Hoàng thượng long thể khỏe mạnh, có thói quen như Vũ Đế, ba ngày có thể không ăn nhưng một ngày không thể không có nữ tử, ngoài trinh phạt trên giường cũng không thể tránh hỏi vài lần mạnh mẽ vô cùng, vậy nên ngủ quên là chuyện thường xảy ra.
Ta và Thái tử gia đành phải ngồi đó, chờ hoàng thượng thức dậy, thực viện lễ vấn an, rồi đến cung Trọng Phương thỉnh an Hoàng quý phi.
Mưa cả đêm qua nên ta ngủ không được ngon giấc, ngồi lâu rất buồn tẻ, trên đầu lại nặng nề, ta không khỏi ngủ gật.
Thái tử gia thấy đầu ta thì đẩy ta một cái, ta sẽ bừng tỉnh dậy, rất không thoải mái.0
Có một quan trên khó hầu hạ như vậy, đúng là bất hạnh trong đời mà.
Khổ sở chờ đợi nửa canh giờ, rốt cuộc hoàng thượng cũng cam lòng thức dậy triệu kiến, ta và Thái tử vội vàng vào nội điện.
Hoàng thượng mặc hoàng bào, hai đầu lông mày hơi tái, dựa người trên giường sưởi dùng trà. Ông thấy thái tử và ta thì cũng chỉ hơi hé mắt.
“Nhi thần/Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc vạn thọ, bình an khỏe mạnh.”
Thái tử và ta không dám chậm rẽ, cẩn thận tỉ mình hành đại lễ ba quỳ chí lạy, mới cúi đầu đợi một câu bình thân của Hoàng đế.
Nhưng mà đợi mãi không thấy câu bình thân đâu cả.
Cúi đầu quỳ trên mặt đất lót gạch vàng, khiến trầm ngọc của ta càng nặng hơn, da đầu ta đau quá đi mất.
Một lúc sau hoàng thượng mới mở miệng răn dạy thái tử: “Nghiệt chướng ngu ngốc!”
Thái tử gia không nói lời nào.
Ta cũng không nói gì, nhìn chằm chằm sàn nhà dát vàng, nghe hoàng thượng phát uy.
“Ngô đại học sĩ, là người đức cao vọng trọng cỡ nào, ngay cả phụ hoàng ngươi là ta đây cũng phải đánh giá cao ba phần, ngươi là một đứa nhóc mà có thể tùy ý làm nhục ông ấy?”
Nếu như so về độ khó hầu hạ thì Hoàng thượng còn khó hầu hạ hơn nhiều so với Thái tử gia, tuổi càng lớn, tâm tình càng khó dò, chỉ một chút chuyện nhỏ thôi cũng đều có thể nói, làm ầm ĩ hết cả lên.
“Rõ ràng cười nhạo Ngô tiên sinh ‘mập mạp, nhìn như con mèo’… Ngươi đọc sách hơn mười năm, ngay cả chê người cũng không biết chê nữa! Ngô tiên sinh giống mèo chỗ nào, rõ ràng giống một con heo!”
Hoàng thượng càng nói càng tức giận, sau khi nói xong, vỗ bàn rống lên.
Xung quanh đột nhiên lạnh xuống.
Ta hơi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, hơi đồng tình nhìn ông.
Hoàng thượng đã lớn tuổi rồi, miệng cũng không còn nghiêm được nữa, vừa dạy dỗ Thái tử, vừa nói lỡ lời.
Hoàng thượng cũng hơi xấu hổ, quay mặt đi không nhìn chúng ta.
Thái tử ra hiệu cho ta, hai vợ chồng lén rút lui ra khỏi phòng.
[Nỗi khổ thứ 5: Không được quan trên thích]
Đi ra khỏi Cung Thụy Khánh, Thái tử và ta đi tàn bộ tới Cung Trọng Phương.
Thúy Khánh cung và Cung Trọng Phương ở hai bên đông và tây của lục cung, tạo thành đỉnh đôi, ở giữa là một con đường rất dài, ta đi mà chân mỏi nhừ, cổ mỏi nhừ, cả người đều mỏi.
“Thái tử gia.” Ta đành phải cầu khẩn: “Thần thiếp… Thần khiếp đi mệt quá.”
Có lẽ vừa rồi Thái tử gia bị mắng, tâm tình còn chưa tốt, lông mày nhíu chặt lại: “Sắp tới rồi.”
