Núp dưới mái hiên nhà, nghe tiếng pháo từ phương xa vọng tới, cả tiểu phân đội hai nín thở nhìn từng nhóm, từng nhóm Akuma bay lướt qua đỉnh đầu. Với toàn thương binh và tân thủ, sức chiến đấu của tiểu phân đội này phải nói là vô cùng thê thảm. Chỉ cần không may, bị vài con Akuma phát hiện là có thể sẽ hi sinh cả bọn.
Trốn.
Đó là nhiệm vụ duy nhất của tiểu phân đội này. Trốn thẳng đến khi nào đủ điều kiện hoàn thành nhiệm vụ chính thì thôi. Khả năng chiến đấu thấp thảm hại, tốc độ và kỹ năng trốn chạy cũng chẳng ra gì, thế nhưng, nhiệm vụ của tiểu phân đội này lại không được phép thất bại, vì bọn nó đang mang theo “Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ chính” bên mình.
May mắn, tiểu phân đội một đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình, nhìn những con Akuma vội vã lướt qua chỗ này, Thi khẽ thở dài một hơi, có vẻ như mọi việc vẫn đang tiến triển đúng với kế hoạch bình thường.
Khi không còn thấy những bóng Akuma bay lượn qua đầu, thằng Thi cố tình ra lệnh cho cả tiểu phân đội nán lại thêm một lúc nữa cho chắc ăn rồi mới dẫn người rời đi.
Đồng chí Du cụt cả hai tay trông hết sức buồn cười, cả nửa thân trên bị bó lại như xác ướp, chẳng thể nào cầm được súng nhưng cứ nhất quyết phải đi đầu. Cô bé Linh nhanh ý vội vã chạy lại đẩy xe lăn cho thằng Thi, cậu bé Văn và cô Hoàn phân ra mỗi người một bên đi bên cạnh. Con búp bê Ám Dạ đã tơi tả không còn hình dạng ban đầu cũng bị Du triệu hồi ra tập tễnh đẩy chiếc giường lăn. Lúc trước chở hai thằng Nam điên và Du còn bây giờ là phương tiện di chuyển của ông lão Guzol già nua yếu đuối. Bên cạnh là em búp bê biết hát Lala đẩy cùng. Cả bọn tiến về hướng ngược lại với tiểu phân đội 1 mà đi, tránh xa chiến trường, càng xa càng tốt và nếu có thể thì thoát luôn khỏi thành phố này. Đường tắt ngầm dưới lòng đất dẫn thẳng ra vịnh biển mà Lala đã dùng để dụ Kanda xuống lòng đất là hoàn toàn tồn tại đó, chỉ cần tìm được nó, thì cơ hội thoát đi nơi này là vô cùng lớn.
Đối lập với chiến trường náo nhiệt, mấy đứa thành viên của tiểu phân đội 2 này cứ lặng lẽ mà đi, rồi chẳng mấy chốc đã bị nuốt chửng bởi màn đêm tĩnh lặng.
.....
Tiểu phân đội 1, nơi đột phá vòng vây.
Ba con Akuma bay trên trời, 1 đã bị bắn trọng thương rơi xuống đất, 2 con còn lại đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Cùng lúc đó, dưới sự dẫn đường của Cỏ May, bé Lan cũng đã tìm thấy 2 con Akuma bò dưới đất và đang bắt đầu tiến hành phục kích tấn công rồi.
Đứng thẳng người trong một căn phòng nhỏ bé liêu xiêu, Lan duỗi thẳng cánh tay phải, ngón trỏ giơ ra, hướng về phía khung cửa sổ đổ nát, nơi mà như chị Cỏ May nói: “Chỉ một chút nữa thôi là hai con Akuma sẽ đi lướt qua chỗ này”. Đôi môi nhỏ nhắn mím chặt và hai hàng lông mày nhíu lại với nhau, dù bên ngoài là từng cơn gió lạnh nhưng vầng trán của bé cũng đã lấm tấm mồ hôi, ngón tay hơi run rẩy để cổ gắng giữ lại một điểm sáng nơi đầu. [Mega Photon] đã sẵn sàng, chỉ chờ cho mục tiêu vào đúng tầm ngắm là phát động ngay công kích có tính hủy diệt kẻ thù. Mấy bờ tường đá cũ kĩ xung quanh đã bị sập thành từng lỗ lớn vô cùng thích hợp cho việc chạy trốn ngay sau khi kết thúc đòn tấn công này.
“5 mét...” - Tiếng chị Cỏ May vang lên từ tai nghe bộ đàm, năng lượng của [Mega Photon] đã tích tụ đến mức cao nhất và ngón tay của bé cũng run rẩy mãnh liệt vô cùng.
