Lục Chẩm Thu đứng ở cửa phòng vệ sinh, người ở đầu dây bên kia kêu mấy tiếng: "Lan Lan? Lan Lan? Con lại giả vờ không có ở đó đúng không? Đã hứa với ba con sẽ đến bữa tiệc để trao giải, một chút cũng không để ý, alo? Lan Lan?"
Hà Kim Mai nhìn điện thoại, vẫn không có ai trả lời, không phù hợp với tác phong thường ngày của Cận Thủy Lan, bà đoán chừng tín hiệu không tốt, nói một câu kỳ quái sau đó cúp điện thoại, Lục Chẩm Thu cầm điện thoại, cảm thấy bản thân rất thất lễ, nhưng khoảnh khắc đó, nàng thật sự không biết nên nói cái gì, một hơi nghẹn ở lồng ngực, làm cho hô hấp của nàng đều khó chịu, càng đừng nói là phát ra âm thanh.
Lên sân khấu, Mạc Bạch, trao giải.
Lục Chẩm Thu hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn điện thoại, nàng biết mật khẩu điện thoại của Cận Thủy Lan, nhưng nàng chưa bao giờ mở qua, cho dù không có người ở đây, nàng cũng chưa từng chạm vào điện thoại của Cận Thủy Lan, lần đầu tiên, nàng muốn mở ra nhìn xem.
Phòng vệ sinh tiếng nước ào ạt, Lục Chẩm Thu suy nghĩ rất loạn, nàng nghe thấy bên cạnh cửa truyền đến âm thanh, quay đầu đi tới cửa phòng, mở ra, Mao Mao từ bên trong vọt đến, nhìn thấy nàng thì vô cùng cao hứng, lắc cái đuôi đứng bên cạnh nàng, Lục Chẩm Thu xoa xoa đầu nó, bị Mao Mao đẩy ngồi trên sô pha, Mao Mao vẫn là tư thế cầu vuốt ve, sau khi Lục Chẩm Thu xoa đầu nó xong, cắn môi mở ra điện thoại của Cận Thủy Lan.
Nàng không có xem lịch sử điện thoại, cũng không xem tin nhắn, do dự một lát sau đó mở ra nền tảng phát sóng trực tiếp Tam Thủy, tuy rằng có chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi nhìn thấy cái tên quen thuộc kia vẫn là ngã ngồi trên sô pha.
Tại sao, thật sự là cô?
Lục Chẩm Thu cắn đầu ngón tay, cảm giác từng trận mờ mịt, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều cuộc đối thoại vụn vặt, không biết có phải do tác dụng của rượu hay là những tin tức này mang đến tác động quá lớn, khiến Lục Chẩm Thu choáng váng vài giây, cả người đờ đẫn.
Nàng dựa vào sô pha, đờ đẫn buông điện thoại xuống, đờ đẫn nhìn về phía phòng vệ sinh, chậm rãi cuộn mình lại, Mao Mao chen tới, bị Lục Chẩm Thu kéo vào trong ngực.
Một lát sau, âm thanh của phòng tắm dừng lại.
Không còn âm thanh nước chảy, cả căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Lục Chẩm Thu xoa đầu Mao Mao, hai mắt thất thần một hồi lâu, nghe được Cận Thủy Lan hỏi: "Cơm tối còn chưa giao tới sao?"
Giọng điệu ôn hòa, khi đến gần mang theo mùi vị sữa tắm.
Lục Chẩm Thu quay đầu, nhìn Cận Thủy Lan mặc đồ ngủ tơ lụa màu xám, rất có khuynh hướng cảm xúc, lớp ngoài áo ngủ bị ánh đèn thủy tinh phản chiếu, có chút chói mắt, Lục Chẩm Thu híp mắt lại, một lúc lâu mới mở miệng: "Không có."
Âm thanh hơi khàn, không có khí lực gì, Cận Thủy Lan nghe vậy cúi đầu nhìn nàng, ngồi xuống nói: "Buông Mao Mao ra được không?"
"Hôm nay em mệt mỏi như vậy, đừng cùng nó náo loạn."
Lục Chẩm Thu gật đầu: "Ừm."
