Khó Bề Hòa Hợp

Chương 57: Nước lửa giao hòa (1)




Tám rưỡi tối, Kinh Hồng kết thúc cuộc họp video cuối cùng với đối tác, anh nhìn đồng hồ thì biết mình cần phải xuất phát, anh đã hẹn với Chu Sưởng lúc chín giờ.

Đêm nay sẽ tới nhà Chu Sưởng nên Kinh Hồng không bảo tài xế chờ mình mà tự lái xe qua.

Tắt máy tính, Kinh Hồng đứng dậy và sắp xếp lại bàn làm việc, sau đó cầm chìa khóa và điện thoại lên, anh vừa đi vừa mở khóa màn hình điện thoại, đúng lúc thấy tin nhắn Chu Sưởng gửi tới: [Giờ tôi đang ở dưới tầng tòa nhà Oceanwide, tôi đi chiếc Phantom đó.]

“…” Ngón tay Kinh Hồng gõ lên màn hình, [Sao cậu đã tới rồi?]

Chu Sưởng trả lời: [Địa chỉ trên GPS bị sai, khó tìm.]

Kinh Hồng khẽ nhếch khóe môi, anh gửi luôn tin nhắn thoại, “Nếu thế thì nói với Bành Chính đi? Bản đồ kiểu gì mà ngay cả giám đốc Chu của chúng ta cũng sai đường. Hỏng thật đấy.”

Bành Chính, CEO của Hành Viễn trong Big 4, hiện tại Hành Viễn là công ty phát triển bản đồ trực tuyến lớn nhất Trung Quốc.

Thấy Kinh Hồng có thời gian, Chu Sưởng cũng gửi voice chat lại, Kinh Hồng nhấn mở để giọng nói tùy ý của Chu Sưởng lập tức vang lên, “Mau lên chút đi giám đốc Kinh ơi, tôi sắp bị ghi vé phạt rồi.”

Kinh Hồng lại nhấn vào nút “ghi âm”, “Nói trước một tiếng thì có thể vào bãi xe rồi.”

“Thôi không dám.” Khi không dính đến công việc thì Chu Sưởng thường xuyên tỏ ra bất cần, “Giờ này mà chờ giám đốc Kinh ở bãi đỗ xe thì sợ giám đốc Kinh sẽ bị lời ra tiếng vào thôi.”

Kinh Hồng vừa vào thang máy vừa hỏi, “Lời ra tiếng vào gì cơ?”

“Phản bội tổ chức, bán đứng cách mạng.” Chu Sưởng lại nói, “Xã giao mờ ám, câu kết thông đồng, ăn cánh với nhau, bắt tay làm việc xấu với Chu Sưởng.”

Chẳng biết vì sao, Kinh Hồng lại cảm thấy cái câu “xã giao mờ ám, câu kết thông đồng, ăn cánh với nhau, bắt tay làm việc xấu” đã bị Chu Sưởng cố ý nói bằng giọng mập mờ nhuốm màu tình d.ục, đặc biệt là cụm cuối cùng.

Nhưng Kinh Hồng lại cười cười, đáp lại bằng một thành ngữ không thể thỏa đáng hơn, “Sao nào, không lẽ người của Oceanwide sẽ bắt tôi phải đại nghĩa diệt thân?”

“Được thôi, diệt đi.” Chu Sưởng lại nói, “Có thể làm người thân một ngày thì bị diệt cũng xứng đáng.”

Trong lúc nói chuyện thì Kinh Hồng đã ra khỏi trụ sở Oceanwide, quả nhiên anh đã thấy chiếc Roll-Royce của Chu Sưởng.

Kinh Hồng kéo cửa xe nhưng không mở, Chu Sưởng mở khóa xe cho Kinh Hồng ngồi vào ghế phó lái.

Kinh Hồng nói, “Đi thôi, đi uống rượu.” Anh học theo giọng điệu của Chu Sưởng, “Đi nhanh lên, không là cậu sẽ bị ghi vé phạt đấy.”

Chu Sưởng cười cười, buông phanh rồi bật đèn xi nhan, hắn vừa liếc mắt nhìn gương chiếu hậu vừa đánh lái vô lăng bằng một tay, sau đó xe từ từ hòa vào dòng xe cộ.

