Editor: Ciao
Đương nhiên Khuất quý nhân biết rõ đếm nay Vương Lang có thể tới dùng cơm, bà chuẩn bị cả một bàn đầy thức ăn —— nói thực ra, mặc dù Tô Thế Noãn ta đã ăn khắp các quán ngon nổi tiếng Kinh thành, nhưng có vài món ăn ở Khuất quý nhân, ta chưa ăn bao giờ.
—— Đương nhiên, ta không giống những nàng dâu bình thường bị mẹ chồng ghét bỏ, mẹ chồng không gọi ta thì ta vẫn quỳ ngoài phòng. Nhìn bọn họ vào phòng, ta cũng đứng lên đi vào theo luôn. Khuất quý nhân và Vương Lang nói chuyện riêng tư, ta đã ngồi xuống bàn, quơ lấy đũa ăn mấy miếng bí xào.
Vừa cho vào miệng ta đã cảm thấy trù nghệ của Khuất quý nhân rất tốt, ít nhất còn ngon hơn nhiều so với cơm ở Ngự Thiện Phòng, món bí xào giữ lửa rất tốt, không non không già, vào miệng chua chua giòn giòn, rất thích hợp khua cơm. Chính vì là món ăn gia đình nên cũng rất khai vị.
Ta bước tới thùng cơm trong góc phòng, mở nắp, bới trước cho mình một chén, vừa ăn được hai miếng thì Khuất quý nhân vén rèm, cùng Vương Lang đi ra.
“Nương không có việc gì, nương không thiếu gì cả!” Bà thật sự như không nhìn thấy ta, hùng hồn nhấn mạnh từ ‘nương’: “Về sau con không cần tới, nương tốt lắm. Thật đấy, chỉ cần con tốt thì nương có gì mà không tốt!”
Vương Lang nhìn ta một cái, hắn vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng: “Trần phòng cũng sắp không ổn rồi… Mấy lần A Xương tới xem ngài, cũng chẳng nói câu gì. Lát nữa ta sẽ phạt hắn.”
Ta đột nhiên nhớ, hình như đối với Hoàng thượng, Vương Lang cũng có vẻ mặt như vậy. Có rất ít người có thể khiến hắn gỡ mặt nạ xuống.
Chớ nói chi là với Vạn Tuệ, hắn lại càng khách khí hơn… Rốt cuộc trước kia sao ta lại chui vào ngõ cụt, lại tin rằng Vương Lang có tình cảm đặc biệt với Vạn Tuệ? Hắn chính là đối với A Xương ngàn vạn tình cảm, cũng chắc chắc sẽ phản ứng gì với Vạn Tuê…
“Không có thật mà!” Khuất quý nhân phân tích: “Nương chính là kẻ vô dụng vậy đó, dù có đáng giá hơn thì nương cũng không ngủ an giấc được!”
Bà lườm ta một cái cầm đũa gõ tay ta: “Phu chủ còn chưa lên bàn, mà ngươi đã ăn vui vẻ thế rồi!”
Khuất quý nhân ra tay nhanh chư chớp, ta không thoát được bị gõ thẳng vào xương bàn tay, thìa trong tay rơi xuống bàn, kêu keng một tiếng.
Hừ! Ghét quá, bà mẹ chồng ác độc!
Ta rơm rớm nước mắt, không phục: “Ai biết hai người muốn nói tới khi nào, con đói bụng thì phải ăn trước chứ…”
“Còn nói, ngươi còn nói nữa!” Khuất quý nhân lại định gõ ta, Vương Lang vội vàng ngồi vào bên cạnh ta, chặn lại chiếc đũa vô địch của Khuất quý nhân.
“Nương!” Hắn gằn giọng.
Khuất quý nhân mếu máo: “Ta vừa nói nàng vào câu thì sao hả? Con, sủng nó thành dáng vẻ vô pháp vô thiên như vậy. Nếu ở nhà ông ngoại con, nào có con dâu dám tranh luận với mẹ chồng? Mẹ chồng chưa ăn mà con dâu dám ăn trước?”
