CHƯƠNG 17: NHẠC ĐỆM
Edit: Thiên Địa hội
__
Làm bạn với Lâm Bán Hạ mấy năm nay, sao Quý Lạc Thuỷ có thể không biết vẻ mặt Lâm Bán Hạ như thế kia là có ý gì! Anh bất lực nắm chặt chày cán bột trong tay, giọng khàn khàn: "Bán Hạ, những lúc như này cậu không thể như xe bị tuột xích thế được!"
Lâm Bán Hạ vô tội nhìn Quý Lạc Thuỷ: "Tớ tận lực rồi."
Quý Lạc Thuỷ suýt khóc không thành tiếng.
Đương lúc hai người đang nói chuyện, cửa thang máy trước mắt vang lên tiếng "tinh" nho nhỏ rồi mở ra, để lộ con đường đen thui đằng sau. Quý Lạc Thuỷ không nghĩ đến trường hợp vì nơi này không có ai ở, nên tầng tám cũng không bật đèn. May mà Lâm Bán Hạ nhanh trí lấy điện thoại ra bật chức năng chiếu sáng, nhỏ giọng: "Đi thôi", rồi ra trước.
Quý Lạc Thuỷ bây giờ đã hơi hối hận vì lên đây. Đáng lẽ ra anh phải báo công an cho an tâm. Ở đây tối lửa tắt đèn, không thấy gì cả, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì...
Lâm Bán Hạ không nghĩ nhiều như Quý Lạc Thuỷ, bắt đầu đi tìm Tống Khinh La.
Hành lang rất tối. Ngoại trừ nguồn sáng duy nhất là điện thoại di động, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác. Tiếng bước chân của Lâm Bán Hạ và Quý Lạc Thuỷ quanh quẩn trên hành lang trống trải. Quý Lạc Thuỷ nghe thấy âm thanh này, cảm thấy hơi sợ, thấp giọng nói: "Bán Hạ, tụi mình đi nhẹ một chút! Kẻo có người nghe thấy!"
Lâm Bán Hạ "ừ" một tiếng. Nhưng dù đã nói vậy, cậu vẫn không bước nhẹ đi chút nào, vẫn cộp cộp cộp cộp như trước. Quý Lạc Thuỷ hơi khó chịu, kéo tay Lâm Bán Hạ: "Bán Hạ -"
Lâm Bán Hạ nghiêng đầu: "Sao thế?"
Biểu tình trên mặt Quý Lạc Thuỷ bỗng chốc đông cứng. Anh và Lâm Bán Hạ đang đứng yên, nhưng tiếng bước chân cộp cộp vẫn vang lên, vang lên ngay dưới chân bọn họ. Quý Lạc Thuỷ chậm chạp cúi đầu. Nhưng ngay tại khoảnh khắc anh cúi xuống, tiếng bước chân liền im bặt.
Quý Lạc Thuỷ chảy mồ hôi toàn thân, thấy ánh mắt khó hiểu của Lâm Bán Hạ, hoảng loạn lấy điện thoại ra, cũng mở đèn chiếu. Anh hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại, sau đó chiếu về phía sau, nhìn thấy sàn hành lang dài dằng dặc.
Vì đã lâu không có ai đi lại, tầng nhà nhà đã phủ bụi rất dày. Trên lớp bụi trắng ấy, nổi bật lên là vô số vết chân. Những bước chân này in lên toàn bộ hành lang. Quý Lạc Thuỷ thấy nhiều vết chân như vậy, cả người run bắn, sau đó lại chiếu đèn ra hành lang phía trước. Khi thấy những gì trước mặt, Quý Lạc Thuỷ cảm thấy mình sẽ nổi da gà trọn đời - hành lang đầy bụi trước mắt không có vết chân, nói cách khác, mấy thứ kia theo anh và Lâm Bán Hạ cùng đi về phía trước!
Nỗi sợ chắn ngang cổ họng Quý Lạc Thuỷ. Anh ú ớ mấy tiếng, sau đó khó khăn nuốt nước bọt.
Lâm Bán Hạ bên cạnh còn chưa hiểu ra sao, đã thấy sắc mặt Quý Lạc Thuỷ thoắt xanh thoắt tím, giống như một bàn thức ăn đặc sắc, thân thể cũng run rẩy như bị điện giật.
