Khó Để Buông Tay

Chương 23: “Xin hỏi chị có phải là phụ huynh của em Cao Hi Hi không? Tôi là cô giáo chủ nhiệm của em ấy…”




Tay Lãnh Tây còn đang cứng nhắc, cô sững sờ mấy giấy sau mới có phản ứng: “Cao Tử Quần, anh lại phát điên cái gì vậy?”

Cao Tử Quần hừ một tiếng: “Tôi không thích trên xe tôi lại nghe thấy tên của anh ta.”

Lãnh Tây như bị mắc nghẹn, cô hít sâu: “Dừng xe!”

Tôn Thành rối rắm, rốt cục là anh nên nghe ai đây.

“Trợ lý Tôn, phiền anh dừng xe lại.” Lãnh Tây dần dần bình tĩnh lại.

Tôn Thành nhìn vào gương chiếu hậu, đợi chỉ thị của Cao Tử Quần. Xe đã chạy đi rất xa. Nhìn điệu bộ này, cô nghĩ thầm có lẽ bây giờ muốn xuống xe cũng không được.

Cao Tử Quần vẫn không nhúc nhích cho đến khi đến đại lộ Lạc Hà, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Tôn Thành, dừng xe để cô ấy xuống.”

Lãnh Tây không hề chần chừ, liền bước xuống.

Đợi cô xuống xe, Cao Tử Quần lạnh lùng bảo: “Lái đi.” Cũng chẳng quay đầu liếc nhìn.

Lãnh Tây đứng ở trạm xe buýt, ban đêm gió thổi lạnh, cô nắm chặt áo. Phỏng chừng điện thoại không thể nào tìm lại được nữa, còn Sở Hàng chắc chắn lại đang đứng ngồi không yên vì lo lắng cho cô. Lãnh Tây sờ vào mặt mình, nhìn thấy có xe đến, cô vội vàng bước lên.

Tôn Thành cũng đành chịu, vừa mới chạy được một đoạn, ông chủ anh lại bảo quay lại. Đợi đến khi Lãnh Tây lên taxi, Cao Tử Quần nói: “Ngày mai giúp tôi mua một chiếc điện thoại mới.” Một lúc sau lại nhấn mạnh: “Điện thoại dành cho nữ.”

Tôn Thành đã theo anh lâu như vậy rồi, nếu như còn không hiểu những lời này nữa, thì anh xứng đáng bị sa thải.

Về đến nhà đã là mười giờ. Theo thói quen, anh lên xem Cao Hi Hi trước. Tay anh cầm  ổ khóa mở ra lại phát hiện cửa đã bị khóa.

Nhóc con giận rồi. Anh bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, đi xuống lầu lấy chìa khóa dự phòng.

Mở cửa ra, một luồng gió lạnh luồn qua. Rèm cửa sổ bị gió thổi bay, anh bất giác cau mày, liền đi đến đóng cửa sổ lại.

Ánh mắt nhìn xuống, con bé cuộn mình giống như con kén nằm trên giường. Cao Tử Quần đi qua, ngồi xuống bên cạnh. Giường khẽ rung lên, anh đưa tay kéo chăn xuống.

“Con đang giận  à?” Anh hỏi.

Cao Hi Hi hừ một tiếng, cũng không đáp lại, cuộn tròn mình lăn qua hướng khác.

Cao Tử Quần tiện thể nằm xuống, từ từ nhắm mắt lại.

Cao Hi Hi đợi mãi hồi lâu vẫn không thấy bố có động tĩnh gì, vừa  tức giận,  vừa sốt ruột, lập tức vén chăn lên bò ra. Tóc tai rối xù, hai bá đỏ bừng, thấy bố mình đang nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi. Cao Hi Hi thở hồng hộc, đưa tay bóp mũi Cao Tử Quần, ước chừng một phút, Cao Tử Quần vẫn không nhúc nhích.