Tôi đành phải nuốt câu nói muốn gọi ngự liễn vào.
Haiz, quan trên khó hầu hạ, bị quan trên khinh bỉ thì lại càng khó hầu hạ hơn.
Đi được vài bước, tôi lại hỏi: “Thái tử gia sao có thể nói Ngô tiên sinh…”
Ngô tiên sinh là Đại học sinh đương triều cực kỳ có uy vọng, mặc dù đúng là ông ấy béo béo mập mập, giống như một con mèo già, nhưng dù sao thì Thái tử gia không nên nói những lời không phải này mới đúng.
Lại nói, ‘Mập như mèo’, lời này không tôn trọng cỡ nào chứ? Đâu phải là Thái tử gia luôn treo lời nói tôn trọng lên khéo môi.
Khóe miệng Thái tử gia xụ xuống, như có ai treo hai cân thịt heo lên vậy.
“Ái phi sao có thể cho rằng tiểu vương sẽ nói những lời như thế chứ.” Hắn thản nhiên trả lời ta.
Thái tử gia hôm nay mặc bộ đồ đen xì, màu đen của ô mộc quan, ống tay áo thêu hoa văn màu vàng bay bay, không biết có phải là ảo giác của ta không, ta thấy sắc mặt hắn cũng đen.
Nếu như ta là Thái tử phi ít phiền phức, thì lúc này nhất định ra sẽ im miệng không nói.
Nếu ta là thái tử phi nhanh nhẹn hoạt bát, thì lúc này nhất định ta sẽ chuyển chủ đề, chọn một vài chuyện sẽ làm Thái tử gia vui vẻ, khiến bầu không khí ấm áp hơn.
Đáng tiếc, kiếp trước ta tội ác chồng chất, cho dù kiếp này may mắn thành Thái tử phi, thì cũng là một Thái tử phi không làm cho người ta thích nổi.
“Tâm tử của Thái tử gia, thần thiếp đâu phỏng đoán được.” Ta đoán: “Nói không chừng, Thái tử gia thực sự cảm thấy Ngô tiên sinh là con mèo già, nhất thời lỡ miệng thốt ra, như hoàng thượng vừa rồi…”
Thái tử gia bước nhanh hơn, ta vội vàng bước loạn xạ để đuổi kịp, bộ ngọc trên đỉnh đầu lắc lư lắc lư: “Cũng có thể là giờ nghỉ giảo lao trêu chọc Ngô tiên sinh —— Haiz, tâm tư của Thái tử gia, ta đâu biết được!”
Thái tử khóe miệng run run, bước chân càng nhanh hơn vài phần.
A, đúng rồi, ta lại quên kể: Thái tử gia cũng không thích thái tử phi ta đây, dù nói ta là con cháu danh môn, từ nhỏ xuất nhập cung đình, lại là cháu gái ruột của Hiếu gia Hoàng hậu đã mất, nhưng từ nhỏ Thái tử đã không thích tính tình của ta, thành thân được một năm,. Lại càng lạnh nhạt với ta hơn, phu thê thường thường nhìn nhau không nói gì, chính là oan gia số một số hai trên thế gian.
[Nỗi khổ thứ sáu: Nửa quan trên của quan trên, cũng khó hầu hạ]
Vào Cung Trọng Phương, Hoàng quý phi đã ăn mặc sẵn sàng, tươi cười nhìn chúng ta.
“Thái tử và Thái tử phi vất vả rồi, ngày ngày không quản mệt mọc, thỉnh an ta.”
“Hoàng quý phi là tần thiếp từ thời Hoàng thượng còn là thái tử, sau khi Hoàng thượng nhận chức thì phong làm Hoàng quý phi, chưởng ấn chưởng báo, cuộc sống thường ngày được cấp như Hoàng hậu.
Từ khi Hiếu gia Hoàng hậu chết, Hoàng quý phi đã chấp chưởng lục cung nhiều năm nhưng lại không có con nhiều năm, chỉ có chín năm trước sinh được thập hoàng tử Phúc vương, Hoàng thượng yêu hơn trân bảo, cho phép dưỡng dục trong thâm cục, cho dù năm nay đã chín tuổi nhưng vẫn ở cùng Hoàng quý phi, cùng học bài với Thái tử.
