Khô Lâu Huyễn Hí Đồ

Chương 13: Quà của cô ta




CHƯƠNG 13: QUÀ CỦA CÔ TA


Edit: Thiên Địa hội


____


Không thể không nói, khuôn mặt trắng sáng của Tống Khinh La đột nhiên thò ra trong đêm tối, thật sự hơi đáng sợ. Lâm Bán Hạ dìu Quý Lạc Thuỷ toàn thân như nhũn ra, ngẩng đầu chào hỏi Tống Khinh La.


"Tống tiên sinh, anh đang làm gì đó?" Lâm Bán Hạ nói lớn.


Tống Khinh La: "Bắt quỷ."


Lâm Bán Hạ: "Anh nói là không có quỷ mà?"


Tống Khinh La nét mặt không đổi trả lời: "Đùa thôi, tôi đang xâm nhập bất hợp pháp."


Lâm Bán Hạ: "..." Còn không bằng bắt quỷ, ít ra bắt quỷ không phạm pháp.


Quý Lạc Thuỷ bị doạ không nhẹ, lúc này chân vẫn đang mềm nhũn. Lâm Bán Hạ đang muốn nói chuyện thêm với Tống Khinh La, lại thấy Tống Khinh La khoát khoát tay, ý bảo cậu đưa Quý Lạc Thuỷ về trước đi đã. Lâm Bán Hạ gật đầu, đỡ Quý Lạc Thuỷ đi về.


Quý Lạc Thuỷ khuôn mặt vẫn còn tràn đầy vẻ hoảng sợ, mãi đến khi vào nhà Tống Khinh La, biểu cảm căng thẳng của anh mới hoà hoãn hơn chút. Anh ngồi trên ghế sopha đơn sơ, ôm cái gối, nói mặc dù nhà đại ca hơi âm u, nhưng chỉ cần đi vào, anh sẽ cảm thấy vô cùng an toàn; bản năng từ sâu bên trong cho anh cảm giác nơi đây cực kì an toàn.


"Vậy cậu nghỉ ngơi đi." Lâm Bán Hạ nói: "Tớ về đây."


"Về đi về đi." Quý Lạc Thuỷ cũng không giữ khách.


Lâm Bán Hạ về phòng, tắm rửa xong thì ra ghế sopha xem TV. Cậu suy nghĩ chuyện Lưu Tây, lòng dạ có chút không yên.


Khoảng mười một giờ đêm, Tống Khinh La mới về. Nhìn thấy Lâm Bán Hạ trong nhà, hắn nhẹ giọng chào một tiếng.


"Tống tiên sinh." Lâm Bán Hạ gọi.


"Gọi tên là được rồi." Tống Khinh La nói: "Sao vậy?"


"Tôi có chuyện muốn hỏi anh." Lâm Bán Hạ nói.


Tống Khinh la ngồi xuống cạnh cậu, khẽ hất cằm, ý bảo cậu nói.


Lâm Bán Hạ: "Anh nói xem, người chết có thể di chuyển không?"


Tống Khinh La: "Cũng còn tuỳ." Khi nói chuyện, hắn cứ dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay, dường như trên đó có dính thứ gì khiến hắn không vui.


Lâm Bán Hạ nghĩ một lát, thận trọng nói chuyện đã xảy ra ở chỗ làm với Tống Khinh La. Thực ra không phải cậu không muốn nhắc nhở Lưu Tây, nhưng loại chuyện thế này nói ra mà không bị gọi là đồ tâm thần là tốt lắm rồi.


Tống Khinh La ban đầu không để ý lắm, mãi đến khi Lâm Bán Hạ nói sau lưng người đàn bà có một cái bóng nằm úp sấp, hắn mới chú ý. Tống Khinh La hỏi: "Cậu có liên lạc được với cô ta không?"


Lâm Bán Hạ: "Ai cơ? Người phụ nữ kia?"


Tống Khinh La: "Ừ."


Lâm Bán Hạ: "Chắc không được, nhưng mà nhà tang lễ có số điện thoại của cô ấy, không biết là có địa chỉ không..."


Tống Khinh La: "Có số điện thoại là được rồi."


Lâm Bán Hạ: "Mai tôi tới tìm. Đồng nghiệp tôi phải làm sao bây giờ?"


Tống Khinh La: "Cậu cứ quan sát trước đã, đừng bứt dây động rừng, lấy số điện thoại cho tôi, nếu thật sự có chuyện, tôi sẽ xử lý sớm."