Cô bé hậm hực đứng lên, bắt đầu nhảy điên cuồng. Cao Tử Quần nhìu mày, từ từ mở mắt ra: “Hi Hi.” Anh trầm giọng gọi, sau đó giữ chân con gái lại.

Rốt cục Cao Hi Hi cũng dừng lại, cô bé ngồi xuống, hai bá phịnh ra, thở phì phò đạp Cao Tử Quần.

Cao Tử Quần đưa tay đỡ, nhìn con gái: “Con làm xong bài tập về nhà chưa?”

Cao Hi Hi cắn môi, chậm rãi gục đầu xuống, hồi lâu sau, con bé mới cất tiếng hỏi: “Bố, mẹ con Văn Tuyển quay trở về sẽ sống cùng chúng ta sao?”

Cao Tử Quần vươn tay kéo con gái đến, hai người nằm song song cạnh nhau: “Uhm.” Thì ra nhóc con vẫn luôn lo lắng về chuyện này.

Cao Hi Hi vân vê vành tai bố: “Nhưng con chỉ muốn sống cùng mẹ con thôi. Vì sao bố mẹ không thể ở bên nhau?”

Ánh mắt Cao Tử Quần trầm xuống: “Không phải Hi Hi bảo không thích cô ấy sao?”

Cao Hi Hi hừ lạnh: “Con chỉ muốn cả nhà chúng ta sống cùng nhau mà thôi.”

Cao Tử Quần cười vang lên: “Hi Hi muốn như thế nào thì như thế ấy.”

“Thật sao?” Ngay lập tức Cao Hi Hi bật người dậy: “Bố không được đổi ý đâu đấy!”

“Ờ.” Cao Tử Quần gập hai tay sau đầu: “Vậy con phải nghe lời bố.”

Cao Hi Hi liền vui vẻ ra mặt, nhào vào lòng Cao Tử Quần: “Bố, bố thật tốt.”

“Vậy ư, thế ai vừa mới không thèm để ý đến bố, ai vừa trừng mắt với bố vậy?”

Cao Hi Hi liền hôn lên má bố bày tỏ: “Trên đời này chỉ có mình bố tốt, con của bố như báu vật…”(1) Đây là bài hát mà năm đó chính Cao Tử Quần đã dạy cho con gái. Cao Hi Hi đã nghe bản gốc, nhưng vẫn không muốn đổi lại. Thế cho nên sau này, mỗi khi Hi Hi hát ca khúc này, Lãnh Tây lại ghen tỵ, lại càng lạnh nhạt với Cao Tử Quần.

(1) Đây là bài hát 世上只有妈妈好 “Trên đời này chỉ có mình mẹ tốt” CTQ đổi lời thành “Trên đời này chỉ có mình bố tốt.”

Tối qua Cao Hi Hi thật sự rất hưng phấn, vui quá đến nổi quên cả chuyện bị mời phụ huynh. Không làm bài tập về nhà, ngồi trên lớp đọc truyện, cô giáo đã rất tức giận. Dĩ nhiên con bé không kể việc này với Cao Tử Quần.

Thế  mà ngày hôm sau lên lớp, Hi Hi vẫn không làm bài tập về nhà. Cho dù thành tích học tập của con bé trước nay luôn tốt, cô giáo cũng không thể dung túng được.

Trong giờ học, con bé bị mời đến văn phòng.

Giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo trẻ, vừa đi dạy được hai năm, chủ nhiệm lớp này phải rất cẩn thận không dám qua loa.

“Cao Hi Hi, kỳ nghỉ quốc khánh con không làm bải tập, hôm nay cũng không làm bài tập về nhà, gần đây con làm sao thế?” Cô giáo nhìn cô nhóc xinh đẹp trước mặt cũng không nỡ phê bình nặng nề.  Lời nói có chút nghiêm khắc nhưng giọng điệu cô giáo lại hết sức nhẹ nhàng.

