Ban đêm hồi nóng hồi lạnh, Lãnh Tây không ngừng mơ thấy ác mộng: “Tôi không có, tôi không có” cô bất lực lắc đầu, trán đã ướt đẫm mồ hôi. Lời nói của Cao Tử Quần vẫn văng vẳng bên tai cô. Cô lại mơ thấy Hi Hi, Hi Hi lạnh lùng chỉ vào cô, nói: “Bà không phải là mẹ của tôi, tôi không quen biết bà.” Trên mặt cô bé tràn đầy chán ghét và căm hận.
Cô khiếp sợ tỉnh lại.
Tần Hiểu Vân nhíu mày: “Sao thế, mơ thấy ác mộng ư?” Bà lo lắng hỏi.
Lãnh Tây lau trán đầy mồ hôi, nói: “ Không sao ạ.” Cô chậm rãi chống tay ngồi dậy.
Tần Hiểu Vân thở dài: “Con đừng nghĩ nhiều, bệnh của bố con sẽ có chuyển biến tốt thôi.”
Lãnh Tây xuống giường đi chân trần.
“ Con mang giày vào đi, mặt đất lạnh lắm, sức khỏe của con vốn không tốt lắm rồi. Con vẫn còn nghĩ là ở nhà…” Lời nói Tần Hiểu Vân bỗng dưng im bặt lại. Năm đó tuy rằng Lãnh gia cũng không phải là giàu có, nhưng cũng xếp thuộc dạng khá giả.
Có câu nói “Không ai giàu ba họ không ai khó ba đời”. Lãnh gia vừa mới phất lên được hai mươi năm thì đã sụp đổ, đúng thật là trước đây ông Lãnh rất may mắn.
Tần Hiểu Vân nhìn con gái, ánh mắt thay đổi: “Tiểu Tây à, con và Sở Hàng cậu ta…”
Lãnh Tây không mấy để ý: “Mẹ, anh ấy là đàn anh của con, mẹ cũng không phải là không biết.”
Tần Hiểu Vân ngập ngừng: “ Lần trước gặp cậu ta mẹ còn không nhận ra. Haha…Tối qua cậu ta có gọi điện thoại cho con, mẹ thấy con ngủ nên đã nhận máy, mẹ có nói với cậu ta chuyện của bố. Cậu ta bảo có thể giúp hỏi thử xin hưởng án treo để chữa bệnh.”
Lãnh Tây đang bóp kem đánh răng lên bàn chải, nghe vậy tay bỗng dừng lại, cô lẩm bẩm lặp lại “hưởng án treo”
Tần Hiểu Vân gật đầu: “Sở Hàng đã nói như thế, cụ thể thế nào thì mẹ cũng không rõ lắm, con xem khi nào thì mời cậu ta đến nhà một lần.”
Lãnh Tây hơi do dự: “Con sẽ hỏi lại anh ấy.”
Tần Hiểu Vân thấy cô không nói nữa, bà cũng ngại nói thêm. Con gái bà đã ba mươi, đến bây giờ vẫn độc thân, bà cũng không dám thúc giục. Bà cảm thấy mình đã mắc nợ con rất nhiều, nếu năm đó bà không khuyên ngăn cô có lẽ con mình đã không giống như bây giờ.
Thế nhưng cho dù bây giờ ngồi hối hận chuyện quá khứ cũng không có tác dụng gì.
Hiện tại Lãnh Tây đang làm việc trong phòng kế hoạch của một công ty quảng cáo. Buổi sáng đến công ty, như thường lệ lại tham gia cuộc họp sáng.
“Lần này có rất nhiều công ty tham gia cạnh tranh, nếu như lần này có thể hợp tác cùng Minh Dương, tiền thưởng cuối năm sẽ được tăng gấp đôi.” Giám đốc đứng ở trên phấn khởi nói.
Đồng nghiệp Tiểu Phương huýt tay vào cô: “Lần này tổng giám đốc phóng khoáng thật, Minh Dương đúng là một miếng thịt béo bở nhưng không biết chúng ta có thể dễ dàng nuốt trôi không đây.”
Lãnh Tây hơi nheo mắt, trong lòng lẩm bẩm hai chữ “Minh Dương”, suy nghĩ hơi lơ đãng.
