Căn phòng tĩnh mịch, Cao Tử Quần thẳng lưng ngồi trên giường, môi mím chặt, sắc mặt trầm tĩnh.
Tôn Thành đứng bên cạnh Cao Tử Quần báo cáo mạch lạc những công tác mấy ngày nay. Sau khi kết thúc, đợi mãi vẫn chẳng thấy Cao Tử Quần có phản ứng gì, anh do dự lên tiếng: “Cao tổng?”
Cao Tử Quần hơi nhíu mày, hờ hững nói: “Có phải Lão nhị của Tần gia đã quay về rồi không? Cậu giúp tôi tặng ông ta một phần quà.” Tuy vẻ mặt của Cao Tử Quần rất thản nhiên, nhưng Tôn Thành lại cảm giác lo sợ điều gì đó. Cách đây không lâu anh đã thấy được biểu hiện này của sếp mình, tòa soạn đăng tin không hay về việc Lãnh đã bị biến.
Đôi mắt đen nhánh nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nâng tay vuốt đầu, đúng là anh phải cảm ơn Tần Lục, nếu không nhờ anh ta Lãnh Tây sẽ không đến thăm anh. Buổi tối hôm đó anh nghe thấy cô gọi tên anh. Cao Tử Quần nhếch khóe miệng: “Hôm nay đón Hi Hi đến đây.” Anh khẽ nói.
Tôn Thành gật đầu: “Cao tổng, lúc sáng cục trưởng Tiền gọi điện thoại đến bảo là đã bắt gọn mấy tên côn đồ kia rồi.”
Cao Tử Quần cười: “Còn Tần Lục?”
“Tần Lục hẹn anh cuối tuần này gặp nhau.” Tôn Thành báo cáo.
Cao Tử Quần gật đầu: “Tốt.”
“Cao tổng, vết thương của anh?” Tôn Thành hơi lo lắng.
“Không có gì đáng ngại.” Cao Tử Quần khoát tay, chuyện này không thể để kéo dài. Cao Tử Quần thở ra một hơi, tên nhóc Lãnh Lượng kia quả thật không có lương tâm: “Hai ngày nay Lãnh Tây làm gì?”
Tôn Thành tặc lưỡi, không phải anh không nhớ người ta là ai ư?
“Mấy hôm nay cô Lãnh vẫn luôn bận chuyện ở cửa hàng bán hoa.”
“Cậu cho người đến đó giúp đỡ, nhớ đừng để cô ấy phát hiện.”
***
Bận rộn với công việc, Lãnh Tây cũng phần nào quên đi những chuyện vừa qua. Cửa hàng đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, cô lại thuê thêm hai cô nhân viên giúp đỡ – Tiểu Ưu và Tiểu Dịch. Hiện tại đã tìm ra nguồn hàng, giờ chỉ còn chờ ba ngày nữa khai trương.
“Chị Tiểu Tây, bó như này đẹp không” Trước đây Tiểu Ưu đã làm ở cửa hàng hoa khác một thời gian nên có nhiều kinh nghiệm. Lãnh Tây nhìn qua: “Rất đẹp.” Thật sự về phương diện này cô cũng không có kinh nghiệm, mở cửa hàng bán hoa cô thật sự không nắm chắc.
“Có thời gian em hãy dạy cho chị nhé.” Lãnh Tây cười nói.
Tiểu Ưu gật đầu: “Dạ, thật sự mấy cái này chẳng khó gì.” Lúc này có người đi đến.
“Ngại quá, chúng tôi vẫn chưa khai trương.” Tiểu Dịch đứng ở cửa, lễ phép nói.
Lãnh Tây nghiêng đầu, phút chốc cô giật mình: “Là cô?”
Tần Lê nhẹ nhàng gật đầu: “Chị, em không làm phiền chị chứ?”
Lãnh Tây đặt bông hoa trong tay xuống: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Mười giờ sáng, lúc này giao thông trên đường không còn quá đông đúc. Lãnh Tây và Tần Lê đi song song qua ngã tư đường rồi tiến vào quãng trường.
“Em tên là Tần Lê, Tần trong triều Tần, Lê trong lê minh.” (1) Tần Lê khẽ cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ nhẹ.
(1) lê mình: bình minh.
Lãnh Tây thở ra một hơi, gió lạnh thổi rối bay tóc cô, cô nhìn Tần Lê: “Sao em lại quen Lãnh Lượng?”
Tần Lê nhìn cô tựa như nhìn thấy Lãnh Lượng trong ấy, cô khẽ mỉm cười: “Vào năm hai đại học, em cùng bạn học đến bar chơi nên quen anh ấy.”
Nhìn đôi mắt trong sáng kia, lòng Lãnh Tây bỗng rung động.
“Sau đó có vài người đến chọc ghẹo em, là Lãnh Lượng đã giúp em giải vây.” Nhớ lại lúc đó, khóe miệng Tần Lê bất giác nở nụ cười: “Nhưng mà, từ trước đến nay cũng chỉ mỗi em rung động anh ấy, còn anh ấy rất chán ghét em.”
