Khó Bề Hòa Hợp

Chương 59: Nước lửa giao hòa (3)




Ngày hôm sau, Kinh Hồng lập tức mua một căn nhà trong khu nhà Chu Sưởng, anh không thiếu tiền, muốn mua gì thì mua cái đó. Làm vậy là để che giấu tai mắt người ngoài, dù sao ngày nào Kinh Hồng cũng được tài xế của Oceanwide đưa về, anh không muốn biết quan hệ bí mật của hai người, Chu Sưởng cũng tương tự.

Mối quan hệ này quá nguy hiểm.

CEO của hai công ty “hồng trần thế tục nam nữ si tình”, quá nguy hiểm. Chỉ cần sơ ý một chút thôi là cái ghế CEO cũng mất, e là hội đồng quản trị của bất kỳ bên nào cũng không chấp nhận được.

Nhưng kỳ diệu là đối với bọn họ, hình như một việc càng nguy hiểm thì lại càng hấp dẫn.

Một mối quan hệ hoa mỹ, nguy hiểm, điên rồ và bất chấp.

Hai người ở trong nhà Chu Sưởng, Kinh Hồng cũng cố nhớ mật mã mở cửa, khóa cửa này có thể dùng cả vân tay và mật mã, Chu Sưởng đổi mật khẩu mở cửa thành ngày mà bọn họ ở bên nhau, hắn nói, “Trừ cậu ra thì không một ai biết ngày này, không ai có thể mở được mật mã này.”

“Không một ai biết” là một từ đầy sức hấp dẫn.

Phòng làm việc của hai người được tách riêng, hơn nữa còn dùng hai bộ phát wifi và cài hai mật khẩu để bản thân tự quản lý. Mật mã máy tính lại càng không để lộ. Trước khi vào phòng làm việc của người kia, bọn họ cũng sẽ gõ cửa và hỏi trước. Cửa phòng làm việc cũng rất dày nên không lọt âm thanh.

Làm vậy không phải vì không tin người kia, phần nhiều là không tin chính mình.

Nhỡ đâu vô tình nhìn thấy cái gì thì sao?

Ngày nào bọn họ cũng làm, hơn nữa còn rất vồ vập.

Áp lực càng lớn ham m.uốn càng mãnh liệt, hai người bọn họ vẫn làm liên tục. Dùng những thứ này để giải tỏa áp lực của mình.

Thậm chí đôi khi ban ngày ở công ty, Kinh Hồng cũng sẽ đột nhiên nhớ đến những gì sẽ xảy ra buổi tối, sau đó lòng anh sẽ hưng phấn không thể giải thích được, những mệt mỏi sinh ra trong công việc cũng biến thành hư không, anh muốn nhanh nhanh làm cho xong việc để về sớm hơn một chút và bắt đầu sớm hơn một chút.

Kinh Hồng luôn có năng lực khống chế bản thân rất mạnh, đây là thứ duy nhất làm anh nghiện trong đời. Cũng may là lý trí vẫn tồn tại song song, công việc cũng không bị trì hoãn.

Cơ thể của Chu Sưởng rất giống pho tượng người đàn ông trong bảo tàng, hiện giờ rốt cuộc Kinh Hồng cũng có thể tùy ý làm bậy. Đôi khi nhìn thấy Chu Sưởng, Chu Sưởng cũng sẽ cười nhạo anh, “Nghiêm túc như xem báo cáo kinh doanh thế.”

Không biết được ai sẽ về nhà trước, và cũng không biết được một ngày sẽ bắt đầu như thế nào.

Có lần Oceanwide thắng Thanh Huy, lúc Chu Sưởng về nhà thì Kinh Hồng đang tắm rửa. Cổ họng Chu Sưởng khô khốc, hắn bước tới phòng tắm, vừa đi vừa cởi đồ rồi ném áo vest ở ngoài, tay kia mở cửa nhà tắm. Còn chưa kịp cởi cà vạt và sơ mi, hắn đã bước tới dưới vòi hoa sen, cuốn lấy Kinh Hồng đang tắm, nâng cằm lên ép người kia vào trước ngực mình rồi hôn lên.

Áo sơ mi trắng của Chu Sưởng lập tức ướt đẫm.

Những giọt nước lăn trên mặt Kinh Hồng và trượt xuống, nước khá lạnh nhưng lại không thể len lỏi vào trong miệng anh vì hai cánh môi đã bị bịt kín không còn khe hở. Vì vậy dòng nước đã vòng qua môi, chảy xuống từ hai bên môi như đang tránh đi một nơi nào đó.