Bà vừa nói vừa ngồi xuống, còn không quên trừng mắt nhìn ta, còn bồi thêm một câu: “Còn chưa cần mẹ chồng mở miệng, phu quân sẽ tát ngay cho một cái!”
Xem ra Khuất quý nhân chẳng hề cảm kích về bữa cơm tối nay, bà coi như đương nhiên vậy. Tác dụng của ta ở đó, bản thân sự rộng lượng của ta, bà không để trong lòng chút nào.
Tô Thế Noãn ta cũng không phải dễ bắt nạt!
Ta căm tức, cau mày duỗi tay cho Vương Lang, nũng nịu: “Lục ca, đau…”
Chủ yếu, chỉ khi ta rất chột dạ, hoặc ta đang làm gì đểu mới gọi Vương Lang là Lục ca.
Đáy mắt Vương Lang thoáng chút vui vẻ, nhìn nhìn Khuất quý nhân, lại nhìn ta một chút, rồi đưa tay vuốt đốt ngón tay ta, thấp giọng nói: “Sẽ không đau nữa.”
Dù giọng điệu vẫn lạnh nhạt nhưng theo cách làm người của hắn, chịu đối với ta như vậy đã rất tốt rồi.
Khuất quý nhân lập tức trợn mắt há hốc mồm, có vẻ tức giận, ta đắc ý làm mặt quỷ với với bà, còn định nói nhưng Vương Lang đã nhấc đũa nói: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Lo lắng đến việc một năm hiếm khi hắn được ăn riêng với Khuất quý nhân vài bữa, ta đành nhịn cơn tức này, chủ động gặp cho Khuất quý nhân một miếng thịt băm sốt cà chua: “Đây chính là thức ăn ngon mà ngài làm, ngài ăn thêm mấy miếng đi.”
Chắc là Vương Lang không nhịn được, vừa ăn một miếng cơm, hắn che miệng ho vài tiếng, hai hàng lông mày không nhướng lên mà hạ xuống, cả khuôn mặt toát lên ý cười nhàn nhạt.
Khuất quý nhân im lặng, lại gắp vài đũa cho Vương Lang: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút. Cơm Ngự Thiện phòng nhạt nhẽo thế, khổ cho con!”
Ta vốn cho rằng bữa cơm này ăn sẽ có sát khí tứ phía, nhưng mà có Vương Lang ở đây, ta và Khuất quý nhân vẫn duy trì hòa khí ở mặt ngoài, mặc dù Khuất quý nhân cứ luôn chỉ ta là người vợ ngỗ nghịch, nhưng vì đêm nay Vương Lang ăn nhiều hơn một bát cơm nên ta sẽ không so đo với Khuất quý nhân.
Ăn cơm xong, Khuất quý nhân rót một bình trà Mãn Thiên tinh —— ta thật sự buồn bực! Trong cung này sao bà có thể tìm được thứ trà kém thế này? Cái trà này vài hạt một bao, ngay cả tiểu thái giám nghèo nhất trong cung cũng không uống trà này!
Nhưng mà thấy Vương Lang uống hết một ly, ta cũng không nhịn được cau mày nếm thử một ngụm, nhưng rồi lại phun ra ngay.
“Trà này không phải uống như vậy.” Vương Lang mỉm cười, hắn hạ giọng dạy ta: “Cầm nắp đè xuống một chút, đè những trà vụn xuống, mím một ngụm…”
Thấy ta nhìn hắn với vẻ không tin, hắn cam đoan: “Cũng có hương vị khác.”
Ta đè xuống mấy lần đều không nén được trà vụn xuống, Vương Lang lấy luôn chén của hắn cho ta uống một ngụm.
Dù không ngẩng đầu nhìn Khuất quý nhân, nhưng ta cũng có thể cảm giác được ánh mắt của bà đã đốt cháy một hố trên người ta.
Ta đắc ý cong cong khóe mắt, lại bưng ly trà phiết phiết lá trà rụn.