Lãnh Tây thở dài, cô không nghĩ rằng có ngày mình lại được một cô gái đến tâm sự về chuyện tình yêu.
“Lãnh Lượng không ghét em.” Cô cúi đầu nói: “Nó có nổi khổ riêng.”
Tần Lê vui mừng: “Chị…”
Lãnh Tây mím môi, Lãnh Lượng chỉ là không muốn dính dáng đến Tần Lê.
“Kỳ thật em biết anh ấy nghĩ gì, chỉ cần anh ấy đồng ý rời đi…”Tần Lê cắn môi, cô bình tĩnh nói. Cô không phải chưa từng khuyên anh, nhưng Lãnh Lượng chẳng bao giờ chịu nghe lời cô.
Ánh mắt Lãnh Tây trở nên thâm trầm, chuyện này không thể vội vàng, trừ khi Lãnh Lượng có thể tự mình nhận ra bằng không ai cũng không thể ép buộc được cậu ấy.
Tần Lê chào tạm biệt Lãnh Tây, sau khi tâm sự cùng Lãnh Tây tâm trạng cô khá hơn nhiều.
“Đã về à?” Tần Lê vừa bước vào cửa đã nghe thấy một âm thanh lạnh lùng vang lên. Bước chân cô dừng lại, ánh mắt từ từ chuyền qua thân người trên đang ngồi trên ghế: “Anh…”
Tần Lục ra lệnh: “Đến đây.”
Tần Lê nhíu mày, sợ sệt bước đến: “Có chuyện gì vậy anh?”
Tần Lục vắt chéo hai chân, vẻ mặt lành lạnh: “Tối thứ tư trước em đã làm gì?” Thanh âm anh lạnh lẽo vang lên.
Tần Lê nắm chặt tay: “Em đến lớp vẽ.”
Tần Lục hừ lạnh: “Bây giờ còn biết nói dỗi nữa cơ đấy, Tần Lê em có muốn anh kể từng chi tiết một đêm đó em đã làm gì không?”
Tần Lê cắn môi: “Không cần, đêm đó em ở cùng Lãnh Lượng.”
Tần Lục nheo mắt: “Anh đã bảo rồi, em và nó không thể nào.”
Mười ngón tay cô siết chặt, vẻ mặt quật cường: “Bởi vì anh ấy là em trai của Lãnh Tây? Bởi vì anh yêu chị ấy mà không được đáp lại nên ngay cả em cũng không thể theo đuổi hạnh phúc của mình?”
Tần Lục bình tĩnh nhìn em gái, nhưng không thể che dấu được tâm tình từ trong đáy mắt mình.
“Anh thật sự quá buồn cười đấy. Để em phân tích cho anh biết rốt cuộc tình cảm anh dành cho Lãnh Tây là gì. Yêu?” Tần Lê cười mỉa mai: “Anh căn bản không hiểu yêu là gì? Anh chỉ là không cam lòng mà thôi.”
“Câm miệng!” Tần Lục đứng bật dậy, tức giận trừng mắt: “Ngay kia bay về Mỹ ngay lập tức.”
“Em không về, anh, em đã hai hai tuổi, không phải là một đứa con nít, anh không thể đối xử với em như vậy.” Tần Lê gào to.
Tần Lục lạnh lùng mở miệng: “Ở lại cũng được, nhưng phải rời khỏi Lãnh Lượng.”
Tôn Linh Lợi chậm rãi đi đến choàng qua tay anh: “Đừng giận, con bé là em gái anh, không phải là người ngoài, có thời gian em sẽ khuyên nó.”
Hai người cùng nhau rời khỏi.
Tôn Linh Lợi khoác một chiếc áo lông màu tím, sang trọng quý phái, không còn giống với cô sinh viên ngây ngô năm nào.
Tần Lục lái xe, ánh mắt Tôn Linh Lợi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi.
“Ôi, tuyết rơi.” Cô kinh ngạc reo lên, kéo cửa sổ xuống.
Tần Lục hờ hững liếc mắt nhìn ra cửa xe, những bông tuyết nhẹ nhàng tung bay, anh nhìn qua ven đường, ánh mắt dừng trên bóng dáng cô gái bên cạnh cửa hàng hoa.
“Anh, đèn xanh rồi…” Tôn Linh Lợi nhắc anh.
Tần Lục giật mình, tiếp tục lái xe về phía trước.
“Anh đang suy nghĩ gì đấy?” Đã ở bên cạnh anh nhiều năm, dĩ nhiên Tôn Linh Lợi nhìn ra lúc này đây tâm tình anh rất lạ.
“Hình như quên một thứ.”
“Cái gì?”
“Hoa.” Khóe miệng Tần Lục khẽ nhếch lên.