Lúc tan họp, giám đổc bảo cô ở lại: “Lãnh Tây, lần này cô hãy cố gắng dốc hết năng lực, tôi rất coi trọng cô. Hãy giành hợp đồng của Minh Dương về, tôi sẽ tăng lương cho cô.” Ông ta đưa ngón cái lên.
Lãnh Tây từ tốn lên tiếng: “Vu tổng, ông cũng biết rồi đấy, hiện tại tất cả đều nhìn chằm vào miếng thịt béo bở này.”
Giám đốc nhíu mày: “Tôi biết, cô cũng biết hiện tại tài chính của công ty đang rất khó khăn, tôi bây giờ chỉ hy vọng vào hợp đồng với Minh Dương lần này thôi.”
Cô thở ra một hơi: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt giám đốc cũng dịu đi nhiều.
Minh Dương, tại sao lại là Minh Dương? Lãnh Tây bất đắc dĩ.
Cao Tử Quần đang xem tài liệu trong tay, Hi Hi ngồi trước mặt anh làm bài tập, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn anh, trong chốc lát đã làm xong bài tập.
Cô bé mở sách ra: “Công ơn của mẹ” cô bé đọc to rõ ràng: “Thời nhà Đường có một thi nhân tên là Mạnh Giao. Có một hôm ông phải đi xa nhà, mẹ ông phải bận bịu vá lại áo cho ông. Đêm đã khuya, dưới ngọn đèn hiu hắt mẹ già cặm cụi khâu từng đường kim mũi chỉ. Bà nghĩ, con trai mình đi lần này không biết bao giờ mới có thể trở về…”
Cô bé vừa đọc vừa lặng lẽ quan sát Cao Tử Quần.
Đọc đến đoạn cuối cùng: “Mạnh Giao mãi mãi luôn ghi nhớ công ơn của mẹ mình trong lòng. Lúc ông năm mươi tuổi, đã hoàn thành tập thơ “Khách tha phương”.
Cao Tử Quần vẫn thản nhiên xem tài liệu.
Cô bé bất mãn ho lên một tiếng.
“Bác Lâm, đem lên cho tôi một cốc nước.” Anh không ngẩng đầu, gọi.
Hi Hi bình tĩnh nhìn anh: “Con đọc xong rồi, bố ký tên vào đi.”
Cao Tử Quần lấy bút ký vào, rẹt rẹt viết tên mình: “Không phải cô giáo bảo là phải đọc ba lần sao?”
Hi Hi không có được kết quả như mong muốn, ngược lại còn bị tạt một gáo nước lạnh, cô bé giận dỗi lên lầu. Cao Tử Quần nhìn theo bóng lưng con gái, nhếch môi, trong ánh mắt không có một tia cười.
Buổi tối Hi Hi không xuống ăn cơm, bác Lâm đã gọi mấy lần cô bé cũng không chịu mở cửa.
Bác Lâm vừa lo lắng vừa bối rối.
“Tiên sinh, Hi Hi, con bé…” Bác Lâm đặt khay lên bàn.
Sắc mặt Cao Tử Quần tối sầm lại: “Bác đi làm việc đi.” Anh một mình dùng bữa, nhưng ăn cũng chẳng nhiều, rồi đem phần cơm tối kia lên lầu.
“Cao Hi Hi mở cửa.” Anh trầm giọng nói.
Hi Hi không quan tâm.
“Bố lặp lại một lần nữa.” Khuôn mặt Cao Tử Quần lạnh lùng.
Hi Hi vẫn không thèm để ý.
“Choang choang” cô bé nghe thấy tiếng rơi vụn vỡ của bát đũa ngoài cửa.
Một giây sau, cánh cửa được mở ra. Cao Tử Quần đi vào, toàn thân đều toát ra hơi lạnh.
“Đứng dậy, xuống lầu ăn cơm.” Anh nghiêm mặt bảo.
Hi Hi cắn môi, mở to đôi mắt to tròn nhìn anh: “Con không đói.”
“Bố nói lại một lần nữa, đi xuống lầu ăn cơm.” Anh lặp lại.
