Khó Bề Hòa Hợp

Chương 38: Sự kiện an ninh mạng của Thanh Huy (2)




Tối hôm đó, Kinh Hồng đến gặp người sáng lập một công ty khởi nghiệp tại câu lạc bộ Trực Lệ gần Đại học P. Đi cùng anh còn có Triệu Hãn Thanh và một số người khác.

Chủ đề lại là “cùng nhau”, Kinh Hồng hi vọng Oceanwide có thể đầu tư vào công ty của người kia.

Câu lạc bộ Trực Lệ phục vụ các món Bảo Định*, hương vị bình thường mà giá cả lại rất cao.

*Bảo Định là một địa cấp thị của tỉnh Hà Bắc, cách thủ đô Bắc Kinh khoảng 150km về phía tây nam.

Trò chuyện xong, Kinh Hồng chào tạm biệt người sáng lập của công ty kia rồi đi ra ngoài, ai ngờ lại gặp được Chu Sưởng ở trước cửa một phòng riêng khác.

Chu Sưởng có vóc người cao lớn, hắn mặc áo sơ mi màu đen, trợ lý đi sau cẩn thận cầm áo khoác của hắn. Người trợ lý đó cầm áo vest theo cách rất chỉn chu, gấp dọc theo đường sống lưng, xoay một vai vào trong rồi mới lồng vai còn lại vào, làm như thế thì áo vest sẽ không bị gấp nếp, đảm bảo việc Chu Sưởng sẽ luôn mặc được khi cần.

Chu Sưởng có vẻ hơi mệt mỏi, đối diện hắn là sếp lớn của mấy công ty “bảo mật điện toán đám mây”.

Kinh Hồng thầm đoán chắc hẳn mấy người kia chính là thành viên của “cuộc họp thảo luận chuyên môn” của phòng giám sát an ninh mạng. Trưởng phòng Trịnh đang gây áp lực, còn Thanh Huy thì đang đi xã giao, hi vọng đối phương có thể đưa ra kết luận có lợi cho Thanh Huy.

Chắc chắn cuộc đàm phán này sẽ không đơn giản, Thanh Huy muốn những đối thủ cạnh tranh kéo Thanh Huy ra khỏi bờ vực thẳm, trong khi bọn họ lại không thể hứa hẹn lợi ích hay cung cấp ưu đãi gì vào thời điểm nhạy cảm như thế này vì sợ bị nghi ngờ hối lộ.

Bây giờ có rất ít con bài mà Chu Sưởng và Thanh Huy có thể đưa ra, thậm chí phải nói là không hề có.

Kinh Hồng nghĩ: Chu Sưởng là một người kiêu ngạo và quyết liệt như thế, chắc chắn sẽ không thích làm mấy chuyện kiểu này, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, hắn buộc phải bảo vệ Thanh Huy, bảo vệ cấp dưới, đồng thời cũng phải bảo vệ chính mình.

Kinh Hồng lại nghĩ: Liệu công ty gài bẫy Thanh Huy có nằm trong số này không?

Kinh Hồng tin rằng chắc chắn kẻ giá họa là một trong những đối thủ cạnh tranh và có xung đột về mặt lợi ích trực tiếp với Thanh Huy. Có lẽ là Hành Viễn hay Vị Lai trong Big 4, hoặc là một công ty nhỏ nào đó chuyên về “bảo mật điện toán đám mây”

Nhưng Chu Sưởng không thể biết là ai, hắn cũng chẳng phải vạn năng gì cũng làm được.

Kinh Hồng biết Chu Sưởng chưa từng tới cầu cứu mình.

Không cuộc gọi, không tin nhắn, không gì hết.

Kinh Hồng cũng thấy khó hiểu, việc này đơn thuần là vì quan hệ cạnh tranh đụng nhau ở đâu là khói súng mù mịt ở đó của Oceanwide và Thanh Huy? Hay là cố tình tránh né sau buổi diễn đàn lần đó?

