Khí hậu nơi hoang mạc thất thường như tâm tình con gái vậy, ngày thì nóng như đổ lửa,
nhưng đêm về lại lạnh thấu xương. Những cơn gió không mang hơi ẩm khô
khốc đang ngày ngày bào mòn dần đi sự sống ở nơi đây. Thiếu nước, cả
vùng đât như mất đi sinh khí của mình, ảm đạm và hiu quạnh dần theo thời gian. Martel đã không còn sự tráng lệ và hào nhoáng khi xưa, cả thành
phố bây giờ chỉ còn là một đống hoang tàn, vài cây xương rồng gai góc,
đứng lẻ loi trong gió không dậy được chút cảnh sắc cho nơi này. Đúng là
thiếu nước, hầu như cái gì cũng xấu đi, chỉ có duy nhất một thứ là càng
ngày càng long lanh mĩ lệ... Đó chính là bầu trời trên cao kia.
Thiên không cao vời vợi không gợn chút mây vần. Một dải thiên hà như
làn tóc tiên vắt ngang qua dòng suối mơ huyền diệu. Vầng trăng tròn vằng vặc tỏa ra ánh hào quang hiền dịu chính là viên ngọc quý đính trên
chiếc châm cài đầu. Và xung quanh, là muôn vạn ngôi sao lung linh sắc
màu tô điểm thêm cho mái tóc dài thiếu nữ.
Trái ngược với bầu trời cao, mặt đất lại hoang tàn với những sinh
linh đang thống khổ. Đúng là “Trời” và “Vực” mà, các cụ ngày xưa nói cấm có sai “Một trời một vực”.
Hoang tàn, hiu quạnh...
Từ khi bị người dân bỏ đi, Martel đã thế rồi, và có lẽ sẽ còn tiếp
tục như vậy sau rất nhiều năm nữa, nếu không có ngày hôm nay, không có
cái trận chiến này.
Mặt đất tĩnh lặng cứ liên tục bị xới tung lên bởi những bên tham
chiến, bọn Akuma – kẻ thanh tẩy thế giới, những Exorcist – thầy trừ tà
với sứ mệnh bảo vệ loài người, và team 013 tiểu đội luân hồi trực thuộc
{Kho Dữ Liệu} – những thằng chỉ mong sao mình còn sống.
...
Híp chặt đôi mắt lại cho đỡ chói, Thi ngửa mặt lên nhìn vụ nổ trên bầu trời.
Vốn đã được tiểu phân đội 1 hấp dẫn phần lớn Akuma đi tạo điều kiện
vô cùng tốt cho bọn nó chạy trốn. Thế nhưng, không có khả năng hack map
bá đạo của Cỏ May, tiểu phân đội thì là một đám hổ lốn của thương binh
và tân thủ nên cũng chẳng có trinh sát. Thời gian cấp bách, không có thì giờ mà từ từ, vậy nên, mỗi bước tiến lên của bọn nó đều là một lần đánh cược.
Như Lala đã nói với Kanda lúc trước, ở dưới đất có lối tắt dẫn thẳng ra cảng biển thật. Muốn xuống được mê cung dưới lòng đất thì có rất nhiều
lối, chỉ có điều là không phải tất cả các lối nó đều thông nhau. Hơn 500 năm rồi còn gì, hệ thống kiến trúc ngầm phức tạp năm xưa nay đã đổ sập
rất nhiều, nếu chọn bừa một lối nào đó, thì bọn nó sẽ phải đi rất vòng
vèo thì mới có thể tới được nơi cần tới.
Tiểu phân đội 2, với nhiệm vụ là hộ tống em búp bê Lala mang theo
Innocence đến nơi an toàn. Dưới điều kiện kẻ thù đã bị tiểu phân đội 1
hấp dẫn đi gần hết và đặt mục tiêu “Chạy trốn” lên hàng đầu, cố gắng
không gây động tĩnh lớn và tránh qua mọi trận giao tranh không cần
thiết. Nhiệm vụ nghe có vẻ khá đơn giản và cũng an toàn. Ừ! Đơn giản thì đơn giản thật đấy, nhưng “An toàn” thì có lẽ còn phải xem xét lại.
Ngồi trên xe lăn và được cô bé Linh đẩy đi, hiện tại thằng Thi khá là nhàn nhã. Liếc mắt đánh giá qua cái tiểu đội này, Thi thấy có chút buồn cười.
