Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 31




Một cuộc điện thoại, Tống Vực bị ‘triệu hồi’ về nhà gấp.

Mặt đối mặt, Tống Vực cầm lấy chiếc điều khiển tắt màn hình tivi. Tuy sắc mặt anh bình thường, song đôi mắt chấp chới tia giá lạnh, giọng điệu trịnh trọng: “Mẹ, mẹ con cho con xem những thứ này, là có ý gì?”

Bà Tống thấy con trai vẫn giữ được phong thái bình chân như vại, bèn chau mày, thấp giọng:“Lần trước con đứng ra biện hộ cho Mục Táp, bảo người đàn ông trong ảnh chỉ đơn thuần là kẻ quấy rối nó. Lúc đó, mẹ vẫn hoài nghi và không yên tâm nên kêu Tử Tuyền đi nhờ người điều tra rõ ràng. Kết quả như con thấy đấy. Người đàn ông đó lại là bạn trai của em dâu con. Vả lại, cậu ta thường xuyên lui tới Mục gia, cùng bọn họ qua lại rất thân thiết. Rốt cuộc con có biết chuyện này hay không? Về phần mấy tấm ảnh, mẹ nhìn ngứa mắt quá. Con gái nhà lành, hỏi ai có thể làm ra mấy chuyện táo bạo, đáng chê trách như vậy…Còn bị chụp ảnh nữa chứ. Nhỡ xui xẻo bị truyền ra ngoài ……”

“Được rồi mẹ ạ.” Tống Vực lên tiếng cắt đứt lời bà, đoạn đem tầm mắt chuyển sang khuôn mặt của Mạc Tử Tuyền đang ngồi lặng thinh cúi đầu, nãy giờ chưa nói một câu.

“Việc điều tra hoàn toàn là ý của mẹ, không liên quan chị dâu con. Tử Tuyền nghe theo lời mẹ, mới đi tìm hiểu Mục Táp.” Ngữ khí bà Tống vô cùng mạnh mẽ, chứa đầy sự che chở,“Con muốn trách thì cứ trách mẹ, không được giận cá chém thớt lên người con bé.”

Mạc Tử Tuyền giả vờ cười chua sót, vẫn lấy tĩnh chế động.

“Chuyện hôm nay xem như xí xóa. Con không muốn sau này trong nhà chúng ta xuất hiện loại chuyện tương tự nữa. Táp Táp là vợ con, cũng là con dâu của mẹ. Mẹ làm như vậy rất quá đáng.” Giọng nói anh lãnh đạm, đi cùng vẻ mặt nghiêm nghị đáng sợ.

“Mẹ biết mẹ làm như vậy cũng không tốt. Nhưng sự thật chứng minh linh cảm của mẹ đã đúng, sợ gì trúng nấy mà. Người đàn ông đó có quan hệ không đơn giản với vợ con đấy, con rốt cuộc có biết hay không? Lần trước con muốn bao che cho nó hay ngu ngơ bị nó qua mặt?” Giọng nói bà nhanh dần,“Xưa giờ, mẹ không hề có thành kiến với Táp Táp, cũng chẳng đòi hỏi điều gì to tát ở một người con dâu. Mẹ chỉ yêu cầu, phụ nữ bước vào Tống gia phải có đạo đức cơ bản của một con người. Đây là điều mẹ nhất quyết không nhượng bộ. Hơn nữa, con cũng biết vị thế của dòng họ chúng ta, nếu sơ suất gây ra gièm pha, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến địa vị của chú bác con ở thành B. Con phải hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, danh dự của một con người, một gia đình, một dòng họ không phải là chuyện đùa.”

“Nhân phẩm Táp Táp rất tốt, cô ấy chẳng có quan hệ gì với gã đàn ông kia cả.” Tống Vực đứng phắt dậy,“Mẹ đừng bao giờ nhắc tới chuyện này trước mặt con nữa.” Anh vừa nói vừa đi đến cái kệ để tivi, cúi thấp người, tay anh nhấn cái nút trên đầu đĩa, lấy ra cái CD rồi dùng sức bẻ đôi: “Còn cái nào nữa không? Đưa đây con bẻ hết.” (Cd chứa dữ liệu thu thập được từ việc điều tra Mục Táp)

Bà Tống mở mắt trân trân, nhất thời không thốt nên lời.

