Truyền dịch xong, Cao Hi Hi cũng đã hạ sốt. Sau khi tỉnh dậy, tâm trạng của cô bé không được tốt lắm, cả người uể oải ngồi một góc, tay không truyền dịch cầm lấy remote liên tục bấm chuyển kênh.
Cao Tử Quần mang theo thức ăn đi vào, cô bé nguýt lườm rồi ngoảnh mặt đi.
“Con ăn một ít đi.” Giọng anh vẫn lạnh nhạt như trước. Cao Hi Hi thật sự rất đói bụng, lần này cô bé không có la hét, nhịn ăn nữa mà ngược lại rất nghe lời. Cao Tử Quần đút cho bé từng muỗng cháo, động tác rất thuần thục mà cũng rất dịu dàng.
“Hơi nhạt.” Cô bé liếm môi nói. Từ nhỏ Cao Hi Hi đã được nuông chiều nên rất kén ăn.
Lúc trước nếu cô bé nói những lời này, Cao Tử Quần chắc chắn sẽ bảo bác Lâm đổi cho cô bát khác, nhưng hôm nay thấy bố không hề có đả động gì, cô bé nghĩ là bố mình vẫn còn giận.
Nhưng không phải mình cũng đang tức giận sao?
“Hai hôm nay con hãy ở nhà nghỉ ngơi đi, bố phải đi Mỹ một chuyến.”
Ánh mắt Cao Hi Hi liền rũ xuống: “Bố đi thăm họ ư?” Cô bé không phải không biết, tuy cô không có mẹ, nhưng bố cô còn có một người vợ khác, bọn họ còn có một đứa con trai rất đáng yêu.
Cao Tử Quần đưa khăn qua, Cao Hi Hi qua quýt lau miệng.
Cao Tử Quần nhìn cô bé: “Văn Tuyển phải làm phẩu thuật, bố đến thăm nó.”
Cao Hi Hi xị mặt ra: “Con vẫn còn đang nằm viện đấy, bố thật là thiên vị quá đi.”
Anh nhếch miệng, thiên vị ư? Con bé đúng là cái gì cũng có thể nói ra được, anh đã quá nuông chiều nó rồi…
“Bố phải đi bao nhiêu lâu? Nó vì sao phải làm phẩu thuật? Có phải nó muốn bố ở lại đó luôn không?” Cô bé quá lo lắng cho nên hỏi một dây, quên mất là mình đang giận bố.
“Đến lúc đó hẵng hay.”
Câu trả lời của Cao Tử Quần lại càng làm cho Cao Hi Hi thêm sốt ruột. Từ nhỏ cô bé đã sợ mẹ con Văn Tuyển sẽ cướp mất bố của mình. Cô bé biết nói rất muộn, lúc ba tuổi mới có thể gọi tên. Toàn bộ Cao gia đều cho rằng cô bé bị câm. Tuy là biết nói muộn, nhưng về những mặt khác cô bé lại nổi bật hơn người.
Hồi cô bốn tuổi, khi Văn Thư đưa cô và Văn Tuyển đến Văn gia, cô bé tình cờ nghe được mọi người trong Văn gia trò chuyện, mới biết được mình không phải là con gái của Văn Thư.
Từ đấy, vì lo sợ quá mức nên cô bé lại bị mất tiếng nói. Cao Tử Quần đã đưa cô bé đi chữa trị khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Lên năm, mẹ con Văn Tuyển đi Mỹ. Lúc ấy cô bé không hề có khái niệm nào về nước Mỹ, chỉ biết đó là một nơi cách thành phố họ sống rất xa, trong đầu cô liền xuất hiện một ý nghĩ là đã không còn ai có thể chia cách được bố con họ rồi. Cô luôn giấu diếm niềm vui sướng này, ngay cả người bạn thân Thiệu Thần cô cũng không kể.
Nhưng bây giờ Cao Tử Quần lại chuẩn bị đi Mỹ, cô bé rất buồn.
Cao Tử Quần đã dời lại buổi ký hợp đồng hồi sáng, tối nay cũng không đi đến dự tiệc.
~~~~
Dọc đường đi đến bệnh viện, tâm trạng của Lãnh Tây luôn thấp thỏm không yên. Đã bảy năm rồi cô không khi nào là không nhớ đến con mình. Cô đã cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người ở thành phố D, kể cả người bạn thân nhất. Cô sợ có một ngày cô sẽ nhận được tin tức không hay về con gái, có lẽ cô sẽ sụp đổ mất.
Rõ ràng là hành làng dài chỉ có trăm mét, mà cứ tựa như cô đã phải dùng sức lực của cả một đời mới đi đến được nơi cuối cùng. Từ khe cửa hơi lộ ra một bóng dáng lờ mờ, xung quanh yên tĩnh, cô gần như có thể nghe thấy được tiếng tim đập thình thịch của mình.
Cô khó khăn nâng tay gõ cửa. Lát sau cô nghe thấy bên trong truyền đến tiếng sột soạt: “Ai đấy?”
Lãnh Tây nuốt xuống một ngụm: “Cô là bạn của cô Thần Hi nè con.”
