Khó Có Thể Khống Chế - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 18: Rời đi




Ngoài cửa sổ có tuyết rơi.

Vào ngày tuyết đầu mùa này, cuộc ân ái mang ý chia tay của Trì Dư và Trình Ngôn đã không diễn ra suôn sẻ.

Lần đầu tiên tiến vào, tiến vào bị kẹt ở giữa đường rồi rút ra. Trình Ngôn không còn ý muốn tiến vào nữa. Anh và Trì Dư trần truồng ôm nhau trong chăn bông.

Trì Dư không thể nhìn thấy biểu cảm của Trình Ngôn. Cằm anh đặt lên đỉnh đầu cô, cô có thể cảm nhận được mỗi khi Trình Ngôn mở miệng, hơi thở có chút run rẩy.

Bầu ngực mềm mại cọ xát vào lồng ngực rắn chắc, cho dù có dòng điện chạy qua cũng khó có thể chống lại sự mệt mỏi của cơ thể.

Trì Dư nhắm mắt lại, gối lên cánh tay Trình Ngôn, cười yếu ớt.

“Anh biết không, em không thực sự chết, em chỉ trở về thôi.”

Một nụ hôn rơi xuống đỉnh đầu cô, lòng bàn tay rộng rãi vuốt ve mái tóc cô một cái.

“Đừng trở về.” Trình Ngôn ngớ ngẩn, tức giận nói.

Trì Dư muốn mở mắt, nhưng cô lại híp mắt, mí mắt rũ xuống một cách nặng nề, rồi lại nhắm nghiền.

“Em cướp mất nam chính của nữ chính, tác giả sáng tạo thế giới tiểu thuyết này không vui, nhất định sẽ cưỡng chế đưa em trở về.”

“Anh không muốn làm nam chính!” Trình Ngôn lắc đầu, một giọt chất lỏng ấm áp trượt xuống cằm Trình Ngôn, trượt vào tóc Trì Dư. Cô nói: “Em đọc sách, có rất nhiều người thích Tô Giản, hơn nữa cũng không thua kém em chút nào.”

Trình Ngôn: “Anh chỉ cần làm nam chính của em, em là nữ chính của anh.”

Trì Dư nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, trán áp vào ngực Trình Ngôn, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến trên người cô.

“Trình Ngôn…”

Bây giờ Trì Dư muốn nói hai chữ cũng cần thở rất lâu.

“Hả?”

“Em thích anh.” Kể từ lần đầu tiên đọc cuốn sách này đã thích anh rồi.

Tuyết rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, xung quanh vang lên tiếng tuyết rơi “sột soạt”.

Một lúc lâu sau, không còn cảm nhận được hơi thở của Trì Dư trước ngực.

Trong căn phòng mờ tối, có tiếng khóc nghẹn ngào trên giường.

Tuyết rơi liên tiếp trong vài ngày.

Diệp Họa dựng mái che trước cửa hàng lên, sợ tuyết làm dập nát hoa. Chị chọn ra một vài bông hoa đẹp và gói chúng lại.

Diệp Từ đi ngang qua chị, nói: “Chị, chị muốn ra ngoài à?”

“Mấy ngày nay chị không đến bệnh viện gặp Trì Dư, nên giờ đi mang hoa đến đó.”

Diệp Từ nhìn Diệp Họa, do dự một lúc mới nói: “Trì Dư… đi rồi.”

“Hả?” Diệp Họa không kịp phản ứng gì: “Em ấy xuất viện rồi? Tốt quá.”

“Không. Cô ấy… đã qua đời.”

Một bó hoa lớn rơi xuống đất, làm vỡ nát một hai cánh hoa.

“Nhưng chị thấy em vẫn đang nấu canh gà trong bếp. Cái đó cũng không phải là của Trì Dư sao?”

Diệp Từ nghiêng người nói: “Là làm cho Tô Giản.”

Diệp Họa nhìn theo bóng lưng của Diệp Từ khi anh ta bước về phía nhà bếp, khổ sở đến nói không ra lời.

Một lúc lâu sau, một giọng nói nhỏ vang lên từ phòng bếp, như thể Diệp Từ đang nói với chính mình.

“Em cũng không hiểu sao mình lại nấu canh gà cho cô ấy.”

Ngọn lửa trên bếp đã tắt.



Diệp Từ cầm lấy chiếc áo khoác và hô lên: “Em đi làm đây.”