Tiểu phân đội 2 được tạo thành bởi một đống hỗn tạp của tân thủ và
thương binh. Ngay cả thằng tiểu phân đội trưởng như nó cũng chỉ là một
thằng tàn phế, vậy thì thành viên lại càng khỏi phải nói rồi. Cô bé Linh sức chiến đấu gần như bằng không, ngoài việc đẩy xe lăn cho thằng Thi
ra thì chẳng được tác dụng gì khác. Du đã cụt cả hai tay, may mắn là
[Thần Tứ] và điều khiển [Búp bê ác mộng] đều có thể trực tiếp dùng suy
nghĩ mà thao túng. Chỉ là bây giờ hắn không cầm được súng nữa thôi. Nhìn Du cụt tay ngật ngưỡng đi bên cạnh con búp bê Ám Dạ cũng hư hỏng không
kém gì chủ nhân của nó, Thi bất giác bật cười. Hình như không có hai
cánh tay làm đối trọng hỗ trợ giữ thăng bằng, dáng đi hiện tại của Du
hơi lạ, mỗi bước chân đều phải hơi nghiêng người đi một chút, đôi phần
giống với dáng đi của con chim cánh cụt vậy.Tưởng có chút may mắn được
tên Nhân Thần cùng team, nhưng ai ngờ, tên Nhân Thần này lại mang năng
lực không thiên về chiến đấu, cơ thể chỉ là một thằng nhóc, cầm súng còn không vững nữa chứ đừng nói gì đến việc đánh nhau. Có lẽ, chỉ có bà cô
Hoàn là được chút khởi sắc. Thức tỉnh khả năng đọc gió, vừa đúng lúc kết hợp hoàn hảo với đống phi tiêu chuồn chuồn đang cần thanh lí gấp của
nó.
Theo kinh nghiệm thằng Minh kể lại cho nó thì, thuốc nổ bình thường
không ảnh hưởng được đến lũ Akuma, nhưng sốc điện thì lại có hiệu quả.
Vậy là, nó lại thay thế một loạt nhân nổ trong phi tiêu chuồn chuồn
thành nhân tích điện, không nhiều nhưng cũng được trên hai chục cái. Với cái đống này, nếu kết hợp tốt với khả năng nguyền rủa của Du thì khi
không may có đụng độ phải một hay hai con Akuma level 1 bọn nó cũng có
được chút khả năng phản kháng.
Vừa nghĩ đến sức mạnh và khả năng tác chiến kết hợp của vũ khí mà
mình chế tạo, thằng Thi lại rục rịch trong lòng. Nó nóng lòng muốn được
thấy cảnh vạn cánh chuồn chuồn bay múa và tấn công kẻ địch từ những lộ
tuyến không ngờ. Nghĩ tí cho sướng thế thôi chứ thực lòng, với cái tình
trạng bây giờ, nó chẳng mong muốn một trận chiến tí nào.
Dưới ánh trăng, tiểu phân đội cứ lặng lẽ mà đi, chỉ có tiếng bước
chân gấp gáp, tiếng bánh xe lăn nhẹ trên đường và tiếng đạn pháo nổ ở
phương xa đều đều như một phần tất yếu.
Bọn nó hiện giờ đang di chuyển theo sự chỉ đường của em búp bê biết
hát Lala, với mục đích là rời khỏi cái thành phố giao tranh này càng sớm càng tốt. Không có Cỏ May, mỗi bước tiến lên đều như đánh bạc. Chẳng
đứa nào có thể biết được, đằng sau mỗi ngã rẽ kia là thứ gì đang chờ
đợi. Không có thời gian, mà cũng chẳng đủ khả năng để trinh sát, bọn nó
đành phải cứ nhắm mắt bừa mà tiến lên, phó mặc tất cả cho số phận.
Có lẽ, nữ thần vận mệnh cũng không quá bạc đãi với tụi nó. Bọn nó đã
đi được khá xa rồi mà đến tận bây giờ vẫn bình yên vô sự, chỉ thi thoảng có một vài con Akuma bay lướt qua đầu, vội vã hướng về một nơi nào đó
thì bọn nó cũng nhanh chóng phát hiện được và kịp thời lẩn trốn. Theo
như lời Lala nói, bọn nó cũng sắp đến được nơi phải đến rồi, một lối vào của mê cung ngầm dưới lòng đất. Ở đó, bọn nó có thể tìm được lối dẫn
thẳng ra vịnh biển rồi từ đó rời khỏi thành phố này. Ừ! Rời khỏi thành
phố nguy hiểm này, nghe hấp dẫn đấy, mà chỉ cần chui được xuống lòng đất thôi là bọn nó cũng khỏi phải lo việc bị lũ Akuma cấp 1 này đột nhiên
tập kích rồi. Thi không tin, trong một bản đồ lại có thể xuất hiện cùng
lúc hai con Akuma level2 có khả năng độn thổ xuyên tường được. Nghe nói
sắp đến được nơi an toàn, bước chân của cả bọn lại thêm phần nhanh hơn.
