán Hạ bèn nhìn ra chỗ khác.


Quý Lạc Thuỷ vẫn chưa hết sợ, vẻ mặt mệt mỏi cúi đầu. Lâm Bán Hạ vỗ vỗ vai anh an ủi, nhân tiện kể lại những gì Lý Tô vừa nói, miêu tả một lần xong thì tổng kết lại: không có quỷ cũng không có ai chết, Quý Lạc Thuỷ không cần sợ.


Quý Lạc Thuỷ bi thương rơi lệ, nói anh tình nguyện đối mặt với mười người vạm vỡ còn hơn là đối mặt với ma, người vạm vỡ còn có thể trông cậy vào chú cảnh sát; còn ma quỷ thì đánh thế nào được.


Lâm Bán Hạ nghe vậy mỉm cười.


Lý Tô và cộng sự thu dọn nhà một chút, sắp xếp gọn gàng bình tro cốt, sau đó thắp mấy nén nhang trước di ảnh, nói rằng xin lỗi đã quấy rầy; sau đó cùng bọn Lâm Bán Hạ xuống tầng.


Trời đã về khuya, lúc đầu Quý Lạc Thủ định mua đồ nhắm để uống một chầu với Lâm Bán Hạ nhưng giờ đã vỡ kế hoạch; hai người định đi về luôn, ai ngờ Lý Tô lại cười híp mắt mời họ đi ăn cùng.


"Muộn thế này rồi, có an toàn không á." Quý Lạc Thuỷ hơi sợ.


"Sao lại không an toàn." Lý Tô nói: "Ban nãy Bán Hạ vẫn tò mò trong phòng xảy ra chuyện gì mà? Chuyện hơi dài, chúng ta vừa đi vừa nói?"


Lâm Bán Hạ thực sự cảm thấy hứng thú với câu chuyện kia, vậy nên đồng ý: "Đi cũng được. Lạc Thuỷ, nếu cậu không đi, hay là về trước nhé?"


"Không muốn đâu -" Quý Lạc Thuỷ vội vàng từ chối: "Tớ muốn ở cùng mọi người." Bây giờ anh sao dám về một mình chứ.


Vì thế năm người đến quán đồ nướng ngay cạnh tiểu khu.


Trên đường, Lý Tô kể cho Lâm Bán Hạ câu chuyện dài dằng dặc kia.


"Chủ nhà là một người đàn ông, có một cô con gái rất xinh đẹp." Giọng của Lý Tô rất êm tai, nhẹ nhàng ôn nhu, hơi giống giọng Tống Khinh La: "Cô con gái lại thích một người con gái khác, cậu biết đấy, loại chuyện này rất khó chấp nhận với người có tư tưởng gia trưởng truyền thống."


Lâm Bán Hạ im lặng lắng nghe.


"Hai cô gái náo loạn rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn bị chia rẽ. Cô con gái sợ cha buồn lòng, kết hôn với một người mà cô không yêu. Người con gái cô yêu sau khi cô kết hôn không lâu, liền tự sát... nhảy lầu tự sát." Lý Tô nói. "Sau khi cô con gái biết tin thì vô cùng đau khổ. Nhưng kiếp nạn mới chỉ bắt đầu mà thôi. Sau khi kết hôn, cô cũng không được hạnh phúc, bị chồng thường xuyên bạo hành, đánh cô không ra hình người... may mà cô có một người bà rất thương cháu."


Lâm Bán Hạ: "Là bà lão kia?"


"Đúng vậy." Lý Tô nói: "Người bà thấy cháu mình sống khổ như vậy cũng cảm thấy áy náy, vì lúc đó không ngăn cản cha cô, vì vậy bà muốn giúp cô li hôn với người đàn ông kia... nhưng mà... tất cả đều đã muộn."