Chu Sưởng nhìn thấy Kinh Hồng cũng nhẹ nhàng quay đầu qua nói một câu, “Giám đốc Kinh, trùng hợp thật.”

Kinh Hồng cũng mỉm cười, “Giám đốc Chu, đúng là trùng hợp thật.”

Khóe miệng cả hai đều cong lên thành nụ cười lịch sự, nhưng nụ cười ấy lại chẳng có ý nghĩa gì.

Mấy sếp lớn bên cạnh Chu Sưởng thấy đụng mặt Tập đoàn Oceanwide thì lập tức nhớ ra Jason của Oceanwide cũng là một trong những thành viên của “cuộc họp thảo luận”, thế là bọn họ hùa theo Chu Sưởng chào hỏi ân cần, hàn huyên tán gẫu thậm chí còn nói luôn vào vấn đề chính.

Không ngờ Chu Sưởng lại chỉ gật đầu rồi quay đi, hắn nhấc chân đi về hướng cửa lớn không thèm quay đầu lại.

“…” Mấy công ty nhỏ chuyên về bảo mật điện toán đám mây chưa từng gặp phải tình hình này, bọn họ nghĩ: Theo như lời đồn thì Kinh Hồng của Oceanwide và Chu Sưởng của Thanh Huy mâu thuẫn như nước với lửa, một núi không có hai hổ, hóa ra thật sự tệ đến mức này?

Bọn họ ghét nhau đến thế sao? Trong thời khắc sinh tử thế này mà cũng chỉ nói một câu “Giám đốc Kinh, trùng hợp thật.” và “Giám đốc Chu, đúng là trùng hợp thật.”, không còn gì để nói nữa sao?

Một thanh niên trẻ tuổi đi phía sau nhỏ giọng nói một câu, “Đỉnh vãi…”

Mấy người quay lại nhìn làm cậu ta lập tức ngậm miệng.

Kinh Hồng nhìn theo bóng lưng của Chu Sưởng mà nhất thời không thể nhúc nhích.

Dường như anh đang chờ điều gì đó, rồi lại như không đợi bất cứ điều gì.

Chu Sưởng đi tới cửa rất nhanh, nhân viên phục vụ của câu lạc bộ dùng năm ngón tay phải cầm lên tay nắm cửa và nhẹ nhàng mở ra, người nọ nói, “Các vị đi thong thả.”

Chu Sưởng đi tới, sau khi bước qua cánh cửa thì hắn đột nhiên xoay người, lẳng lặng nhìn Kinh Hồng trong nháy mắt bằng đôi con ngươi tối đen như mực. Ánh mắt ấy không có bất cứ cảm xúc gì, không vui không buồn, ấy vậy nhưng trái tim Kinh Hồng lại cảm thấy bình lặng.

Ra khỏi câu lạc bộ Trực Lệ thì tài xế đã tới. Kinh Hồng chào tạm biệt vài người còn lại rồi lên xe.

Chiếc xe lập tức lao vào màn đêm Bắc Kinh như một mũi tên.

Kinh Hồng ngồi ghế sau, anh nới lỏng nút thắt cà vạt khi nhớ đến cái quay đầu vừa rồi.

Anh lại vặn mở một chai nước, yết hầu trượt lên trượt xuống, nước lạnh cũng trôi xuống cổ họng làm dịu lục phủ ngũ tạng của anh.

Kinh Hồng mở khóa màn hình điện thoại một cách lén lút, anh mở album ảnh ra, ngón tay hơi khựng lại nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng trượt xuống và ấn mở một bức hình.

Là một vết đỏ trên cổ.

Rất mờ nhạt.

Vết đỏ ấy đã hoàn toàn biến mất sau hôm diễn đàn vài ngày.

Kinh Hồng không thể giải thích được, nhưng anh đã chụp lại một bức ảnh trước khi tất thảy tan thành mây khói.