Nhưng, may mắn không theo bọn nó mãi...
Khi vừa chạy qua một khúc cua thì trước mặt bọn nó lập tức xuất hiện 3 con Akuma level 1 đang ngu người đứng chắn giữa đường lớn. Akuma gặp
con mồi, vậy là chẳng cần chào hỏi, đạn pháo liền lập tức nổ tung. May
mắn, bọn nó vừa từ ngách nhỏ thò đầu ra, và phía trước mắt còn vài ngôi
nhà che chắn nên đạn pháo không trực tiếp rơi vào thẳng đội hình. Hoảng
hốt quay đầu, thằng Thi cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài ra lệnh cho cả
bọn chuồn gấp.
- Uỳnh...! – Đầu đường nổ tung lên trong một âm thanh cực lớn. Vừa
mới chạy thoát khỏi chỗ đó không xa, Du bị sóng xung kích hất tung lên
trời rồi đáp mạnh xuống nền đường đá. Con búp bê Ám Dạ chạy ngay đằng
sau cũng chung số phận.
Pháo kích.
Vẻ mặt thằng Thi tái lại, nhưng ngay lập tức, nó khôi phục lại tinh thần và vội vàng ra lệnh:
- Linh, Văn, ra đỡ nó dậy. Thằng này chưa gục được đâu. Cô Hoàn,
chuẩn bị chiến đấu. Lala, tìm đường, lập tức rút lui, chạy đến đâu cũng
được, ưu tiên nơi có địa hình che chắn – Trong lúc ra lệnh, Thi đồng
thời móc ra một khẩu súng ngắn với tạo hình kì lạ, chỉ có duy nhất một
nòng súng rất lớn nối tiếp thẳng vào cò mổ và tay cầm. Chĩa lên trời,
hơi chếch về một bên, nó dứt khoát bóp cò.
- Pụp... – Tiếng nổ nhỏ cùng với tia lửa lẻ loi phát ra từ nòng
súng, sau đó là tiếng rít gió và một chùm pháo hoa bùng nổ trên nền
trời, cách chỗ bọn nó phải đến gần trăm mét. Súng bắn đạn pháo hoa không để lại vệt lửa trên đường đi, Thi hi vọng cái này đủ để hấp dẫn sự chú ý của con Akuma cho bọn nó vài giây.
Mấy đứa vẫn còn đang sững sờ trước biến cố vừa xảy ra, nghe thấy mệnh lệnh của thằng Thi, cả bọn liền vô thức chấp hành. Con người mà, khi có tai họa không may ập xuống, họ rất dễ dàng mất phương hướng, họ sẽ tìm
một chỗ để bám vào, một người biết phải làm gì hoặc có vẻ là như vậy để
ra lệnh cho họ nghe theo.
Mặc dù cả Linh và cô Hoàn đều là tân nhân, đều là người thường, tố
chất tâm lí chẳng ra gì. Thế nhưng, qua một ngày đêm ròng rã, lúc nào
cũng đối mặt với nguy hiểm, liên tục đứng trên mép vực của tử vong, tâm
lí cũng đã bắt đầu có chút biến hóa, có chút chai sần. Không còn sợ đến
chết lặng người đi như lúc ban đầu, hay là thét ầm lên hoảng loạn, mặc
dù vẻ mặt vẫn trắng bệch, cơ thể vẫn bất giác run lên từng đợt nhưng cả
hai đều mím môi, vội vàng chấp hành mệnh lệnh. Cuối cùng thì, con người
vẫn luôn là loài có khả năng thích nghi cao nhất.
Đúng như lời thằng Thi nói, Du không gục, bao nhiêu mảnh đạn và đá
vụn đã bị con búp bê Ám Dạ ở đằng sau đỡ hết nên hắn cũng không bị thêm
ngoại thương. Thế nhưng, vụ nổ quá gần vẫn chấn cho đầu óc hắn quay
cuồng, cú ngã cũng làm vết thương nơi hai cánh tay cụt của hắn vỡ ra, rỉ máu. Không có tay để bám vào, cả Linh và Văn đều phải loay hoay một
chút mới dựng được Du dậy. Phía đằng trước, Lala đã bắt đầu đẩy chiếc
giường lăn trở ông lão Guzol di chuyển, cả bọn vội vã thất thểu theo
sau.
