Chiếc khăn quàng cổ được thắt lên đầu, cái áo choàng đen đồng phục của tiểu đội bị cởi ra vứt ngay dưới đất, thậm chí, cái áo dài tay của cậu bé cũng bị kéo ra một nửa hàng khóa dài. Không cởi hẳn mà chỉ tụt xuống nửa chừng để lộ ra đôi vai nhỏ với cái áo lót không tay bó sát. Khuôn mặt của Văn bây giờ chẳng còn lộ ra một nét hoảng sợ nào, tất cả biểu hiện cảm xúc như đột ngột biến mất chỉ để lại một khuôn mặt không có biểu tình. Vô số kí tự màu xanh tạo thành những vòng tròn đồng tâm quay đều trong hai con ngươi đang lóe lên ánh tím và miệng hơi mấp máy.
- Mở cổng kết nối thông tin…
Câu lệnh kết thúc, phía bả vai trái của Văn, nơi không bị áo che phủ cũng lập tức xuất hiện một vạch thẳng màu đen, kéo từ đầu bả vai xuống đến một nửa bắp tay. Trên cái vạch đen đó, bốn điểm hình tròn phân bố cách đều nhau, quy luật và gọn gàng như một đoạn vi mạch điện tử vậy.
- Bắt đầu kết nối...
Bốn điểm tròn bắt đầu sáng lên. Và ngay sau đó, bốn đầu zắc cắm tròn trong suốt gần như vô hình với những đôi mắt thường nhô lên, vươn dài…
…
Tập trung toàn bộ tinh thần vào chiến trường để đưa ra nhắc nhở kịp thời, nhưng biểu hiện kỳ lạ của cậu bé tên Văn cũng không qua khỏi ánh mắt của Cỏ May. Hình ảnh đôi con ngươi với những kí tự quay vòng bị cô giữ lại, toàn thân trên dưới cũng được xem xét với mọi góc độ nhưng ngoài hình xăm nơi bả vai và vài động tác hơi đặc biệt ra thì vẫn chưa phát hiện được gì.
“Chắc là một dạng thức tỉnh năng lực đây mà…” Hơi ngạc nhiên vì đã thức tỉnh năng lực rồi mà cậu bé lại không hề có phản ứng rõ ràng gì hết. Không quá quan tâm đến cậu bé đó nữa, Cỏ May lại tập trung sự chú ý về chiến trường.
- “Kết nối thành công…” - Một âm thanh lạ lẫm đột ngột vang lên trong đầu làm Cỏ May giật mình, khuôn mặt tái hẳn đi hoảng hốt quay đầu tìm kiếm xung quanh. Đôi mắt lần đầu tiên mở ra, nghi ngờ vào [Thiên Nhãn] của mình.
- “Đừng hoảng hốt! Là ta đây…” - Giọng nói trong đầu May lại cất tiếng, lần này mang đôi phần gấp gáp. Từ lúc tiến vào cái thế giới này, những chuyện kì lạ và bất ngờ diễn ra quá nhiều, và cũng chẳng phải lần đầu tiên có tiếng nói vang lên trong đầu nên Cỏ May nhanh chóng bình tĩnh lại . Cô nhận ra, giọng nói có vài phần trẻ con non nớt.
- “Đây, nhìn xuống dưới này…” - Cảm giác như lưng áo hơi bị kéo, không dùng [Thiên Nhãn], May trực tiếp quay lại, cúi đầu.
Đứng ngay sau lưng Cỏ May, cậu bé đưa một tay lên, níu lấy một chút áo của cô mà khẽ giật, khuôn mặt vô cảm ngẩng lên với đôi mắt mở to cùng những kí tự trong con ngươi quay tròn. Thấy cô cúi xuống nhìn, Văn nhoẻn miệng, khẽ cười.
- Cậu… ! Đây là “Năng lực thức tỉnh ” của cậu !? – Cỏ May hỏi lại, giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc. "Thức tỉnh năng lực dạng thần giao cách cảm ư ???"