Vương Lang thấp giọng hỏi Khuất quý nhân: “Mùa đông có lạnh không ạ? Theo như phẩm cấp của ngài, mỗi ngày 30 cân Ngân sương thán, quản sự thái giám có từng bạc đãi ngài chưa?”
Khuất quý nhân đương nhiên sẽ luôn miệng: “Không có gì, đều tốt lắm, đến mùa đông ta còn ngại nóng.”
“Không có gì, mọi người đều tôn trọng ta! Hoàng quý phi? Nàng không chọc tới ta thì ta cũng sẽ không chọc nàng”.
Ngoài phòng đã nổi gió thu, Tử Cấm thành không có cây cao, gió thổi tiếng cũng ù ù, đập cửa kính rầm rầm, càng làm ta phát hiện ra cung Vị Ương chỉ một cái đèn dầu, rất yên tĩnh. Ta nhắm mắt lại, nghe đối thoại của một đôi mẫu tử có quan hệ vi diễu, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Từ khi ca ca đi Đông Bắc, rất lâu rồi ta không cảm nhận được cảm giác này.
Một lát sau, Vương Lang đứng dậy, cáo lui đi tịnh phòng,
Khi góc áo hắn biến mất khỏi cửa, không khí tỏng phòng lập tức thay đổi, ta buông ly trà, nhìn vào ánh mắt như mũi tên của Khuất quý nhân.
“Đừng tưởng rằng ngươi mang Tiểu Lục tử đến ăn cùng ta một bữa cơm, ta sẽ đối tốt với ngươi.” Khuất quý nhân chửi thề một tiếng: “Tiểu hồ ly tinh, hống Vương Lang chỉ hướng về ngươi! Ta cho ngươi biết, nếu cuối năm nay ngươi còn chưa có tin tức gì, ta sẽ…”
Nếu trước kia nói đến con nỗi dói, ta cũng có vài phần chột dạ, nhưng mà bây giờ đối với Khuất quý nhân, ta cũng không còn tâm tư để hiếu kính.
Ta cũng hạ giọng xuống, hù dọa Khuất quý nhân: “Ngài nói đi, ngài cứ việc nói, gần đây Vương Lang bận lắm nên ta còn chưa nói cho hắn biết chuyện Bồng Lai các. Ngài cứ đợi đi, nếu như hắn biết rằng ngài trơ mắt nhìn ta chết đi, không nói một câu nào…”
Uy hiếp này, đối với Khuất quý nhân mà nói thì vẫn có chút uy lực. Bà có thể phủ nhận tình cảm giữa Vương Lang và cô cô ta nhưng tuyệt đối không thể phủ nhận, con trai nàng vẫn rất sủng ta.
Khuôn mặt tinh sảo của Khuất quý nhân vặn vẹo, bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi ——”
Ta hừ một tiếng, nghĩ đến lợi Vạn Tuệ nói…, lại bắt chước dáng vẻ cao cao tại thượng khiến người ta chán ghét, rồi lại nói với khí thế chém đinh chặt sắt: “Ta cho ngài biết! Ngài không thích ta và ta cũng thế! Nhưng dù sao ngài cũng là mẹ ruột Vương Lang, ta lại là vợ Vương Lang, sau này hai ta vẫn còn phải ở cùng nhau! Khuất quý nhân, ta có thể mang Tiểu Lục Tử đến ăn một bữa cơm cùng ngài, chính vì điểm này! Ngài cũng nên thu liễm một chút thái độ đàn bà chanh chua của ngài —— vẫn là câu nói kia, về sau hai ta còn phải ở cùng nhau mà!”
Khuất quý nhân không lên tiếng, bà liếc ta một cái, dường như đang dò xét xem thái độ của ta mấy phần giả mấy phần thật, ta bình thản chịu đựng gian khổ, cho phép bà nhìn.
Vạn Tuệ mà quả thực là tiền bối của ta, mỗi câu nói của nàng quả thực đều là lời vàng ngọc.