Trong không gian tắm rửa chật hẹp, Chu Sưởng không buồn cởi qu,ần áo, đầu gối Kinh Hồng cũng bị tì làm hiện ra hoa văn trên thảm.

Sau đó Kinh Hồng lại bị bế lên, lưng ép vào tường trong phòng tắm, anh phải đứng bằng một chân, giẫm lên mặt nước nhưng nước lại trộn lẫn với những thứ khác nên rất dễ trượt chân, phải cần Chu Sưởng ôm lấy mình.

Cuối cùng, vì Kinh Hồng luôn muốn nhẫn nhịn, nếu không sẽ cảm thấy bị mất vị thế, Chu Sưởng đành phải đưa chiếc cà vạt trên cổ cho Kinh Hồng cắn thật chặt. Chu Sưởng vẫn đang đeo chiếc cà vạt kia, viền cà vạt lại ở trong miệng Kinh Hồng, cà vạt đã ướt đẫm và phần đầu đang nhỏ nước tong tỏng.

Còn có một lần Thanh Huy thắng Oceanwide, cũng tình cờ là Kinh Hồng về nhà đúng lúc Chu Sưởng đang tắm trong phòng. Lần này thậm chí Kinh Hồng còn không cởi áo vest, anh mặc nguyên bộ comple đen tuyền kia mở cửa phòng tắm, đi tới dưới làn nước rồi kéo cổ Chu Sưởng hôn lên.

Sau đó áo vest bị cởi ra nhưng áo sơ mi vẫn ở trên người, khiến chiếc áo trở nên ướt nhẹp.

Quần cũng không khác gì. Vì quá ướt nên Chu Sưởng không cởi ra được ngay, vì vậy rõ ràng chỉ mới tụt xuống được một chút mà Chu Sưởng đã nóng lòng không chịu nổi nữa.

Vì tham gia một sự kiện nên hôm đó Kinh Hồng không đeo cà vạt thường mà lại đeo cà vạt bolo, dưới yết hầu anh là một viên đá quý hình tròn màu tím đính kim cương, Chu Sưởng khó chịu khi lưng bị đau nên đã cởi chiếc cà vạt kia ra rồi quấn mấy vòng lên cổ tay Kinh Hồng. Áo sơ mi của Kinh Hồng vẫn còn trên người, sợi dây cà vạt quấn vài vòng quanh cổ tay áo cao cấp phẳng phiu. Kinh Hồng ghé vào cửa phòng tắm, viên ngọc trên cổ tay đập từng nhịp vào cửa trượt phát ra những tiếng vang đanh gọn.

Kinh Hồng không biết suy nghĩ của Chu Sưởng, nhưng đối với anh, người kia càng bận rộn anh lại càng muốn cướp từng giọt thời gian rảnh trong lịch trình của hắn như lang như hổ. Vì ít ỏi, vì khó có được nên mới càng trân quý, khi hưởng thụ cũng cảm thấy thỏa mãn hơn.

Chưa kể dường như bọn họ còn muốn làm như thế này hơn nữa sau khi thua trên thương trường. Bọn họ muốn nhìn người kia vì mình mà mất đi khống chế, mất đi bình tĩnh, mất đi sự trầm tĩnh, mất đi trí tuệ, mất đi lý trí, mất đi tất thảy những khí chất đặc biệt của ban ngày.

Cứ như vậy trong khoảng hai tuần, có lần Kinh Hồng nằm trên bàn làm việc gối lên tay Chu Sưởng, một bên vai bị tay Chu Sưởng giữ chặt, sau lưng là mặt bàn làm việc trơn nhẵn, trông anh rõ ràng như muốn nói gì đó.

Chu Sưởng cảm nhận được, hắn khựng lại và hỏi, “Sao thế?”

“Chu Sưởng,” Kinh Hồng cố kìm lại, anh hỏi, “Thực ra tôi muốn biết, tại sao ngày nào cậu cũng… muốn làm chuyện này thế? Hình như… ham mu.ốn hơi quá nhỉ?”

Chu Sưởng lặng đi một chút, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm, ánh mắt hắn khóa chặt Kinh Hồng, giọng cũng trở nên khàn khàn, “Tôi thích cùng sa đọa với cậu.”

Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, Chu Sưởng lại nói, “Tôi hiếm khi sa đọa trong suốt nhiều năm qua. Nhưng dù có sa đọa thì cũng phải kéo cậu theo.”

“…” Kinh Hồng hiểu ý Chu Sưởng.