Ngoài miệng nàng đáp ứng, nhưng vẫn không buông Mao Mao ra, ôm nó đang ghé vào bên cạnh sô pha, ngón tay vô thức chọc vào đầu mũi nó, hơi thở của Mao Mao phun lên đầu ngón tay nàng, rất ấm áp.
Cận Thủy Lan thấy bộ dạng này của nàng nghĩ không biết có phải do rượu đã dâng lên hay không, cô vừa định hỏi, cửa truyền đến tiếng vang, sau đó nhân viên giao đồ ăn gõ cửa, Cận Thủy Lan đem xe đẩy tới, thấy Lục Chẩm Thu vẫn duy trì tư thế vừa rồi, cô hỏi: "Muốn ăn salad không?"
Lục Chẩm Thu lắc đầu: "Em không muốn ăn."
Nàng nói: "Chị ăn đi."
Cận Thủy Lan ngồi bên cạnh nàng, trước khi ăn cơm đưa cho Lục Chẩm Thu một ly sữa nóng, Lục Chẩm Thu tiếp nhận, lòng bàn tay ấm áp, nàng nhấp một ngụm, là độ ngọt yêu thích của nàng.
Lục Chẩm Thu quay đầu nhìn Cận Thủy Lan, nhìn cô cúi đầu ăn cơm, vừa mới tắm xong, hàng mi dài của cô còn hơi ẩm ướt, sườn mặt rất đẹp, đường nét có thể nói là tác phẩm nghệ thuật, Cận Thủy Lan trước kia nghe người khác nói, tác giả là nghề dễ bị bệnh nhất, bởi vì ngồi lâu ít vận động, rất dễ có các loại vấn đề, nhưng Cận Thủy Lan dường như là một ngoại lệ, cô khỏe mạnh, có kỷ luật, tuy rằng cũng sẽ thức khuya, ngày đêm điên đảo, nhưng thật sự rất ít khi nghe cô nói chỗ nào đau đớn.
Suy nghĩ lộn xộn, loạn thất bát tao, Lục Chẩm Thu cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Cận Thủy Lan ăn cơm tối, ngẫu nhiên Cận Thủy Lan sẽ hỏi: "Món tráng miệng này khá ngon, em có muốn thử không?"
Nói xong liền đưa thìa đến bên miệng, nàng há mồm cắn, rất ngọt, nhưng nàng không nếm ra hương vị.
Cận Thủy Lan mỉm cười hỏi nàng: "Có ngon không?"
Lục Chẩm Thu nói: "Rất ngon."
Cận Thủy Lan gật đầu: "Mẹ tôi cũng biết làm, nếu em thích lần sau qua nhà để bà ấy làm cho em ăn."
Lục Chẩm Thu không trả lời.
Mao Mao dựa vào nàng nằm sấp một hồi thì đứng dậy đi loạn trong phòng, nghẹn một ngày không xuống lầu, nó ở trong phòng phát tiết tinh lực dư thừa, Lục Chẩm Thu cũng đứng dậy đi ra ban công, nhìn dưới lầu, bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất ngu xuẩn.
Mạc Bạch lúc trước đã nói, phía trên khách sạn đều bị Tam Thủy bao hết, Cận Thủy Lan vì cái gì còn có thể ở đây?
Hơn nữa lúc ở Tam Thủy, nàng nhận được những trường hợp đặc biệt đó, ngay cả Tiểu Ngư nghe được nàng là người chủ trì buổi tiệc cũng nhịn không được líu lưỡi: "Lợi hại, vẫn là người đầu tiên mới vào chưa được nửa năm đã có thể làm người chủ trì."
Càng đừng nói đến những ngoại lệ rất nhỏ kia, vị trí đề cử của Tam Thủy, nhiệt độ cao không giảm trong livestream, thái độ của Mạc Bạch, lúc trước vẫn luôn không biết vì cái gì, hiện tại bừng tỉnh liền có chút minh bạch.
Cận Thủy Lan ăn cơm tối xong đi đến bên cạnh nàng, ban công rất lớn, có một cái ghế treo, Lục Chẩm Thu đứng bên cạnh cửa sổ, thân ảnh đơn bạc, Cận Thủy Lan từ phía sau ôm lấy nàng, hỏi: "Nhìn gì vậy?"
