Khó Lắm Phải Không Anh?

Chương 22: Chương 22: Đặng gia





Căn biệt thự trên đường Pt.
Tĩnh mịch.
Căng thẳng.
_Luật sư. Mong ông giúp tôi mọi việc.
Ông Văn Anh đưa tập giấy cho người trung niên đối diện.
_ Được. Chỉ cần công bố nữa thôi.
Ông luật sư đón lấy với tư thế cả người cúi gập, rất tôn kính.
Chẳng lẽ Văn Anh có chức quyền lớn lắm hay sao?
Tất nhiên, chủ tịch của Re-Blue mà. Có tiền mua tiên cũng được. Ông ta có thể đốt tiền để thiêu rụi cả một thành phố, huống chi là giết chết một mạng người.
Luật sư nhẹ nhàng bước ra ngoài, để lại trong phòng một con người tầm 60 tuổi nhưng dáng vóng vẫn còn rất phong độ, ngồi đăm chiêu.
------------------------------

Cạch.
Tiếng cửa mở trở nên to hơn khi trong không gian vô cùng im lặng khiến hai người con trai mặc vest đen giật bắn, vội vàng ngước đầu nhìn.
_ Mời hai cậu đi theo tôi. - ông luật sư liếc mắt rồi bước vội về dãy hành lang ốp kính.
Được vài bước thì đến một căn phòng rộng lớn. Ông ta ngồi xuống chiếc ghế bành đen, tiếp tục lên tiếng:
_ Mời hai cậu ngồi.
Phịch.
Đặng Khánh Phong nặng nề ngồi xuống, mặt mày cau có. Anh không ưa gì những vụ chia tài sản như thế này!
Đằng khác, Quốc Bảo dễ chịu hơn, chỉ thoắt ẩn thoắt hiện vài nét lo lắng trên gương mặt. Anh ta sợ mình không được chút lợi lộc gì khi đã cật lực, nài lưng kiếm tiền cho tập đoàn Re-Blue.
_ Tôi xin phép được bắt đầu. - vừa nói ông luật sư tóc hoa râm vừa bật máy ghi âm.
Từ sau câu nói này, trong phòng càng trở nên lặng yên hơn. Một con muỗi vỗ cánh bay ngang cũng có thể nghe thấy.

_ Ông Đặng Văn Anh muốn nghỉ hưu non nên giao quyền kinh doanh cùng tài sản của mình cho các con. Vì thế, tôi xin công bố việc phân chia tài sản của ông Đặng Văn Anh. Người thừa kế thứ nhất là Đặng Khánh Phong, quan hệ con trai ruột. Người thừa kế thứ hai là Đặng Quốc Bảo, tên thật là Vũ Thái Bảo, quan hệ con riêng của vợ.Hai người đã nêu tên hiện có mặt hay không?
_ Có. - vẫn biết là câu hỏi dư thừa nhưng Phong và Bảo đều trả lời. Tất cả cần phải tuân đúng theo pháp luật.
_ Vậy thì buổi công bố chính thức bắt đầu. - ông luật sư lật xấp giấy sang trang thứ nhất. - Đầu tiên, tất cả tài khoản trong ngân hàng Thuỵ Sĩ, ngân hàng Việt Nam, ngân hàng Mỹ được chia như sau: 50% của Đặng Khánh Phong, 50% của Đặng Quốc Bảo.
Ông ta khẽ hắng giọng rồi lật sang trang thứ hai.
_ Tiếp theo, tất cả các căn nhà đều được quy thành tiền mặt, chia mỗi người một nửa. Các chi nhánh xưởng lắp ráp moto ở Anh là do Đặng Quốc Bảo thừa hưởng. Các chi nhánh ở Việt Nam là của Đặng Khánh Phong. Điều cuối cùng, tập đoàn Re-Blue...
Không khí trở nên ngột ngạt hơn. Quốc Bảo nín thở, tập đoàn này đứng hàng đầu trong giới lắp ráp moto, nếu sở hữu được nó thì....
_ Tập đoàn Re-Blue... - ông luật sư cắt ngang dòng suy nghĩ của Bảo - 100% cổ phần... thuộc về người sở hữu... Đặng Khánh Phong.
_ Không thể nào. - bỗng Quốc Bảo đứng phắt dậy, chạy về phía luật sư, giật lấy xấp giấy, mắt lướt liên tục - Chuyện này không đúng.
_ Sự thật là như thế! - ông luật sư lấy lại mấy tờ giấy rồi đi vội ra ngoài.
Không khí trong phòng đã đỡ ngột ngạt hơn. Thay vào đó là sự tức tối của Gia Bảo.
Anh ta quỳ gối, tay ôm đầu, mặt mày đỏ rần. Từng sợi gân trên trán lại nổi lên hệt như những con rắn hổ mang đang chuẩn bị tấn công.
_ Ba tôi... chia như thế là tình nghĩ lắm rồi. Xem như công lao của anh được đền đáp. Từ nay chúng ta không còn liên quan.
Câu nói của Phong như dấu chấm hết dành tặng cho cuộc đời Vũ Thái Bảo. Anh ta chỉ cứng người. Những tiếng nghiến răng rôm rốp dần phát ra sau khi Phong đi ra ngoài.
_ Được lắm! Đặng gia. Hãy chờ đấy!