- "Cũng gần như vậy ! Nghe này, với tình trạng bây giờ, chúng ta sẽ chết hết" - Văn hơi ngừng lại, Cỏ May cũng gật đầu đồng tình - "Theo ta đoán thì ngươi có năng lực “Tầm nhìn” và từ đó dự đoán được vị trí con quái vật sắp tấn công nhưng vì không thể kịp thời thông báo cho đồng đội nên gần như là vô dụng" – May lại gật đầu và phía gần đó, con Akuma lại với tay ra khỏi nền nhà mà cào cho Nam điên một vuốt. Hài lòng trước phản ứng của Cỏ May, giọng nói của Văn tiếp tục vang lên trong đầu cô.
- "Ta có thể giúp cô truyền đạt trực tiếp ý nghĩ của mình tới người khác, giống như ta đang làm với cô vậy. Ta cũng có cách mang mọi người thoát ra khỏi chỗ này. Nhưng sức mạnh tinh thần của cô quá lớn. Với năng lực hiện tại, ta không thể nào hoàn toàn kết nối được ! Thả lỏng tinh thần… Hãy tin tưởng ta… Ta có thể mang tất cả mọi người dời đi… "
Mím môi, những điều cậu bé kia vừa nói hoàn toàn là sự thật. Đã rất nhiều lần, cô đoán được ra vị trí của con Akuma, đoán được trước khi con quái tấn công một khắc, hoặc là nhìn thấy dấu hiệu con Akuma đang đi qua một đoạn tường mỏng. Thế nhưng, vì không cách nào báo cho mấy thành viên chiến đấu kịp mà đành để lỡ. Nếu như thực sự có thể "Thần giao cách cảm" thì…
"Nếu đằng nào cũng phải chết, thì mình muốn thử ! Đến bây giờ, sinh mạng này đã không còn chỉ thuộc về mình nữa rồi, nó là do anh ấy ban cho, mình… không được phép tùy tiện vứt bỏ nó nữa ! Phải chiến đầu, dù chỉ có một tia hi vọng cuối cùng… ". Ý nghĩ liều mạng một khi đã xuất hiện liền không thể nào kiềm nổi. May cắn răng, gật đầu. Cô nhắm mắt lại, từ từ hít sâu một hơi, thả lỏng tinh thần để cho hai hàng lông mày giãn ra.
- " Hoàn tất trình tự đột phá rào chắn tâm linh. Bắt đầu xây dựng kết nối thông tin đa chiều…"
- " Hoàn tất xác nhận đối tượng kết nối… Tiến trình xây dựng mạng liên kết cục bộ hoàn thành sau 5… 4… 3… 2… 1…"
- " Kênh thông tin… bắt đầu chia sẻ."
…..
Du đứng lặng trong một khoảng u ám của đường hầm. Hắn không dùng đèn pin vì tay trái của hắn đã mất rồi, tay còn lại thì phải dùng để cầm vũ khí. Không tự dùng đèn nhưng có vẻ cũng không sao, toàn bộ cái thành phố ngầm này vốn được thiết kế vô cùng tốt với hệ thống thông khí và lỗ phản ánh sáng rất tài tình, với ánh trăng bên ngoài, phần thành phố ngầm lúc nào cũng được duy trì một chút ánh sáng mờ mờ nhàn nhạt, lại còn cả ánh sáng tán xạ ra từ ngọn đèn của mấy đứa đồng đội khác nữa. Sau khi đôi mắt đã quen dần với bóng tối này, khả năng quan sát của Du có vẻ như không kém với lúc bình thường là bao.
