Lãnh Tây dẫn Hi Hi vào nhà, bà Lãnh đã đi ra đón từ sớm, nhìn thấy Hi Hi trong lòng bà cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không biết nói gì. Hi hi mở to đôi mắt ngây thơ trong suốt, ngượng ngùng nhìn bà.
“Hi Hi, lại đây với bà nào.” Bà Lãnh nghẹn ngào.
HI Hi từ tốn đi đến bên cạnh bà, mở miệng: “Chào nội ạ.”
Tần Hiểu Nhiên kinh ngạc, khó khăn lên tiếng: “Hi Hi, cháu phải gọi bà là bà ngoại.”
Lãnh Tây đặt túi trong tay xuống, lúc nãy vừa tan sở cô đã đi mua tôm hùm: “ Mẹ, món tôm con làm không ngon bằng mẹ, hay là mẹ xào đi.”
Tần Hiểu Vân nhìn cô, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi: “Uhm, hai mẹ con lên lầu nghỉ ngơi trước đi.”
“Con đi rửa tay đi.” Lãnh Tây chỉ toilet cho con gái. Lúc vừa vào Hi Hi đã nhìn quanh nhà một lượt, hai phòng ngủ một phòng khách, nhà hơi cũ nhưng rất sạch sẽ. Cô bé theo Lãnh Tây đến phòng vệ sinh, hai mẹ con đứng ở bồn rửa tay.
Lãnh Tây nhìn con gái từ trong gương, trên tay dính đầy bọt xa phòng, cảnh tượng rất đỗi bình dị nhưng lại làm cho lòng người xót xa.
Rửa tay xong, hai mẹ con lại quay về phòng.
Hi Hi nhìn quanh căn phòng: “Đây là phòng của cô à?”
“Vốn là phòng của cậu con.” Cô thản nhiên nói, vừa nói xong liền cảm thấy hối hận, cũng may Hi Hi cũng không có phản ứng gì. Lãnh Tây tiếp tục nói: “Mẹ quay lại nên cậu con dọn đến công ty ở.”
Hi Hi gật đầu, ngồi xuống giường, ga trải giường màu xanh ngọc bích được trải thẳng tươm gọn gàng không một nếp gấp. Tay cô bé sờ lên cảm thấy chất liệu rất mềm và êm ái.
Đây là một căn phòng khá đơn sơ, Hi Hi nhìn quanh khắp phòng bỗng thấy trên giá có rất nhiều sách, cô bé đi qua lễ phép hỏi: “Con có thể xem được không?”
Lãnh Tây gật đầu, đây đều là truyện từ hồi cô còn học sinh: “Thám tử Conan” “Naruto” “Rurouni Kenshin”
Tần Hiểu Vân vẫn còn chúng giữ gìn cẩn thận cho con gái.
Hi Hi rút một quyển, giở ra, ở góc trái phía dưới trang đầu tiên là chữ ký của Lãnh Tây, cô bé nhìn một hồi vào chữ viết kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Thảo nào trong thư phòng bố có nhiều truyện manga như vậy, bố của nó cũng đâu phải là kiểu người trẻ con.
Buổi tối, lúc đang ăn cơm thì Lãnh Lượng về. Nhìn thấy Hi Hi anh có hơi sửng sốt, ngay cả một câu cũng không thèm hỏi.
Lãnh Tây đành chịu.
Trên bàn ăn, Tần HIểu Vân không ngừng gắp thức ăn cho Hi Hi, vui sướng nhìn cháu gái. Hi Hi cũng rất nể mặt ăn nhiệt tình.
Lãnh Tây vừa bóc tôm vừa nhìn con gái ăn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
“Mẹ, sao canh nhạt vậy? Trong nhà không có muối à?” Lãnh Lượng bực bội nói.
Tần Hiểu Vân nếm thử: “Có đâu nào, Hi Hi canh nhạt lắm hả cháu?” Bà nhanh chóng hỏi.
Hi Hi là một cô nhóc rất tinh mắt, vừa nhìn qua là đã biết Lãnh Lượng không thích nó, con bé cũng chẳng quan tâm, nhìn qua Tần Hiểu Vân cười hì hì nói: “Ngoại, rất vừa miệng ạ. Nội con bảo ăn muối nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe, để có một thân thể khỏe mạnh chỉ nên ăn thanh đạm thôi ạ.”
“Chao ôi, Hi Hi của chúng ta còn biết cả chế độ dinh dưỡng cơ đấy, sau này ngoại sẽ chú ý hơn.” Tần Hiểu Vân cười híp mắt. Có thể là do cảm thấy thiếu thốn với cháu gái, bà đối với Hi Hi rất ưu ái.