Hai người bọn họ là đối thủ, là kẻ thù không đội trời chung, là hai người điều khiển, là những kẻ cầm đao, bọn họ luôn bình tĩnh, luôn lý trí, nhưng không ai biết được bọn họ lén lút với nhau, trong một đêm không có bất kỳ ai khác, bọn họ cùng nhau mất kiểm soát, cùng nhau sa đọa và điên cuồng hết lần này đến lần khác.

***

Chu Sưởng đi công tác lần đầu tiên sau hai tuần ở bên nhau.

Hắn đi Quảng Châu.

Sáng hôm đó, hoa trồng trong nhà Chu Sưởng đã nở.

Tất nhiên hoa này là do bác giúp việc mua về.

Là hoa lewisia đỏ.

ghbv

Bác Lâm rất giỏi trồng hoa cỏ, những cành lewisia được chăm sóc vô cùng xinh đẹp.

Kinh Hồng chưa gặp bác Lâm. Tuy bác Lâm chưa quen Kinh Hồng nhưng hai người cũng không muốn mạo hiểm, vậy nên ngày nào bác Lâm cũng rời nhà Chu Sưởng lúc sáu giờ tối.

Kinh Hồng biết chắc chắn bác Lâm có thể nhận ra có thêm người sống trong nhà Chu Sưởng và còn không muốn bà biết, nhưng bác Lâm chưa bao giờ hỏi đó là ai, có lẽ bác Lâm cũng hiểu với thân phận của Chu Sưởng thì đối tượng yêu đương hay đối tượng sống chung của Chu Sưởng đều là bí mật.

Hoa đã nở, Kinh Hồng đứng trước cửa sổ nhìn, anh vươn tay ra bẻ một nhánh rồi đưa cho Chu Sưởng, “Trang trí văn phòng đi.”

“… Hả?” Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng.

Kinh Hồng không đáp. Anh lựa chọn rất lâu rồi lại bẻ thêm một cành, sau đó anh nói, “Tôi sẽ lấy bông này.”

Chu Sưởng nhìn anh thật lâu, sau đó lại kéo anh lại hôn môi.

Trước khi đi, Kinh Hồng gọi điện thoại bảo trợ lý mới mua một lọ hoa thủy tinh rồi đặt trên bàn làm việc trong văn phòng tổng giám đốc của Oceanwide, trợ lý nghe lời làm theo.

Sau đó Kinh Hồng xuống tầng rồi lên xe trước cổng lớn của khu dân cư, vì không thể để cành hoa kia ở chỗ ngồi bên cạnh, anh quyết định không giải quyết công việc nữa mà nhẹ nhàng cầm cành hoa bằng hai tay và nhìn ra ngoài cửa sổ, đi một đường tới Tập đoàn Oceanwide.

Vào tòa nhà, Kinh Hồng cũng vẫn cầm hoa bước vào văn phòng của mình từ thang máy dành cho quản lý cấp cao, một tay đút túi quần một tay nắm chặt cành hoa lewisia đỏ, cành lewisia rủ xuống bên chân và chuyển động qua lại theo từng bước chân của Kinh Hồng.

Bình hoa đã được đặt trên bàn làm việc, miệng bình thu hẹp lại trông rất đẹp. Trợ lý đã chu đáo đổ luôn nước vào trong bình.

Kinh Hồng đi tới cắm cành hoa kia vào bình hoa.

Trên cành có tổng cộng bốn đóa hoa có cao có thấp, vừa xinh đẹp cũng vừa vô cùng tao nhã.

Không ai biết được hoa ở trên bàn chủ tịch Oceanwide và hoa trên bàn chủ tịch Thanh Huy là cùng một loại, hơn nữa còn được ngắt từ cùng một gốc, được trồng trong cùng một chậu, tắm cùng một nguồn nước và cũng cùng nhau đón ánh nắng Mặt Trời.

Buổi tối hai người video call cho nhau.

Chu Sưởng ở Quảng Châu, Kinh Hồng vẫn ở Bắc Kinh.

Lúc bật video call thì Kinh Hồng vừa tắm ra và đang mặc áo choàng tắm. Anh sấy tóc xong thì cũng không thay áo choàng, cổ để hở một chút để lộ da thịt. Vì tư thế ngồi nên áo choàng thấm nước trở nên hơi lỏng lẻo và dán lên người, có thể nhìn thấy được bên trong lớp vải làn da trắng nõn nhưng không hề gầy yếu.

Rõ ràng Chu Sưởng đã khựng lại một chút khi video được bật lên, hắn hỏi, “Giờ đã tắm rồi à?”

“Ừ.” Kinh Hồng đáp, “Tối nay không có nhiều cuộc họp.”

Chu Sưởng gật đầu rồi nói tiếp, “Vậy mà XX lại ký với Oceanwide.”