Lâm Bán Hạ kỳ quái: "Cậu có sao không?"
Quý Lạc Thuỷ run giọng: "Không có, không có chuyện gì, đừng chạm vào tớ... đi... đi tìm lão đại trước đã!"
Lâm Bán Hạ đồng ý.
Nương theo ánh sáng nhàn nhạt của điện thoại di động, Lâm Bán Hạ thận trọng đi về phía trước. Cậu nhanh chóng đi tới cuối hành lang, phát hiện ra một cánh cửa kì lạ. Khoá trên cửa bị phá, bây giờ đang khép hờ, bên trong không bật đèn, chỉ có thể miễn cưỡng nhờ ánh trăng mà nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Lâm Bán Hạ thông qua khe cửa, mơ hồ thấy được cảnh vật trong nhà.
Đây là một căn phòng đơn sơ, hình như cùng loại với phòng ở của Tống Khinh La. Ở vách tường phòng khách hình như đặt thứ gì đó, Lâm Bán Hạ không nhìn rõ.
"Vào xem thử?" Lâm Bán Hạ đề nghị.
Quý Lạc Thuỷ gật đầu như giã tỏi. Anh đã bị mấy bước chân kỳ quái dọa đến mức sắp điên cmnr, chỉ ước tìm được một cái phòng mà vào đó trốn cho xong.
Cả hai dè dặt bước vào phòng khách, còn cố gắng đi đứng thật nhẹ nhàng.
Quý Lạc Thuỷ theo sau Lâm Bán Hạ, cũng chú ý tới đồ vật đặt trong góc phòng khách trống rỗng. Anh kỳ quái hỏi: "Bán Hạ, kia là cái gì?"
Lâm Bán Hạ còn chưa kịp nhắc, Quý Lạc Thuỷ đã chiếu điện thoại tới chỗ đó. Không chiếu thì thôi, chiếu rồi thì Quý Lạc Thuỷ lại chút nữa kêu lên thành tiếng. Chỉ thấy nơi đó có một ngăn tủ màu đen. Trong ngăn kéo đặt ngay ngắn hai hộp gốm sứ. Hộp phía trước đã đốt sạch hương nến, mà trên mặt hộp sứ, còn treo di ảnh rất chỉnh tề.
Quý Lạc Thuỷ thấy di ảnh, trợn to hai mắt, hoảng sợ: "Đây... đây... đây không phải cô gái nhảy lầu tối hôm đó sao? Cô ấy, cô ấy sao lại?"
Lâm Bán Hạ cũng nhìn di ảnh. Trên bức ảnh đó, cậu cũng thấy khuôn mặt mình từng gặp hôm ấy.
"Xảy ra chuyện gì thế." Quý Lạc Thuỷ run giọng: "Lão đại đâu? Anh ta ở đâu rồi?" Trong đầu anh nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: "Bán Hạ... cậu nói xem, hay là đó vốn không phải Tống Khinh La."
Lâm Bán Hạ cứng họng.
Quý Lạc Thuỷ: "Hay là, hay là cái thứ kia, cố tình lừa chúng ta tới đây."
Lâm Bán Hạ: "Cậu bình tĩnh chút, chúng ta có vũ khí mà!"
Quý Lạc Thuỷ nhìn chày cán bột trên tay mình và gậy phơi quần áo trên tay Lâm Bán Hạ, nức nở khóc nói mấy thứ này thì làm được cái mẹ gì chứ, bọn chúng là ma quỷ, chúng ta chỉ có vũ khí vật lý -
Hai người đang nói chuyện, trong phòng ngủ bỗng vang lên tiếng hát kinh kịch. Giọng hát có nữ có phần già nua, đang hát tới đoạn: "Người vốn tại dương thế giờ đã khuất núi, cớ sao người lại tới, tới nơi thành lâu Phong Đô...(*)."
* Lời kinh kịch Mục Liên cứu mẹ
Quý Lạc Thuỷ mở to hai mắt: "Có người trong phòng ngủ?"
Lâm Bán Hạ: "Tớ đi xem."
