Mặt trời đang lặn dần, căn phòng trở nên tối tăm từng chút từng chút một. Mùa đông trời luôn nhanh tối.
Trình Ngôn nhìn người trong vòng tay mình, sự dịu dàng trong đôi mắt của anh được nhuộm bởi ánh hoàng hôn rực rỡ, sáng lên ánh sáng màu cam.
Anh vươn bàn tay thon dài ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trì Dư đang ngủ say trong vòng tay mình, lông mày bên phải của cô có một vết sẹo nông.
Ngón trỏ vừa vặn nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia, lông mi nhắm nghiền khẽ run rẩy, Trình Ngôn lập tức rụt tay lại.
Anh đột nhiên không khỏi cười nhạt một cái, giống như đang cười hành vi ngây thơ của mình.
Trình Ngôn trong lòng tràn đầy hy vọng thời gian sẽ đứng yên mãi mãi như vậy. Cô nằm ngủ say bên cạnh anh, da thịt lộ ra bên ngoài chăn đầy dấu vết của anh, trong một tia ánh sáng có thể thấy được lông tơ tinh tế trên làn da trần trụi.
Anh đưa tay ra là có thể ôm lấy cô, không có bất kỳ rào cản nào của quần áo vải vóc, gần nhất đều là trần trụi dán sát.
Trình Ngôn đột nhiên muốn nói với cô một câu ‘Anh yêu em’, nhưng anh biết sau khi làm tình mãnh liệt mệt đến mức ngủ thiếp đi, Trì Dư sẽ không nghe thấy.
Anh dịu dàng hôn lên lông mày bên phải Trì Dư, hôn xong lông mày lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Hơi thở ngột ngạt, lông mi Trì Dư lại run rẩy, có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Trình Ngôn lập tức buông cô ra, lúc trước không khắc chế quả thật đã làm đến mãnh liệt, tình nguyện để cô ngủ thêm chút nữa.
Anh vén chăn xuống giường và nhặt chiếc quần dài vứt xuống đất rồi mặc nó lên. Trên mặt đất còn có mấy bao cao su đã qua sử dụng, các loại bao cao su có thương hiệu khác nhau đều được sử dụng.
Lúc làm, Trình Ngôn còn hỏi Trì Dư: “Cảm giác cái này có thể mỏng hơn so với cái trước hay không, hả?
Trì Dư hừ hừ trả lời: “Không… Không biết…”
Trình Ngôn nói: “Vậy thì làm thêm vài lần, so sánh nhiều hơn, sau này em thích cái nào thì mua cái đó.”
Vừa nghe anh nói ‘làm thêm vài lần’, Trì Dư nhịn không được siết chặt dũng đạo dưới thân, Trình Ngôn lập tức cảm thấy sảng khoái tê dại đốt sống…
Trình Ngôn một bên kéo khóa quần, một bên ảo não chậc chậc một tiếng, còn nghĩ nữa sợ là sẽ lại muốn đè cô ra làm khi cô đang ngủ.
Anh hít sâu một hơi, đè nén dục vọng xuống, nhìn thoáng qua thời gian, bây giờ đi chuẩn bị bữa tối, lúc cô tỉnh lại hẳn là cũng gần nấu xong rồi.
Vừa nhấc chân đi một bước, thân hình Trình Ngôn đột nhiên loạng choạng, giống như là có một cỗ lực hút mạnh mẽ đang hút anh lại.
Anh hoảng sợ phát hiện thân thể mình chậm rãi trở nên trong suốt, từ đầu ngón tay bắt đầu dần dần biến mất.
“Trì Dư…”
Trình Ngôn nhìn bóng dáng trên giường cực kỳ không nỡ, muốn đi về phía cô, nhưng căn bản không thể nhúc nhích, cả người đột nhiên biến mất trong không khí.
Trì Dư mơ mơ màng màng tỉnh lại, đưa tay dò xét bên giường, không có ai, trên ga giường còn ấm.
“Trình Ngôn…”
Không ai trả lời.
Trình Ngôn trở lại phòng trong biệt thự, chân không đứng vững, lảo đảo vài bước về phía trước, giống như bị người ta đẩy từ phía sau.
Anh hoảng sợ nhìn xung quanh.
“Trì Dư! Trì Dư! Trì Dư…” Âm thanh dần dần dừng lại.
Đồ đạc trong phòng quen thuộc, quyển sách được trải trên mặt đất trống, ngay bên chân của anh.
Anh đã trở lại.
Nhìn quyển sách kia, Trình Ngôn lập tức nắm lấy trong tay, cầm lấy cây bút rơi trên mặt đất, cuống quít viết hai chữ “Trì Dư” lên sách.