Như muốn níu kéo chút gì đó cuối cùng, tự nhủ rằng đó không phải là một giấc mơ mà đã thật sự tồn tại vào một thời điểm nào đó trong tương lai.

Kinh Hồng khóa điện thoại, một lần nữa lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đúng lúc bên ngoài trời đổ mưa còn có cả tuyết rơi. Người đi trên đường mở ô lên che giống như những bông hoa đột nhiên nở rộ trong màn mưa. Những cảm xúc thầm kín thường ngày ẩn dưới tán ô, giấu đi trong mưa khiến họ thoải mái hơn ít nhiều. Giấu giếm và chịu đựng, nếu may mắn thì giấu được cả một đời, không lộ ra với bất cứ ai.

***

Những ngày sau đó, Chu Sưởng vẫn không liên hệ với Kinh Hồng, bên Jason phải chịu đôi chút áp lực nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng, cuối cùng cậu ta vẫn viết trên báo cáo rằng mình không thể xác nhận phần mềm gián điệp đến từ Thanh Huy.

Đương nhiên Thanh Huy cũng đang nghĩ cách, bọn họ đã liên hệ với một phó giám đốc nào đó của phòng giám sát an ninh mạng, người kia không giúp được gì, nhưng khi tình hình bắt đầu trở nên có lợi cho Tập đoàn Thanh Huy thì chính người đó lại nhanh chân chạy tới báo tin cho Thanh Huy, ra vẻ hết sức nhiệt tình.

Trên tầng ba mươi ba của tòa cao ốc trụ sở Tập đoàn Thanh Huy, Chu Sưởng ngồi sau bàn làm việc nghe người phụ trách mảng điện toán đám mây báo cáo tình hình tuần vừa rồi.

Giống với Kinh Hồng, cứ thấy mặt vị quản lý cấp cao này thì hắn sẽ nhớ đến Kinh Hồng, nhớ đến vụ “không hẹn mà cùng hành động” lần đó.

Trưởng nhóm điện toán đám mây nói với Chu Sưởng, “Hẳn là lần này sẽ không sao. Hầu hết ý kiến thẩm định của “chuyên gia trong ngành” đều có lợi cho Tập đoàn Thanh Huy, rằng không thể xác định mối liên quan của vụ này.”

Chu Sưởng gật đầu.

“Nhưng mà,” Người kia lại nói, “nghe nói… đã có lúc rất nguy hiểm. Mới tuần trước, vì cái tên khốn họ Trịnh kia mà mấy công ty đã định viết báo cáo theo ý của gã, chỉ trừ mỗi Oceanwide. Dù sao cuối cùng sự mập mờ nhập nhằng đó cũng kết thúc, không thể truy cứu trách nhiệm.”

Chu Sưởng giương mắt lên.

“Lần này…” Người kia chợt dừng lại một lúc mới nói tiếp, “chính Oceanwide đã giúp chúng ta một tay. Hình như báo cáo của Oceanwide vào thứ Hai tuần trước đã đưa ra kết luận có lợi cho Tập đoàn Thanh Huy, phủ nhận mối liên quan. Trưởng phòng Trịnh lập tức mở cuộc họp, làm y như một cuộc họp đấu tố, ý rằng Oceanwide cũng là doanh nghiệp dẫn đầu công nghệ bảo mật điện toán đám mây mà còn không bằng công ty vừa và nhỏ, như vậy là không thể chấp nhận được… Nhưng bên Oceanwide vẫn giữ vững quan điểm, tỏ ý rằng “không nhìn ra tức là không nhìn ra, có đánh chết cũng không nhìn ra”.”

Đầu ngón tay Chu Sưởng khẽ co lại.

“Sau đó thì phòng giám sát an ninh mạng lại liên hệ với Khương quý nhân của Tập đoàn Oceanwide…”

Chu Sưởng hỏi, “Khương quý nhân?”

Người kia lập tức sửa miệng, “Khương Nhân Quý, Khương Nhân Quý. Ha ha, Oceanwide toàn gọi anh ta là Khương quý nhân, bảo là đang được Kinh Hồng sủng ái.”

