Kho Dữ Liệu

Quyển 3 - Chương 56: Căm thù - Gánh nặng mà chủng tộc phải mang




Bị tập kích bất ngờ, chuỗi âm thanh cao tần của con Akuma khẽ gián đoạn trong thoáng chốc, một nét sửng sốt lướt qua khuôn mặt búp bê nhưng lập tức biến mất ngay, những khối hộp đen đã sẵn sàng chấn động rồi.

Nhìn cánh tay mang theo bão táp chụp xuống đầu, con Akuma bình tĩnh kéo ba khối hộp chắn trước mặt mình. Chấn động đồng bộ ngoài công kích âm thanh còn mang theo một đợt sóng cơ học không thể coi thường. Ở cự li gần, nó dễ dàng ép vỡ cơ bắp hoặc giập nát hoàn toàn nội tạng của một người bình thường. Tinh thần lực liên kết chặt chẽ với ba khối hộp vốn là một phần cơ thể, chấn động đồng bộ vừa chuẩn bị phát ra thì...

- Nhói...! – Một cơn đau đầu kì lạ bỗng nhiên xuất hiện, giật buốt vào trong tận linh hồn. Cách đó không xa, Cỏ May đã ngồi dậy từ khi nào, đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào con Akuma, máu tươi trào qua hốc mắt và ở phía đuôi mắt, vô số mạch máu hằn lên rõ nét. Chúng khẽ ngọ nguậy như những con rết, leo qua huyệt thái dương và chạy ngược về phía sau đầu. Biểu hiện của trạng thái [Giải khóa Gen] mức độ 1.

Liên kết tinh thần sụp đổ, chấn động đồng bộ lập tức thất bại. Con Akuma không có thời gian đi tìm hiểu nguyên nhân của cơn đau đầu, cánh tay của Nam điên đã hạ xuống gần trước mặt. Vội vàng kết nối lại với ba khối hộp và...

- Bùngggg... – Một âm Bass kịp thời bùng nổ trong không gian, con Akuma thành công kích hoạt một trong ba khối hộp. Sóng chấn động ép cho mớ trang phục đã rách nát của Nam điên bay ngược về đằng sau, máu từ những miệng vết thương chưa bao giờ ngừng chảy cũng lập tức hóa thành vô số hạt bụi mà cuốn lên mù mịt.

Cơ thể Nam điên bị trì hoãn trong thoáng chốc, nhưng tác dụng công kích tinh thần và tổn thương não bộ của âm thanh không hề ảnh hưởng được đến kẻ đã mất đi ý thức. Dư lực vẫn còn, Nam điên vẫn lao vào và cánh tay mang theo khối cầu khí nén vẫn chụp xuống đầu con Akuma như cũ. Bệ bánh răng dưới chân con Akuma cấp tốc di chuyển, cố gắng đưa nó lùi về phía sau. Cơn đau đầu vẫn còn như cũ, con Akuma cố gắng kết nối được với một khối hộp tiếp theo. Kích hoạt không do dự:

- Bùngggg... – Một âm Bass nữa mang theo sóng chấn động bùng nổ. Giữa không trung, cơ thể Nam điên lại một lần nữa trì hoãn lại, khối cầu khí nén trong lòng bàn tay phải đang đẩy về phía trước kịch liệt giao động như muốn thoát ra ngoài.

- Bùngggg... – Khối hộp cuối cùng chấn động, âm Bass cuối cùng vang lên, con Akuma cũng vừa kịp rời khỏi cự li sải tay vồ xuống của Nam điên.

Động năng lao vào tiêu hao hết, năng lượng của cơ thể cũng đã bị thiêu đốt hoàn toàn, khối khí nén trong lòng bàn tay Nam điên lập tức mất đi khống chế mà bắt đầu bành trướng. Vô vàn lưỡi đao gió được sinh ra, chém loạn về bốn phía. Thứ đầu tiên bị cắt nát chính là cánh tay đã sinh ra nó, ngay tiếp theo là cơ thể của Nam điên cũng chung số phận. Con Akuma ở ngay bên cạnh cũng bị những lưỡi đao gió liếm vào, để lại từng vết rạch nông sâu khác nhau trên cơ thể con ác ma cơ khí.