“Vì sao bố cứ ép buộc con? Con đã bảo con không đói rồi mà.” Cô bé bắt đầu nức nở: “Nếu mẹ mà ở đây, chắc chắn mẹ sẽ không ép buộc con như vậy. Bố đã đưa mẹ con đi đâu rồi?”
Cao Tử Quần nheo mắt lại: “Bố đã nói rồi, mẹ con đang ở Mỹ.”
“Không phải, bà ấy không phải là mẹ con.” Hi Hi đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào Cao Tử Quần, vẻ mặt bướng bỉnh.
“Cao…Hi…Hi…” Anh gằn từng chữ gọi tên cô bé.
Bầu không khí trong phòng căng thẳng làm cho người ta không thể thở nổi.
“Nếu một ngày nào đó con…” Cô bé nói không nên lời nữa. Nếu cô cùng mẹ sống cả đời, vậy bố phải làm sao? Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt như sông vỡ đê cứ ào ào chảy xuống.
Lúc này đây Cao Tử Quần cũng không có thời gian để dỗ dành con gái, anh xoay người bỏ đi.
Hi Hi lại càng đau lòng hơn.
Sáng sớm hôm sau, lúc bác Lâm lên gọi thì thấy cô bé vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt đỏ bừng. Bà đưa tay qua trán kiểm tra nhiệt độ cơ thể, quả nhiên là nóng hầm hập. Bác Lâm vội vã xuống lầu báo cho Cao Tử Quần.
“Tiên sinh, Hi Hi sốt rồi.”
Cao Tử Quần nhanh chóng chạy lên nhìn thấy Hi Hi đang ngủ đằng kia, mày anh nhíu lại: “Hãy gọi điện thoại cho Lăng Hạo ngay.”
Lăng Hạo đã đến ngay lập tức, nhìn thấy Hi Hi đang nằm trong lòng Cao Tử Quần, lòng anh có hơi căng thẳng: “Buổi ký hợp đồng sáng nay phải làm thế nào.”
“Trước tiên đến bệnh viện đã, hãy dời ngày ký hợp đồng đi.” Cao Tử Quần nhàn nhạt nói, ánh mắt chăm chú nhìn Hi Hi.
Lăng Hạo xót ruột, anh ta cũng không dám nghĩ đến con số tổn thất lần này. Người ngoài cứ bảo Cao Tử Quần không có tình người, nếu như họ thấy cảnh này, không biết có bao nhiêu người sẽ rơi cả tròng mắt ra ngoài đây.
Hi Hi bị sốt đến 40.1 độ. Cô bé cứ mơ mơ màng màng, mê man gọi: “Mẹ…mẹ…”
Cao Tử Quần ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, ánh mắt sâu lắng.
Hôm nay lúc giờ học kết thúc, Lãnh Tây đã đứng ngoài cổng trường. Khi tiếng chuông trường vang lên, cơ thể cô dường như hơi run lên, tim cô đập thình thịch.
Cô chăm chú nhìn chằm vào cánh cổng trường. Những em học sinh từng đoàn từng đoàn đi ra, mắt cô chớp lên chớp xuống. Thời gian chầm chậm trôi qua, cho đến khi học sinh đã ra về gần hết, cô vẫn không nhìn thấy người mình đợi. Cô bắt đầu lo lắng sốt ruột.
Có phải hôm nay là ngày trực nhật của Hi Hi? Hay là con bé đang ở lại làm bài tập về nhà? Hay là con bé đã tự về rồi, nhưng sao cô vẫn không nhìn thấy nhỉ. Lãnh Tây đứng ngồi không yên.
Giờ cao điểm tan trường đã qua, trong sân còn lác đác vài em học sinh đang đi ra. Lãnh Tây chần chừ một lúc, cuối cùng cũng quyết định đi vào.
“Ấy ấy…cô dừng lại đã…” Bảo vệ gọi to: “Cô tìm ai?” Bảo vệ là một người đàn ông khoảng bốn mươi, nghi ngờ nhìn cô.
“Xin lỗi, tôi vào tìm người.”
“Tìm ai?”
Lãnh Tây nặm chặt tay: “Con gái tôi…”
“Cô hãy đứng ở ngoài đợi một chút.” Bảo vệ ngăn cô lại: “Cô không thể tùy tiện vào được.”
“Đã nửa ngày rồi mà tôi vẫn chưa thấy con bé ra.”