“…” Vẻ mặt Chu Sưởng có vẻ hơi bực bội, hắn hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Trưởng phòng Trịnh nói kỹ năng của Jason không tốt, ý muốn ám chỉ Oceanwide phải đổi sang một người hiểu biết hơn. Nhưng mà Khương quý nhân… ấy, Khương Nhân Quý đã nói Jason là người có kỹ năng tốt nhất rồi, là principal của một sản phẩm nào đó, người khác còn không hiểu biết hơn, nói đi nói lại cũng là không đồng ý đổi. Tôi đoán chắc chắn phải có chỉ thị từ Kinh Hồng thì hai người bọn họ mới dám cứng rắn quả quyết như vậy.”

Chu Sưởng gật đầu, “… Ừ.”

Người nọ nói tiếp, “Oceanwide trực tiếp gửi báo cáo, về sau Hành Viễn nhìn thấy thì lập tức sao chép báo cáo của Oceanwide, bên đó đã hối hận và không muốn theo phe trưởng phòng Trịnh nữa, rồi YAAN hay Xích Vân cũng vậy, cả ba công ty cùng nộp báo cáo. Mà nói thế cũng không đúng, hẳn là bọn họ vốn đã không muốn làm nhưng lại không dám đứng ra đóng vai cánh chim đầu đàn. Những bên khác thì còn hơi do dự thì sau đó chúng ta đã tổ chức tiệc chiêu đãi bọn họ ở Trực Lệ vào tối thứ Tư, mà bọn họ thấy Oceanwide, Hành Viễn, YAAN và Xích Vân đều không muốn hùa theo trưởng phòng Trịnh, như vậy chưa chắc trưởng phòng Trịnh đã thành công. Mà nếu thế thì trưởng phòng Trịnh cũng sẽ không có gì để bọn họ sơ múi, chẳng thà cho Thanh Huy một ân huệ để Thanh Huy phải nhớ kỹ. Dù trưởng phòng Trịnh có trả thù thì cũng chẳng tới đầu bọn họ, vì phía trước còn có nhóm Oceanwide, Hành Viễn và YAAN mà. Dù sao cuối cùng thì hầu hết đều thay đổi kết quả, chỉ còn mỗi hai nhà là Vị Lai và XX vẫn chơi trò hèn hạ.”

“Vị Lai?” Chu Sưởng mỉa mai, “Phèn thế cơ à.”

Bằng một số biện pháp, hiện tại Chu Sưởng đã khá chắc chắn bên khởi xướng chính là Vị Lai, hắn biết người của Vị Lai từng nhiều lần tới thăm mấy công ty tố cáo kia. Hành Viễn và Vị Lai đang tụt lại phía sau trong Big 4 Internet, trong khi các công ty mới nổi lại có xu hướng đè đầu.

CEO Bành Chính của Hành Viễn quá thận trọng, từng đưa ra nhiều quyết định sai lầm, chỉ mãi tập trung vào sản phẩm khởi nghiệp ban đầu, nhóm thương mại điện tử chiếm vị trí áp đảo trong công ty, tất cả các nhóm khác đều phải làm việc dựa vào nhóm thương mại điện tử. Vì sợ sản phẩm khác sẽ chiếm mất lưu lượng người dùng của sản phẩm khởi nghiệp nên cái này không dám làm mà cái kia cũng không dám làm, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội như mạng xã hội, dịch vụ đời sống địa phương*, v.v.

*Các dịch vụ đời sống địa phương cung cấp thông tin dịch vụ kinh doanh ngoại tuyến bản địa như ăn uống, dịch vụ đời sống, thư giãn và giải trí cho cư dân mạng dưới dạng “cửa hàng trực tuyến”. Ví dụ như app giao đồ ăn, phương tiện công cộng, v.v.