Lãnh Lượng vội vàng ăn xong rồi ra ngoài sân.
Sau bữa tối, Hi Hi cũng ra sân chơi. Hương quế thoang thoảng theo gió, cô bé đi đến cạnh Lãnh Lượng ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu.”
Chân Lãnh Lượng hơi run lên, cười khẩy, chẳng thèm quan tâm đến cô bé.
Hi Hi cũng không hề tức giận: “Đàn ông thì không thể mất lịch sự như thế, sau này sẽ không kiếm được vợ đâu ạ.”
Khóe môi Lãnh Lượng giật giật, vẫn tiếp tục im lặng.
Hi Hi tiến sát anh hơn: “Con tên Hi Hi, là cháu gái cậu.”
Lãnh Lượng nghĩ thầm con nhóc này sao có thể …dài dòng như vậy chứ.
“Ờ… Ta biết rồi.”
Hi Hi nhún vai: “Ngoại bảo cậu rất ấu trĩ, giờ con mới phát hiện ra, cậu và Thiệu Thần thật giống nhau.”
Lãnh Lượng bực tức: “Nhóc con kia, đang nói ai đấy hả? Không biết lớn nhỏ gì cả.” Nói xong liền cúi xuống bế con bé lên vai. Hi Hi hét ấm lên, âm thanh xuyên thủng cả trời cao.
“A… Cậu đặt con xuống đi.”
Lãnh Lượng vừa tức giận là vừa buồn cười, vỗ vào mông cô bé hai cái, nghĩ đến bố nó, lửa hận trong lòng lại càng tăng.
“Đau.” Cao Hi Hi bị đau gào lên. Cậu cô đúng không phải là người tốt, vừa gặp đã đánh nó.
Lãnh Tây nghe thấy tiếng hét, vội vã bưng đĩa trái cây chạy ra.
“Lãnh Lượng, để con bé xuống.” Giọng nói cô có chút gấp gáp.
Lãnh Lượng hừ một tiếng rồi cũng đặt cháu gái xuống. Hi Hi sờ sờ mông, vừa tức vừa giận: “Từ trước đến giờ bố còn chưa đánh con bao giờ nữa đấy.” Cô bé nhìn qua Lãnh Tây và Lãnh Lượng hét toáng lên.
Sắc mặt Lãnh Tây trầm xuống nhìn qua Lãnh Lượng, vẻ mặt đã chuyển sang tím tái. Lãnh Lượng nhìn bộ dáng cô cháu y chang Cao Tử Quần, thật đúng trời sinh cha nào con nấy.
Lãnh Tây thở ra một hơi, cô ngồi xuống: “Hi Hi, xin lỗi, cậu chỉ đùa cùng con thôi.”
Hi Hi cắn môi, đôi mắt đã phiếm đỏ: “Không phải, cậu không thích con.”
Trẻ con rất nhạy cảm, Hi Hi lại càng đặc biệt nhạy cảm, cô bé trừng mắt nhìn cậu mình. Lãnh Lượng vẫn còn chút tức giận: “Vậy con quay về tìm bố đi là được.”
“Lãnh Lượng.” Thanh âm Lãnh Tây bỗng dưng lên cao.
Ánh trăng nhẹ di chuyển, bỗng dưng chiếc cổng từ từ mở ra. Một thân hình cao lớn đứng đằng kia.
Cùng lúc 3 người quay đầu lại nhưng cảm xúc hoàn toàn khác nhau. Hihi sung sướng gọi “bố” rồi chạy vù đến. Lạnh lượng lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, hai tay siết chặt. Trong khi Lãnh tây vẫn giữ vẻ mặt rất bình tĩnh, lặng yên đứng nhìn.
“Bố, sao bố lại đến đây?” Hi Hi kéo tay bố mình, khuôn mặt mừng rỡ.
Cao Tử Quần liếc mắt xuống nhìn con gái, cười nhếch môi: “Nếu như bố không đến, nói không chừng con bị bắt cóc đến nơi mà bố vẫn không biết.”
Hi Hi lè lưỡi: “Sẽ không có chuyện đó.”
Cao Tử Quần ngước mặt lên, thong thả bước đến, khoảng một mét cách cô thì dừng lại, đôi mắt thâm trầm sâu tựa biển: “Lãnh tiểu thư, trên giấy tờ điền người giám hộ là tôi.” Anh hơi nheo mắt, thanh âm lạnh băng.
Lãnh Tây nhìn chằm vào anh, đợi anh nói hết lời: “Vậy thì sao?”
Cao Tử Quần cười mỉa mai: “Cô đang chọc giận tôi đấy ư.”
Lãnh Lượng không hề nói gì, như cơn gió lao đến đấm Cao Tử Quần một đấm: “Khốn kiếp.”