"Người đàn ông tức giận, chém đứt đầu cô gái. Đầu của cô và đầu của người cô yêu có kết thúc giống nhau, đều rơi xuống từ cửa sổ trên cao, lộc cộc lộc lộc lăn đi xa. Đây là chuyện lớn, có rất nhiều người nhìn thấy đầu của cô, người chồng bị kết án rất nặng, tất cả đều không thể cứu vãn." Lý Tô nói đến đây, định đốt một điếu thuốc, nhưng thuốc vừa đưa đến miệng đã bị cộng sự đoạt lấy. Lý Tô muốn nói gì đó, nhưng thấy cộng sự nhà mình ánh mắt bất thiện, đành ngượng ngùng nói: "Không hút không hút nữa... sau đó hả, người bà cũng chết, nghe nói là bị bệnh nên chết ở nhà mấy ngày liền mới có người phát hiện ra. Lúc phát hiện ra, khuôn mặt bà đã bị mèo gặm hơn một nửa. Nhưng mà trước khi chết, bà cũng không chịu tha thứ cho cha của cô gái kia. Người cha sau khi làm đám tang xong, cũng không xuất hiện nữa."


Lâm Bán Hạ: "Nhưng mà, sao tôi và Quý Lạc Thuỷ sẽ thấy hai cô gái khác nhau, hai hình ảnh khi chết khác nhau?" Cậu vừa nói xong, chợt như nghĩ tới điều gì: "Chẳng lẽ trong bình tro cốt kia -"


"Thông minh." Lý Tô mỉm cười: "Nghe nói người đàn ông kia sau khi mất mẹ và con gái đã rất hối hận, âm thầm liên lạc với người nhà của người con gái thích. Tất nhiên đây đều là tin đồn mà thôi, không có chứng cứ rõ ràng. Nhưng di ảnh trên bình tro cốt, cũng có thể coi là bằng chứng.


Khi còn sống chúng ta không thể ở bên nhau, vậy ít nhất khi chết đi cũng không thể bị chia cắt - sự tuyệt vọng trong câu chuyện này, dường như còn có chút lãng mạn bi ai.


"Chủ nhà thờ hai bình tro cốt trong phòng, treo ba tấm di ảnh, có lẽ cũng muốn tìm kiếm chút an ủi cho bản thân. Đáng tiếc ông ta không may mắn lắm, cái bình bỏ tro cốt của hai người kia có chút vấn đề." Lý Tô nói: "Tôi biết tin tinh thần chủ nhà khá kém, không biết có phải từng thấy hình ảnh mà các cậu đã thấy không. Nhưng dựa vào thực nghiệm trước mắt, những hình ảnh này không phải là hình ảnh thường thấy, cần có một tỷ lệ xuất hiện nhất định. Đương nhiên xác suất cụ thể là bao nhiêu, còn cần điều tra thêm."


Lâm Bán Hạ nghĩ thầm,cậu và Quý Lạc Thuỷ thật ra cũng chả may mắn gì.


Kể chuyện xong thì cũng tới quán đồ nướng. Tuy đã khuya, nhưng hôm nay là thứ bảy nên quán vẫn khá đông khách.


Họ tìm chỗ ngồi, bắt đầu gọi món.


Lý Tô nói: "Nhưng mà hình như tôi quên giới thiệu, đây là đồng nghiệp của tôi, Lý Nghiệp."


Lý Nghiệp không nói chuyện, hướng về phía Lâm Bán Hạ khẽ gật đầu.


Lâm Bán Hạ hiếu kì: "Anh không phải người Trung Quốc?"


"Người Nga." Lý Tô cười, vỗ vỗ bả vai Lý Nghiệp: "Là một hảo hán."


Lý Nghiệp không chút biểu cảm nhìn Lý Tô.


Lý Tô buông tay: "Người này hơi vô vị, giống y như Tống Khinh La ấy, chẹp chẹp chẹp."


Tống Khinh La: "Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu."


Tướng mạo của hai người không hợp với khung cảnh xung quanh lắm, hấp dẫn vài ánh mắt tò mò. Hiển nhiên hai người cũng quen rồi, một người hì hì nói đùa, một người tự mình rót rượu.


Lý Nghiệp đã uống ba chén nhưng cái chén trước mặt Lý Tô vẫn rỗng không. Lý Tô gõ gõ ngón tay lên ly thuỷ tinh: "Gì đây, phân biệt đối xử à?"


Lý Nghiệp không mặn không nhạt nhìn Lý Tô.


Lý Tô: "Một chén thôi, không chết đâu."


Lý Nghiệp: "Ông chủ, cho hai bình rượu đế giá đắt nhất."