“Mời vào.” Hi Hi vừa gặm táo, vừa lật trang truyện manga.
Vừa mở cửa ra, Lãnh Tây cảm thấy hai chân mình nặng nề như nhũn xuống. Ngọn đèn vàng ấm áp, tiếng cắn táo sột sột vang lên, cô bé hờ hững ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo bỗng dưng sững sờ.
Thời gian dường như ngừng trôi.
Hai người đối diện nhau.
Lãnh Tây khó khăn đi đến bên giường cô bé, mở miệng gọi: “Hi Hi.”
Cuối cùng Hi Hi cũng choàng tỉnh, nắm chặt trái táo trong tay, bét cả ra giống như lòng cô bé bây giờ vậy.
Lãnh Tây trong một lúc cũng không biết nên bắt đầu như thế nào, cô đã từng nghĩ rất nhiều lời mở đầu, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cứ đứng như trời trồng không nói nên lời.
Lúc còn ở đại học, cô cũng đã không ít lần tham gia những cuộc thi diễn thuyết, mặc dù không thể đạt được trình độ ăn nói lưu loát nhưng cũng coi là nói năng không tệ.
Còn bây giờ thì sao? Đầu lưỡi cứ như bị đông cứng lại.
“Sao lại là cô?” Hi Hi không chớp mắt nhìn cô, lòng bàn tay đã ướt đẫm.
Lãnh Tây hít một hơi: “Cô gặp được cô con, nghe cô ấy bảo con bị sốt, đúng lúc cô cũng đến bệnh viện nên ghé qua thăm con…” Cô luống cuống xoa lòng bàn tay, căng thẳng nhìn vào Hi Hi.
“Ồ…” Cô bé hờ hững lên tiếng: “Con đã không sao rồi.”
Bầu không khí dần dần tĩnh lặng.
Bảy năm, con gái của cô đã lớn như vậy rồi. Hồi đấy cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh con vài ngày, mỗi lúc cô ôm con mình vào lòng, nó luôn ngoan ngoãn, lanh lợi làm cô càng đau lòng. Cô cố gắng không nhìn, không ôm con bé, mặc nó khóc.
Cuối cùng Cao Tử Quần cũng buông tay. Cô đã được như mong muốn, thế nhưng trong lòng vẫn luôn đau khổ.
Quá khứ trôi qua đã không thể thay đổi được. Nếu như có thể, cô có liều mạng cũng phải đem con bé theo.
Người ta nói rằng con gái giống bố sẽ rất có phúc. Di truyền đúng là một điều kỳ diệu. Cả người con bé chỉ có đôi mắt kia là giống cô: đen nhánh trong vắt như hồ nước biếc.
“Hi Hi, nếu như mẹ con đến tìm con, con có muốn gặp bà ấy không?” giọng nói của Lãnh Tây nhẹ run lên.
Hi Hi thản nhiên nhìn cô, rất lâu vẫn không nói gì. Cô bé nắm chặt nửa quả táo trong tay cho đến khi các ngón tay đau nhức. Lãnh Tây đi đến lấy quả táo từ tay cô bé, tất cả mọi thứ đều rất tự nhiên.
“Không muốn.” Cô bé chần chừ: “Con không muốn gặp bà ấy.”Cô bé lại nói rõ ràng: “Bố đối với con rất tốt.”
Cao Hi Hi bảy tuổi sớm đã học được cách che giấu tâm tình. Cũng giống như cô bé không thích Cao gia, nhưng mỗi khi đến đó cô bé vẫn mỉm cười rất ngọt ngào, làm cho cả nhà Cao gia già trẻ lớn bé đều yêu thương cô tha thiết.
Con người đúng thật là mâu thuẫn, ngay cả đứa trẻ cũng vậy. Cô muốn mẹ mình, nhưng có lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhất thời chưa thể tiếp nhận, hay là cũng có thể cô bé biết mình bị mẹ bỏ rơi nên vẫn còn oán hận bà ấy.
Lòng Lãnh Tây thắt lại: “Vậy ư, bố con đối với con rất tốt.” Cô thất thần lặp lại.
“Đương nhiên rồi.” cô bé bình tĩnh nói: “Bố con rất thương yêu con.”
Trong chớp mắt cổ họng Lãnh Tây nghẹn ngào khó chịu, cô nở một nụ cười: “Lần trước gặp con ở trường học, cô cảm thấy chúng ta rất có duyên. Con tên là Hi Hi, tên của cô cũng có một chữ Tây.” (1)
(1) trong tiếng trung “希Hi” và “西 Tây” đều phát âm là “xi”
“Tên cô cũng là chữ Hi trong “hy vọng”?”
“Không phải, tên cô là Tây trong “đông tây nam bắc”.”
“Ồ…” Hy Hy lên tiếng.
“Chúng ta có duyên như thế, hay là cô nhận con là con gái nuôi, được không?”
Hi Hi hơi sửng sốt: “Cái này thì phải hỏi bố con.”
Lãnh Tây không nói gì nữa. Khi nghe Hi Hi nói không muốn gặp cô, những hy vọng của cô đều đã tan biến.