“2 mét...” - Cắn răng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, tinh thần lực điên cuồng vận chuyển để duy trì trạng thái ổn định của điểm sáng nơi đầu ngón tay.
“1 mét...” - Tinh thần lực trôi đi nhanh trông thấy, mặc kệ điều đó, một tia Yêu lực vận lên, chạy xuôi theo những lộ tuyến kinh mạch đặc biệt mà hội tụ dần về phía ngón tay, một tia sáng của [Xạ Tuyến] đang được chuẩn bị hình thành.
“...Bắn!” âm thanh của Cỏ May vừa kết thúc, bé cũng lập tức nhìn thấy một cái bóng bạc trắng lướt qua khung cửa sổ đổ nát trước mặt mình. Đôi mắt vẫn nhíu lại đột nhiên mở lớn, bé khẽ thở ra một hơi, buông bỏ quyền khống chế đối với điểm sáng trước đầu ngón tay của mình. Cùng lúc đó, tia sáng của kỹ năng [Xạ Tuyến] cũng vừa lúc thành hình, nó thoát ra khỏi đầu ngón tay, bắn thẳng vào điểm sáng phía trước và lôi kéo theo toàn bộ năng lượng trong đó đi theo mình.
[Xạ Tuyến phiên bản 2 - Mega Photon]
Như một vệt sao băng chói lòa, [Mega Photon] lướt qua khung cửa sổ đổ nát mà đâm thẳng vào cơ thể của hai con Akuma đang bò lướt qua bên ngoài. Hơi mất chính xác khi tinh thần lực không đủ để duy trì ổn định cho cả chùm năng lượng nhưng khoảng cách khá gần và mục tiêu lớn nên bắn trượt là điều không thể nào. Lớp giáp kim loại như những tờ giấy mỏng dễ dàng bị xuyên qua. Sau khi để lại một lỗ thủng to như miệng chén xuyên qua cơ thể hai con quái vật, tia sáng vẫn tiếp tục đục thủng từng lớp tường đá dọc theo đường đi của mình.
Thở dài ra một hơi, [Mega Photon] đã kéo đi mất một phần ba Yêu lực làm cho cơ thể hơi có cảm giác hư thoát trong giây lát, Lan thụp người xuống, ngồi xổm dưới nền đât lạnh. Tinh thần lực cũng sụt giảm mất một lượng lớn khiến cho đầu óc trở lên hơi choáng váng, bé phải dùng cả bốn chi để giữ cho mình khỏi ngã. (truyện được cập nhật nhanh nhất ở facabook: Đảo 13
Hít sâu một hơi, lắc mạnh đầu để nhanh chóng phục hồi sự tỉnh táo, và Lan thấy, những cánh bướm đen bắt đầu buông xuống căn phòng. Lập tức vùng dậy, không suy nghĩ gì nhiều mà như một phản ứng có điều kiện của cơ thể, bé vội vã nhào người qua một lỗ thủng trên bức tường cạnh người.
- Xuỳnh...!!! – Cả căn phòng bỗng nhiên nổ tung ngay sau khi Lan rời khỏi. Lực xung kích sinh ra từ vụ nổ nhấc bổng bé lên cao rồi đáp văng đi một cách không thương tiếc.
Đã có kinh nghiệm bị hai anh đáp đi hàng ngàn lần trong những giờ luyện tập, bé cố nén đau đớn do những mảnh đá vụn bắn vào cơ thể, bình tĩnh co người, cả cơ thể lộn vòng trên không trung để tìm tư thế tiếp đất thích hợp nhất. Từ trong dư quang nơi khóe mắt, bé thấy dưới thân mình là cả một khoảng không gian ngập lửa. Công kích mạnh nhất của bé vẫn chưa đủ để lập tức giết chết hai con Akuma này và bây giờ chúng đang nổi điên lên mà nã pháo vào bất kì công trình nào trong tầm mắt.
Tiếp đất bằng cả bốn chi, bé lập tức lăn tròn để triệt tiêu nốt dư lực, mặc kệ từng vết tím bầm đau nhức trên người, bé vội vã vùng dậy, di chuyển. Giữa khoảng không gian tràn đầy khói lửa, tiếng pháo nổ ngay sát bên tai, vầng trăng sáng cũng bị nhuộm bởi ánh lửa hồng. Những cánh bướm đen bán trong suốt liên tục sinh ra từ trong hư vô, báo hiệu nơi nguy hiểm sắp ập đến. Cố gắng né tránh các mảnh đá đủ loại bay loạn lung tung, chịu đựng lực xung kích của các vụ nổ ngay sát bên người, bé chạy, chạy vào những nơi có ít cánh bướm đen tồn tại.
.....