Dứt lời, Tống Vực sải bước thẳng ra cửa. Mạc Tử Tuyền lật đật đứng dậy, nói với bà Tống:“Để con tiễn cậu ấy, tiện thể giải thích cho cậu ấy hiểu.”

Bà Tống uể oải gật đầu.

Mạc Tử Tuyền nâng làn váy, chạy vòng qua hành lang, xí xớn đuổi theo Tống Vực.

“Tức lắm à?” Chị ta cười nham nhở,“Chắc anh sốc lắm. Em cũng quá bất ngờ. Nào giờ cứ tưởng cô vợ của anh là người dịu dàng đáng yêu. Ai dè, đùng một phát lòi bộ mặt thật, chẳng những có một thời quá khứ lừng lẫy, mà còn trắng trợn qua lại với em rễ tương lai. Thói đời đúng là….quá phũ anh nhỉ.”

Tống Vực ngừng bước chân, quay gót, nhìn lom lom khuôn mặt ‘láu cá’ của chị ta.

Mạc Tử Tuyền tiến lên trước, lấn sát Tống Vực, ngón tay vẽ vòng tròn trên khuôn ngực anh, giọng nói điệu chảy nước:“Việc này không thể trách em nha. Là do mẹ ôm mối nghi ngờ đến mất ăn mất ngủ. Em vì lo lắng cho mẹ, muốn mẹ được yên tâm nên mới nhờ cậu bạn đi điều tra rõ ràng thôi, nào ngờ thu được kết quả ….. quá hại não.”

Giây tiếp theo, Tống Vực vươn tay, ấn lên cần cổ chị ta, năm ngón tay chậm rãi khép sát. Đôi mắt anh sâu tựa biển, gằng giọng:“Mạc Tử Tuyền, cô đừng để tôi phát hiện được, toàn bộ việc này là do cô đứng sau lưng giở trò quỷ.”.

Mạc Tử Tuyền cụp mắt, săm soi bàn tay đang siết cổ mình, vẻ mặt không hề sợ hãi, thậm chí cười ngọt lịm:“Vậy nếu em là kẻ giở trò, anh sẽ làm gì đây? Tống Vực, anh nhẫn tâm vì cô ta mà tổn thương em sao?”

Mạc Tử Tuyền chị ta quen biết Tống Vực đã bao năm, còn Mục Táp ở cạnh anh được bao lâu nào? Thời gian luôn đứng về phía chị ta. Hiện tại chị ta cảm thấy vô cùng sung sướng, vì đã thành công chọc giận anh. Một lần nữa, ánh mắt anh lại rơi trên người chị ta. Thật sự đã lâu lắm rồi, hình ảnh chị ta mới in vào đôi đồng tử của anh.

Đối mặt với sự phẫn nộ của anh, chị ta chẳng những không hề sợ hãi, ngược lại, bản tính hiếu thắng mạnh mẽ trỗi dậy hơn bao giờ hết.

Tống Vực đột nhiên dùng sức, thô bạo đẩy chị ta vào tường. Toàn thân Mạc Tử Tuyền lảo đảo, ‘binh’ một tiếng, đầu chị ta ‘hôn’ tường. Mạc Tử Tuyền lì lợm ngẩng đầu nhìn anh, thều thào:“Giận ghê nhỉ? Nếu em còn làm những chuyện quá phận hơn nữa, anh có giết em không đấy? Tống Vực, anh cứ thoải mái đối phó em đi, em sẽ không bao giờ trốn chạy.”

“Tôi nhắc cô lần cuối, hành động có chừng mực cho tôi.” Đôi mắt anh như thể hai lưỡi dao sắc bén, từ trên cao liếc nhìn chị ta, cảnh cáo,“Trăm ngàn lần đừng tự đào hố chôn mình.”

Mạc Tử Tuyền đần mặt, cô đơn nhìn mãi dấu chân anh.

Về nhà, Tống Vực nhìn thấy Mục Táp ngồi trên sopha tự chơi cờ một mình. Cô đang tập trung nghiên cứu ván cờ.

