Khó Có Thể Tha Thứ

Chương 7




Ngoài điện mưa ào ào rơi, trong điện, Thụy Nghi tiểu vương gia đang đứng trước bàn của hoàng đế cung kính đáp lời: Hoàng huynh, lần này thần đệ đi xuống, đã an trí thỏa đáng chuyện dân đói lũ lụt ở Giang Nam. Chuyện Nhâm Tề thần đệ cũng điều tra rõ ràng.

Nói xong mang một bản tấu ra đưa cho hoàng đế.

Hoàng đế ngồi sau bàn gật đầu không nói, phất tay bảo Thụy Nghi có thể đi.

Quần thần chờ yết kiến ở ngoài điện thấy Thụy Nghi, đều chắp tay hành lễ nói: Thất vương gia.

Thụy Nghi đều nhất nhất hoàn lễ.

Một vị lão giả râu tóc bạc phơ ở giữa nói: Tiểu vương gia cuối cũng cùng ổn trọng.

Thụy Nghi mặc dù không quay đầu lại, nhưng cũng nghe thấy lời cảm khái của lão giả. Lặng lẽ mím môi cười, nghĩ thầm, hóa ra lão sư còn chưa bị ta làm tức chết!

Lại nói tiếp, nhóm quần thần ít nhất đã nửa năm không nhìn thấy Thụy Nghi Tiểu vương gia bị phạt quỳ ở trong cung.

Hoàng đế nhìn bộ dáng hắn xuất môn cùng quần thần tiếp đón, cũng hiểu được rằng Thụy Nghi xa rời Liễu Thận Ngôn, quả nhiên sẽ không hồ nháo nữa.

Thụy Nghi như có chút đăm chiêu một đường trở về vương phủ, quả nhiên thánh chỉ của hoàng đế cũng đến.

Nắm chặt thánh chỉ, Tiểu vương gia hít sâu hai hơi, áp chế tâm tình kích động, dường như không có việc gì mà trở về phòng.

Ngày hôm sau Tiểu vương gia lâu lắm rồi mới có ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, từ từ rửa mặt, cho bọn nha đầu hầu hạ mặc y phục chải đầu.

Chỉ có điều ngày hôm nay Tiểu vương gia tự mình chọn y phục, bọn nha đầu cầm một bộ, nhìn xem lắc đầu, lại cầm một bộ khác, nhìn rồi lại buông xuống, cuối cùng thế nhưng tự mình lục tìm trong rương, tìm ra được một bộ trường bào màu xanh nhạt, bên hông đeo một ngọc bội xanh biếc, lại xuất ra một cái bạch ngọc quan, để bọn nha đầu mặc lên cho mình.

Sau đó đứng trước gương quay vài vòng, phủi phủi vạt áo, mới nhấc chân ra cửa. (ảnh vẫn trẻ con như vậy, ai bảo là ổn trọng cơ chứ >”<)

Quản gia đã sớm chuẩn bị xong mã xa, xe đi được một đoạn, lại nghĩ tới cái gì kêu dừng xe.

Gã sai vặt đi theo vội giục ngựa tiến đến hỏi: Vương gia cần gì ạ?

Tiểu vương gia hỏi: Các ngươi có mang thứ ta dặn theo không?

Gã sai vặt đáp: Quản gia đại nhân đã đặt trong xe rồi ạ.

Tiểu vương gia trở lại tìm một chút, nói: Đi thôi.

Mã xa mới tiếp tục đi về phía trước.

Thụy Nghi Tiểu vương gia mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong có một khối ngọc bội, cùng tỷ lệ với khối hắn đang đeo trên thắt lưng, nhưng kiểu dáng tinh tế hơn.

Thụy Nghi cầm khối ngọc trên thắt lưng cầm lên so với cái kia một chút, cảm thấy khối ở trong hòm này quả thực là đồ tốt, khẽ cười một chút, đóng nắp lại.

Bên ngoài, thanh âm mã xa phu hô ngựa dừng đã truyền đến.

Tiểu vương gia đem chiếc hộp ôm vào trong lòng rồi mới xuống xe. Người chủ sự chỉ huy mọi người đem đồ vật ở trên mã xa mang vào cửa, rồi mới bảo gã sai vặt tiến lên gõ cửa.

Từ khi Thụy Tương bị biếm môn tư quá, quý phủ đã không còn bao nhiêu người hầu, bởi vậy nên cửa cũng không có người.

Gọi người một hồi lâu mới nghe thấy có tiếng bước chân từ bên trong truyền ra, một ông lão ra mở cửa.

Tiểu vương gia nhận ra người này vốn là lão quản gia trong phủ Thụy Tương, liền xuất ra thánh chỉ nói với lão: Ta phụng chỉ đến tặng Tam ca chút đồ.

Lão quản gia mở to mắt, nâng tay xoa xoa, mới nói: Vương gia, mau mời vào.

Nghênh đón Thụy Nghi vào chính sản, một đường xin lỗi vì từ khi chuyển đến đây chưa từng có người đến thăm, nên chủ nhất nhất thời chưa ra đón, lão lập tức đi thông báo.

Thụy Nghi vốn cũng không để tâm, phất tay cho lão đi vào thông báo, tự mình ngồi trong sảnh chờ.

