Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 92: Đi về phương nào




Edit: beyours07

Đột nhiên Vương Lung lại không vội vàng nữa, hắn đứng lên chắp tay sau lưng, đi qua đi lại vài bước, hỏi ta, "Lục tẩu không hiếu kỳ sao, Vương Lung tiến vào cung Hàm Dương đến thăm tẩu như thế nào?"

Hắn không nói lời này, ngược lại ta đã quên có một việc này, đúng thế, cung Hàm Dương giờ tuy không nói là tường đồng vách sắt, nhưng bên ngoài có người trấn giữ, Vương Lung làm như thế nào mà thoải mái đi vào, ta còn thật sự rất tò mò.

Ta chăm chú nhìn Vương Lung, chờ hắn trả lời, đợi hồi lâu, lại chỉ chờ đến nụ cười như định liệu trước, không chút hoang mang của hắn. Người này chỉ định cười cùng ta, thế nhưng lại không có chút ý định mở miệng.

Vương Lung thật sự là đệ đệ của VươngLang, hai huynh đệ này quả thực quá tương tự. Từ trước lúc còn tưởng hắn thích ta, đối với ta ngoan ngoãn phục tùng, quả nhiên là cố ý để ta hiểu lầm!

Trước mắt chính là kiểu muốn nói lại thôi, hoàn toàn là vì vừa bị kinh ngạc trên tay ta kinh ngạc, cho nên muốn trả thù... Cái đó và tính tình hiếu thắng của VươngLang, quá sức tương tự!

Ngay lập tức ta đã quyết định ta là vẫn thích Vương Lung luôn nhường nhịn ta như trước, từ trước đến nay hắn đối với ta đặc biệt nhân nhượng, đặc biệt lúc khiêm tốn, ta còn cảm thấy có phần buồn nôn chứ.

- - Không cần ai nói, ta cũng biết ta như vậy thật đê tiện.

"Nếu đệ đang chờ ta không nhin nổi tới hỏi đệ, vậy thì tính toán sai rồi." Ta co tay lại nhìn Vương Lung, nhàn nhã nói, "Lục ca của đệ sáu ca đúng là một chuyên gia nhử mồi, ta cái gì cũng đều không làm, chính là có bản sự  bức cung, còn là có thể khoe một chút."

Đáy mắt Vương Lung hiện nhất chút  ý cười, hắn chắp tay sau lưng, ho nhẹ một tiếng, "Lục tẩu, những thủ đoạn hương diễm mà người dùng đối với Lục ca của ta, nếu là dùng trên người Vương Lung ta, sợ là tính mệnh chúng ta đều khó giữ a."

Tiếng cười của ta mắc kẹt ở trong cổ họng, đảo tròn mắt, mà lại tính kế trong lòng.

"Lưu Thúy - -" ta cũng học bộ dáng Vương Lung, chắp tay sau lưng kéo dài giọng.

Vương Lung giống như là bị người ta đâm một châm vậy, hắn xẹp hẳn xuống, hữu khí vô lực nói, "Dã nha đầu nhà ngươi!"

Hắn không hổ là con trai của Hoàng thượng, lập tức chuyển đổi thái độ, tươi cười đầy mặt cùng ta giao dịch, "Như vậy đi, hôm nay ta không làm khó dễ Lục tẩu, có hỏi tất đáp. Từ sáng mai bắt đầu, Lục tẩu đừng nhắc tới chuyện của ta với nàng là được rồi."

Ta nhàn nhạt nói, "Được!"

Nhìn vẻ mặt Vương Lung nhẹ nhàng hẳn, ta lại hảo tâm nhắc nhở hắn, "Có điều Lưu Thúy còn khó giải quyết hơn ta năm xưa vài phần, thiếu ta, còn có Lưu Phỉ, còn có Thế Dương..."

Bị một thiếu nữ như ta năm xưa, nhưng thân phận càng tôn quý, lại càng lớn mật truy đuổi, cũng không phải là chuyện thú vị gì, tuy Vương Lung cũng được coi là tâm cơ thâm trầm thâm tàng bất lộ, nhưng muốn đơn giản thoát khỏi Lưu Thúy như vậy, vậy cũng thật sự là quá coi thường nàng rồi.