Dáng vẻ Chu Sưởng khi lái xe là tác phong nhất quán của hắn, luôn rất tập trung. Vì tư thế nên quần Âu bị kéo căng ở phần đùi, lộ ra cơ bắp săn chắc.

Thực ra hôm nay Kinh Hồng rất bình tĩnh. Anh bình tĩnh làm việc, bình tĩnh ra cổng, bình tĩnh lên xe, cảm xúc không thay đổi bao nhiêu.

Tới nhà Chu Sưởng, Kinh Hồng nhìn số nhà rồi tìm thử trên ứng dụng bản đồ, sau đó anh nói, “Ầy, oan cho Bành Chính quá, bản đồ của chú ấy chẳng có vấn đề gì cả.”

Chu Sưởng mỉm cười nhìn anh, “Giám đốc Kinh khó lừa thật đấy, sau này tôi phải cẩn thận hơn mới được.”

Chu Sưởng sống trong một căn biệt thự.

Thực ra căn nhà này không lớn lại khá gần Thanh Huy, Kinh Hồng biết chắc chắn Chu Sưởng còn một căn lớn hơn trên núi.

Tuy nhà Chu Sưởng không lớn nhưng lại rất mới.

Bên trong cánh cửa biệt thự là một khoảng thông tầng lộ thiên để trồng cây khá phổ biến ở các nước Âu Mỹ hiện nay, có thể coi như một khoảng sân, hai bên trái phải là phòng khách, hình như bên trong còn có phòng tập gym, phòng sách, phòng chiếu phim, hầm rượu gì đó. Trên tầng hai, bao quanh gốc cây kia là hành lang 360 độ, phần mái vòm có thể che chắn, đi sâu vào bên trong hành lang là các phòng chức năng chính như phòng ngủ chính và phòng làm việc.

Kinh Hồng vào cửa, tùy ý cởi giày da rồi đi vào.

Đi hai bước không thấy Chu Sưởng, Kinh Hồng quay đầu lại thì thấy Chu Sưởng đang khom lưng cúi xuống.

Sau đó hai ngón tay Chu Sưởng chậm rãi móc đôi giày của Kinh Hồng lên và đặt trên kệ.

Chu Sưởng giương mắt lên, thấy Kinh Hồng nhìn mình thì nói, “Giám đốc Kinh, phải cất giày chứ.”

Kinh Hồng cũng nhìn lại với nụ cười nửa miệng.

Hai người đi vào phòng ăn nhỏ, trên bàn bày mấy cái bánh pudding đã chuẩn bị sẵn, Chu Sưởng hếch cằm nói, “Chiều nay tôi vừa bảo phòng bếp chuẩn bị. Nhờ bọn họ chuẩn bị ít đồ ngọt trước khi rời đi.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Sưởng lại nói, “Tôi đoán giám đốc Kinh thích đồ ngọt phải không? Chai Trockenbeerenauslese lúc trước thật sự rất ngọt.”

“Ừ.” Kinh Hồng thoải mái thừa nhận, “Hồi trước không thích, mấy năm gần đây lại thấy thích.”

“Cũng phải.” Chu Sưởng nói, “Đồ ngọt đúng là thứ tốt.”

Kinh Hồng cởi áo vest nhưng vẫn đeo cà vạt, anh hỏi Chu Sưởng, “Rửa tay ở đâu đây?”

Chu Sưởng im lặng dẫn Kinh Hồng tới toilet bên cạnh. Kinh Hồng mở vòi nước và rửa tay thật kỹ bằng nước ấm. Sau đó anh tắt nước, thấy một chiếc hộp đựng khăn lau tay trên bồn rửa thì bèn rút một tờ ra lau tay mình.

Chu Sưởng thấy Kinh Hồng đã lau khô tay thì lên tiếng, “Đưa tôi.”

“…?” Kinh Hồng không hiểu cho lắm nhưng vẫn chìa tay trái ra, anh hướng lòng bàn tay về phía trước mặt Chu Sưởng.

Chu Sưởng bị chọc cho bật cười, thế là cũng chìa tay phải ra rồi gãi gãi vào lòng bàn tay Kinh Hồng bằng hai ngón, hắn nói, “Tôi bảo là đưa khăn lau đây. Tôi đi vứt.”

“…” Kinh Hồng đưa khăn qua, lòng bàn tay vẫn còn râm ran ngứa.