Cẩn thận thở ra một hơi, Du cố gắng duy trì đều đặn nhịp hô hấp của mình. Phương pháp khống chế nhịp thở này hắn mới được hai đại ca dạy cho mấy hôm trước dùng để ổn định tâm lí, tránh hưng phấn quá độ và duy trì thể lực trong chiến đấu thời gian dài. Mới luyện vài hôm nên không thể sử dụng tự nhiên trong vô thức như hai đại ca được nhưng cái phương pháp hô hấp này thực sự đã mang lại cho hắn lợi ích to lớn với trận chiến trước mắt. Cánh tay trái mất rồi nên hắn có cảm giác hơi mất thăng bằng. Dấu thánh giá ngược trên trán chứng tỏ [Thần Tứ] liên tục được duy trì. Chẳng biết con Akuma ở đâu và tấn công vào lúc nào nên hắn liên tục duy trì vài sợi chỉ đen quanh bản thân, thêm một vài sợi quanh chỗ tân thủ, nơi có Cỏ May đứng đó nữa, dù sao thì có một chút còn hơn không.
Từng cơn đau nhói nơi cánh tay cụt truyền đến làm hắn khẽ nhíu mày. Lúc được sơ cứu, Du đã từ chối sử dụng thuốc giảm đau liều cao, hắn sợ thứ thuốc đánh lừa thần kinh con người này sẽ làm mất đi cái “Cảm giác chiến đấu” vừa đạt được. Cái thứ cảm giác như sợ hãi mà lại không giống lắm, kiểu như là khi mình biết trước được nguy hiểm nhưng vẫn đâm đầu vào. Cảm giác đó luôn tồn tại trong hắn và bùng lên mãnh liệt mỗi khi con Akuma tấn công.
Tinh tế cảm nhận mọi động tĩnh xung quanh, Du cẩn thận hơi thả lỏng ngón tay ra khỏi cò khẩu súng. Con Akuma đã không tấn công gần một phút rồi, cái cảm giác đe dọa trong lòng hắn cũng không hề gia tăng bất thường.
Chỉ ngừng lại trong thoáng chốc, Du bất chợt thả tay ra khỏi khẩu P90. Không sợ rơi mất vì đã khoác dây đeo súng vào cổ, cánh tay vung mạnh, lướt qua vị trí thắt lưng của chính mình. Nơi đó, có đeo một cái túi da nhỏ không hề bắt mắt.
Bàn tay khẽ lật, một tấm thẻ cứng đã xuất hiện, {Thẻ bài phong ấn} Du dùng để mang mấy con búp bê ác mộng. Kích hoạt. Tấm thẻ phong ấn hơi lóe và một bộ xương gai góc nho nhỏ đã ngồi trên vai trái. Lập tức đút cái thẻ chống lại bao da, cánh tay vội vàng đưa về phía cây súng lủng lẳng bên hông. Thì đột nhiên, cái cảm giác đe dọa mãnh liệt dâng lên trong lòng.
- Vút... – Một cái bóng lóe lên…
Con Akuma lại một lần nữa nhao qua khoảng không gian chống giữa hai bức tường, bộ móng vuốt bạc trắng rạch một đường dài trong không khí, cắt qua vị trí của một thành viên chiến đấu trong tiểu đội
Dư quang ánh bạc hắt vào trong khóe mắt, lại cộng thêm cảm giác nguy hiểm được thông báo trước khắc, Du kịp thời xoay tròn cơ thể nhào người sang một bên né tránh.
Bộ vuốt xượt qua. Không tổn thương nghiêm trọng nhưng lưng áo cũng bị cào ra ba vệt dài. Vết cắt hơi bấm qua da làm bật máu.
Bảo trì nguyên động tác xoay người, Du trợn mắt, vung tay, dấu thánh giá ngược trên trán đậm thêm, những sợi chỉ đen nguyền rủa lập tức giăng kín quanh người. Cùng lúc đó, con búp bê Ma Thỏ trên vai cũng theo lực li tâm phóng thẳng ra ngoài, đuổi theo cái bóng vừa lướt qua đó.
- Sụt…! – Những móng vuốt kim loại gắn dưới bốn chân con búp bê Ma Thỏ cắm nút cán vào tường, con Akuma đã kịp thời trốn thoát.