Thấy anh về, cô bốc lên quân cờ đen, quan tâm hỏi:“Mẹ gọi anh về có chuyện gì à?”

“Đứa con của ông cậu chuẩn bị đính hôn. Mẹ tìm anh bàn việc tặng quà thôi.” Tống Vực cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên, đi tới cạnh cô, cúi đầu xem xét ván cờ. Sau, anh cầm quân trắng đặt xuống vị trí góc bên trái: “Nên đi như vậy nè. Khi em tiến vào ranh giới thì nên tạm hoãn binh, không thể vội vàng truy đánh ngay trên chính địa bàn của đối phương, rất dễ lộ sơ hở. Em nhớ kĩ, chơi cờ đặt nặng tính nhẫn nại.”

“Vậy anh với mẹ bàn xong chưa, quyết định tặng quà gì thế?” Mục Táp hỏi tiếp.

Tống Vực ngẫm nghĩ, nói:“Định tặng bộ đồ cổ bằng sứ. Vài ngày sau, anh sẽ nhờ người đi tìm.”

Mục Táp gật đầu:“Này anh, chị dâu cũng ở nhà à?”

“Ờ.”

“Vậy anh có nói chuyện với chị ta không?” Cô ngẩng đầu, có chút giảo hoạt nhìn anh.

Tống Vực bất đắc dĩ nở nụ cười, vỗ nhẹ đầu cô:“Em yên tâm đi, chẳng nói gì cả.”

Mục Táp le lưỡi đứng dậy. Song cô ngồi xếp bằng thời gian lâu, tuần hoàn máu không tốt, nên đôi chân vừa mỏi vừa đau, cô lấy tay đấm đấm vài cái. Tống Vực thấy thế, liền kéo cô ngồi xuống, đem đùi cô đặt trên đùi anh, bắt đầu giúp cô xoa bóp. Cô liên mồm la oai oái, bảo anh nhẹ thôi. Anh nhăn mặt phê bình:“Đã dặn em đừng ngồi xếp bằng, em chẳng chịu nghe lời. Giờ thấy hậu quả chưa?”

“Ngồi xếp bằng thoải mái mà.”

“Nhưng sẽ khiến máu lưu thông không tốt.” Anh cười nói,“Sau này em không được phép ngồi lì một chỗ, nhớ thường xuyên đứng lên, đi lại vài bước cho máu lưu thông.”

“Anh chỉ giỏi phê bình em thôi. Sao không nhìn lại bản thân mình đi. Ngày nào anh cũng ngồi máy tính suốt ba, bốn giờ liền, mông có xê dịch tí tẹo nào đâu.”

“Thân thể anh khỏe mạnh cường tráng, nào có xìu xìu ểnh ểnh như em.” Vừa nói, anh vừa dùng sức, liên tục tấn công lòng bàn chân cô. Mục Táp đau đến ứa nước mắt, la ó đòi anh dừng ngay việc tra tấn mình. Anh nhìn điệu bộ cô hệt như đứa con nít đang nhõng nhẽo, không khỏi bật cười, càng ác ý trêu đùa.

Mấy ngón chân Mục Táp bị anh nắn bóp hồi lâu, sau chuyển thành màu hồng, như thể chân giò hun khói. Cô ấm ức than ngắn thở dài, lên án anh quá bạo lực. Song khi đứng dậy, hai chân cô đã có thể hoạt động thoải mái. Cô bật cao vài cái tại chỗ, rồi tí tởn chạy vô bếp nướng bánh quy.

Tống Vực ngồi trên sô pha, vẻ mặt đăm chiêu nhìn theo bóng dáng cô.

*

Hôm sau lúc nghỉ trưa, Mục Táp nhận điện thoại của bà Kiều Tuệ Tuệ. Bà bảo đang chờ cô dưới tầng trệt công ty.

Mục Táp đi thang máy xuống tầng trệt, thấy bà ngồi trên sô pha đặt giữa đại sảnh, xung quanh đầy mấy túi đồ. Cô vội vã chạy tới .