Quả nhiên Vương Lung cũng giống như năm đó VươngLang bị ta truy đuổi vậy, bụm mặt thống khổ thở dài một hơi, ta muốn nhìn từ mặt hắn xem có thấy được chút manh mối nào hay không, nhìn xem có thấy hắn đối với Lưu Thúy cuối cùng là có chút ý nào hay không. Có điều ta cũng chưa từng lưu ý Vương Lang hay Vương Lung, cho nên cũng không nhìn ra cái gì. Rất khó nói trong sự đau khổ của hắn, tới cùng có trộn lẫn chút tự đắc nào hay không.

"Vương Lung có thể tiến vào, là vì phụ Hoàng cũng không quản Cấm vệ quân quá nghiêm. Nhất là mấy ngày nay, lại càng buông lỏng. Thực ra Lục tẩu chính là đi ra ngoài trước mặt bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ chẳng ngăn trở nhiều." Vương Lung nhàn nhạt nói.

Ta đã nói mà, những cung nhân này vì sao lại nghe lời như vậy, hóa ra nói cho cùng, đều không phải bởi vì ta trời sinh uy nghi, mà là vì bọn họ đều giỏi tùy mặt gửi lời, biết rất nhanh ta lại có thể từ đen chuyển đỏ rồi…

Ta ừ một tiếng, Vương Lung lại giải thích cho ta.

"Vì sao Phụ Hoàng lại buông lỏng cấm túc, là phải nói từ Lục ca rồi. Sau khi ông ấy nhốt Lục tẩu ở cung Hàm Dương, lại tự mình đến Đông cung một lần, gặp Lý Thục Viện, lại ở Đông Cung nói chuyện nửa canh giờ cùng Lục ca. Từ sau hôm ấy, Lục ca cũng không đồng ý rời khỏi Đông rồi. Tuy Phụ hoàng phái vài Thái y qua đi chuẩn mạch, cũng đều không chuẩn ra được cái gì không đúng. Nhưng Lục ca chính là một mực chắc chắn, chính mình thật sự không thoải mái, thương tâm vô cùng, cho dù là dậy được, cũng cảm thấy được thở không nổi. Còn như vậy đi xuống, đương nhiên lên triều lúc tân niên hắn không có cách nào lộ diện, càng đừng nói đêm trừ tịch - đêm 30 phụng dưỡng Hoàng thượng dụng cơm tất niên rồi."

Mắt thấy sắp đến cửa ải cuối năm, trong cung lại vẫn náo nhiệt như thế này, tiền bạc mời gánh hát năm nay đều có thể giảm đi. Ta thật sự sặc một cái, dường như có chút không thể tin nổi "Cái gì, đệ nói VươngLang chàng- - giả bộ bệnh?"

Từ trước đến nay, mặc kệ Hoàng thượng vô lại thế nào, bản thân VươngLang là quyết không vô lại, hắn luôn luôn đứng đắn làm nơi trút giận của ông. Đây là lần đầu tiên ta biết, VươngLang học phụ thân hắn, dùng thủ đoạn không gặp nổi người như vậy.

"Vậy Lý Thục Viện - -" ta lại hỏi Vương Lung.

Vương Lung liền giả vờ hư hỏng đùa ta, "Lý Thục Viện ấy mà, đương nhiên là ngày ngày hầu hạ thuốc thang, bên người gần người hầu hạ ở Đông cung rồi."

Ta lập tức liếc xéo Vương Lung, "Nếu như vậy, VươngLang lại bệnh cái gì? Dượng cũng không cần phải cấm túc ta rồi."

Vương Lung cũng chầm chậm thở dài, "Ài... Hiện tại Lục tẩu không dễ lừa như trước kia rồi."

Không đợi ta cãi lại, hắn lại vạch trần, "Có điều trí nhớ của Lục tẩu thật sự còn cần luyện tập, hiện tại Lý Thục Viện suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, tìm cái chết, chuyện này vừa rồi Vương Lung cũng đã nói cho Lục tẩu đấy thôi."