Lâm Bán Hạ nghe vậy cũng an tâm, gật gật đầu.


Ngày hôm sau, Lâm Bán Hạ đến nhà tang lễ một chuyến trong giờ hành chính, tìm người quen hỏi số điện thoại người đàn bà kia. Lúc này cậu mới biết tên cô ta là Trình Ngọc Lưu, sống ở gần đó.


Lâm Bán Hạ lấy số điện thoại xong thì gửi cho Tống Khinh La.


Đến chỗ làm, Lâm Bán Hạ thấy Lưu Tây khoan thai đi tới. Lúc đầu cậu nghĩ rằng sắc mặt Lưu Tây hẳn là rất kém, ai ngờ tinh thần y lại rất phấn khởi, dáng vẻ hưng phấn, hoàn toàn không còn chút tiều tuỵ nào của mấy hôm trước.


Lâm Bán Hạ dò xét: "Yo, hôm nay tươi thế? Có chuyện gì vui à?"


Lưu Tây nhìn Lâm Bán Hạ, ánh mắt đột nhiên trở nên cảnh giác, còn có một chút địch ý. Y lãnh đạm nói: "Không có gì" sau đó quay đầu, không để ý để Lâm Bán Hạ nữa.


Lâm Bán Hạ ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Lưu Tây có thái độ như vậy. Cậu cẩn thận suy nghĩ, chẳng lẽ vì tin nhắn hôm qua cậu nhắn cho Lưu Tây?


Chiều hôm đó, Lâm Bán Hạ và Lưu Tây đi làm việc ở phía Tây. Đường sắt gần đó xảy ra tai nạn, hai người dọn về một thi thể bị nghiền nát. Tất nhiên dáng dấp thi thể cũng không dễ nhìn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như thi thể hoàn chỉnh, cũng không đến lượt bọn họ ra tay.


Hôm nay tâm trạng Lưu Tây không tệ, nhưng lại không nói chuyện với Lâm Bán Hạ, chỉ cười hì hì cầm điện thoại di động, không biết đang nhìn cái gì.


Lâm Bán Hạ mấy lần thử hỏi một chút, nhưng đều bị thái độ tránh né của y cản lại. Mấy lần như vậy, Lâm Bán Hạ cũng đành thôi. Trạng thái này của Lưu Tây khiến Lâm Bán Hạ bất an cực kì. Xế chiều, Lâm Bán Hạ mới hỏi một đồng nghiệp khác, hỏi Lưu Tây làm sao vậy.


"Anh ta không nói với anh sao?" Đồng nghiệp nghe Lâm Bán Hạ hỏi, rất ngạc nhiên, bởi vì bình thường Lâm Bán Hạ và Lưu Tây quan hệ rất tốt, theo lý thuyết mà nói hẳn cậu phải là người biết đầu tiên mới đúng.


"Không." Lâm Bán Hạ lắc đầu.


"Anh ta trúng số độc đắc." Đồng nghiệp nói: "Sáng sớm hôm nay còn đăng lên mạng mà, nộp thuế xong còn mấy trăm ngàn lận! Buổi trưa anh ta còn cười nói muốn mời khách, nhưng lúc đó cậu không có mặt..."


Lâm Bán Hạ: "Từ bao giờ vậy?"


Đồng nghiệp: "Đêm qua."


Lâm Bán Hạ: "..."


Đồng nghiệp: "Sao sắc mặt anh xấu thế?" Đồng nghiệp hình như hiểu lầm gì đó, vỗ vỗ vai Lâm Bán Hạ: "Anh đừng để trong lòng, anh ta có tiền thưởng rồi, chắc cũng không làm việc này lâu nữa... kết bạn với người như thế cũng chẳng có ích gì."


Lâm Bán Hạ: "À."


Sau nửa đêm, Lưu Tây bình thường phờ phạc giờ lại tràn trề sinh lực, ngồi trong phòng làm việc vui vẻ ngâm nga mấy câu hát. Lâm Bán Hạ mấy lần muốn nói lại thôi. Mãi đến khi sắp tan làm, Lâm Bán Hạ mới khéo léo nói: "Lưu Tây, hôm qua anh không gặp chuyện gì thật sao?"


Lưu Tây nhìn cậu một cái, dứt khoát nói: "Không."