Ta tin rằng vì hiểu lầm của mình, không giải thích được liền không để ý tới nàng ba năm liền, Vạn Tuệ nhất định cảm thấy rất không thoải mái. Nàng cũng không phải là người không có kiêu ngạo riêng, dựa vào chính nàng, nàng chưa hẳn không muốn cùng ta không qua lại cả đời. Nhưng ai bảo ta là thái tử phi còn nàng lại là Phiên Vương phi? Sau này chúng ta vẫn phải ở cùng nhau, cho nên dù nàng không tình nguyện thì vẫn phải có quan hệ tốt với ta.
Mà ta và Khuất quý nhân dù nhìn thấy nhau và ghét, nhưng nhìn mặt mũi Vương Lang thì vẫn duy trì hòa khí bên ngoài. Ta thỏa mãn một chút yêu cầu của bà, đưa Vương Lang đến ăn cơm cùng bà, nhưng ta cũng quyết không khờ dại mà cho rằng một bữa cơm này có thể làm Khuất quý nhân cảm động. Chuyện Bồng Lai các chính là một chuôi dao của ta.
Khuất quý nhân sở dĩ khó chơi, đơn giản vì bà vô dục vô cầu, bây giờ bà có dục cầu —— muốn Vương Lang được tốt, lại có khuyết điểm bị ta cầm, chỉ sợ sau này cũng chỉ có thể mặc ta vuốt ve.
Ta nở nụ cười thân thiết dịu dàng với Khuất quý nhân, biểu hiện cao cao tại thượng vô cùng tinh tế, che miệng cười nói: “Quý nhân, ngài nói xem, ta nói đúng không?”
Khuất quý nhân trầm mặc một hồi, tâm tình bất định, sau đó bà cũng đắc ý hừ một tiếng, ngẩng đầu lên bắt chước bộ dạng của ta, che miệng cười nói: “Tô Thế Noãn, ngươi cũng đừng quên, mẹ ruột không để đối được, mặc dù Tiểu Lục Tử được ghi dưới danh nghĩa Hoàng hậu nương nương, nhưng cũng là từ bụng ta bò ra. Nhưng vợ thì có thể đổi được!”
Ta nhảy dựng lên: “Ngài!”
Đúng vào lúc này, Vương Lang bước tới, hắn tò mò nhìn ta: “sao hả? Ngài cái gì?”
Ta trừng mắt nhìn Khuất quý nhân, ngọt ngào nói: “Ta nói, thỉnh Khuất quý nhân yên tâm, sau này có rảnh ta sẽ thường xuyên đến thăm bà. Nhưng mà bây giờ cũng đến giờ khóa cửa rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Khuất quý nhân quả thực càng đắc ý hơn, bà nói: “Đừng lỏ, chỉ cần biết rằng các con tốt thì ta se tốt! Càng con đừng đến thăm ta, sẽ chọc tới phiền toái!”
Vì sao nói đến thăm bà thì sẽ dẫn đến phiền toái, đương nhiên là nhắc tới chuyện mà cô cô ta nhận Vương Lang làm con nuôi. Khuất quý nhân đang ám hiệu Vương Lang rằng hôm nay mẹ con chia lìa, là bởi vì năm đó cô cô ta keo kiệt.
Mặc dù logic này quá ngu xuẩn, không hề nhắc tới thân phận thái tử của Vương Lang, cùng khúc mắc của dượng ta, nhưng mà thực sự rất độc.
Ta trợn trắng mắt nhìn Khuất quý nhân, còn định nói gì, nhưng Vương Lang đã nắm tay ta, nói khẽ: “Quả thực, Tiểu Ấm, chúng ta cũng nên đi, còn không cáo từ Quý nhân đi?”
Chỉ một câu, thái độ và lập trường của hắn đã rõ ràng.
Ta nở nụ cười thắng lợi, tạm biệt Khuất quý nhân: “Quý nhân không cần tiễn, ta và Lục ca đi đây!”
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy ngọt ngào. Dù ta thường bị Vương Lang coi thường, nhưng Vương Lang đối với ta thì không thể chê được.