Khó Có Thể Tha Thứ

Chương 3




Vài ngày sau, Liễu Thận Ngôn đã có thể xuống giường, yên lặng trở về bên người Tiểu Vương gia hầu hạ.

Tiểu Vương gia nhìn thấy y sắc mặt trắng bệch, muốn nói cái gì, còn chưa kịp mở miệng thì Liễu Thận Ngôn đã làm xong việc liền hành lễ lui xuống.

Liễu Thận Ngôn càng ngày càng có ít thời điểm nhàn rỗi, lúc Tiểu Vương gia cần y hầu hạ, y có thể đúng lúc làm được thỏa đáng, thời điểm không cần y hầu hạ, liền không thấy y đứng bên cạnh.

Chờ đến một ngày Tiểu Vương gia đột nhiên phát hiện tìm không thấy người, mới nhớ đến loại tình trạng này đã có thật lâu.

Hỏi quản gia mới biết được hiện tại trong phủ ít người bận rộn, nhóm nha đầu thô sử làm việc thô ráp, khó có thể nhập vào mắt Tiểu Vương gia được nuông chiều từ bé. Do đó việc liên quan đến Tiểu Vương gia gần như là đặt hết lên người Liễu Thận Ngôn.

Phải không? Tiểu Vương gia nói: vẫn chưa có gì không hài lòng. Nói xong nhíu mày.

Quản gia im lặng không nói gì. Tiểu Vương gia đã nhấc chân ra ngoài.

Đã là đầu đông, sắc trời âm u giống như tuyết sắp rơi. Tiểu Vương gia ở trong phủ đã non nửa năm, còn chưa đi hết cả trong phủ.

Lúc này vì tìm người, liền đi qua những chỗ mà mình chưa từng đi qua.

Nghĩ đến người trong phủ đã bị điều đi không sai biệt lắm, hóa gia phủ Vương gia chung quy là có còn hơn không.

Đi đến chỗ hạ nhân làm việc, trong viện cũng đang có nhiều người.

Bên cạnh giếng trong tiểu viện tử có ba bốn người đang vây quanh, nói nói cười cười ngồi trên ghế giặt y phục. Liễu Thận Ngôn ngồi một mình một góc, quỳ một gối trên mặt đất, đang cúi đầu giặt y phục trong bồn. Chà xát một lượt, Liễu Thận Ngôn nâng tay lên lau mồ hôi, ống tay áo trượt xuống, hai tay đông lạnh đỏ bừng, lộ ra cánh tay gầy yếu, che kín ứ ngân xanh tím.

Người bên ngoài thấy, trao đổi chút ánh mắt khinh thường, có một chút châm chọc cười nhẹ.

Liễu Thận Ngôn giống như không nghe thấy, nhắc thủy dũng bên cạnh đi múc nước. sau đó thất tha thất thểu quay về việc, nước sánh ra ngoài không ít, làm ướt cả ống quần.

Có người nhỏ giọng nói một câu: đúng là đồ được nuông chiều từ bé.

Tiểu Vương gia nghe thấy, cẩn thận đánh giá một chút, dũng là dũng bình thường, nhóm a đầu ở bên cạnh cũng xách một cách vững vàng. Nghĩ đến chính mình dù chưa hề làm, cũng sẽ làm được không tồi.

Liễu Thận Ngôn cùng mình đều là nam tử trẻ tuổi, việc gì lại như thế. Đúng là đồ công tử được nuông chiều từ bé.

Tất cả mọi người đang vội, Tiểu Vương gia xoay người rời đi, cũng không bị ai phát hiện.

Đợi cho Liễu Thận Ngôn đến hầu hạ ăn cơm, Tiểu Vương gia chú ý nhìn ống quần của y một chút, quả nhiên có vết nước chưa khô, trên gối còn ít dấu vết tro bụi, chắc là do vừa rồi quỳ xuống giặt y phục.

Lơ đãng nhìn đến tay đang chia thức ăn của y, cổ tay đều là xương xẩu, đầu ngón tay đều đông lạnh đến đỏ bừng, giữa đầu ngón tay đã ẩn ẩn thối rữa. Làm sao còn bàn tay thon dài trắng nõn trong thư phòng năm đó.