Chu Sưởng nhận khăn rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó hai người bắt đầu ăn đồ ngọt. Kinh Hồng không cởi cà vạt nên Chu Sưởng cũng cởi áo vest và không tháo cà vạt, chỉ nới lỏng một chút.

Chu Sưởng lấy một chai vang đỏ ra, Kinh Hồng nhìn thì thấy quả nhiên là rượu ngon. Kinh Hồng không thích rượu nhưng cũng có kiến thức.

Chu Sưởng rót rượu vào bình lắc và làm lạnh, hai người vừa chờ vừa giải quyết pudding.

Vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí rất thoải mái, Kinh Hồng cảm thấy việc tâm sự với nhau về ngành nghề, về công ty, bản thân hay những hỉ nộ ái ố không muốn người khác biết như thế này rất tuyệt.

Kinh Hồng thuận miệng kể chuyện, “Trước đây Oceanwide từng thuê một VP, thỏa thuận bảo mật giữa người này và công ty trước đó rất buồn cười, có thể vào làm nhưng không được nói chuyện, không được viết hay gõ chữ, tóm lại là chỉ có thể nghe chứ không thể nói. Thế là người này thật sự đã dự thính tại Tập đoàn Oceanwide trong nửa năm, cuộc họp nào cũng tham gia nhưng không phát biểu, rất nhiều người đã nghĩ anh ta bị cắt dây thanh quản.”

Chu Sưởng mỉm cười, “Buồn cười thật.”

Sau đó hai người lại nói đến một công ty khác.

“Không biết cậu đã nghe chưa,” Chu Sưởng nói, “mới sáng hôm qua thôi, CEO của công ty XX đã gửi email cho toàn bộ công ty, sa thải một loạt quản lý cấp cao như CFO, CTO, v.v. Kết quả là hai mươi phút sau, lại một email khác được gửi cho toàn thể nhân viên, nói là đã nhận được ủy quyền từ hội đồng quản trị, email trước không có hiệu lực, các quản lý cấp cao như CFO, CTO vẫn giữ chức vụ như trước, thay vào đó CEO bị sa thải.”

“Tôi biết.” Kinh Hồng mỉm cười, “Giám đốc Tưởng đã kể rồi. Sáng nay còn gửi thêm một email thứ ba cơ, làm rõ rằng hội đồng quản trị muốn sa thải CEO, lý do là làm gián đoạn hoạt động bình thường của công ty, ảnh hưởng đến việc niêm yết quốc tế của công ty, phớt lờ sự chăm chỉ của nhân viên, phá hoại tinh thần đoàn kết chung của nhân viên, có rất nhiều bằng chứng phạm tội.”

Chu Sưởng nói, “Vậy à, tôi không biết đến sự tồn tại của email thứ ba.”

Kinh Hồng khẽ cười, “Cậu lạc hậu rồi. Như cậu người ta gọi là ăn dưa cũng không được ăn dưa tươi đấy.”

Chu Sưởng nghe xong câu này thì nhướng mày nhìn anh, “Vậy sau này xin nhờ giám đốc Kinh rồi, để tôi đừng lạc hậu quá. Đúng là nguồn tin bên tôi không được nhiều, cũng chỉ nghe được đôi ba chuyện trong cuộc họp quản lý cấp cao của công ty thôi.”

Kinh Hồng nói, “Thế có được thu phí không? Tính theo giá bằng với gửi tin cho phóng viên của tòa soạn thôi.”

Chu Sưởng lại hỏi, “Có giá hữu nghị không? À không phải, là giá người nhà ấy? Giám đốc Kinh mới nói “đại nghĩa diệt thân” mà.”

“Giảm 9,9% nhé?”

Chu Sưởng cảm thán, “Giám đốc Kinh vẫn tệ như trước.”

Ánh mắt hai người quyến luyến nhau, Kinh Hồng cụp mắt tiếp tục ăn pudding.

Ăn hết pudding thì rượu cũng đã chuẩn bị xong.

Chu Sưởng lấy hai ly thủy tinh ra, sau đó rượu vang được rót lần lượt vào hai chiếc ly, phát ra âm thanh trong trẻo.

Chu Sưởng đưa một ly cho Kinh Hồng, để lại một ly cho mình.

Kinh Hồng lắc ly rượu, hương thơm thuần khiết và êm dịu tỏa ra.

Chu Sưởng đưa ly rượu ra và nói, “Cụng ly nào, chúc mừng giá cổ phiếu của Oceanwide chạm ngưỡng cao kỷ lục.”