Hai người đi cẩn thận hơn. Phòng ngủ không có cửa, chỉ là bên trong quá tối, nhìn không rõ lắm. Lâm Bán Hạ chuẩn bị tâm lý xong bèn chiếu đèn vào phòng. Nương theo tia sáng, cậu thấy được, trong phòng ngủ quả thực có người. Người nọ là một bà lão lớn tuổi, ngồi trên xích đu, trong ngực ôm một con mèo ly hoa đang say ngủ. Trên chiếc bàn cạnh bà có một chiếc máy ghi âm cũ, bên trong đang mở một điệu nhạc không rõ lời, làn điệu kia thê lương; nghe thoáng qua, dễ tưởng đó là một bài hát u sầu bình thường.
Quý Lạc Thuỷ run rẩy gọi một tiếng: "Bà ơi? Đây là nhà bà ạ?"
Bà lão không có phản ứng.
Lâm Bán Hạ: "Bà ơi?" Cậu chậm rãi đi vào phòng, bước tới trước mặt bà lão.
Quý Lạc Thuỷ thận trọng theo sau Lâm Bán Hạ. Lúc này, anh đã có chút bước không nổi, cả người mềm nhũn, khó khăn lắm mới đi được đến trước mặt bà lão. Anh không kìm được run rẩy, thấp giọng hỏi: "Bà ơi, bà ở một mình ạ?"
Lâm Bán Hạ phía trước chợt bất động.
Quý Lạc Thuỷ chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Lâm Bán Hạ nói: "Chúng ta ra ngoài đi." Trong lúc giật mình, anh như hiểu ra gì đó, nhưng vẫn không kịp thu lại ánh mắt. Anh giương mắt nhìn, thấy con mèo trong ngực bà lão, đang gặm ăn mặt bà ta một cách say sưa ngon lành.
Không biết bà đã chết bao lâu, khuôn mặt cũng đã bị gặm hơn một nửa, chỉ lộ ra xương trắng âm u; thậm chí còn có thể nhìn thấy tròng mắt đang lòi ra bên ngoài.
Quý Lạc Thuỷ hít thở một chút liền mắc nghẹn. Anh muốn hét chói tai, nhưng nỗi sợ đã đánh tan lý trí của anh, anh không thể la hét, chỉ có thể chật vật lùi lại, mãi đến khi lui ra ngoài phòng khách, một lần nữa thấy hàng di ảnh đặt trước cửa.
Thì ra có tổng cộng ba bức di ảnh. Hai di ảnh của hai cô gái trẻ, một di ảnh của bà lão lớn tuổi. Trong bức ảnh đen trắng, cả ba đeo lên một nụ cười cứng ngắc, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn chằm chằm Quý Lạc Thuỷ.
"A!!!!" Hét một tiếng thê lương, Quý Lạc Thuỷ như phát điên xông ra ngoài.
Lâm Bán Hạ không kịp phản ứng, thấy Quý Lạc Thuỷ chạy ra khỏi phòng, cậu vội vàng chạy theo; nhưng sau đó phát hiện ra Quý Lạc Thuỷ vì quá sợ hãi nên cũng không thèm đi thang máy, trực tiếp chạy cầu thang bộ.
Thang bộ vừa tối vừa dài, Quý Lạc Thuỷ cơ hồ không dừng nổi bước chân. Anh ba chân bốn cẳng mà chạy, như phát điên.
Vận động mạnh gây cảm giác thiếu dưỡng khí, thậm chí khiến anh nảy sinh ra ảo giác đáng sợ: bà lão khi đi theo anh, trong ngực của bà vẫn ôm con mèo ly hoa vừa ăn no thịt người kia...
Quý Lạc Thuỷ không thở nổi. Hành lang tối đen khiến anh phải giảm tốc độ lại. Anh không biết mình đã chạy đến tầng mấy, rõ ràng khoảng cách không xa lắm, nhưng trong mắt anh lại trở thành một mê cung vô tận không có lối ra.
Nhanh lên, mau lên, xuống tầng dưới sẽ có đèn. Quý Lạc Thuỷ nghĩ như vậy, cố gắng nện bước.