Cao Hi Hi nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cô Vương, nếu như bạn trai cô phạm một sai lầm rất nghiêm trọng, chú ấy phải làm như thế nào cô mới có thể tha thứ cho chú ấy.”

“Cái này…” Cô Vương ngẩn ra, cô sao có thể ngờ rằng tự dưng con bé lại đi hỏi cô vấn đề này.

“Cao Hi Hi, con có thể nói cho cô vì sao con lại hỏi cô vấn đề này không?”

Hi Hi cắn môi, có chút lưỡng lự. Cô giáo nắm lấy bàn tay nhỏ của con bé: “Không sao cả, con nói cho cô, cô sẽ không kể với ai cả, cô phải biết là vấn đề của ai thì mới có thể giúp con nghĩ cách chứ.” Cô nhớ lại chuyện lần trước gặp người phụ nữ kia ở cổng trường, bây giờ nghĩ lại, có lẽ Hi Hi là vì việc này.

“Là mẹ …và bố con.” Cao Hi Hi khá tin tưởng cô giáo: “Trước đây bố đã chọc mẹ giận, mẹ vẫn không chịu tha thứ cho ông ấy, cho nên mẹ cũng không cần con nữa.” Cao Hi Hi thở dài: “Cô giáo, cô bảo con nên làm gì bây giờ đây?”

Cô Vương như có điều suy nghĩ: “Con còn nhỏ, đây là chuyện của người lớn, việc hiện tại con cần làm là phải học thật tốt.”

“Cô Vương, con đã kể cho cô cả rồi. Không phải cô đã nói là sẽ nghĩ cách giúp con sao?” Hi Hi dùng cặp mắt tràn đầy mong đợi kinh ngạc nhìn cô giáo, Ý tứ đã quá  rõ ràng: cô giáo, cô nói mà không giữ lời.

Cô Vương bối rối, cô còn chưa kết hôn đấy. Chuyện phức tạp như vậy thật sự vượt quá năng lực của cô.

Cao Hi Hi cũng rất buồn rầu, chớp chớp đôi mắt ngây thơ: “Cô Vương, có phải cô muốn mời phụ huynh không?”

Cô Vương bị con bé làm cho giật mình: “Cái này…”Cô đi dạy đã hai năm nay, nhưng luôn không thích gặp mặt phụ huynh vì những chuyện như thế này.

Cao Hi Hi nghiêm túc nói: “Cô Vương, con cảm thấy cô nên nói chuyện với cả bố lẫn mẹ con.  Gia đình bất hòa ảnh hưởng rất lớn đến sự trưởng thành của con. Con cảm thấy thành tích học tập của con tốt như vậy, cũng chính là vì bị họ kích động…”

Cô Vương: …

Kết quả sau khi cô trò nói chuyện là cả bố mẹ đều được mời đến.

Lúc đó, Lãnh Tây đang viết bản kế hoạch, bỗng nhiên nhận được một số điện thoại lạ: “Xin hỏi chị có phải là phụ huynh của em Cao Hi Hi không? Tôi là cô giáo chủ nhiệm của em ấy…”

Lãnh Tây cảm thấy đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch: “Hi Hi con bé làm sao vậy? Có phải đã xảy  ra chuyện gì không?” Cô run sợ, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

“Không phải, không phải.” Cô nhìn qua Cao Hi Hi đang khẩn cầu bên cạnh,cảm giác được mình đang bị cô nhóc kia lừa gạt, cô ho lên một tiếng: “Chuyện là như vậy,  gần đây con bé có chút khác thường. Nếu như chị có thời gian, tôi muốn nói chuyện cặn kẽ hơn.”

Lãnh Tây nhẹ nhõm thở ra: “Được, tôi đến liền đây.”

Cô Vương tắt máy, Cao Hi Hi  liền đứng dậy đi đến: “Cô Vương, mẹ con nói thế nào?”