Kinh Hồng cũng cầm ly và cười đáp lại, “Tôi phải xác nhận trước, giám đốc Chu thật lòng hay giả vờ đấy? Không thấy chua chát trong lòng hay sao?”

“Cần gì phải thấy chua chát,” Chu Sưởng nói, “báo cáo tài chính của Thanh Huy cũng đã được công bố rồi, giờ cậu mua một ít đi, có thể kiếm bộn đấy.”

“Được.” Kinh Hồng giơ ly lên cụng vào ly Chu Sưởng, tiếng “keng” trong trẻo phát ra, “Vậy thì cũng xin được chúng mừng Thanh Huy trước.”

“Ừ.” Chu Sưởng ngửa cổ uống hết trong một ngụm, sau đó hắn đặt ly rượu lên bàn rồi nhìn Kinh Hồng không chớp mắt.

Từ đó trở đi hai người không cụng ly nữa mà chỉ chậm rãi thưởng thức hết cả chai vang, vị ngọt chát lan ra nơi đầu lưỡi vô cùng êm dịu.

Mùi rượu lan tỏa khắp không gian.

Hai người nói chuyện về báo cáo tài chính quý I của Oceanwide.

“Nói về game,” Kinh Hồng chia sẻ những chuyện trong quá khứ của Oceanwide, “Hồi năm 2002, thực ra Tập đoàn Oceanwide đã từng gặp phải một cuộc khủng hoảng tài chính nghiêm trọng. Khi đó một game của Mỹ đã tìm đến chủ tịch Kinh thông qua trung gian, hi vọng game của mình có thể tiến vào Trung Quốc. Khi ấy Oceanwide không làm game. Chủ tịch Kinh cảm thấy hơi xao động, nhưng sau khi hỏi thăm lòng vòng trong ngành thì nhận ra đối phương đã tìm tới tất cả các công ty game nhưng không ai có hứng thú. Vì sao ư? Vì số lượng người online chơi game đó tại Nhật Bản, Hàn Quốc, Hồng Kông và Đài Loan rất ít. Chủ tịch Kinh vô cùng do dự nên mới gọi tôi, Kinh Ngữ cùng với mấy người bạn cùng chơi một ván game kia, kết quả là chúng tôi mê tít. Thế nên chủ tịch Kinh mới nhận ra nhóm người chơi tại Nhật Bản và Hàn Quốc không thích chơi game này vì thao tác game cực kỳ đơn giản và chẳng có gì thú vị. Nhưng thực tế là người Trung Quốc khi đó chưa tiếp xúc nhiều với game online, vừa khéo phù hợp với nhu cầu thị trường. Thế là chủ tịch Kinh mới đồng ý mua bản quyền game này. Hồi ấy, mẹ tôi, chính là giám đốc Tưởng ấy, đã dẫn theo vài đại lý đi vận động các quán cà phê Internet trên khắp Trung Quốc để khuyến khích mọi người mua thẻ nhằm quảng bá trò chơi. Oceanwide có nghiệp vụ trò chơi kể từ đó.”

Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng, “Hóa ra còn có câu chuyện này. May mà có cậu.”

Kinh Hồng lắc đầu cười, “Thực ra cũng nguy hiểm lắm.”

Chu Sưởng tán đồng, “Phải.”

Hai người uống hết rượu sau nửa tiếng, Kinh Hồng hỏi Chu Sưởng, “Có thể đi tham quan nhà của giám đốc Chu không?”

“Để làm gì,” Chu Sưởng hỏi, “không tìm được bí mật kinh doanh đâu.”

“Tôi thèm vào bí mật kinh doanh của cậu đấy?” Kinh Hồng đáp, “Tôi chỉ tò mò thôi. Coi như tìm hiểu đối thủ cạnh tranh.”

“Được thôi.” Chu Sưởng dẫn Kinh Hồng lên tầng, vừa nhìn Kinh Hồng di chuyển vừa trêu chọc, “Không hổ là giám đốc Kinh. Tìm hiểu đối thủ cạnh tranh mà còn tìm hiểu đến tận phòng ngủ.”

Phòng ngủ của Chu Sưởng rất rộng. Căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông có khoảng không gian sinh hoạt, một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà vệ sinh. Tường ngoài của phòng tắm được làm bằng kính, rèm buông xuống nhẹ nhàng, bên ngoài còn có ban công.