Lâm Bán Hạ trầm mặc một chút, thấp giọng nói: "Người phụ nữ kia... có vấn đề. Anh không nên qua lại với cô ta nhiều quá."


Lưu Tây cười xuỳ một tiếng, không để ý đến Lâm Bán Hạ, cầm áo khoác rời đi.


Lâm Bán Hạ nhìn bóng lưng y, im lặng trong chốc lát.


Những đồng nghiệp khác cũng nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, tới an ủi Lâm Bán Hạ vài câu. Lâm Bán Hạ lắc đầu, nói mình không sao. Cậu thật sự không đem lời Lưu Tây nói để trong lòng, thậm chí còn lo lắng lưu Tây bị người phụ nữ kia tác động. Nghĩ như vậy, Lâm Bán Hạ vào phòng thay quần áo, cũng định tan làm sẽ về nhà.


Nhưng khi cậu rời khỏi phòng thay quần áo trở về văn phòng, lại thấy Lưu Tây đã trở về, vẫn ngồi vị trí cũ, cúi đầu xem gì đó.


Lâm Bán Hạ hơi ngạc nhiên, sao y về nhanh vậy. Cậu đi tới bên cạnh Lưu Tây, định hỏi một câu, chợt chú ý đến cái gì. Lưu Tây này, so với Lưu Tây vừa ra ngoài kia, hình như hơi khác nhau. 'Nó' có chiều cao và cân nặng không khác mấy với Lưu Tây, mặc một bộ quần áo đen sì, lẳng lặng ngồi trên ghế, như một con rối cứng ngắc. Lâm Bán Hạ giả vờ buộc dây giày, hơi ngồi xổm xuống, khoé mắt nhìn thấy khuôn mặt đang rũ xuống của 'Lưu Tây'. Khuôn mặt đó trắng bệch như người chết, hai mắt mở to, nhưng không có con ngươi màu đen, mà trắng bệch một mảnh, chỉ thấy được tròng mắt trắng dã.


Nếu người bình thường nhìn thấy, có lẽ đã kêu thành tiếng, cũng may đây là Lâm Bán Hạ, nên cậu chỉ bình tĩnh thu lại ánh mắt, đứng lên, làm như không có gì xảy ra mà đi ra ngoài.


Trong bóng đêm âm trầm, Lâm Bán Hạ một thân một mình trở về nhà.


Hôm nay tan sớm, cậu về đến nơi mới có ba giờ sáng. Cậu tưởng Tống Khinh La đã ngủ, nhưng mở cửa ra lại thấy hắn đang ngồi xem TV trong phòng khách.


Lâm Bán Hạ vào nhà, hiếu kỳ hỏi: "Anh không ngủ được à?"


Tống Khinh La: "Có ngủ, nhưng có chút việc, vì thế chờ cậu về."


Lâm Bán Hạ: "Có phải việc liên quan đến người phụ nữ kia không?" Tôi cũng có chuyện muốn kể với anh -" Thực ra cậu hơi mệt, nhưng bây giờ đã tỉnh táo lại, tập trung kể chuyện Lưu Tây cho Tống Khinh La nghe.


Tống Khinh La nghe xong, gật đầu nói: "Tôi hẹn gặp Trình Ngọc Lưu ngày mai."


"Cô ta đồng ý à?" Lâm Bán Hạ hơi ngạc nhiên.


"Ừ." Tống Khinh La nói: "Cậu có muốn đi cùng không."


Lâm Bán Hạ chần chừ: "Tôi có giúp được gì không?"


Tống Khinh La: "Có thể."


"Vậy thì đi." Lâm Bán Hạ đồng ý, cậu cũng muốn làm rõ xem rốt cục là chuyện gì đang xảy ra.


Thời gian gặp mặt là sau buổi trưa, Lâm Bán Hạ vẫn còn thời gian để nghỉ ngơi một lúc, cậu tắm xong liền đi ngủ.


Hôm nay tủ quần áo cũng không im lặng, âm thanh thậm chí còn lớn hơn bình thường một chút, nhưng Lâm Bán Hạ buồn ngủ quá rồi, hoàn toàn thờ ơ với mấy tiếng động này. Cậu mắt nhắm chân đạp một cái, ngủ say như chết. Mà tủ quần áo lại giống một oán phụ giận ông chồng bất lực, cứ đóng đóng mở mở, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng khiến Tống Khinh La ngoài phòng khách cũng phát phiền. Hắn lạnh lùng nói: "Còn ồn nữa thì ta sẽ giúp cậu ấy trả hết tiền phòng."