Còn Vị Lai thì sao, Chu Sưởng vẫn luôn ngứa mắt công ty này. Khởi nghiệp bằng mạng xã hội nhưng cái gì cũng đòi làm, cuộc cạnh tranh nào cũng phải chen chân vào. Lúc trước bọn họ muốn xây dựng công cụ tìm kiếm, còn quảng cáo rằng mình có công nghệ tốt nhất, muốn cạnh tranh với Thanh Huy vào kéo Thanh Huy ngã ngựa, ai dè chỉ là móc kết quả tìm kiếm từ Google rồi sắp xếp lại, sau đó điên cuồng cài đặt mặc định trong máy tính của các đối tác. Cái tâm không đặt ở chỗ đúng đắn, cấp dưới ngày nào cũng bị thúc ép, hồi trước có một nữ quản lý cấp cao phải làm việc liên tục trong năm ngày năm đêm, khiến kính áp tròng “dính” vào con ngươi, giác mạc bị loét thủng một lỗ ở giữa làm một mắt bị mù, sau khi ghép giác mạc thì cô ta lập tức nhảy việc.

Nhưng kỳ khôi là đến tận lúc này, Chu Sưởng vẫn chẳng buồn đếm xỉa tới Vị Lai mà chỉ chú ý đến Oceanwide.

“Thứ Hai à…” Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng xác định thứ Hai tuần trước là trước cả khi hắn và Kinh Hồng đụng mặt nhau ở Trực Lệ. Nói cách khác, Kinh Hồng đã yêu cầu cấp dưới của mình làm như vậy ngay từ ngày đầu tiên, từ trước cả khi gặp mặt.

Kinh Hồng…

Trưởng nhóm điện toán đám mây của Thanh Huy ngồi đối diện vẫn đang cảm thán, “Vậy nên chất xúc tác mạnh nhất lần này thực ra là Tập đoàn Oceanwide. Không ngờ cuối cùng chính Tập đoàn Oceanwide lại giúp chúng ta một phen. Nhưng mà đừng nói tôi không nghĩ tới, vốn không ai có thể nghĩ tới được.”

Chu Sưởng khẽ sờ lên môi dưới, “Ừ.”

“Mà Kinh Hồng kia khá thú vị…” Đối phương chuyển chủ đề, “Ngay hôm qua thôi, tôi nghe nói Oceanwide đang muốn cho ra mắt sản phẩm Cloud Education trước chúng ta.”

Chu Sưởng khựng lại một chút, hắn hỏi, “Tên gì?”

Người kia báo lại một cái tên, Chu Sưởng nói, “Được, để tôi xem thế nào.”

Đối phương lại nói tiếp, “Oceanwide đã giao thẳng sản phẩm này cho nhóm của Maurice chỉ vì muốn vượt mặt chúng ta, thậm chí còn yêu cầu Maurice tạm ngừng một dự án mà bọn họ đang thực hiện, bọn họ đã nghiên cứu và phát triển được hai tháng bắt đầu từ tháng Mười hai hòng chen ngang và vượt qua. Nhưng nhóm bên chúng ta cũng đã được thành lập từ sớm rồi.”

“Ừ.”

Tất nhiên Chu Sưởng cũng biết nhóm của Maurice kia là một trong những đội xuất sắc nhất của Oceanwide.

Tính toán thời gian thì có lẽ Kinh Hồng cũng đã sắp xếp chuyện này sau đêm hôm đó. Đồng thời anh còn lập tức hợp tác với một công ty nào đó để cùng phong tỏa mảng kinh doanh phát sóng trực tiếp của Thanh Huy…

Chu Sưởng bật ra một tiếng, “Kinh Hồng.”

“Còn nữa,” Đối phương lại nói, “cũng ngay mới đây thôi, Oceanwide đã tuyên bố đầu tư vào Workflow, trực tiếp châm mồi lửa cạnh tranh trong mảng “Cloud Office”, mục tiêu cũng là Tập đoàn Thanh Huy, có vẻ như bên đó đang quyết tâm phải giành được hai mảng kinh doanh trọng điểm là “Cloud Education” và “Cloud Office” này, chẳng hiểu vì sao mà tranh cướp rất quyết liệt.”