Ga trải giường sạch sẽ gọn gàng, một gối một chăn thuần một màu đen tuyền.

Kinh Hồng mỉa mai, “Giường này của giám đốc Chu… là size Alaska King à? Hình như là 2m75 x 2m75? Người ta dùng để hai vợ chồng, con cái và cả thú cưng ngủ cùng nhau, hình như còn là hai đứa con. Giám đốc Chu ngủ một mình, King Size bình thường không đủ sao?”

“Cứ chuẩn bị sẵn.” Chu Sưởng nói, “Có khi sau này hai người đàn ông ngủ thì sao. Rất có thể một trong hai lại còn biết võ nữa.”

Kinh Hồng liếc mắt qua nhìn hắn.

“Với lại,” Chu Sưởng nói tiếp, “giám đốc Kinh đã xem quảng cáo thương hiệu này trên CCTV chưa? “Lòng có bao nhiêu, sân khấu có bấy nhiêu”, chẳng liên quan gì đến thực tế cả.”

Kinh Hồng nhoẻn cười hỏi lại, “Thế giám đốc Chu muốn làm gì mà cần đến sân khấu lớn như vậy.”

“Tự cậu hỏi đấy nhé.” Chu Sưởng nhìn chằm chằm sườn mặt của Kinh Hồng, “Tôi cũng không muốn nói dối.”

Kinh Hồng, “…”

Hơi hối hận rồi.

Quả nhiên, Chu Sưởng nói, “Luôn muốn đi đến bước cuối cùng, hai chúng ta vừa tiếp tục hôn nhau vừa cùng bắn vào người còn lại.”

Chu Sưởng thấy Kinh Hồng đứng im tại chỗ thì khẽ đẩy Kinh Hồng, “Muốn xem thì xem đi. Sao phải đứng xa thế. Cái giường này không cắn người đâu.”

Kinh Hồng nói, “Ai biết được. Nhỡ Thanh Huy có công nghệ đen thì sao, kỹ thuật không được dùng cho việc đứng đắn.”

“Giám đốc Kinh yên tâm đi,” Chu Sưởng lại nói, “giường này chấm cậu rồi.”

“…?” Kinh Hồng nhất thời không phản ứng kịp.

“Lỗi cái miệng này của tôi.” Chu Sưởng nói, “Có mấy lần tôi đã gọi tên cậu ở đây.”

Rõ ràng là bản thân đặt câu hỏi nhưng Kinh Hồng lại cảm thấy toàn thân khô nóng, anh xoay người đi qua phía bên kia của phòng ngủ, xem đồ trang trí đặt trên tủ một cách gượng gạo giấu đầu hở đuôi.

Nhìn qua nhìn lại, Kinh Hồng bỗng phát hiện ra một thứ.

Một cái chân nến, có lẽ quản gia nhà Chu Sưởng đã mua về làm đồ trang trí.

Tạo hình chân nến rất đơn giản, là một cô gái duyên dáng. Phần thân người được làm bằng kim loại tối màu, phần đầu là một quả cầu, một tay chống hông, tay kia nâng một chiếc đĩa, đĩa này chính là chỗ cắm nến. Cô gái đứng bằng một chân, chân còn lại hướng ra ngoài theo hình vòng cung, tay chân đều được làm bằng kim loại mỏng nhưng lại toát ra nét uyển chuyển tinh tế.

Chiếc đĩa mà cô gái đang cầm không có nến mà là một chiếc khuy măng-sét được ném lên đầy tùy ý.

Đá màu chàm, xung quanh được khảm kim cương.

Nó nằm lặng lẽ trên khay đựng nến trong phòng ngủ của Chu Sưởng.

Kinh Hồng cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, anh đưa tay cầm chiếc khuy măng-sét lên, nhìn chằm chằm rồi hồi tưởng lại, anh nói, “Giám đốc Chu… Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Thanh Huy, còn kiêm nghề ăn trộm nữa à?”

Chu Sưởng bước tới, hắn không đáp mà chỉ nắm chặt tay Kinh Hồng và nhìn anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Chu Sưởng dò xét Kinh Hồng, bàn tay mạnh mẽ cũng nắm chặt đầu ngón tay anh, sau đó sờ sờ và vặn xoắn, chiếc khuy măng-sét trong tay Kinh Hồng rơi xuống chỗ cũ nghe “lạch cạch”. Chu Sưởng nói, “Tôi nhặt được. Thứ gì rơi vào tay tôi rồi thì rất khó để nhả ra.”