“Táp Táp, sáng nay dì đi chợ nông sản, mua được khá nhiều đồ ngon, nên đem chia cho nhà con một ít .” Kiều Tuệ Tuệ chỉ túi táo đỏ Tân Cương, trứng gà, và cá khô,“Con xách không hết, thì kêu Tống Vực tới giúp con chở về nhé.”

Mục Táp cảm ơn bà. Kiều Tuệ Tuệ xua tay, nói không có chi, người một nhà mà khách khí nói ơn nói nghĩa làm gì. Sau, bà hỏi gần đây cô sống thế nào, công việc vẫn thuận lợi chứ? Mục Táp trả lời tất cả đều tốt.

“Táp Táp, dì cứ lo con sẽ giận dì vì chuyện không vui lần trước.” Giọng nói bà hơi ngập ngừng ,“Bố con nói đúng, chính dì chiều hư Kiều Kiều. Nhưng mà Táp Táp à, ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, nên trong thời gian ngắn, bắt nó lập tức hiểu chuyện thì hơi khó. Con là chị nó, thông cảm cho em nó tí nha. Xem như dì Kiều nhờ con vậy.”

Mục Táp mím môi, khẽ gật đầu.

Bà Kiều Tuệ Tuệ thoáng xấu hổ, bèn hít mạnh một hơi, nói tiếp:“Dì tin tưởng giữa con và Tiểu Cảnh không có chuyện bất minh. Hết thảy đều do Kiều Kiều hay để tâm mấy chuyện vặt vãnh, luôn suy nghĩ lung tung, tự tìm phiền não. Có điều, con bé và Tiểu Cảnh đã hục hặc suốt thời gian dài, tận bây giờ vẫn chưa tiêu trừ được khúc mắc. Dì chỉ sợ cãi càng nhiều, tình cảm càng mong manh.”

“Dì Kiều, dì có ý gì cứ nói thẳng với con.” Mục Táp điềm tĩnh nói.

“Ôi, con nghĩ nhiều rồi” Kiều Tuệ Tuệ ngại ngùng vuốt tóc,“Dì chỉ định mang đồ tới cho con, tiện thể hỏi thăm cuộc sống gần đây của con, không có ý khác nữa.”

Mục Táp tự hiểu, dì Kiều đi một chuyến tới đây, là muốn ngầm nhắc nhở cô.

“Dì Kiều. Nếu dì tin con, con xin thành khẩn nói với dì, đã từ lâu, con không còn tình cảm với Cảnh Chí Sâm. Cuộc sống hiện giờ của con rất tốt, Tống Vực là người chồng tuyệt vời. Ở bên anh ấy, con rất hạnh phúc. Tất nhiên, con cũng hi vọng Kiều Kiều sẽ hạnh phúc.”

Kiều Tuệ Tuệ khẽ gật đầu:“Đúng vậy, con và Kiều Kiều được sống vui vẻ, hạnh phúc là nguyện vọng lớn nhất của dì và bố con. Còn việc này, lỗi sai phần nhiều thuộc về Kiều Kiều, dì cũng từng có thái độ không tốt. Mong con có thể thông cảm.”

Mục Táp lắc đầu nguầy nguậy:“Dì đừng khách sáo như thế. Không phải chúng ta là người một nhà hay sao?”

“Đúng đúng đúng, chúng ta là người một nhà, không cần câu nệ mấy thứ linh tinh.” Kiều Tuệ Tuệ nắm tay Mục Táp,“Dì luôn tin tưởng con. Táp Táp, chúng ta hãy cùng quên đi những chuyện không vui trong quá khứ nhé. Hiện tại, thấy con hạnh phúc, dì rất mừng cho con. Về phần Tiểu Cảnh, nếu nó còn liên hệ với con, mong con hãy dứt khoát nói rõ cho nó hiểu, cũng chặt đứt những ý niệm sai lầm của nó.”

Mục Táp nghiêm túc:“Dì yên tâm, con cũng ngại phiền phức lắm.”