“Mẹ kiếp…!!!” – Thầm văng tục một câu, Du thao túng con búp bê Ma Thỏ trở về, khẩu P90 đồng thời khạc đạn vô bức tường đó đề phòng. Tâm tình của hắn bây giờ cực độ kìm nén. Chiến đấu với con Akuma này, là một trận chiến chống phục kích liên miên vô tận. Nó cứ bất thình lình nhảy ra, vồ một trảo rồi chẳng cần biết có trúng hay không đều lẩn ngay vào trong tường. Tốc độ của con quái vật quá nhanh không cho tiểu đội bất kì một cơ hội phản công nào. Cái cảm giác có lực mà không phát ra được này làm hắn vô cùng ức chế, cộng thêm áp lực tâm lí và cả tinh thần lực liên tục tiêu hao khi duy trì kỹ năng nữa. Trận chiến này, sớm muộn gì cũng thua… Du không muốn thế, mà trong cả tiểu đội này, cũng chẳng ai muốn như vậy cả.
Cái cảm giác đe dọa mãnh liệt lại dấy lên trong lòng, Du lập tức ngừng công kích bức tường cũ, thu khẩu súng về để sẵn sàng phản công.
“Lần này là từ đâu đây…?” Ánh mắt liếc nhanh qua những bức tường bên người, dù biết rằng chẳng thể nào phát hiện được ra con quái bằng cách đó nhưng hành vi này giống như một thứ bản năng không thể cưỡng lại được. “Lần này tao nhất định sẽ bắt kịp mày…!”
Cảm giác đe dọa đột ngột bùng kên, đồng tử trong hai con ngươi co lại “Chính là lúc này!!!” Động tác né tránh đã bắt đầu được thực hiện thì….
- “ Góc trên. Bên trái. Tấn công… !!! ” Một tiếng nói đột ngột vang lên trong đầu Du. Gọi là tiếng nói cũng không đúng lắm vì nó nhanh như một ý nghĩ lướt qua vậy. Không do dự, động tác nghiêng người né tránh lập tức được biến thể thành động tác xoay người, cánh tay trái vung mạnh, ngón trỏ cùng lúc xiết cò.
- Phụt… ! Phụt… ! Phụt… ! – Phẩu P90 khạc từng chùm đạn về phía góc tường trống, những sợi chỉ đen của [Thần Tứ] cũng đâm xuống đồng thời. Nhìn có vẻ như là Du tự dưng phát điên đi tấn công mảng tường trống vậy.
Thế nhưng, một khắc ngay sau đó, con Akuma bất thình lình lao ra khỏi góc tường, lao thẳng vào vô số đầu đạn đang bắn tới.
- Greccccccc…… !!!! – Tiếng rít chói tai của con quái vật bật lên át đi cả tiếng súng nổ, tốc độ của cú lao người nhanh chóng bị những đầu đạn găm vào cơ thể triệt tiêu hết. Lớp vỏ ngoài cứng rắn ở trong không gian nguyền rủa trở lên mềm xốp bị đục ra vô vàn lỗ hổng.
Bộ móng vuốt trên cánh tay vươn về phía trước của con Akuma dừng lại ngay trước mũi con mồi, đôi mắt thuần đen của nó trừng lớn, hiện lên đầy vẻ không tin và kinh ngạc vô cùng.
- Phụt… Phụt… Phụt… Phụt… ! – Khẩu P90 vô hạn đạn vẫn không hề dừng lại, con Akuma bị đẩy ngược về đằng sau, động năng cực đại của đầu đạn ghim cả cơ thể nó lên tường.
- Kríttttttt….. !!!! – Sau một giây không ngờ, con Akuma như sực tỉnh. Lập tức lật người, nó lặn luôn vào trong bờ tường sau lưng. “Không thể nào!!! Không thể nào bọn chúng phát hiện ra ta được!! Mà có phát hiện được thì thế nào ??? Chúng làm sao có thể bắt kịp được tốc độ của ta mà kịp thời tấn công cơ chứ... !!! Là ăn may ! Chắc chắn chỉ là ăn may thôi !” Vừa điên cuồng gào thét, con Akuma vừa liên tục lặn xuống những tầng sâu hơn. Nó đau! Dù những vết thương gây ra bởi vũ khí thông thường không thể giết chết được nó nhưng cơ thể tổn thương nghiêm trọng vẫn khiến nó đau đớn phi thường.