Bị bắn rơi, nhưng đạn pháo của Nam lại hoàn toàn không mang theo sát thương linh loại, và như thế thì chẳng có một loại vết thương nào đủ sức để gọi là “Chí mạng” đối với bọn Akuma này.
Sau khi bị bắn rơi xuống đất, bằng một tốc độ rất nhanh, vết thương của con Akuma đã khôi phục được quá năm phần. Khẽ xoay tròn cơ thể, nó bắt đầu di chuyển, mục đích chỉ có một, đó là tiêu diệt hết con người, tiêu diệt kẻ vừa tấn công mình rồi dùng linh hồn của chính kẻ đấy để thỏa mãn cơn đói khát không bao giờ kết thúc của mình. Những âm thanh không phải là tiếng pháo, mùi máu tươi của đồng loại chỉ đường cho nó đến với con mồi. Không có chân, nó chỉ như lướt đi trên mặt đất, tốc độ không phải rất nhanh nhưng cũng chẳng thể coi là chậm.
Vừa mới lướt đi được hơn chục mét, vết thương của nó lại khôi phục được thêm ba phần. Nhưng bỗng nhiên, nó nghe thấy một âm thanh vô cùng lạ tai, có cảm giác như thứ gì đó đang xé rách không khí mà lao đi vậy.
- Xòe... xòe... xòe... xòe...! – Con Akuma hơi ngẩng đầu lên, nó nhìn thấy một điểm đen trên bầu trời nhanh chóng phóng đại lên trong tầm mắt và...
- Xuỳnh...!!! Đẹt... đẹt... đẹt....! – Cái điểm đen đó chuẩn xác rơi trúng đầu nó và lập tức phát nổ. Vụ nổ không lớn nhưng ngay sau đó nó biến thành một khối cầu điện và giật thẳng vào người con Akuma. Lần này nó cảm thấy đau, thực sự đau. Dòng điện như sốc thẳng vào trong linh hồn, rồi sốc ngược ra ngoài làm cho cơ thể to lớn tê dại hết cả đi. Đau đớn. Điên tiết. Vừa vùng dậy, rít gào thì ngay lập tức, cái âm thanh xé gió đáng ghét đó lại vang lên lần nữa:
- Xòe xòe xòe xòe xòe....! – Lúng túng ngẩng đầu lên, cơ thể cố gắng dịch sang một bên né tránh nhưng có vẻ như tác dụng từ cú sốc điện vừa rồi vẫn còn, cơ thể nặng nề ì ạch không chịu đi theo ý muốn.
- XUỲNH...!!! – Lần này không có tia điện nhưng thay vào đó là một vụ nổ mãnh liệt. Viên đạn đục xuyên qua lớp vỏ giáp ngoài rồi mới phát nổ làm cho cả một mảnh vỏ giáp vỡ tung ra, đủ thứ linh kiện rơi lả tả và từng dòng chất lỏng màu đen phọt ra ngoài. Vừa mới loạng choạng đứng lên, con Akuma lại bị ấn gì xuống đất.
Rít gào! Các nòng súng bắt đầu khai hỏa, bất chấp việc chẳng nhìn thấy kẻ tấn công mình chỗ nào và phía trước mặt là cái gì.
...
- Cạch... Cạch cạch... Cạch! – Thuần thục mở ra buồng đạn của khẩu súng phóng lựu M79, vỏ đạn cũ tự động bật ra ngoài để cho Nam nhét vào trong đó một viên đạn mới. Lập tức kề báng súng lên vai, nòng hướng lên trời, chếch về một phía nào đó trong lòng thành phố. Toàn bộ một chuỗi động tác đều nhanh chóng và lưu loát vô cùng.
- 70 mét, hướng 1 giờ - Bên tai đã vang lên tiếng chỉ dẫn của chị Cỏ May, Nam lập tức tuân theo không do dự. Cự li, phương hướng, góc độ, sức gió ước đoán... toàn bộ các điều kiện tình được tổng hợp trong đầu và theo một cách nào đó, đôi bàn tay hắn tự biết phải hành động thế nào. Đây là thành quả của những tháng ngày huấn luyện pháo thủ và kinh nghiệm qua rất nhiều trận chiến mà hắn đã từng tham gia.
Hơi nín thở, ngón tay trỏ xiết mạnh cò súng để viên đạn súng phóng lựu đặc chế bắn ra khỏi nòng, xé gió mà đi. Tiếp theo đó, lại là một chuỗi động tác thay đạn chẳng đơn giản chút nào.
Sau khi rơi xuống cùng con Akuma, Minh đã lập tức chạy tới chỗ bé Lan, tình hình bên ấy có vẻ không được ổn cho lắm. Còn lại con Akuma đã trọng thương bên này, ba đứa còn lại đành phải tự mình xử lí thôi.