Tiểu Vương gia dừng một chút, Tiểu Vương gia nghĩ hắn có gì không hài lòng, vội hỏi: Vương gia muốn gì ạ?

Tiểu Vương gia ngẩng đầu liếc y một cái, lại cúi đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong, Tiểu Vương gia đem Liễu Thận Ngôn lưu lại.

Liễu Thận Ngôn lẳng lặng đứng trước mặt Tiểu Vương gia, hai tay buông thõng hai bên vạt áo hơi hơi run rẩy, chờ Tiểu Vương gia lại mở vạt áo, y liền chỉ có thể thuận theo mở ra hai chân.

Tiểu Vương gia đặt cái chén trà xuống một âm thanh thanh thúy làm cho Liễu Thận Ngôn run một chút.

Ngay sau đó Tiểu Vương gia lại nói làm Liễu Thận Ngôn ngẩng đầu lên.

Hắn nói: Ai cho ngươi đi giặt y phục?

Liễu Thận Ngôn một đôi mắt trong suốt nhìn hắn, sau một lúc chọn một đáp án sẽ không gây sai lầm: đó là bổn phận của hạ nô.

Tiểu Vương gia nhíu mày, ngay cả đã qua nửa năm, hai chữ hạ nô vẫn làm cho hắn rất không thoải mái: không phải đã nói ngươi phải ở bên người ta hầu hạ sao?

Liễu Thận Ngôn quỳ xuống nói: là hạ nô thất trách.

Tiểu Vương gia không biết tiếp tục như thế nào, lẳng lặng trừng y.

Liễu Thận Ngôn không biết hắn giận chó đánh mèo chuyện gì, thấp giọng giải thích nói: hạ nô là lúc trước thấy y phục đưa tới đây tẩy không cẩn thận, mới tự chủ trương đi giặt. Chậm trễ hầu hạ Vương gia, thỉnh vương gia trách phạt.

Nói xong cúi người xuống.

Tiểu Vương gia nhìn đôi tay trên mặt đất kia, chuyển mắt nói: ta không có không hài lòng các nàng giặt y phục, không cần ngươi phải đi.

Nói xong đứng lên: ta muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi xuống ăn cơm đi. Buổi chiều lại đây hầu ha.

Liễu Thận Ngôn quỳ chờ hắn ra ngoài, mới chậm rãi đứng lên, cười khổ một chút, hiện tại Tiểu Vương gia muốn tìm y thị tẩm gì đó đều là nói buổi chiều hầu hạ. Ban ngày cơ hội không nhiều lắm, tình sự buổi chiều liền hết sức kịch liệt. Thân thể y hiện tại ứng phó được đã là cố hết sức.

Tiểu Vương gia cảm thấy trong lòng rất khó chịu, liền ra hoa viên tản bộ một chút. Lúc đi ngang qua phòng bếp, thấy vừa động liền lặng lẽ đào, đứng ở sau cửa sổ nhìn vào xem.

Chỗ của bọn hạ nhân ăn cơm, trên bàn cơ hồ đều là trống không, chỉ có mấy nữ đầu bếp đang thu thập, còn lại đem đồ ăn thức uống đổ vào bát không, một bên đặt một chiếc bánh ngô.

Trong chốc lát, Liễu Thận Ngôn cần theo đồ ăn hắn vừa dùng xong tiến vào, mấy đầu bếp kia nhận lấy, đem đồ ăn không còn lại nhiều lắm bày ra bàn, mấy người vây quanh bắt đầu ngồi ăn. Liễu Thận Ngôn đi qua lấy bát canh cùng bánh ngô vừa rồi, ngồi một mình ở bên cạnh bếp, chấm bánh ngô vào nước canh ăn. Có lẽ là bánh ngô kia vừa cứng vừa lạnh, Liễu Thận Ngôn ăn rất chậm, tước thật lâu mới có thể nuốt xuống một ngụm.

Mấy đầu bếp ăn xong bắt đầu thu thập, Liễu Thận Ngôn còn lại non nửa cái bánh ăn không xong, cũng buông bát đứng lên.

Tiểu Vương gia nhìn y sắp đi ra, không muốn y thấy liền xoay người bước nhanh ly khai.

Tâm tình tản bộ không còn, quay về phòng mình, nằm trên giường lăn qua lộn lại.