Phía bên trên, Du vẫn nghiến răng bóp chặt cò súng, đầu đạn kim loại tiếp tục cày ra từng vệt dài sâu hoắm vào tường.
- “Dừng lại, nó chạy rồi…!” – Lại là cái âm thanh đột ngột vang lên trong đầu ấy, vẫn nhanh chóng và hết sức rõ ràng như một ý nghĩ vậy. Cố gắng bắn thêm vài viên đạn nữa, Du mới tạm nới lỏng ngón tay xiết cò ra. Đến tận bây giờ, hắn mới có thời gian để thắc mắc về cái tiếng nói, hay đúng hơn là ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu mình. “Đúng rồi, cái tiếng nói ấy có cảm giác giống như là tiếng của chị May vậy…?”
Nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Cỏ May, Du phát hiện ra, không chỉ mình hắn có động tác đó mà cả chị Thủy và tay “Chinh tướng thứ 13” cũng đang có hành vi tương tự.
Thấy mọi người đều hướng nghi hoặc về phía mình, Cỏ May khẽ cười, hai bờ mi hơi mở, liếc về phía cậu bé bên cạnh mình.
- “ Mọi người, đừng quá ngạc nhiên. Bảo trì trạng thái chuẩn bị chiến đấu và tranh thủ thời gian sơ cứu xử lí vết thương nhanh! Con Akuma lặn sâu xuống đất rồi nhưng chắc chắn nó sẽ quay lại sớm thôi…!” Là giọng của Cỏ May nhưng miệng cô không hề mở.
Theo ánh mắt của Cỏ May, mọi người đều thấy dáng vẻ kì lạ của cậu bé, vậy là một câu trả lời gần như đã được mặc định hiện lên trong lòng mỗi người.
Trận chiến vừa rồi, mấy thành viên chiến đấu đều ít nhiều có vài vết thương trên người. Ngoại trừ Thủy, chỉ bị cào hai vết nhẹ và có điểm sinh mạng lực cao vô cùng nên vết thương đã bắt đầu tự lành với tốc độ nhanh trông thấy, chỉ để lại có hai vết sẹo mờ. Mấy đứa khác không “Trâu” được như vậy, cả lũ đều vội vã lấy đồ sơ cứu khẩn cấp của mình ra mà tự giúp nhau băng bó, thuốc khôi phục thể lực nhai như lạc rang trong mồm.
Sau khi thông qua năng lực của cậu bé Văn truyền đạt ý nghĩ đến ba người đồng đội của mình xong, Cỏ May cũng lập tức nhảy ra khỏi tấm khiên, chạy đến bên người bà cô Hoàn đang nằm dưới đất. Bà cô này bị con Akuma cho một trảo sâu hoắm giữa lưng, vì đau đớn, sợ hãi và mất máu quá nhiều nên đã ngất đi nhưng hơi thở vẫn còn.
Vội vã đặt chiếc hộp cứu thương đa năng xuống đất và mở ra, May lật ngược cả cái áo choàng đen đồng phục trên người bà cô lên. Cây kéo trên tay lập tức cắt bỏ hết lớp áo vải bên dưới áo choàng.
“May quá, vết cắt chưa chạm vào xương!”
Cỏ May vui mừng nghĩ. Nhanh tay xử lí vết thương, khử trùng và xịt thuốc cầm máu, bà cô được May quấn băng trắng kín cả phần thân người. Không quên nhét một viên thuốc khôi phục thể lực cấp tốc vào miệng và chích cho bà cô một ống giảm đau liều cao, khoác lại cái áo choàng rồi kêu Lực đến nhẹ nhàng ôm đi. Xong, May lại đi kiểm tra lại vết thương cho từng người. Cỏ May cảm thấy, sức chiến đấu của bản thân mình vô cùng thảm hại nên đã tranh thủ luyện tập thêm kỹ năng sơ cấp cứu này.