Cả nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh, thậm chí còn quan tâm đóng hộ Tống Khinh La cái cửa sổ.


Lâm Bán Hạ một đêm không mộng mị, ngủ rất ngon. Ngày hôm sau thức dậy đã là buổi trưa, cậu cùng Tống Khinh La ăn một bữa đơn giản, đến giờ liền cùng nhau ra ngoài.


Chỗ Tống Khinh La hẹn người đàn bà là một công viên cách đó không xa.


Thời tiết hôm nay cũng được coi là dễ chịu, công viên cũng không náo nhiệt lắm. Lâm Bán Hạ thuận miệng nói: "Đây đúng là chỗ tốt để nói chuyện, tốt hơn quán cà phê nhiều."


Tống Khinh La: "Tốt hơn thế nào?"


Lâm Bán Hạ nghiêm túc trả lời: "Không tốn tiền."


Tống Khinh La: "..." Hắn không nói gì nữa, yên lặng vào công viên, mua cho Lâm Bán Hạ ba cái xúc xích, cũng tự mua cho mình một chai coca to.


Lâm Bán Hạ ăn xúc xích, tâm trạng tốt lên rất nhiều, nhưng sâu trong lòng vẫn có chút khổ sở. Cậu nghĩ thầm, trước kia mình sống sung sướng biết bao, tất cả là tại tiền nhà hại mình.


Tiếp theo hai người ngồi chờ trong công viên, một người ăn xúc xích, một người uống coca, bầu không khí vô cùng hài hoà.


Lâm Bán Hạ ăn xong hai cái, đang chuẩn bị ăn đến cái thứ ba thì chợt chú ý đến một bóng người đang từ xa lại gần. Cậu tập trung nhìn, đúng là Trình Ngọc Lưu, người phụ nữ cậu từng gặp ở nhà tang lễ. So với mấy ngày trước, hình dáng của cô ta đã trở nên quái dị hơn nhiều. Thịt thừa trên mặt không còn mấy, chỉ còn một lớp da thật mỏng, hai mắt trũng sâu, nhìn qua giống như một cái đầu lâu, nhìn một cái cũng khiến người ta tê cả da đầu.


Mà cái vật bán lên vai cô ta kia, lúc này dường như đã cùng cô hoà thành một thể, chỉ còn dư ra một ít thân người, giống như chân nhện, giương nanh múa vuốt bám vào lưng cô. Cái đầu của nó cũng đã hoà với đầu của người phụ nữ hơn một nửa, chỉ còn một đôi mắt trắng dã dính trên bả vai, âm trầm quan sát bốn phía.


Từ góc nhìn của Lâm Bán Hạ, đây đã không được tính là vật thuộc về con người nữa rồi.


Trình Ngọc Lưu đi đến trước mặt Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La. Cô ta nhận ra Lâm Bán Hạ, lạnh lùng nói: "Là cậu?"


Tống Khinh La: "Không phải cậu ấy, là tôi."


Trình Ngọc Lưu nghi ngờ: "Những gì anh nói đều là sự thật?"


Tống Khinh La đan chéo hai tay, đặt lên đầu gối, thái độ vô cùng thờ ơ: "Trước tiên phải xem thành ý của cô."


Trình Ngọc Lưu hé mắt, như đang suy nghĩ gì đó. Cô ta lè lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ đầy son, nở nụ cười: "Đi theo tôi, ở đây không tiện, hay là tới nhà tôi nói rõ hơn đi!" Nói xong cũng không để ý Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La có đồng ý không, cứ vậy rời đi, như thể chắc chắn rằng hai người nhất định sẽ đuổi kịp.


Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La nhìn nhau, ăn ý cùng đứng lên, theo người phụ nữ ra ngoài.


Lâm Bán Hạ ăn nốt miếng xúc xích cuối cùng, ném cây xiên bằng tre vào thùng rác, nhỏ giọng hỏi Tống Khinh La: "Theo cô ta về nhà thật à?"


Tống Khinh La: "Đi xem chút cũng được."


Lâm Bán Hạ: "Nhưng tôi hơi bất an."