Ta mặt đỏ rồi.

Có điều không đợi ta đáp lời, Vương Lung đã nghiêm sắc mặt, cực kỳ nghiêm túc nói."Từ khi tẩu bị giam lỏng, Lục ca không chịu rời Đông cung, Thế Dương ca không chịu vào triều, vua và dân đều nghị luận nhao nhao. Lại đúng thời điểm này Thập đệ cũng bị bệnh, làm sao cũng không chịu đến cung Thụy Khánh thỉnh an. Cùng lúc đệ ấy bị bệnh còn có Hoàng quý phi nương nương, nghe nói là ngày nào đó quỳ ở cửa cung Thụy Khánh... Từng ấy tuổi rồi còn lộn xộn như vậy, nói đi nói lại cũng là có chút mất thể diện. Lục tẩu nói xem, có phải hay không..."

Hắn chưa nói xong, nhưng ta đã hiểu ý tứ của hắn rồi.

Hóa ra Vương Lung có thể thoải mái đi vào cung Hàm Dương, cũng không phải là do dượng ta thật nới lỏng cấm vệ cung Hàm Dương, mà hắn vốn là có việc nên làm mới đến - - hắn là đến làm thuyết khách.

"Dượng là hi vọng ta cứ như vậy đi ra cung Hàm Dương, lại đi Đông cung, sau đó gọi VươngLang, mọi người có thể diện qua năm mới?" Ta hỏi Vương Lung, cho dù đã cực lực khắc chế, nhưng vẫn hơi cao giọng hơn chút.

Vương Lung đưa cho ta một ánh mắt phức tạp, dường như muốn nói "Hiện tại ngươi đã biết ông vô sỉ chừng nào".

Ta hừ một tiếng, tức giận nói, "Ta cũng không phải VươngLang, làn sao nghe lời như thế. Chuyện này tuyệt không thể hồ đồ xong việc như vậy, dượng muốn năm mới ầm ĩ, để ông trực tiếp tới tìm ta."

Trong thiên hạ, cũng chỉ có ta dám tức giận với ông như vậy. Ta dám bảo đảm, cho dù là bản thân Vương Lang, cũng không dám cùng dượng nói chuyện như vậy.

Ta nói, "Tiểu Linh  Lung, đệ giúp ta truyền lời cho dượng. Đệ nói cho dượng, dù sao, ta cũng bị cô cô ta làm hư, ta chính là tùy hứng như thế này. Chính là không để ý đại cục như thế này - - đây đều là bị dượng sủng ái mà thành! Cả đời này, là không thay đổi được rồi."

Ý cười hiện ra từ ánh mắt Vương Lung, trong mắt hắn như là gió thổi xuân phong, ấm áp, làm cho người ta bị hắn nhìn một cái, đều có chút men say.

"Được." Hắn lại ho khan vài tiếng, áp chế ý cười, nghiêm trang nói."Vương Lung nhất định chuyển lời."

Hắn gằn từng chữ, "Nhất định một câu không sai, truyền đi."

Cuối cùng ta cũng không nhịn được, cùng hắn cười ha hả.

Từ lúc mười ba tuổi có mối tình đầu thích Vương Lang, ta chưa bao giờ thích ý tự tại, tràn ngập hi vọng như lúc này.

Ta cùng Vương Lung lại hưng trí bừng bừng hàn huyên thật lâu, thậm chí nói lên những chuyện cũ của cung Hàm Dương. Khi đó chúng ta đều còn nhỏ, cách suy nghĩ nam nữ còn rất xa. Cuộc sống tràn ngập hi vọng cùng vui vẻ.

Qua thật lâu, lúc Vương Lung đứng dậy muốn đi, ta còn có phần lưu luyến không rời, nhưng trời đã về tây, Vương Lung cũng nên đi, nếu không, hắn thật sự ở lại lâu quá, khó tránh chọc người cười chê.