Những lưới đao gió không mang sát thương linh hồn hầu như chẳng thể làm được gì con Akuma, vài vết thương đều tự động lành lại với một tốc độ nhanh trông thấy. Con quái vật quay người, nhìn thẳng vào Cỏ May, kẻ mà nó cho là nguyên nhân của cơn đau đầu khó chịu này. Con Akuma giơ tay, ba khối hộp khẽ chuyển động, tập hợp lại cùng một chỗ và...

- Xoẹt...! – Một thứ âm thanh sắc bén vang lên, nghe như thể lưỡi kiếm vừa cắt qua cái gì đó. Cùng lúc đó, một bóng người cũng xuất hiện trước mặt con Akuma, cơ thể vẫn còn bảo trì tư thế phóng về phía trước, lưỡi kiếm chưa kịp thu về nhỏ xuống một giọt máu đen.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của con Akuma, bóng người đó hơi lảo đảo, phải chống thanh kiếm xuống đất để giữ lấy thăng bằng, còn nó thì không cảm thấy được nửa người bên dưới.

- A...! – Khẽ a lên một câu, nhưng không còn là âm thanh cao tần áp chế nữa, từ cái eo tinh tế của con Akuma xuất hiện một vết chém chéo phẳng lì, hai phần cơ thể không tự chủ được mà bắt đầu đổ xuống.

Bị chém ngang thân nhưng ý thức chưa hoàn toàn mất hết, con Akuma cố gắng vung tay, ba khối hộp khẽ rung cho đợt chấn động đồng bộ cuối cùng. Tinh thần đã liên kết, bàn tay vừa định xiết lại để chính thức phát động công kích thì:

- Đoàng...! – Một tiếng nổ vang lên ngay bên tai con ác ma cơ khí, và nó thấy, hình như có thứ gì đó vừa sượt qua ánh mắt, sau đó, cánh tay đang giơ lên của nó lập tức cụt mất một đoạn dài. Không để cho con Akuma có thời gian kịp tư duy, hàng loạt tiếng nổ đã vang lên ngay sau đó.

[Tứ linh thức – Thanh Long loạn chảo]

Thằng Minh không biết đã vùng dậy từ khi nào, môi mím chặt và đôi mắt không hề mở. Nó đứng ép sát vào sau lưng con Akuma, hai tay xòe ra thành trảo, kết hợp với vòi xả nhiệt mà vồ tới tấp xuống phần thân trên đã rời ra khỏi cơ thể của con ác ma cơ khí. Cơ thể tàn khuyết lập tức tan nát trước hàng loạt cú vồ, còn lại cái đầu thì bị nó trực tiếp túm lấy mà lôi về. Phần thân trụ trơ trọi gắn trên bục bánh răng đổ nhào, ba khối hộp cũng lập tức vô hồn rơi xuống đất.

.....

Từ trên trời cao, Lenalee như một chiến thiên sứ mà trực tiếp giáng lâm xuống đầu kẻ thù.

Không kích, luôn mang theo sức phá hoại lớn phi thường và nhất là những đòn tấn công từ một vị trí cao như vậy, dù không trúng đích thì sóng sung kích lan ra cũng gây ra sát thương không hề nhỏ.

Cơ thể tự do rơi xuống từ giữa nền trời, những dòng khí lướt qua người mà bay ngược lên trên, ánh trăng phản chiếu lên đôi giày Dạ Hài như vạch ra một đường bạc trắng trong không gian. Tốc độ rơi của Lenalee càng ngày càng nhanh, đồng nghĩa với nó là lực phá hoại cũng càng ngày càng lớn. Nếu cứ như vậy mà rơi xuống đất thì sức công phá sẽ chẳng thua gì một viên đạn pháo cả.

Mái tóc hai ngoe bị tốc ngược lên trên và tiếng gió rít ào ào qua tai. Cái lạnh của gió đêm sa mạc tạt vào mặt làm tỉnh vô số sợi dây thần kinh cảm giác. Mặc kệ gió lạnh và những hạt bụi cát lẫn bên trong, Lenalee vẫn kiên trì mở lớn đôi mắt, nhìn chăn chú vào đám người bên dưới kia, những kẻ sẽ trở thành kẻ địch của mình.