Hai người hàn huyên hồi lâu, lát sau, bà Kiều Tuệ Tuệ xách mấy túi đồ đi về. Mục Táp nhìn theo bóng lưng bà dần khuất xa, lòng ngậm ngùi khó tả. Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ luôn tảo tần hi sinh vì con cái. Kiều Tuệ Tuệ luôn nhọc lòng suy tính cho Mục Kiều. Ngày trước mẹ Cảnh Chí Sâm phải nhập viện, bà vất vả lo toan chuyện cơm nước, ngày ngày lụi hụi chạy từ nhà đến bệnh viện, quan tâm chăm sóc bà thông gia tương lai. Bây giờ lại xách theo túi lớn, túi bé đến đây mong cô thông cảm. Chứng kiến một người bề trên như bà lại ăn nói khép nép với mình, Mục Táp có chút xót xa.

Quả thật, trong lòng cô rất hâm mộ Mục Kiều. Dẫu bên ngoài Mục Kiều gây ra chuyện lớn đến cỡ nào, hay không ngừng gặp rắc rối quấn thân, thì về nhà, con bé vẫn may mắn có được vòng tay yêu thương, che chở của dì Kiều…

Nếu là trước kia, cô ắt hẳn sẽ ít nhiều cảm thấy tủi thân. Song lúc này, cảm giác ấy đã dần phôi phai. Có lẽ, cô đã nghĩ thông suốt, hoặc vì, cô đã có mái ấm của riêng mình?

Mái ấm của riêng mình? Mục Táp đột nhiên ý thức được, bản thân vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại. Cuộc sống của cô và Tống Vực trôi qua một cách…hòa hợp và tự nhiên, như thể cuộc hôn nhân này không dính dáng đến lợi ích hai gia đình, mà giống như đôi tình nhân trải qua thời gian yêu nhau, rồi ‘cây tình yêu’ ấy dần chín mùi, đơm hoa kết trái, tạo thành ‘quả hôn nhân’.

Ảo giác này thật kì diệu.

Từ bao giờ, cô đã lưu luyến anh đến mức không nỡ rời xa.

Tan tầm, Tống Vực lái xe tới công ty Mục Táp, giúp cô mang mấy túi đồ bà Kiều Tuệ Tuệ cho lên xe.

Mục Táp kể anh nghe chuyện ban trưa.

Nghe xong, Tống Vực tỏ vẻ thản nhiên:“Người đàn ông kia có gì tốt mà dì Kiều xem hắn như rễ hiền, làm mọi cách để giữ chân hắn. Không sợ mất giá con gái mình à?”

Mục Táp nhận thấy sự khó chịu trong lời anh nói. Nếu là ngày trước, anh sẽ khinh thường nhận xét Cảnh Chí Sâm, chỉ nghe lấy lệ. Hôm nay, thái độ anh hơi khác lạ.

“À, bởi dì Kiều là người phụ nữ khá truyền thống. Cảnh Chí Sâm là mối tình đầu của Kiều Kiều. Với lại, hai người đó đã có quan hệ thân mật. Thêm nữa, điều kiện Cảnh Chí Sâm khá tốt, có tướng mạo, có địa vị. Chừng ấy thôi đã đủ khiến anh ta trở thành rễ hiền trong mắt dì Kiều. Dì luôn nghĩ, Mục Kiều kết hôn cùng Cảnh Chí Sâm, sẽ có được cuộc sống viên mãn”

Lúc nói chuyện, đôi mắt Mục Táp lén lút quan sát Tống Vực. Biểu cảm anh vẫn thâm sâu khó dò. Cô cân nhắc một chút, bổ sung thêm câu: “Dù sao cũng không liên quan em.”

Tống Vực không buồn mở miệng .

Mục Táp đành nói sang chuyện khác. Cô hỏi công ty anh chuẩn bị cho buổi đấu thầu tới đâu rồi. Anh đáp đã tiến vào quy trình kĩ thuật. Nhân viên trong công ty đều hăng hái, tích đủ 200% năng lượng chiến đấu. Anh bảo đây là hiện tượng tốt. Mặc kệ trúng thầu hay không, chỉ cần nhân viên của anh có ý thức nâng cao trình độ chuyên môn là được.

“Nếu gặp được một ông chủ hoàn hảo 100% như anh, em đây nguyện ý liều mình hi sinh vì công ty.” Mục Táp cố ý khen anh.