Khi cụm pháo hoa vừa nổ bung trên bầu trời thì phía bên kia của ngã
rẽ cũng xuất hiện hai bóng tròn bạc trắng phóng vút lên cao. Hai con
Akuma cấp 1 với những nòng pháo đâm ra tua tủa quanh người.
Cụm pháo bông bùng lên rực rỡ nhưng cũng lụi tàn rất nhanh, bầu trời
tắt ngấm chẳng hấp dẫn nỗi mấy con quái vật, sự chú ý lại trở về với mặt đất, nơi này vừa xuất hiện mấy con mồi. Tầm nhìn bị vô số ngôi nhà nối
tiếp, san sát nhau che mất, lại còn phía mặt khuất của ngôi nhà là bóng
tối đen kịt. Không nhìn thấy lũ con mồi đâu, nhưng không sao, chỉ việc
pháo kích bao trùm, giết chóc và ăn linh hồn, còn thể xác, bọn nó không
thèm để ý đến.
- Cạch... cạch.... cạch...cạch... cạch... – Ba con Akuma cùng lên
đạn, cơ thể hơi nghiêng về một bên để hơn chục nòng pháo đồng loạt chĩa
xuống bên dưới, và...
- Xuỳnh.... Xuỳnh... xuỳnh...xuỳnh... xuỳnh... – Đạn pháo như mưa trút xuống những mái nhà bên dưới.
- Mẹ kiếp...! – Thi cất tiếng chửi to – Thế này không ổn rồi. Phản công! Bất chấp tất cả, lập tức phản công!
Chưa bị bắn trúng trực tiếp nhưng đã có vài viên đạn pháo rơi xuống
ngay bên cạnh tiểu đội, nếu cứ để thế này thì chẳng mấy chốc, bọn nó sẽ
bị bắn cho tan xác. Pháo nổ khắp nơi làm cho bọn nó gần như không thể
chạy.
Khởi xướng phản công, Thi cũng là kẻ đầu tiên ra tay. Vẫn là khẩu
súng lục bắn pháo hoa lúc này nhưng bây giờ, nó đã được nạp vào một viên đạn đặc biệt khác. “Đạn Flash” với công dụng không khác gì lựu đạn
choáng, khi va chạm vào mục tiêu, đầu đạn sẽ lập tức nổ tung, phát ra
một nguồn sáng cực lớn và âm thanh inh tai. Thi biết, dù có bắn đạn thật cũng chẳng làm lũ Akuma này thực sự bị thương, thế nên nó hi vọng, viên đạn có hiệu ứng đặc biệt này sẽ có thể cầm chân được lũ Akuma một chút, ít nhất là đủ thời gian cho bọn nó thoát ra khỏi vùng pháo giã thẳng
xuống thế này đã. Như vậy bọn nó mới có khả năng phản công hiệu quả hơn.
Vung tay, ngắm chuẩn bóp cò, giữa nền trời, một quầng sáng mãnh liệt
đột ngột bùng lên, kèm theo đó là tiếng rít chói tai của lũ Akuma tạm
thời bị tước đi thị giác. Tranh thủ cơ hội đó, cả bọn vội vã lôi kéo
nhau chạy ra ngoài, không dám ở lại trốn vì chẳng biết sau khi nhìn được lại, không thấy con mồi lũ Akuma kia có điên tiết cày nát cả khu này
lên không, đến lúc ấy thì mới đúng là chết hẳn.
Tác dụng choáng chẳng được bao lâu, lũ Akuma nhanh chóng khôi phục
thị lực và bắt đầu truy kích. Tốc độ của lũ Akuma level 1 không hề
nhanh, nhưng nhọ thay, tốc độ của cái tiểu phân đội toàn thương binh và
tân thủ này cũng không hơn được tí chút nào hết.
Thi ngồi trên xe lăn, mặc dù trong lòng đang hết sức khẩn trương
nhưng không thể không thừa nhận, bây giờ nó đang là người nhàn nhất.