"Nhìn đèn đường bên ngoài." Lục Chẩm Thu không quay đầu lại, trên người mùi rượu nhàn nhạt, dung hợp với mùi sữa bò vừa rồi, rất ngọt ngào, Cận Thủy Lan nhịn không được cúi đầu hôn lên má nàng, hỏi: "Đèn đường có cái gì đẹp sao?"
Lục Chẩm Thu nói: "Đèn rất sáng."
Một câu không đầu không đuôi, Cận Thủy Lan nghĩ nàng uống say, dỗ dành nói: "Được rồi, bên ngoài lạnh, chúng ta trở về xem."
Cửa sổ nửa mở, gió lạnh ào ạt thổi vào, Mao Mao ngửa đầu gâu một tiếng, tựa hồ còn đang nghẹn khuất vì hôm nay không được ra ngoài, Lục Chẩm Thu quay đầu, đứng ở cửa sổ nhìn Cận Thủy Lan, nàng mở miệng: "Em muốn ngồi ở đây."
Nàng nhìn ghế treo, Cận Thủy Lan chiều theo ý nàng, nhưng vẫn đóng cửa sổ lại, ánh đèn ngoài cửa sổ bị cửa sổ khúc xạ ra rất nhiều bóng dáng, Cận Thủy Lan ngồi bên cạnh Lục Chẩm Thu, ghế treo chịu sức nặng của hai người, chỗ giữa bị lõm vào, hai người kề sát vào nhau, Cận Thủy Lan kêu: "Thu Thu."
Âm thanh rất mê hoặc, Lục Chẩm Thu quay đầu, cùng Cận Thủy Lan đối diện, đôi mắt kia sáng rực trong trẻo, mở miệng là có mùi bạc hà nhàn nhạt, là hương vị mà Lục Chẩm Thu gần đây thích nhất, nàng hơi ngửa đầu, nhìn Cận Thủy Lan chậm rãi tới gần, cùng cô kề trán vào nhau, hô hấp dây dưa cùng một chỗ, Lục Chẩm Thu đã quen thuộc với việc Cận Thủy Lan đến gần, gương mặt, chân mày, lông mi của cô hết sức xinh đẹp, da thịt trắng nõn, đường nét tinh tế, không một ai có thể chống cự, Lục Chẩm Thu vừa định mở miệng liền bị Cận Thủy Lan hôn lấy.
Ánh đèn trong phòng khách loáng thoáng, ban công không bật đèn, sáng tối đan xen, động tác của Cận Thủy Lan vừa mềm vừa nhẹ, sợ nàng bị đau, m.út vào cũng rất ít lực, Lục Chẩm Thu nghĩ đến chuyện vừa rồi, suy nghĩ hỗn độn lại lần nữa ập tới, nàng giữ chặt cổ áo của Cận Thủy Lan, đột nhiên nghiến răng cắn cánh môi của Cận Thủy Lan một cái, xúc cảm mềm mại so với bình thường càng rõ ràng hơn, Cận Thủy Lan bị cắn đau theo bản năng nhíu mày, muốn buông ra nhưng Lục Chẩm Thu còn nắm chặt áo ngủ của cô, so với vừa rồi còn dùng sức cắn mạnh hơn.
Cơn đau kíc.h thích thần kinh.
Không thể nói là ai châm lửa cho ai, Lục Chẩm Thu khó có được như vậy điên cuồng khơi mào sự khô nóng đè nén trong nội tâm của Cận Thủy Lan, cô đảo khách thành chủ ôm lấy eo Lục Chẩm Thu, trực tiếp ôm nàng ngồi trên đùi mình, ghế treo bởi vì hành động của cô mà lay động, hai người bởi vì tư thế đong đưa càng thêm chặt chẽ, cơ hồ dán cùng một chỗ.
Cận Thủy Lan không hề cảm thấy bị cắn có cái gì không tốt, ngược lại trong thân thể bắt đầu khởi động cảm xúc khó hiểu, lưu lượng máu so với vừa rồi càng nhanh chóng, càng mênh mông, trong lòng dâng lên ngọn lửa không tên, càng cháy càng cao, đốm lửa thiêu đốt thảo nguyên, thời điểm cô muốn làm sâu sắc nụ hôn này, Lục Chẩm Thu liền buông lỏng cô ra.