Cho đến khi Diệp Từ rời đi, nồi canh gà trên bếp vẫn chưa được mở ra.

Bệnh viện.

Tô Giản lấy khăn lông ướt lau nước canh chảy trên cổ áo Triệu Liên.

Người phụ nữ trên giường đang hấp hối, nhưng ánh mắt bà ta vẫn nhìn Tô Giản đầy yêu thương và áy náy.

Tô Giản mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ đã nuôi nấng con rất nhiều, con cũng nên chăm sóc cho mẹ.”

“Mẹ xin lỗi, con gái của mẹ.”

Tô Giản nắm lấy bàn tay đang dang ra của Triệu Liên, nói: “Không sao đâu, mẹ.”

“Mẹ biết mình sẽ không sống được bao lâu nữa nên muốn nói với con một điều.”

“Mẹ! Mẹ nói gì thế! Bác sĩ sẽ chữa khỏi cho mẹ.”

Triệu Liên nhẹ nhàng lắc đầu: ” Thật ra… Tô Chí Hoa không phải là bố ruột của con.”

Tô Giản ngạc nhiên nhìn Triệu Liên, sau đó mỉm cười: “Mẹ, mẹ đừng nói nhảm nữa.”

“Lẽ ra ngay từ đầu mẹ và bố con đã không nên ở bên nhau. Trong tim ông ấy luôn có người khác, mẹ giận nên… nên đã tìm đến người khác…”

“Bố ruột của con là họa sĩ, hồi đó vẽ tranh cũng nghèo rớt mồng tơi, khi nghe tin mẹ mang thai thì ông ta đã chạy mất dép rồi, ha ha…”

Bàn tay khô ráp đang cắm kim tiêm nhẹ nhàng vỗ về tay Tô Giản.

“Mẹ sợ… Mẹ sợ sau khi mẹ rời đi, con ở một mình thì phải làm sao?”

Tô Giản không kìm được nước mắt, không muốn gục xuống khóc trước mặt Triệu Liên, bước ra khỏi phòng bệnh.

Khi cô ta đang đứng ngoài cổng, đưa tay lên lau nước mắt, một chiếc khăn giấy đã được đưa ra trước mặt cô ta.

Khi Diệp Từ ra khỏi phòng bệnh thì thấy Tô Giản đang khóc ở đây, anh ta không biết mối quan hệ riêng tư giữa Tô Giản và Trì Dư, nghĩ rằng Tô Giản đang khóc cho cái chết của Trì Dư.

“Chuyện của chị gái cô… Xin hãy kiềm chế đau thương.”

Tô Giản nhìn Diệp Từ bối rối, nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi dài, nước mắt như mưa.

Diệp Từ và cô ta liếc nhìn nhau một cái, ngay lập tức quay lại nhìn gạch lát nền.

“Con người không thể từ cõi chết sống lại, vì vậy hãy bớt đau buồn đi.”

“Anh nói… Tô Trì Dư đã chết?”

Diệp Từ có chút kinh ngạc: “Cô không biết sao? Cô ấy là chị gái cô, tôi cho là cô đã biết rồi chứ.”

Cô gái dựa vào tường, lạnh lùng nhếch khóe miệng hờ hững.

“Tôi và chị ta quan hệ bình thường.”

Diệp Từ cúi đầu, ánh mắt cô đơn, nở nụ cười: “Nghe nói Trình Ngôn ôm thi thể Trì Dư một ngày một đêm, trước khi bảo mẫu ở nhà phát hiện ra.”

Cô gái đột nhiên thẳng lưng, không dựa vào bức tường nữa.

“Việc của chị ta không liên quan gì đến tôi.”

Tóc đuôi ngựa buộc cao đung đưa phía sau khi cô gái bước đi.

Diệp Từ nhìn theo bóng lưng của cô gái trước mặt, cảm thấy Tô Giản không giống như trước.

Tập đoàn Trình thị.

Trình Ngôn biến mất trong năm ngày và xuất hiện trở lại trong công ty.

Chỉ có Lâm Trì và Trầm Triết biết rằng Trì Dư đã qua đời, bọn họ cùng Trình Ngôn đến nơi hỏa táng.



Trình Ngôn đứng trước mặt nhân viên như không có chuyện gì, cuộc họp sáng thứ năm vẫn mở như thường lệ, có lúc làm thêm giờ, có lúc về nhà đúng giờ.