Đây là một app nói tiếng Anh hợp tác và đã ký hợp đồng với giáo viên các cấp tiểu học và trung học ở Mỹ, hiện tại có rất nhiều người online. Mức lương của giáo viên ở Mỹ cực kỳ thấp nên họ rất sẵn lòng kiếm thêm thu nhập kiểu này.

Kinh Hồng hỏi, “Sao lại là “vậy mà”?”

Chu Sưởng nở nụ cười giễu cợt, “Vào một ngày trước khi ký với Oceanwide, cô ta vẫn nói muốn ký với Thanh Huy. Để ép Thanh Huy lại tăng thêm giá.”

Kinh Hồng, “…”

Một lát sau Kinh Hồng mới nói, “Hôm nay cô ta cũng nói bên Thanh Huy đang rất nóng ruột thúc giục, đưa ra deadline là hôm nay. Cô ta đồng ý với Thanh Huy, rồi lại đưa ra một điều khoản hợp đồng chắc chắn sẽ bị từ chối để trì hoãn tiếp, hi vọng Oceanwide sẽ nâng thêm chút nữa. Cuối cùng chúng tôi đồng ý.”

Chu Sưởng cũng, “…”

“Hơn nữa cậu có biết không,” Kinh Hồng lại khẽ cười, “tối nay tôi gặp Bành Chính. Hóa ra cô ta còn đàm phán với cả Hành Viễn nữa. Đến tận chiều nay mới chính thức từ chối.”

Hai người cùng im lặng, đồng thời cũng cảm thấy không thể tin nổi. Một cô gái chỉ vừa mới tốt nghiệp hai ba năm lại có thể dắt mũi Big 4, hoàn toàn không nao núng chột dạ khi đối mặt với Kinh Hồng, Chu Sưởng và Bành Chính, cuối cùng còn nắm được cơ hội mang lại lợi ích lớn nhất.

“Thanh niên thời nay không phải dạng vừa đâu.” Chu Sưởng nói, “Sau này mỗi bước đi đều phải cẩn thận, nếu không thì dễ lật thuyền trong mương lắm.”

Kinh Hồng nói, “Ừ. Phải cẩn thận hơn.”

Thế hệ mới đang lao tới một cách cực kỳ hung hãn, trong khi những sản phẩm trên Internet lại cập nhật và thay đổi rất nhanh, không thể biết được người dùng trên toàn thế giới và khắp Trung Quốc sẽ đột nhiên sử dụng một cái gì đó mới vào lúc nào, và thứ cũ sẽ lập tức bị lịch sử đào thải. Mọi xu hướng, mọi chủ đề hot, mọi thứ tưởng chừng như sẽ được con người sử dụng mãi mãi trong quá khứ, đều đã bị ném vào thùng rác.

Lại một lần nữa, bọn họ có cùng chung cảm nhận.

Không thể chia sẻ và nói chuyện về những trải nghiệm và cảm xúc đồng điệu này với bất kỳ ai khác.

Được một lát, Chu Sưởng lại hỏi, “UAV Express* hot vậy mà hình như không thấy Oceanwide đầu tư nhỉ?”

*Giao hàng bằng phương tiện bay không người lái. Chương sau mình đã tổng hợp từ raw trên Tấn Giang lẫn raw gốc full HD tác giả đăng ở chỗ khác, chú ý có chi tiết pissing, mình cũng ẩn đi tương tự như chương trước rồi, ai thích đọc thì thử tìm nha.

“Chẳng phải Thanh Huy cũng không đầu tư hay sao?” Kinh Hồng chỉnh camera thẳng lại, “Tôi không lạc quan với xu hướng này, hẳn là cậu cũng vậy. Giao hàng bằng thiết bị bay trong công ty? Vậy thì giải quyết chuỗi cung ứng như thế nào? Ai sẽ giao hàng hàng ngày, ai đổi hàng mỗi ngày? Tôi không cho rằng lợi nhuận từ giao hàng bằng thiết bị bay sẽ cover được chi phí vận chuyển và nhân công, đối với tôi thì xu hướng này là giả.”

Chu Sưởng nhoẻn cười, “Tôi cũng vậy.”

Lại một lần nữa, bọn họ lại suy nghĩ giống nhau.

Nói hết chuyện trong ngành, bọn họ lại nói về những chuyện vụn vặt của nhau.