Tương tự như giáo dục trực tuyến trên nền tảng đám mây, văn phòng trực tuyến trên nền tảng đám mây cũng đã trở thành chiến trường. Cloud Office có triển vọng rất lớn khi tích hợp nhắn tin tức thời, họp qua video, chia sẻ tài liệu, quản lý tác vụ, đồng bộ lịch trình và các chức năng khác. Trong lĩnh vực này, Oceanwide hiện đứng thứ nhất, Thanh Huy đứng thứ hai, Workflow đứng thứ ba, còn lại chỉ là tôm tép.

Chu Sưởng hỏi, “Làm sao né được chống độc quyền*? Hẳn là doanh thu của hai công ty này đã chạm ngưỡng tối thiểu rồi.”

*Luật chống độc quyền hay luật cạnh tranh là một đạo luật khuyến khích hoặc tìm cách duy trì thị trường cạnh tranh bằng cách quy định hành vi chống cạnh tranh của các công ty.

Hắn không vui vẻ trước sai lầm của Kinh Hồng, cũng không hỏi “Như vậy không dính dáng đến luật chống độc quyền sao”, hắn tin vào phán đoán của Kinh Hồng, cũng tin tưởng phán đoán của chính mình.

Những năm gần đây, có rất nhiều khoản đầu tư và sáp nhập trong ngành Internet nhưng lại có rất ít sự can thiệp từ phía chính phủ, thương vụ hợp nhất Côn Bằng Hoa Vi lúc trước cũng không thấy bóng dáng chính quyền.

Điều này trước hết là do điều luật liên quan đã được ban hành vào năm 2009 và phán quyết về việc “có kinh doanh tập trung hay không” dựa trên dữ liệu chính xác tương đối là doanh thu chứ không phải yếu tố rất khó xác định là thị phần. Tuy nhiên hầu hết dịch vụ của các công ty dot-com nội địa Trung Quốc đều đi theo con đường “miễn phí ban đầu”, thị phần của họ có thể rất rộng, số lượng người dùng rất lớn nhưng doanh thu không cao nên hoàn toàn không thể đáp ứng các tiêu chuẩn kê khai tối thiểu. Ngoài ra, chống độc quyền không chỉ xem xét tình hình hiện tại của toàn thị trường, “có thể loại bỏ cạnh tranh hay không” là một tiêu chí quan trọng để xác định, trong khi rào cản gia nhập của hầu hết các dịch vụ liên quan đến Internet đều không cao và cũng không phải trường hợp “nếu hai công ty này hợp nhất thì các công ty khác sẽ không nhảy vào được”. Điều khoản “loại bỏ và hạn chế cạnh tranh” khá mơ hồ, mấy năm qua đều được áp dụng hết sức lỏng lẻo, thái độ của nhà nước lại mập mờ và rất ít khi can thiệp trong những năm gần đây.

Nhưng lần này thì khác, Chu Sưởng đoán doanh thu của hai công ty chắc chắn sẽ vượt ngưỡng và có rủi ro.

Quả nhiên người kia lập tức trả lời khi nhắc đến vấn đề “độc quyền”, “Oceanwide chỉ chiếm 49% cổ phần, chưa đạt 50%, không đáp ứng với quy định về kinh doanh tập trung trong “Luật chống độc quyền”. Nhưng mà… một cổ đông nhỏ khác là venture capital lại có quan hệ rất gần gũi với Oceanwide. Đồng thời Oceanwide cũng cho đội ngũ quản lý của mình nhảy vào thế chỗ, toàn bộ ban lãnh đạo của Workflow đều nghỉ việc, chỉ giữ lại CTO và nhóm nhân sự nòng cốt đi theo. Hội đồng quản trị cũng vậy, toàn bộ các thành ᴠiên hội đồng quản trị độc lập* đều do Oceanwide đề cử, trong chín người thuộc ban giám đốc thì Oceanwide đã chiếm sáu ghế, bao gồm một vài quản lý cấp cao của Oceanwide và thành viên hội đồng quản trị độc lập do chính Oceanwide tự thêm vào, thực tế thì Tập đoàn Oceanwide đã kiểm soát Workflow rất chặt chẽ. Oceanwide không chỉ đầu tư mà còn vận hành, chẳng biết Oceanwide đã đàm phán kiểu gì.”