Tuy nhiên, chỉ cần đến gần anh một chút là có thể phát hiện ra một số điểm bất thường. Có thể dễ dàng ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, dưới mắt anh có một màu thâm đen, càng ngày càng thích nhíu mày.

Tan tầm ở Trình thị lúc năm giờ.

Nhân viên vào cuối ngày luôn thích tụ tập và buôn chuyện.

“Này, cô có nghe nói bạn gái của Trình tổng lừa dối anh ấy không!”

“Ôi! Thảo nào dạo này tâm trạng Trình tổng không tốt.”

“Cô còn gặp Trình tổng rồi?” Một người đàn ông cắt ngang cuộc nói chuyện giữa ba người phụ nữ.

“Được rồi, tôi chưa gặp bao giờ. Tôi nghe người khác nói gần đây tâm trạng Trình tổng không tốt!”

Một nhân viên khác tham gia vào mảng chuyện phiếm.

“Tôi nghe nói mấy ngày nay những người quản lý cấp cao mỗi khi làm việc đều nơm nớp lo sợ.”

“Nhưng làm sao tôi lại nghe tin bạn gái của Trình tổng qua đời?”

Một cô gái nãy giờ không mở miệng đột nhiên bật cười.

“Sau khi lừa tình, bị Trình tổng bắt gian trên giường. Có phải là vì yêu nên giết chết không ha ha ha…”

“Ha ha ha…”

Tiểu Mỹ cũng đang chuẩn bị tan sở thì tình cờ đi ngang qua và nghe lén được vài cuộc nói chuyện giữa họ.

Tiểu Mỹ tức giận nói: “Các người đi quá xa rồi đấy! Quan hệ giữa sếp và bà chủ rất tốt! Các người thì biết gì!”

Một cô gái nghẩng đầu, lớn tiếng nói: “Cô cũng chỉ là một tiếp tân thì biết cái gì! Cho dù có phải là lừa dối hay không, chúng tôi cũng chỉ tùy tiện nói chuyện một chút. Chúng tôi nói chuyện cô cũng thích quản hay sao!”

Những người khác cũng phụ họa theo.

Tiểu Mỹ không nói nên lời vì tức giận.

“Đinh.”

Cửa thang máy sau lưng nhóm người mở ra, họ chậm rãi quay người lại, nhìn thấy Trình Ngôn, Lâm Trí và Trầm Triết đang đứng trong thang máy.

Trình Ngôn đưa mắt ra xa, nhìn họ một cách khinh bỉ.

Đôi chân dài bước ra khỏi thang máy, giọng nói lạnh lùng: “Các người biết phải làm sao rồi chứ.”

Lâm Trí và Trầm Triết nhìn đám người, biểu cảm trên mặt thể hiện ngoại trừ Tiểu Mỹ ra thì nhóm người kia “các người xong đời rồi”. Lâm Trí cầm điện thoại di động lên nói: “Alo, phòng Nhân sự đúng không…”

Cô gái kiêu ngạo đứng đầu không cam lòng mà xông tới trước mặt Trình Ngôn nói: “Trình tổng, chúng tôi không làm gì sai, tại sao anh lại sa thải chúng tôi!”

Trình Ngôn cau mày khó chịu khi bị ai đó chặn đường.

“Không phải sa thải, mà là ngăn không cho các người tìm việc ở thành phố A.”

Cô gái kia hung hăng nói: “Nếu như anh vi phạm luật lao động như thế này, tôi có thể kiện anh!”

Trình Ngôn mím môi, giống như đang nói đùa: “Cô không sợ tôi sẽ giết cô sao?”

Cô gái kinh hãi lùi lại một bước.

“Vừa rồi ai nói giết người vì tình… Là cô đúng không. Tôi sẽ cho cô biết, xúc phạm người phụ nữ của tôi, dù có phải trả giá đắt cũng phải cho cô biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói.”

Ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua, đi qua bên người cô gái kia.

“Trình Ngôn, anh không nên quá đáng! Anh có biết tôi là ai không! Tôi cho anh biết, Tần Yến của Mộ gia ở thành phố B là bà nội của tôi! Nếu anh dám đuổi việc tôi như thế này, tôi nhất định sẽ khiến anh đẹp mặt!”

Mộ gia…

Trình Ngôn không để ý chút nào, đi về phía trước.