Không có ánh sáng trắng toát ra.
Trình Ngôn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục viết.
Vẫn không có ánh sáng trắng như cũ, nhưng mà mỗi lần viết xong hai chữ ‘Trì Dư’ màu mực chữ màu đen tự động biến mất.
Viết thêm lần nữa lại một lần nữa, viết hơn một trăm chữ ‘Trì Dư’ ngoại trừ màu mực chữ biến mất thì không có gì xảy ra.
Trình Ngôn cuối cùng đã ném bút đi, hung hăng đập sách lên tường. Bỗng nhiên, cả người giống như bị rút xương sống ra sống lưng, tê liệt ngồi trên mặt đất.
Bầu trời tối dần dần sáng lên, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất khiến chiếc bóng dần dần chuyển động.
Trình Ngôn ngồi trên mặt đất, co một chân lên, hai tay đặt lên đầu gối, mặt vùi ở trong khuỷu tay.
Không biết anh đã duy trì động tác này bao lâu, cho đến khi Lâm Trí hoảng hốt tìm đến biệt thự.
Cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, Lâm Trí nhìn thấy Trình Ngôn ở trong phòng, thở phào nhẹ nhõm, đứng ở cửa nói: “Ông chủ, sáng nay có hợp đồng ký kết giữa anh và doanh nghiệp Mộ thị, chúng tôi đợi anh một buổi sáng, gọi điện thoại cho anh cũng không nghe máy, tôi cho rằng…”
Từ sau khi Tô Trì Dư rời đi, Lâm Trí vẫn sợ Trình Ngôn sẽ tự sát.
Trình Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, thời gian dài giữ nguyên một động tác, sau gáy đã đau nhức không thôi. Anh mở mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, nhíu mày, thanh âm khàn khàn: “Mộ thị?”
Lâm Trí hơi hơi sững sờ gật đầu một cái: “Đúng vậy, Tần Yến của nhà họ Mộ còn tự mình tới.”
Chồng của Tần Yến năm xưa qua đời, con trai khi còn trẻ bởi vì theo đuổi nghệ thuật không muốn kế thừa Mộ thị, đoạn tuyệt với nhà họ Mộ, phiêu bạt bên ngoài vài năm, sau đó con trai Tần Yến chủ động trở về nhà họ Mộ, nhưng lúc trở về đã bị bệnh nặng, không bao lâu sau đã qua đời. Sau đó vẫn là Tần Yến nắm trong tay Mộ thị.
Vẻ mặt của Trình Ngôn thoáng giật mình, anh chậm rãi chống đầu gối từ từ đứng lên, nhưng mà hai chân truyền đến một cảm giác tê liệt, cả người lại ngã ngồi trên mặt đất.
Lâm Trí vội vàng chạy tới đỡ anh: “Người phụ nữ hôm qua bị đuổi việc tên là Mộ Tuyết, Tần Yến đúng là thím của Mộ Tuyết, nhưng Tần Yến cũng không để Mộ Tuyết ở trong lòng, cho nên ngày hôm qua việc đuổi cô ta cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều lắm.”
Cổ họng của Trình Ngôn khô khốc đến khó chịu, khoát tay áo, tỏ vẻ mình cũng không thèm để ý đến một Mộ Tuyết. Anh lấy điện thoại ra khỏi túi, ngày trên màn hình hiển thị rõ ràng.
Anh nhớ khi anh trở lại đây, bên ngoài cửa sổ là ban đêm… Nói cách khác, anh ở cùng Trì Dư mấy ngày, đối với nơi này chẳng qua cũng chỉ là rời đi một buổi tối mà thôi.
Trình Ngôn trong nháy mắt hoảng hốt, theo lý mà nói tốc độ thời gian của thế giới tiểu thuyết sẽ nhanh hơn thế giới thực, nhưng vì sao anh chỉ rời đi một đêm?
Lâm Trí đỡ Trình Ngôn ngồi xuống bên giường, rót một ly nước: “… Lần này ký kết hợp đồng, bởi vì cả buổi sáng không gặp được anh, sắc mặt của Tần Yến vô cùng khó coi, Trầm Triết hiện tại ở công ty trấn định bà ấy chỉ cần chờ anh đi qua ký hợp đồng là được.
Trình Ngôn mệt mỏi gật gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng, Lâm Trí lập tức theo sát phía sau.
Hai mươi phút sau, người đàn ông bước vào phòng họp với đôi chân thon dài, một tay cài nút âu phục, phong độ nhẹ nhàng.
Trầm Triết thấy Trình Ngôn rốt cục cũng đã đến, vui mừng đến mức thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng.