Không mất quá vài phút để xử lí vết thương, Thủy bắt đầu ra lệnh chỉnh đốn lại đội hình. Vừa định tiếp tục tiến lên theo lộ tuyến cũ thì…
- “ Thành công xây dựng mạng kết nối thông tin bậc 2…” - Một âm thanh lại vang lên trong đầu của Thủy, lần này không phải là giọng Cỏ May - “ Quyền hạn chia sẻ cao cấp bắt đầu…”
Thủy hơi ngửa mặt lên, vừa định đưa ra nghi vấn thì… Cô lập tức cứng họng sững sờ với thứ vừa xuất hiện thêm trong đầu. Đó là mô hình lập thể của một khoảng không gian hình cầu với dày đặc tường đá cùng hành lang, đường hầm đan nhau chi chít. Và ở giữa mô hình lập thể đó, Thủy có thể rõ ràng cảm giác được vị trí của mình cũng như những người xung quanh.
- “ Mọi người… Xin hãy nghe ta. Năng lực của ta có thể kết nối tinh thần của vài người lại với nhau, hiện tại là 4 và thêm ta đảm nhiệm vị trí kết nối chủ nữa là 5. Với năng lực này, ta có thể giúp mọi người lập tức truyền đạt ý nghĩ, thậm chí là hình ảnh, âm thanh các ngươi nghe thấy được đến đồng đội. Chỉ cần mọi người muốn “Chia sẻ” cái gì, năng lực của ta sẽ lập tức trợ giúp. Thứ trong đầu mọi người, chính là tầm nhìn của Cỏ May. Từ bây giờ, mọi người sẽ không phải quá lo về khả năng đánh lén của con Akuma nữa, một khi có dấu hiệu là tất cả mọi người đều đã biết rồi. Và ta cũng sẽ đảm nhiệm vị trí dẫn đường để chị Cỏ May có thể tập trung vào [Thiên Nhãn] để phát hiện ngay lúc con Akuma tới gần”.
Thủy gật đầu, nhấc tấm khiên {Băng Sương} lên và bắt đầu giục mọi người di chuyển theo dẫn lời dẫn đường của Văn. Dù sao cũng chỉ là dẫn đường thôi mà, ai cũng muốn rời khỏi nơi này chứ chẳng có người nào muốn ở lại chịu chết cả. Với lại giảm tải được chút áp lực cho Cỏ May cũng tốt, Thủy đã để ý thấy dấu hiệu mệt mỏi tinh thần của May được một lúc rồi.
…..
Đã gần 20 phút từ lúc cậu bé tên Văn bắt đầu dẫn đường, mọi thứ diễn ra vẫn hết sức suôn sẻ. Con Akuma vẫn chưa quay lại tấn công. Văn dẫn đường cũng rất tốt, giữa một đống những hành lang ngầm đan xen nhau chằng chịt thể hiện ra trên mô hình lập thể, chỉ cần nhìn thôi mà cũng thấy hoa hết cả mắt vậy mà cậu bé này vẫn chưa dẫn cả đội đi vào bất cứ một ngõ cụt hoặc một nơi có nguy cơ đổ sập nào.
Đội hình được duy trì như cũ, chỉ là bây giờ, con búp bê Ám Dạ không còn phải đi trước dò đường nữa mà trở về, bảo vệ mấy tân thủ và cả Cỏ May bên trong đó nữa. Bà cô Hoàn vẫn còn bất tỉnh được Lực ôm đi. Tốc độ của tiểu đội không nhanh lắm lên ông lão Guzol dưới sự dìu đỡ của Lala có thể thoải mái theo kịp.
Cả đội đang tiến lên thì Lala bỗng nhiên đứng lại, đảo mắt nhìn vách đường hầm quanh mình, đầu hơi ngửa lên như nghĩ ngợi. Sau đó, em quay đầu, nhìn về phía cậu bé dẫn đường, nghi hoặc nói:
- Hình như… Hình như chúng ta đang đi xuống sâu hơn thì phải !?
- …