Tống Vực thoáng trầm ngâm, sau hỏi:“Thế trên phương diện ông xã của em? Có hoàn hảo 100% không?”

“Trên phương diện ông xã á” Mục Táp suy xét,“Tầm 95 thôi.”

“Anh tưởng mình xứng đáng hưởng trọn 100% cơ đấy?” Anh cao ngạo chất vấn.

“Giời ạ, em mà bảo 100%, thể nào anh cũng hếch mặt lên trời. Vả lại, con người không có mục tiêu phấn đấu, sẽ dẫn tới tình trạng ì ạch, tự tạo bước thụt lùi đấy nhé.”.

“Mục tiêu phấn đấu?” Mắt anh nhìn thẳng đường phía trước, ngữ khí hơi khiêu khích: “Thế em đưa dẫn chứng đi, khiếm khuyết của anh đấy?”.

“Anh thật sự muốn nghe em phê bình.”

“ Cứ vô tư. Phê bình giúp con người tiến bộ mà. Anh đây xin rửa tai lắng nghe.”.

Mục Táp nhận xét thẳng: “Em lấy ví dụ ngay trước mắt luôn nè. Bây giờ anh đang khó chịu, bực bội trong lòng đúng không? Gương mặt lầm lì, im im không nói, dọa người phát khiếp. Vợ chồng sống chung với nhau, nếu anh không hài lòng điều gì, cứ thẳng thắn góp ý với em. Ít nhất, anh nên cho em cơ hội bày tỏ, giải thích, biết đâu có thể xoa dịu cơn bực tức của anh.”

Tống Vực thoáng sửng sốt, đoạn phì cười, thấp giọng: “Được rồi! Anh thừa nhận anh đang rất tức giận.”

“Vì Cảnh Chí Sâm?”

“Ờ. Anh không muốn nghe em nhắc đến hắn. Chỉ cần nghe tên hắn, anh liền cảm thấy phản cảm kinh khủng.”

“Gớm, em xin ngã mũ trước độ hẹp hòi của anh.” Mục Táp nở nụ cười bất đắc dĩ: “Rõ oan uổng, vì kể chuyện dì Kiều, em mới sẵn tiện nhắc tới anh ta thôi.”

“Còn chối?” Tống Vực lườm cô một cái: “Thế lúc nãy ai nói, điều kiện Cảnh Chí Sâm khá tốt, có tướng mạo, có địa vị. Chừng ấy thôi đã đủ khiến anh ta trở thành rễ hiền trong mắt dì Kiều.”

“Ôi em lạy anh. Cái đó là em dựa theo ý kiến nhận xét của phần đông người ngoài. Riêng em, từ lâu đã không còn nông cạn như xưa. Bây giờ, em đã biết thứ gì mới thật sự tốt đẹp, mới thật sự quý giá.”

“Cụ thể xem?”

“Đơn cử Tống tiên sinh đấy. Dung mạo tuấn tú lịch lãm, văn võ song toàn, nhìn xa trông rộng, chí khí ngút trời, anh minh quyết đoán, anh hùng một cõi, dư sức đè bẹp mấy tên đàn ông cặn bã….”

“Anh cho phép em tiếp tục bày tỏ lòng ngưỡng mộ.”

“Tống tiên sinh quả lợi hại, nãy giờ được tiểu nữ tâng bốc như thế, mà chưa bể lỗ mũi ư? Vậy thì tiểu nữ xin tóm gọn bằng câu ‘you’re so cool’.”

Tống Vực cực kì hài lòng, vươn tay vuốt tóc cô: “Ngày kia em đi công tác à?”

“Dạ, đi ba ngày.” Mục Táp trêu “Anh sướng nhé, được ‘thả rông’ tận ba ngày.”

“Nhớ gọi cho anh.”

“Vâng ạ.” Mục Táp kéo bàn tay đang sờ loạn trên đầu cô, nhắc nhở: “Anh chú ý lái xe đi, đừng động chân động tay trên xe, không an toàn.”

“Ờ há, động tay động chân trên giường ngủ mới lí tưởng.”

Mục Táp câm nín lần thứ n…..