Trình Ngôn ngồi xuống ghế, hơi gật đầu với Tần Yến ở đối diện: “Thật ngại quá, vì có chút chuyện riêng tư nên đã đến trễ.”
Tần Yến đã là một phụ nữ đã ngoài sáu mươi tuổi, cho dù trên mặt có nếp nhăn già nua, nhưng cũng không che dấu được khí chất uy nghiêm trên người, bà ấy đã nắm quyền ở nhà họ Mộ quá lâu.
Bà ấy khẽ mím môi, mang theo ý cười lạnh lùng, khẽ lắc đầu: “Tôi vốn tưởng Trình tiên sinh tuổi trẻ tài cao, tất có chỗ nào hơn người, nhưng vẫn làm cho tôi thất vọng. Một người không tuân thủ thời gian, làm thế nào tôi có thể yên tâm về sự hợp tác của chúng ta”.
Trình Ngôn cười cười: “Hạng mục lần này đối với chúng ta đều có chỗ tốt hiếm có, tôi tự nhiên sẽ không tự hủy lợi ích của mình, xin ngài yên tâm. Huống chi, theo tôi được biết, Mộ lão thái thái có nguyện vọng mở rộng thị trường ở thành phố A, lần hợp tác này là cơ hội tốt nhất, bỏ lỡ thì khó có lại được.”
Tần Yến cười khẽ, mang theo ý trưởng bối nhìn xuống vãn bối, không nói gì, ký tên mình trong hợp đồng.
Trình Ngôn nhận bút do Trầm Triết đưa tới, cũng viết tên mình lên hợp đồng.
Hợp đồng được ký kết xong, Tần Yến nhìn Trình Ngôn, mỉm cười nói: “Trình tiên sinh, có tiện cùng nhau ăn một bữa cơm không?”
“Rất hân hạnh.”
Trong phòng ăn, Trình Ngôn và Tần Yến mỗi người mang theo một trợ lý, cùng nhau ăn cơm.
Tần Yến nâng chén trà lên: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, mong cậu thông cảm một chút cho cơ thể của một bà già như tôi không tốt, đành lấy trà thay rượu.”
Trình Ngôn cũng bưng chén trà lên, ra hiệu, khẽ nhấp một ngụm.
Tần Yến buông chén trà xuống, chậm rãi mở miệng nói: “Nói ra không sợ Trình tiên sinh chê cười… Con trai tôi khi còn trẻ đặc biệt thích vẽ tranh, còn hết lần này tới lần khác chán ghét tài chính kinh doanh, khi đó ba nó đã qua đời mấy năm, tôi vì ổn định cả gia đình họ Mộ, buộc nó tiếp nhận Mộ thị… Nhưng lại bởi vì thủ đoạn quá khích của ta, đã khiến nó đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Mộ, chạy đến thành phố A bán tranh kiếm sống…”
“… Đột nhiên một ngày nọ, nó trở lại, tôi đã rất hạnh phúc, nghĩ rằng mẹ con tôi có thể sửa chữa mối quan hệ một lần nữa. Nhưng cơ thể của nó vì buộc phải kiếm sống, ngày đêm vẽ tranh để bán, đến nỗi mắc bệnh. Nằm trên giường bệnh, nó nói với tôi rằng nó có một đứa con gái, muốn để tôi đón cháu gái về nhà họ Mộ để nuôi dưỡng con bé… Nhưng mà, nó còn chưa nói hết câu…”
“Cho nên, Mộ lão thái thái là muốn tôi hỗ trợ tìm cháu gái của bà?” Trình Ngôn rũ mắt nhìn chén trà trong tay, không nhanh không chậm mở miệng.
“Đúng vậy!” Tần Yến trong nháy mắt đã vứt bỏ dáng vẻ mà bà ấy đã duy trì trước đó, nặng nề gật đầu: “Tôi đã tìm nhiều năm nhưng đều không có tin tức gì, chỉ biết năm đó người phụ nữ đi cùng con trai tôi là một người phụ nữ đã từng có gia đình. Tôi biết thành phố A là địa bàn của Trình tiên sinh, tìm người nhất định sẽ dễ dàng hơn. Nếu Trình tiên sinh đồng ý, hạng mục lần này, tôi nguyện ý nhường lại mười phần trăm.”
Trình Ngôn vẫn rũ mắt như cũ, lẳng lặng nghe bà ấy nói xong.
“Không cần đâu.”
Ánh mắt Tần Yến sáng lên, trong mắt dấy lên một tia hy vọng: “Chẳng lẽ… Trình tiên sinh đã biết cháu gái tôi là ai rồi?”
Trình Ngôn ngước mắt nhìn Tần Yến, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Không, tôi chỉ là không thích nhúng tay vào chuyện nhà người khác.”