Mặc dù vô cùng tự tin vào sức mạnh của bản thân nhưng “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” và “Không bao giờ được phép coi khinh đối thủ”, những kẻ có khả năng tranh đoạt Innocence tuyệt không bình thường.

- Bụp…! – Lẫn trong tiếng gió rít bên tai, Lenale nghe thấy một tiếng nổ mơ hồ và điểm sáng bất chợt lóe lên ở đội hình của những kẻ địch bên dưới.

- Viu… viu… viu…! – Nghe như có tiếng của thứ gì đó xé gió mà lao đi, âm thanh ngày càng tới gần và với kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu với Akuma của mình, Lenalee gần như đoán được đó là thứ gì.

Đạn…

Đối với Exorcist, việc đối phó với dạng tấn công bằng đầu đạn xạ kích của lũ Akuma là việc hết sức bình thường và kĩ năng cơ bản nhất. Bây giờ, đầu đạn pháo hoa của thằng Minh lại còn có tốc độ bay thấp hơn đạn Akuma gấp vô số lần.

Nhẹ nhàng búng người giữa không trung, giảm đi một phần gia tốc rơi xuống nhưng thành công chuyển rời vị trí của mình khẽ lệch sang bên một chút. Đầu đạn sẽ bay lướt qua người mà thế không kích của mình vẫn không thay đổi. Thế nhưng:

- Bụp…! – Khi gần đền nơi, viên đạn đột ngột nổ bung giữa nền trời, nổ ngay bên dưới gót chân của Lenale. Bóng người nhỏ bé lập tức bị nuốt chửng trong màn ánh sáng rực rỡ chói lòa.

Giật mình! Đến tận bây giờ, mấy đứa còn lại của tiểu phân đội mới nhận ra nguy cơ đến từ bầu trời. Dường như tư duy không theo kịp đột biến bất ngờ của cuộc chiến, nhiều đứa vẫn còn ngửa mặt, ngơ ngác đứng nhìn.

- Chạy…! – Một tiếng hét lớn vang lên, âm thanh thằng Thi rít qua kẽ răng như để tỉnh cả bọn. Đến lúc đấy mấy đứa mới nhào nhào di chuyển.

Mới chỉ có Lala và ông lão là chui được vào trong, Du chật vật đứng giữa cửa còn cô bé Linh vẫn đằng sau xe lăn của thằng Thi, bên cạnh là bà cô Hoàn và cậu bé Văn đang luống cuống xoay người.

Trên nền trời, ánh lửa pháo hoa vừa bùng lên đang dần tiêu tán. Xuyên qua đám tàn lửa, một bóng người vẫn tiếp tục lao xuống.

Khẽ xoay người giữa không trung, Lenalee nhún nhẹ xuống một mái tháp chuông cách không xa tiểu phân đội.

- Crắc… rắc… rắc…! – Động tác hạ xuống nhìn như rất nhẹ nhàng nhưng dưới chân Lenalee, mái tháp chuông bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt. Bắt đầu từ đỉnh và nhanh chóng lan ra, đan chẳng chịt dần xuống dưới. Không đến hai giây sau, cả tòa tháp chuông ầm ầm sụp đổ còn Lenale lại tiếp tục bật nhảy lên trời.

Thi trơ mắt nhìn đối phương phát động tấn công về phía mình. Bản năng chiến đấu đã ngấm vào trong dòng máu điên cuồng hò hét nhưng cơ thể trọng thương của nó không cho phép. Khẽ nghiến răng, Thi đành mở miệng, hét lớn:

- Du…!

Phát động [Thần Tứ] một cách không do dự, dấu thánh giá ngược trên trán Du cũng chợt hiện. Vô số sợi chỉ đen mà chỉ mình hắn mới nhìn được thấy căng ngang qua hư không, đan chéo vào vị trí đối thủ phải lao đến. Bên cạnh, con búp bê Ám Dạ đã chẳng lành lặn được bao nhiêu cũng lao ra đối địch.

Thấy kẻ thù lao tới, không cần nghĩ nhiều, Lenalee khẽ chuyển tư thế từ giữa không trung và… Một đá.

- Rộp…! – Khi được trang bị Dạ Hài, cú đá của Lenalee có thể dễ dàng xuyên thủng cả sắt thép. Con Ám Dạ đã tơi tả ba phần làm sao chịu nổi, cả một cánh tay phải và một phần xương ngực lập tức gẫy nát ngay lần đầu tiên va chạm.