“Cô bé học lớp nào?” Bảo vệ nhìn chằm cô, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Lớp 2/3.” Lãnh Tây nhanh chóng trả lời.
Bảo vệ nhìn vào trường, lúc này đang có người từ trong đi ra.
“Vừa đúng lúc, đây là giáo viên của lớp 2/3, cô Vương.”
Cô Vương đi đến.
Lòng Lãnh Tây thắt lại, mặt tiu nghỉu xuống.
“Cô ấy bảo là cô ấy là phụ huynh của học sinh lớp cô.”
Cô Vương nhìn qua Lãnh Tây: “Xin hỏi cô là phụ huynh của em nào vậy? Trong tức thời Lãnh Tây dường như bị mất đi khả năng suy nghĩ, cô gượng cười: “Cao Hi Hi.”
“Cô bé hôm nay không có đi học.”
“Con bé làm sao vậy?” Cô gấp gáp hỏi.
“Cô…” Cô giáo kinh ngạc nhìn Lãnh Tây.
“Xin lỗi, tôi chỉ là quá lo lắng, xin hỏi con bé bị làm sao vậy?”
“Bị sốt, đã đưa giấy xin phép nghỉ hai ngày.”
Lãnh Tây sững sốt, lòng cô đau nhói.
Hôm nay Thần Hi đến muộn, từ xa cô đã nhìn thấy hết tất cả. Không cần suy nghĩ cô cũng hiểu vì sao Lãnh Tây lại xuất hiện ở đây. Cô đành chịu thở dài: “Thần Thần lên xe trước đi, mẹ có chút việc.”
Trần Thiệu Thần gật đầu.
Thần Hi từng bước đi đến: “Tiểu Tây.”
Lãnh Tây nghe được giọng nói ấy cả người cô cứng đờ. Cô vẫn không nhúc nhích đứng đấy. Cô giáo kia và bảo vệ dĩ nhiên là biết Thần Hi, là lãnh đạo của sở giáo dục, thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ đến trường học.
“Trưởng khoa Từ, chào cô” Cô giáo kia chào hỏi.
Thần Hi gật đầu: “Xin chào.”
Cô giáo kia thấy Thần Hi có quen biết với người phụ nữ này nên những nghi ngờ trong lòng cũng tan biến đi.
Thần Hi hỏi: “Cao Hi Hi đã về rồi ư?”
“Cô bé hôm nay bị sốt không đến lớp.” Cô giáo tuy có hơi thắc mắc nhưng cũng đành thôi.
“Phiền cô giáo rồi.”
“Không có gì.”
Thần Hi quay người qua nói với Lãnh Tây: “ Đi thôi.” Lãnh Tây rối bời. Thời gian như quay trở về nhiều năm trước, hai người cũng đi dọc trong sân trường thế này, nhưng hôm này cảnh còn người mất rồi.
“Nếu như hôm nay tớ không nhìn thấy cậu, có phải cậu cũng sẽ không định đến tìm gặp tớ luôn không, Lãnh Tây?” Thần Hi tức giận từng từ từng chữ nói.
Lãnh Tây thở một hơi, nhếch miệng, sắc mặt hơi tái nhợt.
Hai người đi đến phía đối diện, Thần Hi dừng lại trước xe. Trần Thiệu Thần ngồi trong không yên, tò mò mở cửa xe chạy ra: “Mẹ” Đôi mắt to tròn lanh lợi nhìn qua Lãnh Tây.
“Thằng bé rất giống với em rể Trần gia” Lãnh Tây hờ hững nói.
“Con lên xe trước đi, được không? Mẹ còn chút chuyện.” Thần Hi vuốt đầu con trai: “Trong hộc có một túi bánh bích quy đấy.”
Trần Thiệu Thần vừa nghe có bánh bích quy ăn liền chạy vào xe.
“Tốt thật.” Lãnh Tây nhìn cậu bé, cảm động nói.
“Cậu tính sẽ làm thế nào?” Dĩ nhiên Thần Hi hiểu rõ lần này cô trở về chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định kia.
“Dẫn theo Hi Hi đi.” Cô bình tĩnh nói: “Thần Hi tôi muốn đến bệnh viện thăm con bé.”
_________________