Đây là sủng phi trong sủng phi, từ khi vào cung đến nay, hơn hai mươi năm nhưng ân sủng không suy, mỹ nhân đến như nước, nhưng chỉ có Hoàng quý phi như trường thành không đổ.
Với một sủng phi mãi không đổ, trong lòng ta vẫn luôn bội phục.
Thái tử và ta cùng quỳ xuống, thỉnh an Hoàng quý phi.
Thái tử mới quỳ, Hoàng quý phi đã tự tay nâng hắn lên: “Nghe nói hôm qua Phúc Vương giễu cợt Ngô đại học sĩ, là thái tử ra mặt xin tha thứ, thật sự là đa tạ thái tử đã trông nom Phúc vương, đệ đệ của ngươi không hiểu chuyện…”
Bà ta gạt ta qua một bên, quý không được mà không quỳ cũng không được.
Vừa rồi quên nói: Mặc dù Hoàng quý phi mềm mại văn nhã quen làm quốc mẫu, nhưng mà bà ta không thích ta, ta cũng không biết vì sao.
Từ năm thành thân, ngoài sáng trong tối, bà ta cho ta không ít khó khăn, nếu như ta là thái tử phi lo nghĩ thì đã lấy nước mắt rửa mặt, tự xét lại bản thân…
Chỉ tiếc kiếp trước ta tội ác đầy người, kiếp này da mặt cũng rất dày, thấy Thái tử đứng dậy, ta cũng không bái tiếp mà đứng dậy ngồi bên cạnh Thái tử.
Hoàng quý phi nhìn ta như đang nhìn một tên ăn mày vừa lột sạch quần áo, chạy nhông nhông trước mặt mọi người.
Ta cúi đầu dùng trà, bình thản chịu đựng gian khổ.
[Nỗi khổ thứ bảy: Tiểu bạch hoa bò giường nhiều vô số kể, khó lòng phòng bị]
Thỉnh an hoàng quý phi xong, Thái tử mang theo ta trở lại Đông cung.
Hoàng thượng đúng vào thời kỳ sung mãn, triều chính bận rộn, Thái tử gia lại vô cùng nhàn nhã, một người hai mươi tuổi, mỗi ngày đọc sách trong Ngự thư phòng.
Thường ngày, sau khi thỉnh an xong ở hai cung, Thái tử gia chỉ nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tới Ngự thư phòng học bài, hôm nay hắn lại thay đổi gnoaji bài, cầm sách ngồi xuống chánh điện, không có ý ra cửa.
“Hôm nay Thái tử gia không cần đi học sao?” Ta giật mình hỏi hắn.
“Ngô đại học sĩ cáo bệnh, hôm nay là ngày ông ấy dạy, cho nên nghỉ một ngày.” Ánh mắt Thái tử gia chỉ đặt trên quyển sách, lật một tờ rồi lại lật một tờ.
Ta đáp lời, đành phải ngồi xuống bên cạnh Thái tử gia.
Hai bên tẩm điện đều có người quét dọn. Hôm nay Thái tử gia dậy sớm, đi sớm, về cũng sớm, tẩm điện còn chưa dọn xong, vợ chồng chúng ta không có chỗ để đi, đành phải ngồi trong chánh điện, Thái tử gia đọc sách, ta chờ đợi.
Đợi không bao lâu, nhóm Thải nữ xuất động.
Người đầu tiên xuất hiện, chính là Khương Lượng đệ.
“Nô tì bái kiến Điện hạ, nương nương.”
Khương lương đệ, chính là tài nữ Giang Nam, bình thường vừa đẹp vừa ngoan hiền, đôi mắt to như biết nói, lúc nhìn Thái tử, trong ánh mắt như có một cánh tay, ôm lấy cổ áo Thái tử.
Thỉnh an vợ chồng ta xong, nàng ta đứng dậy, muốn nói lại thôi nhìn quá Thái tử, đôi mắt to chớp chớp, nhưng muốn chớp ra một điệu nhạc.
Thái tử cũng rất chuyên tâm đọc sách, lật một tờ rồi lại một tờ.
Ta nhìn mà cực kỳ vui sướng, nhất thời không kiểm soát được mà cười phì ra.