Ta tiễn hắn vài bước, cuối cùng cũng không nhịn được nói, "Tới cùng là đệ hâm mộ Lục ca đệ cái gì?"

Vương Lung trầm mặc, đưa lưng về phía ta, hướng về phía hoàng hôn đầy trời bên ngoài cung Hàm Dương, qua thật lâu, hắn mới nhàn nhạt nói.

"Ta hâm mộ chân của huynh ấy."

Chân Vương Lung nếu không bị tật tàn, vị trí Thái tử thuộc về người nào, vẫn rất khó nói. Nhưng cuộc sống luôn có nhiều chuyện chính là như vậy, xảy ra là đã xảy ra, ngươi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận.

"Ta hâm mộ huynh ấy có tẩu." Vương Lung lại xoay người, hắn nhìn ta dưới trời chiều, ánh mắt ấm áp."Ta hâm mộ có một cô gái như tẩu, toàn tâm toàn ý yêu huynh ấy."

Cho nên hắn đối nghịch với Vương Lang, dùng cách thức không ảnh hưởng đến toàn cục, đùa vui không ảnh hưởng đến toàn cục, tạo ra hiểu lầm trùng điệp giữa ta và VươngLang, chỉ là vì hắn hâm mộ Vương Lang có ta. Thậm chí bởi vì sự hâm mộ này, hắn cho rằng hắn là yêu thích ta, trói chính mình  đến mức khó có thể tự thoát.

Ta nên cực kỳ trách cứ hắn, nên cảm thấy tức giận, nhưng giờ này khắc này, đáy lòng ta chỉ có vô số thương tiếc nói không nên lời. Ta thấp giọng nói, "Không sao cả, Tiểu Linh Lung, có một ngày, đệ cũng sẽ gặp được một người như vậy."

Ta chân tâm thật ý nói cho hắn, "Nếu gặp được, tốt nhất đệ đừng để nàng đi."

Vương Lung hơi hơi nhéo khóe môi, tươi cười lại mang theo ngạo khí. Hắn không có trả lời, cũng không đi, dường như vẫn đang đang chờ đoạn tiếp của ta, chờ câu nói ta chưa từng nói ra.

Ta cũng nói thẳng.

"Chuyện trước đây, ta cũng không muốn so đo." Ta nói cho Vương Lung, "Ta cũng sẽ không so đo với Lục ca của đệ, có điều về sau... Nếu như đệ còn muốn được lòng cả hai bên, Vương Lung, nếu đệ còn muốn lấy lòng hai bên như vậy..."

Vương Lung cười gật đầu, dường như đối với lời của ta sớm có chuẩn bị, hắn nhìn ta, thật sự nói, "Hẳn là không, ta hẳn không rồi. Tiểu Noãn, ta đã nói rõ cùng Phụ Hoàng, đợi lúc xuân về hoa nở, ta muốn đi đất phong."

Hắn không chờ ta trả lời, cũng đã xoay người sang đi chỗ khác, đẩy ra nửa cánh cửa cung Hàm Dương.

Trong nháy mắt rời đi, hắn quay đầu, nhưng không nhìn ta, mà dùng một thần sắc cực kỳ phức tạp, vọng hướng hình dáng cung Hàm Dương dưới trời chiều.

Ta không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn.

Dưới trời chiều cung Hàm Dương xanh vàng rực rỡ, mà lại có một cỗ tang thương, khó nói lên lời.

Khi lại quay đầu, Vương Lung đã đi rồi.

Một khắc này, ta hiểu được Vương Lung cùng ta, lại cùng VươngLang, có lẽ đều không thể trở về như lúc trước. Con đường của chúng ta giao thoa một khắc này, rồi sẽ kéo dài tiếp.

Ta thật sự muốn biết, hắn đi về phương nào, hắn muốn đi về phương nào.

Sau hôm ấy, cung Hàm Dương không còn có tiếp khách, đêm trừ tịch của ta - đêm 30 cũng trôi qua trong quạnh quẽ, cho dù là Hoàng thượng, VươngLang hay là ca ca, đều không có chút tin tức nào.