Được sự trợ giúp của Lenalee, con Ám Dạ bây giờ đã chính thức trở thành một đống đồng nát không hơn không kém. Cơ thể bị tàn phá nghiêm trọng, đối với bất kì một sinh vật nào cũng gần như bỏ mạng, nếu không phải là đau đớn kịch liệt tra tấn tinh thần thì cũng là đổ vỡ kết cấu cơ thể. Thế nhưng, con Ám Dạ này của Du không phải là sinh vật. Không có ý thức, nó sẽ không sợ đau và với bản chất của một con búp bê, chỉ cần kẻ điều khiển còn sống thì dù chỉ còn một khớp xương, nó vẫn hoạt động như thường.

Lực quán tính của cú lao tới vẫn còn, Du lập tức thao túng con búp bê Ám Dạ vung nốt cánh tay còn lại, hai chi sau cũng đưa lên mà đồng thời vồ mạnh về phía trước.

Khẽ xoay người, Lenalee trực tiếp đạp thẳng vào lồng ngực đã nát tan gần hết của con búp bê Ám Dạ, lấy đó làm điểm đặt lực mà bật mạnh ra ngoài. Nhẹ nhàng lộng người hai vòng trên không trung rồi đáp xuống một nóc nhà đối diện phía cả bọn luân hồi giả đang đứng.

Từ từ đứng thẳng người lên, mái tóc hai ngoe bị gió đêm thổi tạt ngược về đằng sau, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mấy đứa thằng Thi, Lenalee cất giọng lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi là ai?

Không một ai dám lên tiếng trả lời, bầu không khí chìm trong một sự chết lặng. Lenalee chỉ đứng yên ở đó, dáng người nhỏ nhắn nhưng áp lực tỏa ra lại lớn vô cùng.

Cắn chặt răng để quai hàm thôi run rẩy, Thi cố gắng hít sâu để ổn định lại tâm tình. Từ trên người Lenalee, nó thấy một thứ uy thế vô hình đang chậm rãi dâng lên. Thứ uy thế mà khi còn ở Thế Giới Gốc nó đã vô cùng quen thuộc, uy thế của những kẻ đã trải qua hàng ngàn trận chiến và bước ra khỏi chiến trường.

“Thầy trừ tà, sao lại là Thầy trừ tà cơ chứ…!?” Thi bất lực chửi thầm một câu “Mẹ kiếp!!!” Nó bây giờ đã tàn phế rồi, mấy đứa khác thì chẳng trông mong gì được, nếu là Akuma thì còn có khả năng chày cối một trận chứ Thầy trừ tà thì đứt hết.

Đụng phải một Thầy trừ tà, cái tiểu phân đội chỉ toàn thương binh và tân thủ thế này được định trước là sẽ không còn vẹn toàn.

“Trốn…!?” - Thoáng nhìn qua cái lỗ chó chui vào tòa nhà lớn để dẫn xuống mê cung ngầm - “Quá hẹp, cùng lắm cũng chỉ một, hai đứa nữa chạy được đi thôi còn lại chắc chắn là chết hết. Mà có chui được vào trong đó cũng không chắc là đã sống, đối với một Thầy trừ tà thì việc giết hết cả đám này cũng chỉ mất 30 giây là cùng, sau đó sẽ là đuổi giết tận cùng”. Nét khiếp sợ bắt đầu xuất hiện trong ánh mắt nó.

Mấy đứa còn lại cũng không khá hơn chút nào, kẻ đến không phải là quái vật nhưng còn đáng sợ hơn quái vật gấp vài lần. Akuma thì bọn nó đánh rồi, cũng thắng qua rồi chứ Thầy trừ tà thì mới chỉ có đánh chứ chưa có thắng được lần nào.