Cũng không tính là buông ra.
Chỉ là ghé vào trong ngực cô, thở hổn hển.
Cận Thủy Lan nghe thấy tiếng hít thở của nàng, đầu óc ong ong, một loại dụ.c vọng theo bản năng khiến tay cô trượt khỏi thắt lưng, muốn đi xuống thì Lục Chẩm Thu kêu: "Cận Thủy Lan."
Giống như gió lạnh thổi tới, ập vào trước mặt, Cận Thủy Lan thanh tỉnh một chút, không có động tác, tay còn duỗi giữa không trung, cô cuộn tròn ngón tay lại, vỗ vỗ sau lưng Lục Chẩm Thu.
Lục Chẩm Thu nói: "Mẹ em đã kết hôn lần hai cách đây mấy năm."
Giọng nàng rất nhẹ, rất mềm mại, mang theo ý vị hồi ức, Cận Thủy Lan ừm một tiếng, nghe được Lục Chẩm Thu tiếp tục nói: "Lần đầu tiên bà ấy dẫn người kia về nhà, nói với em, đây chỉ là đồng nghiệp của bà ấy, bà ấy nói người kia ở công ty đối xử với bà ấy rất tốt, rất chiếu cố bà ấy, cho nên bà ấy muốn mời người kia ăn một bữa cơm."
"Bà ấy sợ em nghĩ nhiều, nói rằng bà ấy sẽ không đối xử tốt với người khác, nói rằng người kia chỉ là một đồng nghiệp bình thường."
Cận Thủy Lan nghe nàng nói xong, bốn phía yên tĩnh, Mao Mao đều rất thức thời nằm sấp bên chân các nàng, không phát ra tiếng.
Lục Chẩm Thu nói: "Lần thứ hai gặp mặt, người kia từ trong phòng mẹ em bước ra, mẹ em nói, bọn họ có chuyện cần thương lượng, không xảy ra chuyện gì khác."
Cận Thủy Lan lên tiếng: "Thu Thu..."
Lục Chẩm Thu vẫn hãm sâu vào hồi ức: "Lần thứ ba gặp mặt, ông ấy tr.ần trụi ôm lấy mẹ em, ngay trước mặt em, mẹ em nói Thu Thu không có việc gì, cho dù mẹ và chú ấy ở bên nhau, chúng ta vẫn sẽ giống như trước đây thương con."
"Em kỳ thật không để ý bà ấy cùng ai ở bên nhau." Lục Chẩm Thu nhìn về phía Cận Thủy Lan, bởi vì nhớ lại hồi ức khóe mắt nổi lên đỏ ửng, thoạt nhìn rất khó chịu, muốn khóc, âm thanh của nàng cũng trầm xuống: "Bà ấy vẫn luôn rất vất vả, rất mệt mỏi, em đều biết, em cũng muốn bà ấy có thể tìm được một người đối xử tốt với bà ấy, có thể hạnh phúc, an ổn sống nửa đời về sau."
Chuyển sang câu chuyện, nàng nói: "Nhưng em không muốn bà ấy lừa dối em."
"Từ lần đầu tiên bà ấy mang người kia trở về, đã nghĩ sau này sẽ sống với người kia, bà ấy đã lựa chọn không cần em, nhưng vì sao lần lượt cho em hy vọng, lại lần lượt lừa gạt em?"
Cận Thủy Lan không nói gì.
Lục Chẩm Thu nói: "Em thật sự ghét việc bị người khác lừa dối." Nàng nói xong nhìn về phía Cận Thủy Lan, ngưng thần, đáy mắt bình tĩnh mở miệng hỏi: "Cận Thủy Lan, chị có chuyện gì lừa gạt em không?"
Cận Thủy Lan cả kinh, giương mắt nhìn Lục Chẩm Thu, cô trầm mặc vài giây kêu: "Thu Thu."
Lục Chẩm Thu từ trên ghế treo đứng dậy, nhìn Cận Thủy Lan, tức giận nói: "Chị có, sự trầm mặc hiện tại của chị, chính là đang lừa gạt em."