Cao Tử Quần cũng không phải là người bình thường, anh nghiêng đầu tránh rồi đáp lại Lãnh Lượng một cú đấm: “Tên của cậu hoàn toàn ngược lại với con người cậu.”
Lãnh Lượng hơi chao đảo, tức giận quay đầu lại xông vào liều mạng với Cao Tử Quần. Lãnh Tây vội vã giữ em mình: “Em cùng loại người này liều mạng làm gì.” Cô thở dài: “Vào nhà trước đi.”
Lãnh Lượng tức thở hồng hộc, vẫn bất động. Lãnh Tây đẩy anh ta.
“Hi Hi và cậu vào trong trước nhé.” Lãnh Tây nhìn Hi Hi.
Hi Hi kinh sợ chứng kiến một cảnh vừa nãy, cậu đánh bố nó? Cô bé không hiểu gì hết nhìn Cao Tử Quần rồi lại quay sang Lãnh Tây.
Lãnh Tây đi đến kéo tay con gái, gắng gượng nở nụ cười: “Mẹ có chuyện muốn nói với bố, Hi Hi vào trong trước được không?”
Hi Hi nhíu mày, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu. Lãnh Lượng khôngchờcháu gái, tự mình đi vào trước. Sau mấy giây Hi Hi cũng đi theo vào.
“Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?” Cao Tử Quần nhếch môi, nhìn lên bầu trời đêm, anh hít một hơi, bầu không khí ở ngoại ô rất thoáng đãng.
Lãnh Tây nắm chặt những ngón tay lạnh buốt, không nhanh không chậm nói: “Vợ con anh hiện tại như thế nào rồi?”
Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn qua cô: “Có liên quan gì đến cô sao?”
Lãnh Tây vẫn rất bình tĩnh, cô nhìn về phía xa xăm, ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, cô như nhớ lại ngày nào đó: “Có lẽ anh không biết, hôm hai người đính hôn, tôi cũng có mặt ở đấy.”
Đó là chuyện đã bao lâu rồi, hoa tươi thanh nhã, âm nhạc du dương, nhân vật nổi tiếng tụ tập, yến tiệc linh đình, suốt đời này cô vẫn không thể quên được. Cô thậm chí vẫn nhớ rõ, hôm đó Cao Tử Quần mặc một bộ vest đen được cắt may tinh xảo. Thật ra, cô cảm thấy anh mặc quần đen trông hơi nghiêm trang quá, nhưng sở thích ấy anh vẫn giữ đến tận bây giờ.
Trong chớp mắt đôi mày cao Tử Quần chau lại, anh nhẹ nhàng quay đầu nhìn vào khuôn mặt kia, đã bao lâu rồi, đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy vẻ mặt hờ hững kia. Khoảng thời gian họ ở cùng nhau, khoảnh khắc vui vẻ ít ỏi đến đáng thương.
“Cô…” Cao Tử Quần còn chưa nói hết, Lãnh Tây đã ngắt lời anh: “Vợ anh rất đẹp.” Cô đột nhiên cười, rồi chuyển đề tài: “Nhưng tôi nghĩ rằng không có người vợ nào muốn chồng mình và con của người phụ nữ khác sống cùng nhau đâu nhỉ?” Cô nghiến răng gằn từng chữ nói.
Cao Tử Quần tối: “Cô không phải là cô ấy làm sao biết được cô ấy nghĩ gì?” Anh nhướng mày: “Vậy còn cô? Từ khi sinh Hi Hi ra đến giờ cô đã ôm con bé được bao nhiều lần? Nếu như tôi nói cho cô, trong khoảng thời gian dài cô rời đi, Văn Thư vẫn luôn chăm sóc cho con bé tử tế.”
“Thế nhưng tất cả những thứ này đều do ai gây nên? Cao Tử Quần, anh không có tư cách trách móc tôi!” Lãnh Tây run run hỏi. Nếu như không phải vì anh ta, cô và Sở Hàng cũng sẽ không như bây giờ, cô cũng sẽ không phải chịu cảnh chia cách cùng HI Hi, gia đình cô cũng sẽ không tan nát, bố cô cũng sẽ không phải ngồi tù, em trai cô cũng sẽ không phải bỏ học…
“Là anh đã ép tôi sinh Hi Hi…” Lãnh Tây hoảng loạn lùi về đằng sau, tức giận thở dồn dập nói không suy nghĩ: “Là anh, là anh đã bức ép tôi, bằng không tôi cũng sẽ không sinh con bé.”
“Thì ra cô căn bản không muốn sinh con ra.” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Lãnh Tây kinh ngạc đứng sững, máu toàn thân chảy ngược.