Trái ngược với mấy đứa luân hồi giả, con đệ của thằng Thi lại tỏ ra kích động vô cùng. Gặp kẻ thù định mệnh, trong tâm trí đơn thuần của nó, không cần biết là kẻ địch mạnh đến đâu, không cần thiết là có thể chiến thắng hay không mà chỉ có tử chiến đến cùng. Nằm trong vòng tay của thằng Thi, con Akuma không chịu yên phận mà lập tức phản ứng lại. Cơ thể cơ khí nhỏ bé liên tục biến đổi, từ bỏ hình dáng bầu dục nhẵn nhụi vô hại mà tái tổ hợp lại thành một thứ đầy tính công kích. Những nòng súng liên tục mọc ra từ mọi vị trí trên cơ thể, dài ngắn không đồng đều và liên tục điều chỉnh phương hướng nhằm về phía kẻ thù. Các mảnh vỏ giáp mọc ra dày đặc, gai góc và xù xì. Akuma vốn không biết sợ, nó đã sẵn sàng tham chiến.

Từ lúc con đệ bắt đầu biến đổi, một luồng cảm xúc kì lạ cũng dâng lên trong lòng thằng Thi…

Căm thù!

Sự căm thù vô danh, không cần lí do như thể nó đã in sâu vào trong cốt tủy. Giống như định mệnh sinh ra đã là kẻ thù, không phải là cá nhân, cũng không xuất phát từ lí trí, nó là sự căm thù của cả một chủng loài.

Bất tri bất giác, nét mặt thằng Thi chuyển thành vẻ dữ tợn, vài sợi tơ máu bắt đầu hằn lên bên trong đôi con ngươi. Trong tâm trí nó, sự sợ hãi dần biết mất mà thay vào đó là căm thù và điên loạn.

Đúng như điều khoản trong bản “Hợp đồng của Quỷ”, con đệ đang tác động ngược lại tới nó và một tia huyết thống Akuma trong cơ thể cũng tự nhiên mà hô ứng lại với tác động này.

Sự biến đổi của cả thằng Thi lẫn con đệ Akuma đều vô cùng nhanh chóng, Lenalee vẫn đứng kia, mấy đứa đồng đội nó vẫn như đang chết lặng cả người mà chôn chân tại chỗ, còn thằng Thi… Ngồi trên xe lăn, không thể áp chế được cảm xúc khiến nó thở gấp, hai hàm răng cắn chặt lại với nhau, mắt hằn tơ máu và bàn tay nắm chặt tay vịn của cái xe lăn đến nỗi trắng bệch đi, run rẩy. Cảm xúc bùng nổ thôi thúc nó phải lao ra chiến đấu với kẻ thù nhưng cơ thể tàn phế lại không cho phép. Bức bối càng làm cho cảm xúc thêm mãnh liệt, khi nó đã gần như không thể chịu được nữa mà phát điên thì đột nhiên:

- Hàm răng cưa… - Một âm thanh vang lên từ sâu trong não khiến cho thằng Thi giật mình mà tỉnh cả người. Khả năng liên kết tinh thần của cậu bé Nhân Thần – Văn. Không cho nó cơ hội thắc mắc, Văn lại tiếp – Nếu có khả năng đứng lên, ngươi có thể cầm cự được với tên Thầy trừ tà kia không?

Đứng lên một lần nữa, đối với thằng Thi bây giờ thì là một điều không tưởng. Xương cốt cả nửa thân dưới của nó đã nát nhừ, cứ coi như có một phép màu nào đó khiến cho nó lập tức phục hồi thì mọi chuyện cũng không chỉ đơn giản như thế. Những mảnh xương cốt gẫy vỡ lung tung vẫn còn găm đầy vào cơ thịt, đâm loạn đi mọi hướng, nếu có lập tức gắn lại với nhau thì cũng chỉ là một thứ phế phẩm mà thôi. Khẽ cười, không ôm bao nhiêu hị vọng, nó truyền một ý niệm lại cho Văn:

- Chỉ cần có thể đứng lên, dù không đánh bại được đối phương thì anh cũng đủ sức chiến một trận…

- Tốt, cho ta 30 giây – Một dòng tin ngắn ngủi và dứt khoát được Văn truyền lại, sau đó thì:

- Mở cổng kết nối thông tin… Bắt đầu kết nối…

- Kết nối thành công… Tiến trình xây dựng mạng liên kết cục bộ hoàn thành…

- Khởi động kênh chia sẻ thông tin đa chiều… Bắt đầu chia sẻ…

Một loạt câu lệnh máy móc vang lên, ngay sau đó là một loạt các dòng thông tin ngắn như một ý nghĩ truyền vào trong đầu thằng Thi, dòng tin đến từ mấy đứa đồng đội còn chút khả năng chiến đấu bên cạnh: Văn, thằng Du, bà cô Hoàn và cả con Akuma trong lòng nó nữa.