Lão quản gia đi rồi, Thụy Nghi liền đứng dậy đi lại vài bước trong sảnh, xem phòng ở trước sau.

Phòng cũng không lớn, bài trí bình thường, không nhiều đồ trang trí lắm, thoạt nhìn trống rỗng. Kém hơn vương phủ rất nhiều. Chính là coi như gọn gàng, tiến lên ba bước có thể nhìn rõ ràng toàn bộ.

Nghĩ đến hậu viện chắc cũng không lớn.

Hoàng huynh đúng thật nhẫn tâm.

Đúng lúc có người bưng trà tiến vào, lúc Thụy Nghi nghe thấy âm thanh quen thuộc “Vương gia thỉnh uống trà”, mạnh mẽ xoay người.

Liễu Thận Ngôn bưng khay trà, lẳng lặng đứng ở phía sau hắn đang hành lễ.

Thụy Nghi tiến về phía trước đem nâng y dậy, đang muốn cẩn thận mà nhìn y thì lại nghe tiếng quản gia nói: Chủ tử thỉnh, vương gia đang chờ ở đại sảnh.

Đành phải buông tay ra, hướng Thụy Tương đang đi vào mà hành lễ huynh đệ.

Thụy Tương cười khổ nói: Thảo dân không dám nhận, tiểu vương gia phụng chỉ tiến vào sao có thể hành lễ cùng tiểu nhân.

Thụy Nghi không thèm để ý cười: Tam ca sao lại nói thế, như thế nào thì chúng ta vẫn là huynh đệ.

Hai chữ huynh đệ kia, nói liền có chút nghiến răng nghiến lợi.

Thụy Tương thoạt nhìn thực tiều tụy. Lúc này vừa qua mùa hè, thời tiết còn chút nhiệt, hắn vẫn mặc y phục cũ trước kia, trên đầu chỉ dùng một cây trâm bạc bình thường cài tóc. Sớm đã không còn bộ dáng hăng hái một năm trước đây.

Thụy Nghi cũng có chút cảm khái, liền không đâm chọc hắn nữa. Đem ý chỉ của hoàng đế nói, sau đó mang đồ tặng Thụy Tương, thuận tiện hỏi thăm hắn một chút.

Thụy Tương quỳ xuống tạ ơn thánh ân.

Thụy Nghi đỡ hắn dậy, lại hỏi thân thể có khỏe không, có cái gì không quen. Trong lời nói thật ra cũng có quan tâm rõ ràng.

Thụy Tương thở dài một hơi nói: Thất đệ, ta vẫn tốt lắm.

Thụy Nghi còn chưa quen với việc tam ca hăng hái trước kia đột nhiên trở nên trầm lặng như vậy, nhất thời không biết nói tiếp như thế nào.

Thụy Tương nói: Trước giờ cứ tranh đi tranh lại, giờ nhìn lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Khi nói chuyện Liễu Thận Ngôn lại bưng trà tiến vào, dâng cho Thụy Tương.

Thụy Tương nhìn y một cái, nói: Ngươi ở lại đây hầu hạ.

Liễu Thận Ngôn cúi đầu nói vâng, đứng ở phía sau Thụy Tương.

Thụy Nghi bên này nói chuyện, ánh mắt lại bay qua Thận Ngôn bên đó.

Thụy Tương cũng không vạch trần, tiếp tục cùng hắn nói chuyện câu được câu mất.

Thụy Nghi máy móc hỏi những lời hoàng đế dặn hắn nói, tất cả tâm tư đều ở trên người Liễu Thận Ngôn.

Liễu Thận Ngôn nhìn chẳng béo hơn chút nào, vẫn rất gầy. Sắc mặt cũng không tốt, là trắng bệch giống thời điểm y rời vương phủ. Lúc này vẫn mặc y phục cũ trong vương phủ, cũng là y phục mùa hè mặc ít, nên càng có vẻ trống rỗng.

Thụy Nghi trong lòng khổ sở, Liễu Thận Ngôn lại ngay cả một cái liếc mắt cũng không liếc hắn.

Bên ngày còn phải cùng Thụy Tương nói chuyện, sớm không còn thân mật như khi còn trẻ, chỉ là nghi thức vấn đáp quân thần khách khí xa cách.

Thụy Nghi vẫn là lưu lại nhà Thụy Tương ăn cơm.

Nhìn thấy Liễu Thận Ngôn đơm cơm, chia thức ăn, dù là cơm rau dưa cũng cảm thấy thư thái.

Thụy Tương cũng không vạch trần, Liễu Thận Ngôn năm đó là hắn đưa cho Thụy Nghi, về điểm này thì bọn họ đều rõ ràng.

Nhưng hiện tại Liễu Thận Ngôn vẫn là người hầu tại phủ của hắn, hắn không mở miệng, Liễu Thận Ngôn tuyệt không dám nói chuyện cùng Thụy Nghi.

Thụy Nghi vẫn đợi cho đến khi sắc trời tối đen, cũng chưa tìm được cơ hội một mình nói chuyện với Thận Ngôn, chỉ có thể không tình nguyện mà cáo từ.

Trên mã xa hắn mở chiếc hộp nhỏ trong tay ra, lại nhìn thoáng qua khối ngọc bội kia, oán hận đập vách xe, dọa cho gã sai vặt ở bên ngoài tưởng có chuyện gì cần phân phó.