Hác Đạt lo lắng xem giờ, liên tục nhìn về phía cửa KTV.
Bỗng nhiên một chiếc xe tiến vào bãi đậu. Hác Đạt nhìn thấy chiếc xe quả muốn khóc thét, đến quản lý cũng đã tới rồi cái thằng A Dũng này còn chưa thấy bóng, thật là quá vô ý!
Hác Đạt đã có thể tưởng tượng đến cảnh mọi người ở trong phòng ăn ăn uống uống, rách họng kêu gào ca hát mà tiền của hắn lại cứ như hoa trôi nước chảy mất đi, hắn còn bị mọi người nhốt ngoài cửa KTV đầy gió lạnh nghênh tiếp đại thọ tinh, đây căn bản là bóc lột trá hình mà.
Người xuống xe trước không phải quản lý mà là Võ Chí Dũng. Hác Đạt không thể tin nổi người này vậy mà đáp nhờ xe quản lý, thảo nào muộn vậy mới tới.
Không hề suy nghĩ sâu xa hai người vì sao cùng nhau trình diện, Hác Đạt vội vã chạy đến trước mặt Võ Chí Dũng, lên tiếng oán giận:
-Đạp vỡ bậu cửa mới thấy chú nha! Em họ chú đến rồi mà tôi cũng chưa đi tán được, vẫn chờ ông anh họ chú giới thiệu đây! Vậy mà chú còn đến muộn!
-Đường tắc mà.
Xe riêng tuy rằng tiện đi lại nhưng một khi tắc đường thì chính là bi kịch, Võ Chí Dũng nghĩ tới cảnh tắc đường hoành tráng kia đã vạn phần nhớ tới cái xe đạp hai bánh không ô nhiễm của hắn.
Hác Đạt vừa muốn nện cho hắn một quyền lại thấy Diệp Phong đã khóa xong xe, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách mang theo ý lấy lòng:
-Quản lý, mọi người đang chờ anh đến.
-Ngại quá, chúng tôi đến muộn, ngoài giờ làm việc không cần quá khách khí với tôi, vào trước đi.
Diệp Phong cười nói ôn hòa lễ độ.
Nghe xong lời này Hác Đạt thả lỏng rất nhiều, lập tức dẫn họ vào phòng.
Mở cửa một cái, Hác Đạt hô to:
-Đại thọ tinh tới! Quản lý tới!
Bùm bùm mấy tiếng, trên người Võ Chí Dũng rớt đầy ruy băng linh tinh các loại, Diệp Phong phía sau hắn cũng y hệt gặp nạn.
Võ Chí Dũng vội vã ném mấy thứ đồ chơi trên người ra, thuận tay kéo đống bọt biển dính trên đầu Diệp Phong xuống.
Mọi người cười vang, cả lũ ồn ào:
-Ai cho cậu tới muộn! Hôm nay chúng tôi phải trừng trị đích đáng! Mau tới hát một bài bồi tội đi!
Võ Chí Dũng đang dở khóc dở cười, không biết ai đã nhét mic vào tay hắn.
-Tôi không hát đâu.
-Tới KTV rồi không hát cũng phải rống mấy tiếng! Mau rống!
Mọi người không chịu buông tha hắn, cả đám giục giã.
Võ Chí Dũng nhìn bên này lại qua bên kia, mọi người nét mặt hưng phấn chờ hắn xấu mặt lại tiếp tục trêu chọc, đến Diệp Phong cũng mỉm cười đợi hắn hát.
Võ Chí Dũng có chút đau đầu.
-Được rồi, hát bài gì đây?
-Thâm tình tương ủng.” (bên nhau trọn đời?)
Có một nữ đồng nghiệp lên tiếng, lập tức được mọi người hưởng ứng.
-Đúng, hát “Thâm tình tương ủng” đi! Mau tìm một người cùng hát với cậu ấy!
Võ Chí Dũng biết chắc mọi người sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng bài hát tình yêu sâu nặng như vậy hắn không muốn hát cùng một nữ đồng nghiệp.
Võ Chí Dũng vô thức nhìn về phía Diệp Phong, đưa mic cho anh.
-Anh hát cùng tôi đi.
Diệp Phong hơi giật mình, anh không nghĩ tới Võ Chí Dũng lại chọn mình.
-Ái chà chà, nam nam hát đôi!
-Hát mau hát mau! Hôm nay là các người tự mình đưa tới cửa, mọi người đừng có buông tha họ!”
Diệp Phong cười cười gật đầu, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, phối hợp để mọi người làm loạn.
Không muốn buông tay em
Giờ đây lại phải ngừng lại.
Khúc nhạc tình còn vang trong lòng anh.
Làm sao để đêm ngừng trôi.
Tình cảm trong lòng anh cùng em tương đồng.
Không muốn vầng trăng trôi
Đối lòng em
Có những vì sao làm chứng.
Tình yêu như gió cuộn mây trào.
Lần thứ hai thâm tình tương ủng
Giờ khắc này ngừng lại.
Nhất định đừng nói với anh lần nữa
Tình yêu ta chỉ còn có đêm nay.
Nếu tin rằng sẽ ưu phiền tưởng niệm
Hãy để đôi ta bên nhau dài lâu.
Một bài “Thâm tình tương ủng” được hát vừa dịu dàng vừa quấn quýt triền miên. Hai người cũng không phải cao thủ hát hò, khó tránh khỏi lạc giọng một ít nhưng giờ này phút này mọi người không nghĩ nhiều như vậy, tình cảm kia xuất phát từ trái tim, dù họ có nắm tay nhau cũng không có ai chú ý nhiều lắm.
Tay bị nắm rất rất chặt, Diệp Phong chăm chú nhìn sườn mặt Võ Chí Dũng. Võ Chí Dũng phát hiện ánh mắt anh, nghiêng mặt qua nói với anh một câu:
“Đối lòng anh có những vì sao làm chứng”
Dường như những tình cảm sâu nặng kia đều gửi gắm trong một câu hát, anh cũng chẳng còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác nữa.
Chọc xong Võ Chí Dũng, mọi người lại quay ra tự giỡn với nhau, Võ Chí Dũng cùng Diệp Phong gắng ngồi trong một góc không ai để ý.
Diệp Phong nhìn về phía em họ Võ Chí Dũng, Điền Hân đang ứng phó với Hác Đạt, cười cười xin lỗi anh, Diệp Phong cũng cười một cái xem như chào hỏi.
Cằm len lén cọ lên vai Diệp Phong, Võ Chí Dũng hài lòng nhỏ giọng nói:
-Muốn về mau mau chút còn ăn bánh ga tô anh tặng nữa.
-Được.