Xây dựng kết nối tinh thần thành công, Văn bỏ lại một câu nói cuối cùng rồi lập tức im bặt:

- Ba mươi giây…

Không một ai biết, Văn làm cách nào mà có thể khiến thằng Thi đứng dậy một lần nữa thế nhưng, cậu bé này đã luôn mang những điều kì diệu trên người. Nếu thằng Thi có thể đứng dậy thì biết đâu…

Bị dồn vào đường cùng, cái gì bọn nó cũng có thể thử và hình như, nếu chỉ là 30 giây, với điều kiện không quay lưng bỏ chạy thì bọn nó vẫn đủ khả năng cầm cự.

Phía bên kia, Lenalee đã cất tiếng hỏi câu hỏi thứ hai của mình:

- Mảnh Innocence đâu…?

Không trả lời đối thủ, thằng Thi nhẹ giọng ra lệnh cho đồng đội của mình:

- Linh…

- Dạ…! – Âm thanh từ đằng sau xe lăn vang lên khe khẽ.

- Lập tức chui vào trong mê cung ngầm, tiếp tục làm nhiệm vụ hộ tống, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép quay lại…

- Nhưng…! – Tiếng đáp lại ngập ngừng pha lẫn với đôi phần run rẩy.

- CHẤP HÀNH! – Từng chữ được thằng Thi gằn mạnh, âm thanh không lớn nhưng mang ý tứ bắt buộc rõ ràng.

- Dạ! – Giật mình, cô bé Linh hốt hoảng đáp lại rồi vội vàng lùi về phía lối vào tòa nhà lớn dẫn xuống mê cung ngầm.

Thằng Thi tiếp tục ra lệnh, lần này là thông qua kênh kết nối thông tin mà trực tiếp dùng ý nghĩ:

- Du, cô Hoàn, chuẩn bị chiến đấu – Trong khi nói, ngón tay nó khẽ vuốt qua chiếc hộp không gian gắn cạnh xe lăn, một khẩu súng tiểu liên lập tức xuất hiện trên tay nó: AKS-74U – phiên bản cải tiến của dòng súng trường AK huyền thoại. Bây giờ, khả năng bắn súng cùi bắp đã là phương thức tấn công duy nhất của nó rồi.

Bên cạnh thằng Thi, bà cô Hoàn cũng đã sẵn sàng. Một mũi phi tiêu chuồn chuồn cầm trên tay phải, tay trái cũng kẹp sẵn ba mũi nữa, Hoàn nheo lại đôi mắt, cố gắng phân biệt từng dòng khí đang hỗn loạn đan xen trước mặt mình.

Dính hai đá của Lenalee, con búp bê Ám Dạ miễn cưỡng đứng dậy nhưng cơ thể cũng đã bị tàn phá nghiêm trọng rồi. Thế nhưng, dấu thánh giá ngược trên trán Du vẫn chưa hề mờ đi, khuất dưới mái tóc dài, đối mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ với [Thần Tứ] lúc nào cũng sẵn sàng.

Hơi nhíu mày, Lenalee thấy đối phương không hề có ý trả lời mình mà hình như còn đang chuẩn bị vũ trang nữa thì phải. Không thể giải quyết bằng đối thoại, vậy thì chỉ còn cách đánh bại mà thôi. Lenalee ghét đánh nhau, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cô ngại chiến đấu. Giậm chân, tung người… Bản thân chẳng có nhiều thời gian, cô cũng lo cho những người đồng đội của mình.

Đối phương vừa chuyển động, thằng Thi cũng lập tức xiết chặt cò súng:

- Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…! – Khẩu AKS-74U với nòng bị cắt ngắn để gia tăng tốc độ bắn khạc ra từng chùm hoa lửa, vô số đầu đạn ập về phía kẻ thù. Với ổ tiếp đạn được chế lại để tích hợp với băng đạn tròn, cơ số đạn của mỗi băng lên đến 75 viên, thằng Thi có thể thoải mái mà thực hiện áp chế hỏa lực đối với kẻ thù. Vấn đề đạn dược nó cũng không hề thiếu.