Cô Vương nói: “Cao Hi Hi, mẹ con sẽ đến ngay đấy.”

Trong lòng Cao Hi Hi nở hoa, mẹ vẫn còn rất quan tâm đến nó, con bé thầm vui mừng.

“Cô Vương, vậy còn bố con thì sao?” Trong nháy mắt khuôn mặt con bé đã trở nên bi thương.

Cô giáo đã đâm lao đành phải theo lao, tóm lại phải làm tấm gương tốt cho trò noi theo. Cô gọi theo số Cao Hi Hi đưa cho.

Cao Tử Quần lúc đó đang họp, điện thoại vang lên anh liền nhấn tắt, rồi nghĩ lại, số điện thoại riêng này của anh rất ít người biết, anh lập tức cho tạm dừng cuộc họp, để Tôn Thành thay anh chủ trì.

“A lô?”

“Cao tiên sinh, xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Cao Hi Hi.” Cô Trương hơi căng thẳng tựa như năm đó cô tham gia kỳ thi biên chế, phải đối mặt với giám thị.

“Chào cô Vương, xin hỏi Cao Hi Hi ở trường đã xảy ra chuyện gì ư?” Cao Tử Quần khẩn trương day day thái dương.

Lần này cô Vương hơi do dự, cô quyết định nói thật: “Cao tiên sinh, kỳ nghỉ quốc khánh vừa rồi Cao Hi Hi  không làm bài tập, xin hỏi ở nhà đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Cao Hi Hi tối sầm lại, vội vã chạy đến trước mặt cô giáo khoác  tay. Đối với chuyện học tập của con bé, Cao Tử Quần yêu cầu rất cao. Biết được chuyện này, cô bé chắc chắn không tránh khỏi bị phạt.

“Thật xấu hổ quá, bây giờ tôi sẽ đến liền đây.” Giọng nói Cao Tử Quần lạnh hẳn đi.

Cô Vương nhẹ nhõm thở ra: “Cao Hi Hi, có phải bố em rất nghiêm khắc.” Nghe giọng nói thôi mà cô đã cảm thấy rất uy nghiêm rồi.

Vẻ mặt Cao Hi Hi đau khổ: “Cô ơi, tối nay về là con thảm rồi.” Hiện tại nó thật sự muốn khóc. Lớp một, có một lần nó không làm bài tập về nhà, Cao Tử Quần đánh khá mạnh vào lòng bàn tay nó mười cái, đau buốt! Bây giờ nó vẫn còn nhớ.

Cô Vương nhìn con bé, lắc đầu: “Cô lên lớp trước đã.”

Lãnh Tây và Cao Tử Quần gặp nhau trước cổng trường. Mặt trời gay gắt, lay động mắt người, hai người nhìn thấy đối phương thì lập tức hiểu ra.

Cao Tử Quần thấy cô mặc một bộ váy, dưới chân lại mang giày búp bê, vừa nhìn là đã biết cô vội vàng chạy đến. Anh cười nhếch môi: “Không có chuyện gì cả, không chịu làm bài tập trong kỳ nghỉ quốc khánh.”

Lãnh Tây khẽ cúi thấp đầu, vẻ mặt hoài nghi.

Cao Tử Quần dừng lại liếc nhìn qua cô, thản nhiên nói: “Nếu không rảnhthì cứ đi trước, tôi và cô giáo con bé sẽ nói chuyện.”

Lãnh Tây nghe anh nói thế, có chút không vui, có phải anh ta còn muốn gạt cô ra một bên, không cho cô tiếp cận với Hi Hi: “Tôi không có chuyện gì cả, cô giáo Hi Hi cũng gọi điện thoại cho tôi, tôi phải đi gặp cô ấy.” Suy cho cùng  cô cũng là mẹ của Cao Hi Hi.

Cao Tử Quần nhìn chằm cô, khóe miệng thầm nhếch lên: “Vậy cùng vào đi.”