Khi trước mắt Quý Lạc Thuỷ xuất hiện ngọn đèn đầu tiên, sức lực trong người anh đã cạn hơn một nửa; nhưng nụ cười hưng phấn còn chưa duy trì được ba giây đã tắt ngóm - cùng lúc ngọn đèn hiện ra, cũng xuất hiện một 'ngọn núi nhỏ'. 'Ngọn núi nhỏ' kia chặn hết ánh sáng. Quý Lạc Thuỷ chậm chạp một chốc mới phản ứng được, chẳng biết từ lúc nào, trước mặt mình xuất hiện một người cực kì cao lớn.
Anh chậm chạp ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quái dị. Gương mặt đó bị một bộ lông bao trùm, không rõ ngũ quan, đôi mắt xanh biếc âm u nhìn chằm chằm Quý Lạc Thuỷ.
Quý Lạc Thuỷ: "A a a!!!"
Người trước mặt Quý Lạc Thuỷ nghe thấy tiếng thét này, thấp giọng hô lên gì đó, sau đó xách Quý Lạc Thuỷ lên như xách một con gà. Cũng may Quý Lạc Thuỷ chưa mất hoàn toàn năng lực phản kháng. Anh theo phản xạ quơ quơ chày cán bột trong tay. Không ngờ người nọ dùng bàn tay còn lại không chút do dự cướp chày cán bột của Quý Lạc Thuỷ, ném vào bức tường bên cạnh - "rắc" một tiếng, chày cán bột đã gãy làm đôi.
Quý Lạc Thuỷ suy sụp, khóc ròng ròng: "Cứu với, Lâm Bán Hạ -" Trên tầng có người chết, dưới tầng có dã nhân; ông trời có định để người bình thường như anh sống nữa hay không.
Người đàn ông cao lớn xách Quý Lạc Thuỷ đi ra bên ngoài. Ánh đèn sáng ngời khiến Quý Lạc Thuỷ nhất thời không mở nổi mắt. Đợi khi anh thích ứng được, cũng là lúc nhìn thấy ân nhân Tống Khinh La đang cau mày, nghi hoặc nhìn mình.
"Lão đại -" Quý Lạc Thuỷ thấy Tống Khinh La như thấy cọng rơm cứu mạng, cuống cuồng vươn tay về phía hắn.
Người đàn ông cao lớn: "Anh quen?"
"Hàng xóm của tôi." Tống Khinh La nói: "Thả xuống đi."
Hai chân Quý Lạc Thuỷ bấy giờ mới được chạm đất. Anh tự ôm lấy mình, khóc không thành tiếng: "Lão đại, sao anh lại ở đây, tôi và Lâm Bán Hạ tưởng anh trên tầng tám -"
"Lâm Bán Hạ ở tầng tám?" Sắc mặt Tống Khinh La hơi biến đổi: "Các cậu lên rồi?"
"Đúng vậy." Quý Lạc Thuỷ đáp: "Còn thấy một người chết vô cùng khủng khiếp ở trển."
Tống Khinh La và người đàn ông cao lớn liếc nhau, sau đó nhấn nút thang máy.
"Các anh muốn lên? Nhưng tầng trên có người chết thật đấy nhé?" Quý Lạc Thuỷ hoảng sợ: "Có muốn báo cảnh sát trước không."
"Đừng báo cảnh sát vội, cậu ở đây chờ, sau này tôi sẽ giải thích cho." Cửa thang máy "đinh" một tiếng, Tống Khinh La và người đàn ông cao lớn đi vào. Quý Lạc Thuỷ lại nói cái gì mà tôi không dám ở một mình, tôi tình nguyện đi lên tầng tám, không muốn một mình đứng ở cái hành lang trống rỗng này, có trời mới biết sẽ có thứ kì quái gì xuất hiện. Thần kinh tôi yếu quá rồi, không chịu nổi bất cứ việc gì nữa.
Vì thế, Quý Lạc Thuỷ vừa chạy trối chết, lại dắt theo hai người, một lần nữa đi lên tầng tám.
__
Tiểu kịch trường:
Lâm Bán Hạ: Bầu không khí khủng bố 80% là do cậu mà ra.
Quý Lạc Thuỷ thét chói tai: Nhưng tớ sợ!!
Lâm Bán Hạ: Sợ gì, xem gậy phơi đồ của tớ chọc chết nó!
Quý Lạc Thuỷ: Xin mời!!