Với ưu thế tốc độ, Lenalee dễ dàng tránh thoát những loạt đạn bắn. Nếu chỉ có đạn bắn thôi thì không nói làm gì, thế nhưng, con quái vật xương xẩu đen xì kia lại lao tới. Chẳng thèm để ý đến cơ thể liên tục bị phá hoại, nó cứ liều chết mà cuốn lấy Lenalee, cản lại toàn bộ bước tiến của cô. Lại còn thêm những cánh chuồn chuồn kì lạ phiêu hốt quanh chiến trường nữa, quỹ đạo bay không thể đoán định, động vào một tí là phát nổ và ít nhiều gì Lenaele cũng dính chút sát thương. Cơ thể Lenalee cũng trở nên khác thường, sinh mạng của Thầy trừ tà vốn cứng cáp hơn người thường nhiều lắm nhưng bây giờ, chỉ một vết xước nhỏ cũng chảy máu không ngừng và mấy chỗ bị va chạm chẳng mạnh mấy cũng đau nhức vô cùng. Nhất thời, Lenalee không thể nào áp sát được kẻ thù.



- Tạm đóng các chức năng không cần thiết. Tập trung tài nguyên cho giao thức nâng cao… - Ngay khi trận chiến bên ngoài bắt đấu, Văn đã ngồi bệt ngay xuống nền đất lạnh, lưng tựa vào tường, khuôn mặt mất hết biểu tình còn đôi mắt thì mở lớn. Trong đôi con ngươi, vô số kí tự xanh lục nhanh chóng tổ hợp lại thành những vòng tròn đồng tâm rồi lặng lẽ quay vòng.

- Bắt đầu thiết lập giao thức kết nối nâng cao… - Vẫn chỉ là liên kết tinh thần, nhưng ở giao thức kết nối nâng cao, nó không chỉ đơn thuần là truyền tải ý nghĩ nữa. Khi tham gia vào giao thức này, dưới sự dẫn dắt của “Máy chủ”, những thành viên sẽ tiến hành một bước cao hơn của kết nối tinh thần, đó là “Đồng bộ hóa sóng não”. Vậy là, khi ở trong giao thức, tất cả các thành viên sẽ không còn khái niệm cá nhân riêng biệt nữa mà trở thành một thể thống nhất về tư duy tinh thần, là trạng thái lí tưởng nhất cho những kẻ dùng hợp kích chiến.

Trên lí thuyết, giao thức kết nối nâng cao không hạn chế số lượng cá thể tham gia, thế nhưng, với khả năng hiện tại của mình, Văn chỉ có thể đưa duy nhất hai cá thể vào trong giao thức mà thôi. Đặc biệt, cả hai cá thể tham gia đó đều không được phép có năng lực tinh thần cao hơn cậu. Và bây giờ, giao thức mở ra là để cho thằng Thi và con đệ của nó – Akuma với khả năng tùy biến hình dáng cơ thể.

10 giây. Giao thức kết nối nâng cao hoàn thiện.

- Lách cách…. Cách cách cách… - Dưới sự dẫn dắt của Văn, cơ thể con Akuma trong lòng thằng Thi bắt đầu biến đổi. Không còn giữ hình dạng cố định nữa, cả mấy nòng súng cũng thu lại, vỏ giáp phân rã ra, cả cơ thể như một đám kim loại được tổ hợp hỗn loạn và bất định hình trượt dài xuống người thằng Thi.

Bên ngoài, mấy đứa tham chiến vẫn đánh nhau tưng bừng. Hỏa lực áp chế của thằng Thi vẫn tương đối hiệu quả, con búp bê Ám Dạ miễn cưỡng đeo bám được đối thủ và những cánh chuồn chuồn ngẫu nhiên phát nổ giữa trời.

20 giây. Bắt đầu tiến trình tái tổ hợp cấp độ tế bào.

- Ráp… - Cơ thể bất định hình của con Akuma xuyên qua lớp băng vải mà bắt đầu bọc lấy đôi chân tàn phế của thằng Thi lại. Theo sự dẫn dắt của Văn, những mảnh kim loại bắt đầu định hình, tạo thành một thứ giống như bộ xương ngoài của các loài côn trùng vậy. Thậm chí, một số mảnh kim loại còn phân rã ra kích thước vô cùng nhỏ và xâm nhập vào trong tổ chức mô cơ. Đôi chân vừa mới có chút lành lại của nó lại thấm đầy máu tươi.