Nói đến Khương Lương đệ, cũng là không may mắn. Trong nội cung Thái tử, cũng có tới năm sáu mỹ nữ như vậy, mỗi người đều có bản lĩnh và khát vọng riêng, có người là Hoàng quý phi giật giây làm mối nhét tới, có người là Hoàng thượng thấy thuận mắt thì thưởng xuống, có người là do muốn nhà mẹ đẻ nhét vào, có quan to ở địa phương hiến lên, nhưng mà chỉ có Khương Lượng đệ là tuyển tú tuyển ra, trong nhà là nông hộ bình thường, không có chút căn cơ nào trong triều.
Chỉ đành dựa vào đôi mắt biết nói này luyện tập trên thân thái tử.
Thái tử này thì sao, là một người chết biết thở, thân như cây khô, tâm như tro tàn, về mặt nữ sắc chỉ lạnh lùng hai chữ có thể. Đôi mắt kia của Khương Lương đệ dù long lanh hơn nữa, hắn cũng chỉ nhìn như cá chết, có đôi khi hắn phản ứng lại Khương lương đệ, không phải vì nàng ta đáng yêu, mà bởi vì nàng ta đáng thương.
Nhưng mà nụ cười này của ta không tốt chút nào.
Khương Lương đệ da mặt mỏng, khuôn mặt lập tức đỏ thẫm, lúng túng nhìn mặt đất, giống như trên đó có vàng vậy.
Thái Tử cũng nhướng mày nhìn ta.
Ngươi đừng nói, Thái tử nhướng mày cũng ưa nhìn đấy, mặc dù hắn nhạt nhẽo nhưng cũng có vài phần phong vận nhạt nhẽo, khóe mắt đuôi mày mang theo phần sắc bén, theo ý ta là lạnh lùng, nói không chừng Khương Lương đệ lại nhìn thành phong lưu.
“Tối nay tới lượt Khương Lương đệ thị tẩm sao?” Ta vội vàng đền bù.
Mặc dù kiếp trước ta làm ngàn việc ác, nhưng nhất định bây giờ đã làm được việc tốt, kiếp này làm Thái tử phi, dù có bảy nỗi khổ làm bạn, nhưng chỉ có một cái làm ta rất thỏa mãn.
[Niềm vui thứ nhất: Rất thích xem trò vui]
Thái tử không thích ta, ta cũng không thích Thái tử, chúng ta quen biết từ nhỏ, từ nhỏ đã thấy nhau không vừa mắt, miễn cưỡng kết làm phu thể, bất quá vợ chồng không hòa thuận.
Cũng bởi vì ta không thích thái tử, mới có thể hiền lành rộng lượng chiêu mộ mỹ nhân thiên hạ cho hắn —— nếu không phải Đông cung rất chật thì ta rất muốn nạp hơn hai mươi mỹ nhân vào, đùa giỡn mới phấn khích.
Ô này, đừng nhìn ta như vậy, ta biết, Thái tử phi có tấm lòng rộng mở, thống lĩnh Đông cung, khai chi tán diệp cho Thái tử gia.
Nhưng mà cô cô của ta đã từng nói: “Tô Thế Noãn, con chính là tiểu vô lại bò ra từ trong bùn, nếu con thấy ai không vừa mắt thì sẽ đánh một chưởng, đánh không đau thì cũng phải khiến mặt người đó dính bùn. Tại sao Tô gia lại nuôi ra một đứa trẻ không lương lâm không biết xấu hổ như con chứ!”
Đây là sự thật, lần đầu tiên gặp thái tử, ta mới năm tuổi, hai tay cầm bùn xoa lên mặt hắn, không đau nhưng mặt hắn toàn bùn.
Từ nhỏ ta đã có da mặt dày như vậy, trường thành ta có thể ngừng lại được sao?
Ánh mắt Khương Lương đệ sáng lên: “Hôm nay… là thời gian thị tẩm của Mã tỷ tỷ!”
Ta che miệng cười: “A?”
Cô dâu mới vào cửa, một năm đầu phải nuốt giận, đạo lý này ta cũng biết.
Ta và thái tử lập gia đình tháng ba năm trước, hết hôm nay đã một năm hai tháng. Chuyện vui ta đã xem không ít, Hoàng thượng là diễn viên chính dẫn đầu, Hoàng quý phi biểu diễn khuynh tình, mỹ nhân thái giám trong hậu cung, đều là vai phụ.
Ta xem rất thích, cũng giày vò khiến ta mệt chết đi được.
Hôm nay à..
Đúng lúc để tuồng vui này biểu diễn ngày càng đặc sắc hơn.