Tôn Linh Lợi sững sờ: “Lát nữa đến bệnh viện mua.” Thật ra cô không nghĩ rằng Tần Lục lại đến thăm Cao Tử Quần, hai người này thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng họ không hề hợp nhau, trong lòng luôn ganh ghét đối phương thế nhưng lúc nào cũng bày ra bộ mặt giả vờ thân thiết.
Đến bệnh viện, Tôn Linh Lợi mua một bó cẩm chướng. Tần Lục nhìn thoáng qua cũng không nói gì.
Khi Tần Lục bước vào, Cao Tử Quần đang cầm sách văn đọc chính tả cho con gái viết, nhìn thấy Tần Lục, anh hờ hững nói: “Đợi một lát.”
Tần Lục không nói gì, lẳng lặng ngồi xuống. Cao Tử Quần thương cô con gái này vô cùng, đến nỗi người bên ngoài ai cũng biết điều này. Tần Lục day day thái dương.
“Bố, từ “Chọc” con quên cách viết rồi, phần dưới là chữ gì nhỉ?”
“Chọc chính là khiến cho đối phương đau lòng.”
“A, con nhớ rồi, là chữ tâm.”
Khóe miệng Tần Lục nhếch lên, đây là cách Cao Tử Quần giải thích cho con gái ư.
“Bố, tại bố “chọc” mẹ nên mẹ mới thương tâm.” Cao Hi Hi nhanh nhẹn ứng dụng.
“Viết xong chưa? Để bố kiểm tra?” Cao Tử Quần cầm lấy quyển vở, nghiêm túc xem: “Được rồi, lát nữa chú Tôn sẽ đưa con về, những gì bố dặn con nhớ kỹ chưa?”
“Con nhớ rồi, đây là bí mật giữa hai chúng ta.” Cao Hi Hi gật đầu, hôn lên trán bố: “Bố, bố nhanh khỏi bệnh nhé.”
Lát sau, Tôn Thành đến đón Hi HI về, phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.
Tần Lục cười nhếch môi: “Cao Tử Quần tôi thật sự ghen tỵ anh chết mất, sao lại có đứa con gái đáng yêu thế chứ.”
Cao Tử Quần lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nhợt nhạt cười: “Anh mà muốn thì chuyện đó cũng đơn giản thôi.”
“Nhưng tôi không được may mắn như anh.” Anh nhíu mày: “Thật xin lỗi chuyện tối đó người của tôi đã làm anh bị thương. Hôm nay tôi đích thân đến xin lỗi, hy vọng anh không để trong lòng.”
Cao Tử Quần nói: “Người của Lục thiếu chẳng để ai vào mắt cả.”
Tần Lục lắc đầu: “Tôi sẽ phạt bọn chúng, chỉ hy vọng anh đại nhân đại lượng bỏ qua.”
Cao Tử Quần nhìn anh: “Cũng được…” Anh cố ý dừng lại: “Nhưng anh có bảo đảm sẽ không kiếm người đối phó với Lãnh Lưỡng nữa không?”
Đôi mắt đa tình khẽ nheo lại, Tần Lục nhếch môi: “Lãnh Lượng? Anh quan tâm đến người này từ bao giờ đấy?”
Cao Tử Quần cười nhạo: “Cậu ấy là em vợ tôi.” Anh nhìn Tần Lục.
Tần Lục suy ngẫm một lúc: “Em vợ…” anh lặp lại: “Tử Quần, anh đã nói vậy sao tôi còn có thể không nể mặt anh chứ.”
***
Đảo mắt đã đến ngày khai trương cửa tiệm, thời gian này Lãnh Tây bận bù đầu. Tiểu Ưu cầm một lẵng hoa to đến: “Chị Tiểu Tây, vừa rồi có người đưa đến nhưng không có ký tên.”
Lãnh Tây nhìn, trên ruy băng chỉ viết một câu đơn giản: “Chúc cửa hàng làm ăn phát đạt.” Cô đang suy nghĩ là ai mang đến? Cao Tử Quần?
Nhưng trong nháy mắt cô liền bác bỏ, cô lắc đầu, Cao Tử Quần nhớ rõ tất cả mọi người chỉ quên mỗi mình cô. Cô không biết rốt cuộc đây là thật hay giả.
“Mẹ, mẹ xem nè, nội cũng tặng cho mẹ một lẵng hoa này.” Hi Hi ríu rít chạy vào, đằng sau còn kéo tay một người.
Sự xuất hiện của cao Tử Quần khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Lãnh Tây đứng sững đằng kia, cô mím môi bình tĩnh nhìn về phía trước.
Chuyện cũ trước kia anh không nhớ, dù cô có nhắc lại cũng không có ý nghĩa. Lãnh Tây nhàn nhạt mở miệng: “Xin chào.”
Cao Tử Quần nắm tay Hi Hi từng bước đi vào: “Chào.” Anh thản nhiên cười, nụ cười kia có thể sưởi ấm ngày đông lạnh lẽo.