“Nếu như mẹ con đang đứng ở trước mặt con, con…”
“Cô ơi, mẹ con có đứng trước mặt con thì con có thể làm gì được đây, con cũng không biết mặt bà ấy.”Cô bé nhẹ nhàng nói, ánh mắt hờ hững dường như không giống với số tuổi của mình.
Lãnh Tây đau đớn cố gắng mở miệng: “Hi Hi, mẹ có nỗi khổ trong lòng.” Cô thở một hơi: “Mẹ đã quay lại rồi đây.”
Hồi trước khi Hi Hi xem bộ phim “Thế giới của trẻ thơ”, đến đoạn hai cha con gặp lại nhau, cô bé đã khóc nức nở. Cô bé nghĩ sau này nếu cô bé gặp lại mẹ mình nhất định cũng sẽ rất cảm động.
Sau khi Cao Tử Quần biết được chuyện này, có một đoạn thời gian ti vi trong nhà không bắt được tín hiệu.
Hiện tại mẹ cô đã quay lại muốn nhận cô, nhưng chuyện này hoàn toàn không giống với những gì cô bé đã tưởng tượng. Mẹ khóc, cô bé cũng khóc nhưng đến cuối cùng vẫn không nhận nhau.
Không lâu sau Cao Tử Quần đã biết chuyện Lãnh Tây đến bệnh viện, anh đã rất tức giận, ánh mắt đầy căm phẫn. Anh thậm chí còn gọi điện thoại cho Trần Trạm Bắc bảo anh ta quản lý cho tốt vợ mình.
Trước khi đi Mỹ, thông qua luật sư, Lãnh Tây và anh gặp nhau lần thứ hai tại nhà hàng. Nhưng lần này là do anh đề nghị.
Mà lúc này đây, Lãnh Tây cảm giác được trên người anh rất hung dữ dọa người. Cao Tử Quần lạnh lùng mở miệng: “Lãnh tiểu thư, lần trước tôi đã nói với cô rằng hy vọng cô sẽ không quấy rầy con gái của tôi nữa mà, có phải là cô không để những lời tôi nói lọt vào tai?
Lãnh Tây mím môi lẳng lặng nhìn anh, cô biết anh sẽ nói những lời cay nghiệt.
Anh nhếch miệng: “Cô muốn gì?”
Ánh mắt của cô hơi dao động.
Cao Tử Quần nâng tách trà uống một ngụm, nước trà nóng cũng không làm dịu đi những lời nói lạnh lùng của anh.
“Tôi muốn con gái của tôi” Lãnh Tây nói rõ ràng từng từ.
“Vậy sao?” Cao Tử Quần nhìn qua luật sư, luật sư đưa ra một tấm chi phiếu.
“Bảy năm trước cô đã bán con mình một lần. Tôi nghĩ lần này chắc cô cũng sẽ không từ chối đâu nhỉ.”
Vẻ mặt kiêu căng, giọng nói lạnh lùng dần dần hiện lên trùng khớp với ấn tượng ban đầu của anh trong lòng cô.
Tay cô chậm rãi cầm lấy tờ chi phiếu, cô bỗng nhiên hoảng hốt, năm đó khi cô rời đi, anh ta cũng đã làm như vậy. Lần trước cô nhận được một tờ chi phiếu một trăm vạn nặng trịch, đến bây giờ cũng không thay đổi gì, cũng là một tấm chi phiếu.
Ha ha.
Cô nheo mắt lại, nhìn chằm vào anh: “Cao tổng, ngài thật sự là hiểu rõ tôi.” Rồi cô nở một nụ cười quyến rũ.
Cao Tử Quần bỗng dưng ngẩn ra, trong mắt lóe lên một tia hụt hẫng nhưng rất nhanh liền biến mất.
Trong nháy mắt, cô vung tay lên, hai mảnh rồi bốn mảnh càng ngày càng nhỏ dần: “Nhưng lần này có lẽ đã làm ngài thất vọng rồi.” Đột nhiên, tờ giấy kia như những bông tuyết rơi xuống trên người anh: “Bảy năm trước tôi đã muốn làm như vậy.”
“Cao Tử Quần, anh là một tên khốn.”
Sắc mặt ông luật sư tái mét, như hẳn đang ngồi trên đống lửa: “Lãnh tiểu thư, mong cô hãy bình tĩnh một chút.”
Cao Tử Quần không hề giận dữ, mắt nheo lại: “Không phải lần trước cô bảo muốn đưa ra tòa sao? Tôi đã đưa luật sư đến. Nhưng thật ra tôi muốn xem quan tòa sẽ phán như thế nào? Một gia đình có người phạm tội lừa đảo, cô cho rằng có thể dành được mấy phần thắng.”
Sắc mặt Lãnh Tây càng lúc càng nhợt nhạt, toàn thân cô run rẩy.
“Nghe nói bố cô còn nửa năm nữa là có thể ra rồi?” Anh hờ hững nói, ánh mắt anh tựa như ác quỷ.
Lãnh Tây loạng choạng ngồi sụp xuống ghế.