*Thành ᴠiên hội đồng quản trị độc lập là thành ᴠiên hội đồng quản trị của công tу mà không phải là nhân ᴠiên hoặc cổ đông trong công tу. Thành ᴠiên hội đồng quản trị độc lập được trả một khoản thù lao hàng năm dưới dạng tiền mặt, lãi ᴠà/hoặc quуền chọn cổ phiếu.

Chu Sưởng trầm ngâm vài giây, sau đó hắn bỗng nở nụ cười và nói, “Được rồi. Đúng là nghị lực thật.”

“… Kinh Hồng còn rất mạnh nữa.” Trưởng nhóm điện toán đám mây nói thêm, “Chỉ trong vài năm đã đưa “Cloud Office” lên dẫn đầu, trong khi thời của chủ tịch Kinh… thì hoàn toàn không đủ năng lực trong lĩnh vực này. Oceanwide không có nhiều tài nguyên và kinh nghiệm đối với 2B (dành cho doanh nghiệp), các sản phẩm ban đầu và các sản phẩm chủ chốt sau này đều tập trung vào 2C (dành cho người tiêu dùng). Ngoài “email cho doanh nghiệp” thì còn loại toàn những thứ vớ vẩn, không đáng để đưa ra quảng bá cạnh tranh. Về lý thuyết thì bọn họ vốn không thể vượt qua được chúng ta, vì chúng ta khởi nghiệp bằng công cụ tìm kiếm, có rất nhiều tài nguyên và kinh nghiệm 2B.”

*2B: to business; 2C: to consumer

Trưởng nhóm này mới nhậm chức không lâu nên mới có thể nói như vậy, dù sao thì việc “thua Oceanwide” cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.

Chu Sưởng nhìn anh ta và nói, “Đương nhiên là Kinh Hồng rất mạnh rồi.”

“Vâng.” Người kia lại quay sang nịnh nọt Chu Sưởng, như thể đây mới là mục đích chính, “Nhưng nói đến video ngắn và phát sóng trực tiếp thì tình hình lại trái ngược hoàn toàn. Ưu thế của chúng ta nằm ở 2B chứ không phải 2C, 2C là lợi thế của Oceanwide. Nhưng từ 2016 đến nay, giám đốc Chu đã biến hai mảng này trở nên thành công vượt bậc chỉ trong vài năm ngắn ngủi.”

Chu Sưởng thấy phát phiền, hắn cắt lời người kia, “Được rồi, dừng đi.”

Sau khi tiếp quản tập đoàn, Chu Sưởng hành động cực kỳ nhanh khi quyết đoán đánh vào mảng “phát sóng trực tiếp”, hắn gấp rút chiêu mộ những phóng viên có thâm niên nhất từ ​​các phương tiện truyền thông lớn, vì những phóng viên này có mạng lưới quan hệ khổng lồ và có thể mời những ngôi sao và người nổi tiếng từ khắp Trung Quốc đến ngay lập tức. Nhờ vậy mà mảng phát sóng trực tiếp của Thanh Huy mới tăng trưởng như bay chỉ trong vài tháng.

***

Khi chỉ còn lại một mình trong văn phòng, Chu Sưởng đi tới trước cửa sổ kính kịch trần bên cạnh bàn làm việc.