“Giám đốc Chu này,” Kinh Hồng bỗng tò mò, “tôi vẫn luôn muốn biết một chuyện, rốt cuộc thì truyền thuyết “khăn ăn gấp hình thiên nga, đũa cũng phải xếp theo hình, quản gia theo phong cách Tây dọn bát đĩa lên thì ngón cái không được chạm vào bát đĩa, phải nâng khay bằng bốn ngón tay mà bát đĩa không được phép lung lay, còn cả khử trùng ly rượu bằng hơi nước, phải đảm bảo ly không còn vệt nước sau khi lau” là thật hay giả vậy?”

Chu Sưởng nghe xong thì khẽ cười một tiếng, “Lần tới về nhà bố tôi sẽ dẫn cậu theo, cho cậu tự kiểm chứng.”

Kinh Hồng cũng cười, “Được thôi. Tôi chờ.”

Cũng đã muộn, Chu Sưởng hỏi Kinh Hồng, “Hôm nay call tới đây thôi nhé?”

“Được.” Kinh Hồng gật đầu, anh đưa tay phải lên miệng rồi hôn lên vị trí giữa ngón trỏ và ngón giữa của mình, sau đó lại vươn tay ra nhìn người trong camera, ấn hai đầu ngón tay mà mình vừa hôn xuống camera rồi lại nhấc lên.

Hai dấu vân tay của Kinh Hồng được in trên ống kính ngay lập tức.

Chu Sưởng vừa tham gia sự kiện về nên vẫn còn mặc sơ mi đen và cà vạt màu bạc, thấy Kinh Hồng như vậy, yết hầu Chu Sưởng cũng chuyển động theo.

Kết thúc cuộc gọi video, Kinh Hồng quay về phòng ngủ, xốc chăn và ngồi lên đầu giường, để bản thân vùi trong tấm đệm rộng thênh thang của Chu Sưởng.

Khỏi phải nói, sau hai tuần thì giờ Kinh Hồng đã cảm thấy size giường này phải hai người mới ngủ được, một người sẽ trống vắng lắm.

Anh cầm điện thoại nhắn thêm một tin cho Chu Sưởng: [Được rồi, đã bay mất mấy tiếng lại còn phải đàm phán ký hợp đồng, cậu cũng mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi.]

Ai ngờ Chu Sưởng lại không trả lời.

Kinh Hồng đặt điện thoại xuống, anh nghĩ Chu Sưởng đi tắm nên cũng không để tâm.

Hơn bốn mươi phút sau, cuối cùng Chu Sưởng cũng nhắn lại: [Tôi biết rồi, cậu cũng ngủ sớm đi.]

Kinh Hồng tựa vào đầu giường, anh tùy ý hỏi bằng chất giọng pha chút khẩu âm Bắc Kinh, “Vừa đi đâu mà lâu thế?”

Chu Sưởng đáp: [Tắm rửa.]

Kinh Hồng nhìn đồng hồ trên máy tính rồi lại hỏi: [Tắm mà mất tận bốn mươi lăm phút? Cậu có ba ngàn sợi tóc chắc.]

Chu Sưởng nhanh chóng trả lời Kinh Hồng, lần này là tin nhắn thoại, “Cưng này, tự cậu hỏi đấy nhé.”

Kinh Hồng: […?]

Rồi ngay sau đó, một bức ảnh hiện ra trong khung chat.

Là bàn tay phải vừa lớn vừa có khớp xương rõ ràng đặc trưng của Chu Sưởng.

Giữa lòng bàn tay là thứ gì đó đặc quánh màu trắng đục, phủ kín nửa bàn tay của hắn.

Chu Sưởng còn nói, “Luôn tưởng tượng tôi đang ở trong cậu.”

Tiếp theo là, “Còn chưa kịp rửa tay đã bật khung chat với cậu trong điện thoại ra xem trước.” “Còn phải đổi sang dạng phím chín nút để trả lời.”

Kinh Hồng, “…”

Không lâu sau, Chu Sưởng đã thấy Kinh Hồng đáp lại hắn một câu trong khung chat, nhưng nội dung có hơi khó hiểu:

[Giám đốc Chu, tôi nghĩ thân là CEO của Tập đoàn Thanh Huy trong “Big4 Internet”, chắc chắn giám đốc Chu phải hiểu rất rõ,]

Chu Sưởng nhướng mày cầm điện thoại lên, chờ câu tiếp theo của Kinh Hồng.

Hắn không đoán được Kinh Hồng muốn nói gì.

Cũng may Kinh Hồng cũng không làm hắn sốt ruột quá lâu.

Dòng chữ “Người dùng đang nhập…” nhanh chóng hiện ra trong khung chat.

Sau vài giây, câu tiếp theo cũng được gửi tới:

[Internet không phải là nơi nằm ngoài pháp luật đâu.]