Kinh Hồng xoay người, anh hơi ngửa lên nhìn Chu Sưởng.

Vì chiếc khuy măng-sét này mà lồng ngực Kinh Hồng nóng lên một cách đột ngột, chẳng biết từ khi nào, ánh mắt của Kinh Hồng cũng trở nên nồng nàn và kết dính, khi nhìn Chu Sưởng cũng quyến luyến dây dưa.

Có thứ gì đó sắp nổ tung.

Chu Sưởng luôn toát ra sự hung hãn và áp bức, hắn đối diện với ánh nhìn của Kinh Hồng rồi lên tiếng hỏi, “Kinh Hồng, giờ tôi hỏi một lần nữa: Có muốn ở bên nhau không?”

Kinh Hồng không đáp.

Chu Sưởng lại nói, “Tôi rất nghiêm túc. Trước giờ với mỗi câu hỏi tôi chỉ hỏi một lần. Câu này là ngoại lệ duy nhất. Nhưng tôi không chắc có còn lần tiếp theo hay không.”

Kinh Hồng vẫn nhìn Chu Sưởng.

Trong khoảng thời gian này, thực ra Kinh Hồng khá chắc chắn mình đã có thể xử lý những mối quan hệ phức tạp hơn. Oceanwide và Thanh Huy phải cạnh tranh, nếu không còn cạnh tranh thì Oceanwide sẽ mất đi động lực. Anh vẫn luôn cố gắng, muốn thử giải quyết một mối quan hệ vô cùng phức tạp, muốn thử hoàn thành thử thách khó khăn nhất cho đến hiện tại, và giờ anh đã đứng ở đây.

Ngoài ra, bất ngờ là trong những sự kiện như “chống bán khống”, anh còn thu hoạch được nhiều hơn ngoài “cạnh tranh”.

Bí mật luôn chôn giấu trong lòng, nhấm nháp từng ngụm nhỏ lại cảm giác ngon lành đến lạ.

Vừa muốn giang sơn, vừa muốn cả yêu đương.

Đột nhiên, Kinh Hồng đưa tay giữ chặt cà vạt trên cổ Chu Sưởng rồi kéo Chu Sưởng lại gần môi mình.

Sau đó tay kia của anh giữ lấy gáy Chu Sưởng và bắt đầu mút lấy môi đối phương.

Chu Sưởng ôm lấy lưng của Kinh Hồng, nhiệt tình đáp lại anh.

Chẳng bao lâu sau nụ hôn đã mất khống chế.

Bọn họ tận tình thưởng thức hương vị của nhau.

Đầu lưỡi không ngừng vấn vít trêu đùa.

Sau đó, phạm vi đụng chạm giữa miệng và lưỡi càng lúc càng rộng, sự cọ xát càng lúc càng dữ dội, họ điên cuồng trao đổi hơi thở, ôm chặt lấy nhau, tìm kiếm khoang miệng đối phương thêm vài lần như muốn hòa tan vào xương cốt máu thịt của người còn lại.

Niêm mạc của anh bị trầy xước, cảm giác bị chiếm đoạt chạm đến tận đáy lòng.

Từ ngạc trên đến vòm miệng mềm, tất cả đều bị càn quét từ trong ra ngoài mấy lần.

Thậm chí còn không có thời gian để thở, đại não choáng váng vì thiếu oxy.

Giữa chừng, Chu Sưởng vừa cọ xát m,út mát môi Kinh Hồng vừa lẩm bẩm, “Vừa nãy… tôi lại lừa cậu đấy cưng ạ. Sự thật là, vì cậu, tôi có thể hỏi vô số lần.”

Kinh Hồng không trả lời, chỉ tập trung quấn lấy đầu lưỡi, ve vuốt và hấp thụ.

Thực ra anh vẫn không bị lừa.

Nhưng anh tình nguyện nói “Được”.

Thứ gì đó luôn bị kìm nén đã nổ tung.

Cuối cùng Chu Sưởng hôn lên cổ Kinh Hồng, vừa hít mạnh một hơi vừa nói, “Kinh Hồng, đã từ rất lâu rồi, tôi thật sự muốn cậu.”