Linh hoạt thay viên đạn khác vào khẩu súng bắn pháo hoa của mình, Thi
nhìn bà cô Hoàn đang cố gắng đẩy xe cho mình, nó lên tiếng nhắc nhở:
- Cô Hoàn...! Lũ Akuma sắp đuổi tới nơi rồi, chiến đi chứ. Đống phi
tiêu chuồn chuồn cháu đưa cho cô không phải là để giữ lại làm đồ kỉ
niệm.
Được nhắc nhở, Hoàn giật mình như sực nhớ, ban nãy hoảng loạn quá, cô đúng là đã quên mất, mình còn có cái này, còn có khả năng này. Thằng
Thi có gần bốn chục cái phi tiêu, số lượng không ít nên khi đưa cho cô
Hoàn, nó còn khuyến mại thêm một cái hộp kẹp phi tiêu to dài hơn viên
gạch hai lỗ nhưng lại chỉ dày bằng hai đốt ngón tay buộc chặt vào một
bên bắp đùi nữa.
Khẽ lật tay, một chiếc phi tiêu với tạo hình bốn cánh chuồn chuồn
mỏng dính lập tức xuất hiện trong tay cô Hoàn. Dưới chân không dừng lại, tay kia vẫn đẩy xe lăn cho thằng Thi, cô Hoàn hơi nheo mắt, cố gắng
phân biệt từng dòng khí với vô vàn màu sắc đang chuyển động quanh mình.
Buông tay, thả nhẹ chiếc phi tiêu vào trong không khí, cánh chuồn
chuồn lập tức đón gió bay lên, lướt thẳng về phía ba con Akuma đang đuổi theo sau tiểu đội. Không dừng lại ở đó, ngay lập tức là cánh chuồn
chuồn thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm lần lượt bay ra, tự chọn cho
mình một quỹ đạo mà chao về phía kẻ thù.
- Woa...! – Chứng kiến tất cả, Thi khẽ trầm trồ thán phục. Nó ngoái
cả người về phía đằng sau, cố gắng dõi theo những cánh chuồn chuồn đang
bay múa và...
- Vù... vù... vù...! –Đang hướng về phía ba con Akuma, cả 5 cánh
chuồn chuồn đều bất ngờ lật mình, đổi hướng. Toàn bộ đều phóng lướt qua
rồi ầm ầm phát nổ phía sau lưng của những con quái vật. Sửng sốt, Thi
vội vàng liếc mắt nhìn về phía cô Hoàn, nó thấy bà cô cũng mang vẻ mặt
trắng bệch đưa ánh mắt tương tự nhìn lại nó, miệng lắp bắp:
- Những... dòng khí...Chúng tự tác động và thay đổi lẫn nhau... Liên tục... Không thể nào tính được nữa...
- Chết tiệt...! – Thi lại buột miệng chửi thêm một câu, nó đã quá
ngây thơ khi cho rằng con người đủ sức để tính được hết các dòng không
khí. Lúc ở trong khoang cống ngầm, chỗ đó là một không gian kín, các
dòng không khí ít và yếu nên ảnh hưởng tới nhau không nhiều, nhưng ra
ngoài này, nó là cả thế giới, chỉ cần một khoảng không gian nhỏ thôi
cũng đã là hàng trăm dòng khí đan xen và liên tục chuyển động, tác động
qua lại lẫn nhau rồi.
Có năng lực, có vũ khí để kết hợp nhưng lại không đủ khả năng để dùng làm cả bọn dấy lên một cảm giác vô lực khó chịu trong lòng. Đúng lúc
đó, cậu bé Văn vốn chạy đằng sau đột nhiên tiến lên, lại gần chỗ thằng
Thi và bà cô Hoàn, cái khăn quàng cổ đã được thắt lên đầu, đôi mắt mở
lớn với những vòng tròn kí tự đồng tâm trong con ngươi, đầu hơi cúi và
miệng hình như khẽ cười, Văn nói:
- Tính toán ư...? Hình như ta có thể thử...
Trong khi nói, từ đầu bả vai phải của Văn, một giác cắm trong suốt
gần như vô hình cũng bắt đầu nhô lên, vươn dài và kết nối thẳng và sau
gáy bà cô Hoàn.
“Kết nối thành công...” - Âm thanh đột ngột vang lên trong đầu, mặc dù đã được thử trước rồi nhưng cô Hoàn vẫn không tránh được vẻ giật
mình. Không có thời gian để ngạc nhiên, câu nói tiếp theo xuất hiện đã
kéo cô về với tình hình thực tại: “Nhanh! Nhìn! Chỉ cần nhìn thôi, ta sẽ tính...”