Áp chế hỏa lực đã bắt đầu mất đi tác dụng, con Ám Dạ tơi tả không chịu được còn những cánh chuồn chuồn thưa thớt.

Ngồi trên xe lăn, thằng Thi vẫn liều mạng xiết chặt cò súng nhưng đôi mắt vằn đầy tơ máu của nó đã mờ dần đi vì đau đớn, đạn bắn đi toán loạn, tứ tung chứ chẳng thể tập trung như lúc đầu. Hai hàm răng cắn chặt, vành môi khẽ mở và kéo dài về phía hai bên để cho tiếng gầm gừ từ sâu trong cổ họng phát ra, sự đau đớn khi phức hợp cơ thể bất đồng như thể từng mẩu cơ thể đều bị người ta tàn bạo xé rách ra vậy. Từ sâu trong ý thức, nó cũng nghe thấy con đệ của mình truyền đến từng đợt ý niệm kêu gào thống khổ như vậy. Cắn răng, vài ngôi sao đen leo dần lên cổ nó, [Máu Độc] của Akuma thuần huyết, dù không thể bị chết bởi thứ này nhưng cảm giác chẳng tốt chút nào.

Giống như việc dùng một đao mà chém rụng cánh tay thì bao giờ cũng dễ chịu hơn nhiều lần khi bị xẻo từng miếng một. Trên xe lăn, cơ thể thằng Thi vì đau đớn mà gục xuống, thống khổ còn lớn hơn cả lúc cơ bắp nứt ra do quá tải khi dùng [Cấm Thuật]. Dưới sự can thiệp của Văn, nó không thể ngất đi nhưng súng cũng chẳng còn cầm được nữa.

30 giây. Mất đi hỏa lực áp chế, phòng tuyến của mấy đứa luân hồi giả lập tức vỡ trận hoàn toàn. Con búp bê Ám Dạ bị đánh cho tan nát, những mũi phi tiêu chuồn chuồn cũng cái thì phát nổ, cái thì bay ra ngoài phạm vi của chiến trường.

Phi qua làn khói bụi, Lenalee lao thẳng vào đám người. Khẽ nhún, cơ thể bật lên, cả người treo ngang trên không trung và đôi chân co lại cho một cú song phi kinh hoàng.

Khi cú song phi đã gần như giáng vào đầu Du thì một bàn chân bỗng nhiên xuất hiện, một cú đá vòng chân cao rẽ đôi làn khói bụi quét thẳng về phía Lenalee và…

- Ầm…!!!

Lực phản chấn hất ngược Lenalee ra ngoài và từ trong làn khói bụi, dáng thằng Thi chận rãi hiện ra.

Hai chân thằng Thi bây giờ có rất nhiều mảnh vỏ giáp kim loại bọc vào, tràn ngập phong cách cơ khí với những đoạn bánh răng vẫn còn lộ ra ngoài, đôi ba ống bít tông liên tục chuyển động và vài đoạn dây dẫn chạy vòng. Một cái mặt nạ Akuma vô cảm bị thằng Thi đẩy ngược lên đỉnh đầu làm lộ ra khuôn mặt nó. Trên cái xe lăn của nó là cậu bé Văn, nét mặt vô hồn, đầu ngoẹo về một phía với máu mũi chảy dài và những kí tự nhị phân chậm rãi quay vòng trong đôi con ngươi mở lớn.

Hơi nghiêng đầu, nhếch miệng làm lộ ra hai hàm răng hình zích zắc, Thi ra lệnh cho mấy đứa đồng đội của mình:

- Lập tức đuổi theo Lala, tiếp tục nhiệm vụ hộ tống, chuyện chỗ này cứ để cho anh…

…….

*********************

Đáng thương thay những kẻ sinh ra đã mang theo thù hận...
...nỗi đau giống loài từ huyết quản chảy xuôi.
(Lan Thi - Kho dữ liệu)

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão

Viết chính: Lan_Thi
Phụ tá : Minh_Thần
Sói lạc lối

Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na