Hắn nhớ lại một số điều vừa mới nghe được về Oceanwide, giúp Thanh Huy vào thời điểm nguy cấp của Thanh Huy, nhưng sau đó lại lách luật chống độc quyền một cách xảo quyệt chỉ để dìm chết Thanh Huy… cuối cùng còn đút túi cả Workflow.

Hóa ra Kinh Hồng gặp mấy người của công ty Workflow vào hôm ở câu lạc bộ Trực Lệ là để thảo luận chuyện này.

Chu Sưởng lại phát hiện Kinh Hồng luôn mang theo chút “thần tính” hiếm thấy trên người, nhưng đồng thời còn trộn lẫn chút “ma tính” hiếm thấy không kém, cảm giác linh hồn được kết hợp từ cả thần và ma này vô cùng hấp dẫn.

Hồi ở Ô Trấn, Kinh Hồng đã từng nói “Sản xuất thuốc là huyết mạch của ngành công nghiệp”, “Nếu không có thuốc sản xuất trong nước thì sẽ không có quyền định giá”, “Có lẽ giám đốc Trương không tin, nhưng tôi tin vào tham vọng và quyết tâm của các công ty dược phẩm Trung Quốc”. Lúc này đây, Kinh Hồng lại một mình đứng ra chịu áp lực khi các công ty khác đều đang đục nước béo cò, nói rằng “không nhìn ra tức là không nhìn ra”, còn kéo theo đám Hành Viễn và YAAN cứu Thanh Huy bọn họ.

Nhưng đồng thời anh lại lợi dụng những thanh niên trẻ tuổi ở trại nghiên cứu AI để cướp đi Hồng Húc, ép Thanh Huy phải nhường ra công ty AI dưới trướng Med-Ferry, kéo CTO mới của Mua Theo nhất quyết chung thuyền với Oceanwide, thâu tóm thù địch đối với Saint Games, câu trộm quản lý cấp cao đương nhiệm của Thanh Huy ngay trước mũi hắn, giờ lại gian xảo lách luật chống độc quyền…

Kinh Hồng luôn làm cho người ta cảm thấy muốn tiến vào sâu hơn và thăm dò đến cùng.

Thế cờ Trân Lung* đã bày ra từ lâu, hai người bọn họ lần lượt hạ cờ, mỗi lần hạ cờ đều sẽ gây ra sóng to gió lớn. Hiện tại đang tới giữa trận cờ, trong giao tranh ác liệt, trong mưa máu gió tanh, một mặt hắn muốn chinh phục đối phương, mặt khác lại cầm lòng không đặng mà bị đối phương chinh phục.

*Thế cờ Trân Lung xuất hiện trong Thiên Long bát bộ khi mà Lung Á lão nhân Tô Tinh Hà phát thiệp mời các anh hùng hào kiệt, tuổi trẻ tài cao đến phá giải. 

Thế cờ vẫn còn phức tạp và khó giải, nhưng ở một nơi khác, Chu Sưởng biết Kinh Hồng cũng đang không ngừng công thành đoạt đất và mở rộng lãnh thổ của mình.

Hết chương 38.

Zen: Không hiểu đây là truyện bê đê hay là sách kinh doanh cẩm nang làm giàu nữa:) Bây giờ là ba rưỡi sáng, tôi phát rồ mất.

Thực ra nguyên văn Kinh Hồng nói là “Có lẽ giám đốc LÝ không tin” chứ không phải “Có lẽ giám đốc TRƯƠNG không tin” như Chu Sưởng hồi tưởng. Có thể đây là bug nhưng mình không nghĩ tác giả lại nhầm lẫn họ của một nhân vật quan trọng như CEO của Vị Lai. 

Thay vào đó mình có xu hướng thiên về cách nghĩ là thực ra Chu Sưởng nhớ rõ nguyên văn câu của Kinh Hồng nhưng lại không nhớ họ của người mà Kinh Hồng đang đối thoại, đơn giản vì không thèm để vào mắt thôi. Delulu vậy để thấy anh ta vừa ngầu vừa simp đi ha =))