Tống Khinh La nhìn cậu một cái, đưa coca đã uống được một nửa cho Lâm Bán Hạ. Lâm Bán Hạ yên lặng nhận lấy, uống một ngụm. Mùi vị ngọt ngào tràn đầy trong khoang miệng, nước gas có đường khiến cho người ta cảm thấy an tâm. Lâm Bán Hạ nói: "Tốt hơn nhiều rồi."


Tống Khinh La vẫn mặt không biểu tình.


Người phụ nữ bước đi rất nhanh, trên đường đi không nói một lời, người chung quanh bị bộ dáng của cô ta dọa tới, né hết sang bên cạnh, cô ta cũng chẳng hề hay biết. Lúc rời khỏi công viên, ước chừng mười mấy phút sau đã đến cửa một tiểu khu cao cấp. Bảo vệ cửa hiển nhiên biết người phụ nữ, thấy cô ta thì vội mở cửa, chẳng dám hỏi một câu.


Tống Khinh La và Lâm Bán Hạ theo sau vào cư xá.


Lâm Bán Hạ có chút ấn tượng với tiểu khu này, hình như là một khu nhà giàu rất nổi tiếng, bên trong có đến mấy trăm thước vuông, giá phòng ít cũng phải mấy ngàn vạn trở lên, có thể mua phòng ở đây, đều không phải người bình thường.


Người phụ nữ trực tiếp đi đến một toà nhà trong đó, quẹt thẻ thang máy rồi bấm số tầng.


Lâm Bán Hạ nhìn thấy số mười tám trong thang máy, sau đó thang máy từ từ đi lên, 'đinh' một tiếng, đã đến tầng cao nhất.


Đây là thang máy trong nhà, cửa vừa mở ra, bên ngoài chính là nhà của người phụ nữ kia.


Đây là lần đầu tiên Lâm Bán Hạ tới một căn phòng đắt đỏ như vậy, tò mò nhìn ngó xung quanh. Tống Khinh La lại không chút hứng thú, đi theo người phụ nữ vào phòng, ngay cả giày cũng không thèm cởi. Cũng may, người phụ nữ không để ý đến mấy chuyện này; chuyện đầu tiên cô ta làm khi vào nhà là đốt mấy cây nến.


Rõ ràng bây giờ là ban ngày, nhưng tất cả các cửa trong nhà đều kéo rèm rất dày, vì vậy phòng tối đến mức giơ tay ra không thấy được năm ngón. Ánh nến yếu ớt chính là nguồn sáng duy nhất của căn phòng trống trải này.


Người phụ nữ ngồi lên ghế số pha, dùng nến đốt một điếu thuốc dành cho phụ nữ nhỏ dài, sau đó cầm hộp thuốc, mỉm cười hỏi bọn họ có hút không.


Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La đều từ chối.


Theo lý thuyết mà nói, người phụ nữ đã gầy đến mức độ này, vì vậy dù có bày ra bất kỳ biểu tình gì hẳn đều rất đáng sợ, nhưng Lâm Bán Hạ nhìn cô hút thuốc, lại cảm thấy đó là một loại dáng vẻ xinh đẹp xảo quyệt, khiến cậu nhớ tới hồ ly trong truyện dân gian. Nhưng chắc cũng không có hồ ly nào sẽ để mình biến thành bộ dáng chật vật thế này.


"Anh có thể làm cho người chết sống lại?" Thở ra một làn khói, người phụ nữ híp mắt hỏi thẳng.


"Có thể." Tống Khinh La nói: "Nhưng cô phải cho tôi biết Lưu Tây bị làm sao."


Người phụ nữ: "Anh biết đến đâu?"


Tống Khinh La: "Một chút."


"Chứng tỏ cũng không phải biết toàn bộ." Người phụ nữ nhếch chân mày, mỉm cười: "Chúng ta giao dịch đi, anh làm họ trở về hình dáng ban đầu, tôi nói cho anh biết Lưu Tây bị làm sao."


Tống Khinh La nói: "Cũng được, nhưng mà..."


Người phụ nữ: "Nhưng mà làm sao?"


Tống Khinh La nói: "Nhưng mà, trước tiên tôi phải nghe câu chuyện của cô." Hắn chậm rãi lấy ra đôi găng tay màu đen kia, xỏ từng ngón từng ngón vào, mắt rũ xuống: "Tôi nghĩ câu chuyện đó nhất định rất đặc sắc."


Trình Ngọc Lưu lạnh lùng: "Thành ý của tôi là câu chuyện của bản thân, thành ý của anh đâu?"