Tuy bọn Lâm Bán Hạ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lý Tô kinh nghiệm đầy mình đã vội vàng ngăn lại: "Thôi thôi, tôi không thèm tính toán với anh - lấy trà thay rượu, lấy trà thay rượu được chưa!"


Lý Nghiệp nhếch mép. Mặt y đầy râu nên cũng không rõ đang giận hay đang cười.


Lý Tô lẩm bẩm: "Anh còn khó chơi hơn cả bố tôi."


Lý Nghiệp cười nhạt: "Anh gọi tôi là ba tôi cũng không ngại."


Lý Tô: "..."


Lâm Bán Hạ say sưa nhìn hai người đấu võ mồm, nhưng Tống Khinh La thấy hai người cãi nhau nhiều đã quen, không nhịn được mà đứng lên: "Trước khi ăn hai người đã rửa tay chưa? Sờ hết bình đến tro, cứ thế mà cho tay vào mồm à?"


Lý Tô đang muốn cãi lại, lại bị Lý Nghiệp xách như xách gà lên, đành ấm ức đi rửa tay.


Lâm Bán Hạ cảm thấy buồn cười: "Quan hệ của họ hình như rất tốt?"


Tống Khinh La: "Ừ, Lý Nghiệp được Lý Tô nhặt về từ Nga."


Lâm Bán Hạ cười: "Còn có thể nhặt người về nữa à?"


Tống Khinh La gật đầu.


Bên này, Quý Lạc Thuỷ nhân lúc mấy người đấu khẩu đã gọi xong đồ ăn. Tống Khinh La nhìn thực đơn, gọi thêm vài xiên thịt. Hắn hỏi: "Sao cậu và Quý Lạc Thuỷ lại chạy đến đây?"


Lâm Bán Hạ giải thích: "Quý Lạc Thuỷ nói cậu ấy thấy anh bị hai người lạ mặt áp giải vào nhà, tôi còn tưởng anh bị bắt cóc."


Quý Lạc Thuỷ bi thương: "Còn không phải vì nghĩ lão đại bị mấy người kì lạ bắt đi sao? Người tên Lý Nghiệp kia nhìn to tráng như con gấu ý..."


Lâm Bán Hạ cười thành tiếng.


"Tống Khinh La, sao anh biết trong tầng của tòa nhà có những vật khác?" Lâm Bán Hạ hiếu kì hỏi.


Tống Khinh La gắp đậu tương, ăn một hạt xong mới nói: "Cậu còn nhớ cái cửa sổ mà cậu và Quý Lạc Thuỷ nhìn thấy không?"


Lâm Bán Hạ và Quý Lạc Thuỷ cùng gật đầu.


Quý Lạc Thuỷ không hiểu: "Thế không phải là ảo giác do chỗ ở của bọn tôi tạo ra à?"


"Không phải." Tống Khinh La nói: "Tôi dựa vào sự miêu tả của cậu, sửa soạn lại dòng thời gian sự việc, phát hiện ra những cảnh xảy ra bên trong cửa sổ có trước khi biển số nhà bắt đầu có ảnh hưởng."


Lâm Bán Hạ sửng sốt.


Tống Khinh La tiếp tục nói: "Biển số nhà 1303 thường sẽ ảnh hưởng gây ô nhiễm tinh thần ký chủ trong vòng một tuần đến nửa tháng, vì nó còn phải xem xét trạng thái tinh thần của ký chủ. Sau khi nó bắt đầu gây ảnh hưởng, nó sẽ dựa vào nỗi sợ của ký chủ mà thực thể hoá chúng. Càng nhiều người ở trong phòng treo biển số đó, nỗi sợ được thực thể hoá càng đa dạng, thậm chí còn có thể sinh ra một không gian độc lập khác, nhốt ký chủ vào trong." Ngón tay thon dài của hắn vân vê bóc vỏ một hạt đậu tương, đặt lên môi, hàm răng trắng noãn nhẹ nhàng cắn xuống: "Khi Quý Lạc Thuỷ nhìn thấy cửa sổ kia, vẫn chưa thấy gì kinh khủng trong phòng, cũng không có ý muốn dọn ra ngoài, vì thế tình huống anh ta thấy có người nhảy lầu là rất bất thường. Do vậy tôi nghi ngờ, trong phòng của tầng nhà kia còn có vật